Nuôi Sủng Tiểu Thanh Mai Để Làm Hoàng Hậu
Chương 22
2024-09-24 20:27:23
Sát cửa sổ có một nữ hài dáng vẻ ước chừng sáu bảy tuổi đang luyện chữ, kẹp áo màu trăng non, áo khoác được dùng chỉ bạc đính lông chồn làm thành khuy cài, hai bím tóc đối xứng hai bên, cùng hợp lại ở sau đầu, thân thể ngồi ngay ngắn, hai vai xinh đẹp thẳng tắp, mặt tròn như trái trứng ngỗng, lông mày cong như lá liễu, tuy hai má còn vẻ bầu bĩnh của trẻ nhỏ nhưng nét mặt đã có nét thanh lệ.
Đầu bút lông nhỏ không ngừng chuyển động, trên mặt giấy màu trắng đã có mấy dòng chữ viết bằng mực nước. Tư thế xinh đẹp thanh thoát, tuổi còn nhỏ mà một tay đã có thể viết thành hình. Bỗng nhiên cánh tay chếch về phía trước, trên tờ giấy xuất hiện một nét ngắn.
Thấy vậy liền ném bút trong tay.
"Trần ma ma, sao thuyền lại ngừng?"
Mỗi lần dừng thuyền đều sẽ bị hỏi như vậy một lần, lần này Trần ma ma đã sớm hỏi thăm được: "Cô nương, lần này thuyền dừng ở trấn Lưu Vân, nô tỳ cũng đã hỏi rõ, qua trấn Lưu Vân, lần dừng thuyền tiếp theo là vào ba ngày sau."
"Trấn Lưu Vân?"
Vẻ mặt tiểu cô nương vốn là phiền não, nghe được ba chữ này lại đứng dậy, bước lên thảm Diễm Hà mỏng, vòng qua bình phòng Cửu Chuyển Vân Thư. Trên sạp mềm ở bên kia đang có một mỹ phụ nằm, mỹ phụ có dáng vẻ ước chừng ba mươi, bảo dưỡng khá tốt, đang nhắm mắt dưỡng thần, tiểu cô nương cởi giày rồi đi qua.
"Nương ---"
"Không nghiêm túc luyện chữ lại đến chỗ nương quấy nhiễu?"
Trợn mắt bất đắc dĩ, trong đôi mắt đẹp lại là vẻ sung sướng. Tiểu cô nương cười, ghé lên trên người một phụ nhân xinh đẹp, chu môi làm nũng, "Nương, vì sao lại muốn ngồi thuyền quan, suốt dọc đường đi cứ ngừng, ngừng, ngừng mãi. Nếu là thuyền nhà chúng ta, vậy thì một chút cũng không xa Dương Châu, ngồi thuyền sau bảy ngày rồi, con sắp buồn chết rồi."
"Hơn nữa chỗ nào cũng là người, không thể chơi thoải mái được!"
Duỗi tay điểm nhẹ lên chóp mũi tiểu cô nương: "Đưa con ra ngoài để con chơi? Tuy thuyền quan chậm nhưng lại an toàn nhất, không phải nương đã nói với con rồi sao, mấy năm gần đây trên mặt nước không yên ổn."
Trần ma ma ở một bên, cười nói: "Tam cô nương cũng không cần quá gấp, nô tỳ đã hỏi rõ, nhiều nhất là mười ngày nữa sẽ đến Dương Châu."
"Đến Dương Châu nhất định phải kêu cha đưa con đi chơi khắp nơi, Hinh nhi ngưỡng mộ cảnh đẹp Dương Châu đã lâu!"
Vị phụ nhân xinh đẹp ngồi thẳng người lại, nghiêm túc nói: "Đưa con đến Dương Châu cũng không phải để con chơi, là vì cho con đi học. Hinh nhi, con nên rõ, con không có huynh đệ để dựa vào, cái nương có thể làm cho con cũng có hạn, tất cả phải dựa vào chính con, hiểu không?"
Vị phụ nhân xinh đẹp này chính là phu nhân của Nhị phòng Chu gia, lúc sinh Tam cô nương bị ảnh hưởng đến thân thể, không thể sinh thêm nữa, cho nên dưới gối chỉ có một nữ nhi này. Nhưng còn có hai người con của thiếp thất, chính là Chu Nhị phu nhân hoàn toàn không để trong lòng, Chu Mộng Hinh cũng chưa từng nghĩ đến tương lai sẽ nhờ bọn họ giúp đỡ gì.
Nói đến việc này Chu Mộng Hinh cũng thu lại vẻ vui đùa, nghiêm mặt: "Nương yên tâm, từ nhỏ Hinh nhi đã luyện thể hoa, hiện tại tuy rằng không dám nói trong đám bọn đồng trăng lứa, không người sánh bằng nhưng cũng tuyệt đối không phải hạng người nào cũng có thể vượt mặt con đâu. Nữ nhi tin rằng chỉ cần có thể để Phó Viện trưởng nhìn thấy thì nhất định sẽ lọt vào mắt bà ấy, sẽ không có bất luận vấn đề gì khi tiến vào nữ học Hoa Chi."
Hoa Chi là nữ học nổi tiếng nhất Dương Châu. Ba năm nữ học Vân Thư mới mở thi một lần, mỗi lần chỉ chọn ba mươi người, trong đó ít nhất có năm người xuất thân từ Hoa Chi. Từ nhỏ Chu Mộng Hinh đã được danh sư dạy dỗ, thi Hoa Chi không phải việc khó gì. Nhưng Chu Nhị phu nhân nghĩ đến lại không phải chỉ đơn giản là vào Hoa Chi, mà là hy vọng cô nàng được Phó Viện trưởng của Hoa Chi nhận làm đồ đệ.
Vì này chính là người cùng tộc với Hoàng hậu nương nương.
"Con có tự tin đương nhiên là tốt, nghĩ lại Nhị tỷ tỷ của con đi, từ sau khi nó vào được Vân Thư thì lão phu nhân cái gì cũng tặng cho nó. Hiện tại còn đính thân với đích thứ tử củ Trấn Quốc Tướng quân, loại gia đình này không giống với chúng ta, cái chúng ta dựa vào là công đức của tổ tiên, mà cái bọn họ có là thực quyền."
"Con nhất định phải tự mình tranh đua, biết không?"
Chu Mộng Hinh trịnh trọng gật đầu: "Nương yên tâm, con nhất định sẽ lợi hại hơn Nhị tỷ tỷ."
Trên đời này có chuyện gì có thể so được với nữ nhi có chí hướng lại thông minh? Chỉ cần con muốn ta nhất định sẽ dùng tất cả ta có đưa con lên mây xanh, Chu Nhị phu nhân trong lòng đầy vui mừng sờ sờ tóc Chu Mộng Hinh. Trong kinh thành, phủ Quốc Công không phải quá xuất chúng, quý nhân quá nhiều, con cháu trong nhà cũng quá nhiều, cái gì của nữ nhi nhà mình cũng nhặt dư lại của người khác.
Hiện tại không giống vậy, đến được Dương Châu thì đều là đường của mình, cái gì cũng có thể tính toán.
Ánh mắt Chu Mộng Hinh sáng lên, đứng dậy từ trong lòng Chu Nhị phu nhân: "Đúng rồi, nương, có phải đứa ngốc kia ở trấn Lưu Vân này không? Hình như nhớ là ở đây."
Khi Tiểu Cửu rời đi, Chu Mộng Hinh đã năm tuổi, đã có trí nhớ rồi.
Chu Mộng Hinh đột nhiên nhắc đến người này, Chu Nhị phu nhân cũng hơi khựng lại, suy nghĩ một lát m đáp: "Hình như là nơi này thật, con nhắc đến một đứa ngốc làm cái gì. Nó có lớn lên được không vẫn còn chưa biết đâu."
Trẻ nhỏ dễ chết non, trẻ con ở Chu gia đều là sau ba tuổi mới đặt tên, đưa vào gia phả. Mà tuy lúc rời đi đứa ngốc kia đã đầy ba tuổi nhưng tất cả mọi người đều lơ đi, không có ý định đặt tên cho nó. Sau khi đứa đến thôn trang, người khác quên thì cũng đành, đến cả mẹ ruột cũng chưa từng hỏi thăm một lần, vậy thì người khác sẽ càng không hỏi đến.
"Nó ngốc, dễ bắt nạt đó, đánh nó, mắng nó, nó đều không hé răng."
"Con nhớ trước kia con thích nhất là đưa nó cùng đến chỗ tổ mẫu. Chỉ cần đưa nó theo thì tổ mẫu đều sẽ khen con thông minh!"
Xưa nay Chu lão phu nhân đều thích con cháu thông minh lanh lợi. Lúc trước không thích nhất chính là đứa ngốc kia, mỗi lần nhìn thấy đều sẽ nhíu mày. Nghe được Chu Mộng Hinh nhắc đến chuyện năm đó, Chu Nhị phu nhân cũng cười cười. Tuy rằng là một đứa ngốc nhưng vẫn có tác dụng, dùng để làm nền cho nữ nhi nhà bà thì không còn gì tốt hơn.
Chỉ là lúc trước là lúc trước, hiện tại là hiện tại.
"Con phải ghi nhớ, sau này con tất sẽ thành mây trên trời, mà nó chỉ là bùn dưới đất, sau này không cần nhắc đến nó nữa."
Mây và bùn sao có thể ở cùng một chỗ? Chu Mộng Hinh cũng nghĩ như vậy: "Ôi chao, con cũng chỉ là nghe thấy tên chỗ này thì đột nhiên nhớ đến. Con cũng sẽ không đi xem nó, một đứa ngốc, có gì đáng để xem."
Trong lúc nói chuyện thì tiếng ầm ĩ ở gian ngoài càng lúc càng lớn, Chu Mộng Hinh đứng dậy nói: "Con gái luyện chữ cũng hơi mệt, đi ra ngoài xem người hôm nay lên thuyền, nói không chừng hôm nay hàng xóm của chúng ta sẽ lên thuyền cũng nên?" Nói xong Chu Mộng Hinh lại tự mình bật cười: "Nhưng mà khả năng này cũng quá nhỏ đi."
Nơi ở trên thuyền quan là có chú ý, chức quan càng cao sẽ có nơi ở càng tốt. Người Chu gia ở phòng chữ Thiên số hai, phòng tốt nhất ở bên cạnh đến giờ vẫn chưa có người ở. Lúc lên thuyền hai mẹ con họ đều suy đoán xem, rốt cuộc là ai, kết quả đến giờ vẫn chưa có ai vào ở. Người từ thôn Lưu Vân đi ra, nghĩ thế nào cũng không thể có quyền thế cao hơn nhà bọn họ.
Đi ra ngoài dạo một chút cũng tốt, Chu Nhị phu nhân gật đầu, lại dặn dò Trần ma ma: "Đứng ở lầu ba xem thì có thể, không được xuống lầu, miễn cho những người hạ đẳng kia làm bẩn mắt của Hinh nhi."
Thuyền quan chia làm ba tầng, tầng một dùng để cất giữ hàng hóa, tầng hai là để cho những người bình thường như thương nhân vào ở, ở tại tầng ba mới là người nhà quan.
Trần ma ma đáp vâng, thay Chu Mộng Hinh khép áo choàng lại cẩn thận, cầm lò sưởi, chờ chuẩn bị ổn thỏa tất cả mới đi ra ngoài. Chu Mộng Hinh cầm lò sưởi đi dọc theo hành lang về hướng boong tàu, kết quả mới đi đến đầu cầu thang đã trông thấy chủ quản thuyền quan đang dẫn một đám người đi lên. Bước Chân Chu Mộng hinh khựng lại, những phòng khác trên lầu ba đều đã có người ở, người ở phòng số một đến thật?
Nàng ta cũng không vội đi đến boong tàu nữa mà đứng lại xem.
Người đến đương nhiên là nhóm của Tô Tam nương.
Chu Mộng Hinh cũng học cách nhìn người của mẫu thân mình, trước tiên là liếc mắt một cái xem xiêm y trang sức, vừa nhìn lập tức cả kinh trong lòng. Mọi thứ trên người phụ nhân này không tính là tốt nhất, nhưng lại cực hiếm. Chỉ tính đến trân châu trên giày của bà, trân châu không hiếm, nhưng lại là hắc châu (trân châu màu đen), là hắc châu cũng thôi đi, nhưng trên dưới có mười mấy viên lại đều nhau tăm tắp.
Là nhìn hướng lên trên, y phục trang sức đều là thượng đẳng.
Không biết là phu nhân nhà ai?
Tô Tam nương vừa ngẩng đầu đã thấy được Chu Mộng Hinh đứng ở bên cạnh cầu thang. Chu Mộng Hinh cong môi, tươi cười đúng mực, đang định khom người phúc lễ thì Tô Tam nương đã thu hồi tầm mắt, mắt nhìn thẳng, đi lướt qua.
Thật là vô lễ!
Chu Mộng Hinh sinh buồn bực, đầu gối vừa mới cong đã lập tức đứng thẳng, trừng mắt liếc theo bóng dáng Tô Tam nương một cái, sau đó quay đầu lập tức trông thấy Bùi Phượng Khanh đi sát ngay phía sau Tô Tam nương.
Tiểu cô nương đã ngủ, lúc xuống xe lên thuyền cũng chưa hề tỉnh. Bùi Phượng khanh ôm người vào trong lòng, hai tay tiểu cô nương ôm lấy cổ hắn, mặt chôn trong hõm cổ hắn, ngủ ngon lành. Trên người ôm trẻ con cũng không ảnh hưởng đến phong thái của Bùi Phượng Khanh, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều như trăng thanh gió mát, không nhanh không chậm.
Ánh mắt đầu tiên khi Chu Mộng Hinh nhìn thấy Bùi phượng Khanh đã lập tức choáng váng, cứ ngơ ngác nhìn hắn chằm chằm.
Người này có dáng vẻ thật đẹp mắt, khí độ toàn thân so với đại ca còn cao quý hơn!
Trong mắt của Chu Mộng Hinh bây giờ đều chỉ có Bùi Phượng Khanh, sau khi đoàn người tiến vào phòng chữ Thiên số một xong cũng chưa hoàn hồn. Trần ma ma kinh ngạc, thấp giọng gọi: "Cô nương, cô nương."
Gọi vài tiếng mới đánh thức được Chu mộng Hinh.
Chu Mộng Hinh cũng không đi boong tàu nữa, ngược lại nhấc chân trở về phòng.
Trong sương phòng đương nhiên có đầy đủ mọi thứ, nhưng sao đám người Tô Tam nương có thể ngủ trên chăn đệm mà người khác chuẩn bị? Đứa nhỏ đang ngủ, trước tiên nên sửa sang cho tiểu cô nương trước. Tô ma ma quay đầu nhìn Trương ma ma: "Trương gia, đồ của tiểu tiểu thư là do bà thu dọn?"
Tô ma ma đứng ở cửa, dáng vẻ sợ hãi nhưng vẫn chấn định.
"Trương ma ma, bà làm sao thế?"
Tô ma ma lên tiếng, những người khác cũng quay lại nhìn, lập tức cũng thấy Trương ma ma khác thường. Bùi Phượng Khanh va Tô Tam nương cũng nhìn bà. Trương ma ma bình ổn lại nhịp thở, giọng nói run rẩy: "Vừa rồi là Tam cô nương của Nhị phòng."
Gặp phải người Chu gia?
Những người khác đều cảm thấy quá khéo, ấn đường Bùi Phượng Khanh khẽ chau lại, nghĩ nghĩ, đột nhiên nói: "Thứ tự người lớn nhà các ngươi đều xếp chung cả mấy phòng sao?" Trương ma ma nhìn bùi Phượng Khanh khó hiểu, không biết sao lại hỏi như vậy, nhưng vẫn gật đầu: "Không chia ra, nhóm cô nương, công tử đều gọi theo thứ tự."
Bùi Phượng Khanh gật đầu, nhìn về phía tiểu nha đầu đang ngủ đến đỏ bừng cả khuôn mặt nhỏ. Cô nhóc ngủ thật ngọt ngào, lông mi đen dài lúc lên lúc xuống. Bùi Phượng Khanh nhịn xúc động muốn chạm vào lông mi của cô nhóc xuống, tiểu cô nương nhăn mũi, quay đầu vùi vào cổ Bùi Phượng Khanh lần nữa, chọc cho hắn cười khẽ một tiếng.
Tô Tam nương biết Bùi Phượng Khanh sẽ không vô duyên vô cớ hỏi điều gì, bà hỏi thẳng: "Con hỏi cái này làm gì?"
Ôm tiểu nha đầu ngồi lên ghế trên, Bùi Phượng Khanh chậm rãi đáp: "Trước kia tiểu nha đầu từng nói, Tam tỷ tỷ từng đoạt đồ ăn vặt của muội ấy."
Tô Tam nương buồn cười, ngồi xuống: "Đồ ăn vặt của trẻ con cũng đoạt? Cũng khó trách có một đôi mắt hám lợi như vậy." Dẫu Chu Mộng Hinh có biết che giấu thế nào thì cũng chỉ là một đứa trẻ, có thể giấu được qua mắt Tô Tam nương? Bà liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra là dạng người gì, đương nhiên sẽ không để ý đến, hiện tại lại nghe thấy Bùi Phượng Khanh nói vậy, càng thêm không vui.
Bà nói với Trương ma ma, "Mấy ngày này đành để bà chịu ấm ức ra phía sau, không cần hầu hạ ở đây nữa." Lại nói với Tô ma ma: "Đi, lấy hết đồ tốt ra, thay cho tiểu nha đầu, ta xem lần này con bé kia còn cười được cái gì." Tô ma ma nghi hoặc: "Sao tiểu thư có thể khẳng định nàng ta nhất định sẽ đến đây?"
"Nhất định sẽ đến."
Cố Vân đứng ở cửa sổ, bĩu môi.
"Dáng vẻ vừa rồi của nàng kia chính là muốn đi ra ngoài, chúng ta vừa đến thì nàng ta lại trở về phòng."
Từ nhỏ hai huynh đệ song sinh đã luyện võ nên có nhĩ lực phi phàm, đứng ở bên trong cũng nghe rõ tiếng bước chân của cô nương kia ngoài hành lang. Thế mà dám đoạt đồ của thần nữ, còn dám đến cửa, xem ta xử lý ngươi thế nào! Cố Vân đã nghĩ xong chủ ý trong lòng, đột nhiên thấy Bùi Phượng Khanh lấy vòng ngọc đeo trên đai lưng của tiểu cô nương xuống.
Cái vòng ngọc hình thỏ ngọc giã thuốc kia vốn được đeo trên cổ tay nhưng do tuổi tiểu cô nương đã lớn, nó cũng không còn nhiều tác dụng nên chuyển thành đeo trên đai lưng.
Lấy cái kia làm gì?
Sau đó Bùi Phượng Khanh lấy ngọc bội đeo trên đai lưng của hắn xuống, đeo lên cho tiểu cô nương.
Mí mắt Cố Vân giật giật mấy cái.
Khối ngọc bội kia là chính tay tiên đế điêu khắc, mặt sau còn khắc con dấu riêng của tiên đế gia! Cố Vân yên lặng ném toàn bộ chủ ý mới định ra ra sau đầu, xem kịch vui là được. Nếu nàng kia dám động vào khối ngọc bội này, đừng nói là nàng, đến cả toàn bộ Chu gia cũng phải lột một tầng da!
Đầu bút lông nhỏ không ngừng chuyển động, trên mặt giấy màu trắng đã có mấy dòng chữ viết bằng mực nước. Tư thế xinh đẹp thanh thoát, tuổi còn nhỏ mà một tay đã có thể viết thành hình. Bỗng nhiên cánh tay chếch về phía trước, trên tờ giấy xuất hiện một nét ngắn.
Thấy vậy liền ném bút trong tay.
"Trần ma ma, sao thuyền lại ngừng?"
Mỗi lần dừng thuyền đều sẽ bị hỏi như vậy một lần, lần này Trần ma ma đã sớm hỏi thăm được: "Cô nương, lần này thuyền dừng ở trấn Lưu Vân, nô tỳ cũng đã hỏi rõ, qua trấn Lưu Vân, lần dừng thuyền tiếp theo là vào ba ngày sau."
"Trấn Lưu Vân?"
Vẻ mặt tiểu cô nương vốn là phiền não, nghe được ba chữ này lại đứng dậy, bước lên thảm Diễm Hà mỏng, vòng qua bình phòng Cửu Chuyển Vân Thư. Trên sạp mềm ở bên kia đang có một mỹ phụ nằm, mỹ phụ có dáng vẻ ước chừng ba mươi, bảo dưỡng khá tốt, đang nhắm mắt dưỡng thần, tiểu cô nương cởi giày rồi đi qua.
"Nương ---"
"Không nghiêm túc luyện chữ lại đến chỗ nương quấy nhiễu?"
Trợn mắt bất đắc dĩ, trong đôi mắt đẹp lại là vẻ sung sướng. Tiểu cô nương cười, ghé lên trên người một phụ nhân xinh đẹp, chu môi làm nũng, "Nương, vì sao lại muốn ngồi thuyền quan, suốt dọc đường đi cứ ngừng, ngừng, ngừng mãi. Nếu là thuyền nhà chúng ta, vậy thì một chút cũng không xa Dương Châu, ngồi thuyền sau bảy ngày rồi, con sắp buồn chết rồi."
"Hơn nữa chỗ nào cũng là người, không thể chơi thoải mái được!"
Duỗi tay điểm nhẹ lên chóp mũi tiểu cô nương: "Đưa con ra ngoài để con chơi? Tuy thuyền quan chậm nhưng lại an toàn nhất, không phải nương đã nói với con rồi sao, mấy năm gần đây trên mặt nước không yên ổn."
Trần ma ma ở một bên, cười nói: "Tam cô nương cũng không cần quá gấp, nô tỳ đã hỏi rõ, nhiều nhất là mười ngày nữa sẽ đến Dương Châu."
"Đến Dương Châu nhất định phải kêu cha đưa con đi chơi khắp nơi, Hinh nhi ngưỡng mộ cảnh đẹp Dương Châu đã lâu!"
Vị phụ nhân xinh đẹp ngồi thẳng người lại, nghiêm túc nói: "Đưa con đến Dương Châu cũng không phải để con chơi, là vì cho con đi học. Hinh nhi, con nên rõ, con không có huynh đệ để dựa vào, cái nương có thể làm cho con cũng có hạn, tất cả phải dựa vào chính con, hiểu không?"
Vị phụ nhân xinh đẹp này chính là phu nhân của Nhị phòng Chu gia, lúc sinh Tam cô nương bị ảnh hưởng đến thân thể, không thể sinh thêm nữa, cho nên dưới gối chỉ có một nữ nhi này. Nhưng còn có hai người con của thiếp thất, chính là Chu Nhị phu nhân hoàn toàn không để trong lòng, Chu Mộng Hinh cũng chưa từng nghĩ đến tương lai sẽ nhờ bọn họ giúp đỡ gì.
Nói đến việc này Chu Mộng Hinh cũng thu lại vẻ vui đùa, nghiêm mặt: "Nương yên tâm, từ nhỏ Hinh nhi đã luyện thể hoa, hiện tại tuy rằng không dám nói trong đám bọn đồng trăng lứa, không người sánh bằng nhưng cũng tuyệt đối không phải hạng người nào cũng có thể vượt mặt con đâu. Nữ nhi tin rằng chỉ cần có thể để Phó Viện trưởng nhìn thấy thì nhất định sẽ lọt vào mắt bà ấy, sẽ không có bất luận vấn đề gì khi tiến vào nữ học Hoa Chi."
Hoa Chi là nữ học nổi tiếng nhất Dương Châu. Ba năm nữ học Vân Thư mới mở thi một lần, mỗi lần chỉ chọn ba mươi người, trong đó ít nhất có năm người xuất thân từ Hoa Chi. Từ nhỏ Chu Mộng Hinh đã được danh sư dạy dỗ, thi Hoa Chi không phải việc khó gì. Nhưng Chu Nhị phu nhân nghĩ đến lại không phải chỉ đơn giản là vào Hoa Chi, mà là hy vọng cô nàng được Phó Viện trưởng của Hoa Chi nhận làm đồ đệ.
Vì này chính là người cùng tộc với Hoàng hậu nương nương.
"Con có tự tin đương nhiên là tốt, nghĩ lại Nhị tỷ tỷ của con đi, từ sau khi nó vào được Vân Thư thì lão phu nhân cái gì cũng tặng cho nó. Hiện tại còn đính thân với đích thứ tử củ Trấn Quốc Tướng quân, loại gia đình này không giống với chúng ta, cái chúng ta dựa vào là công đức của tổ tiên, mà cái bọn họ có là thực quyền."
"Con nhất định phải tự mình tranh đua, biết không?"
Chu Mộng Hinh trịnh trọng gật đầu: "Nương yên tâm, con nhất định sẽ lợi hại hơn Nhị tỷ tỷ."
Trên đời này có chuyện gì có thể so được với nữ nhi có chí hướng lại thông minh? Chỉ cần con muốn ta nhất định sẽ dùng tất cả ta có đưa con lên mây xanh, Chu Nhị phu nhân trong lòng đầy vui mừng sờ sờ tóc Chu Mộng Hinh. Trong kinh thành, phủ Quốc Công không phải quá xuất chúng, quý nhân quá nhiều, con cháu trong nhà cũng quá nhiều, cái gì của nữ nhi nhà mình cũng nhặt dư lại của người khác.
Hiện tại không giống vậy, đến được Dương Châu thì đều là đường của mình, cái gì cũng có thể tính toán.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt Chu Mộng Hinh sáng lên, đứng dậy từ trong lòng Chu Nhị phu nhân: "Đúng rồi, nương, có phải đứa ngốc kia ở trấn Lưu Vân này không? Hình như nhớ là ở đây."
Khi Tiểu Cửu rời đi, Chu Mộng Hinh đã năm tuổi, đã có trí nhớ rồi.
Chu Mộng Hinh đột nhiên nhắc đến người này, Chu Nhị phu nhân cũng hơi khựng lại, suy nghĩ một lát m đáp: "Hình như là nơi này thật, con nhắc đến một đứa ngốc làm cái gì. Nó có lớn lên được không vẫn còn chưa biết đâu."
Trẻ nhỏ dễ chết non, trẻ con ở Chu gia đều là sau ba tuổi mới đặt tên, đưa vào gia phả. Mà tuy lúc rời đi đứa ngốc kia đã đầy ba tuổi nhưng tất cả mọi người đều lơ đi, không có ý định đặt tên cho nó. Sau khi đứa đến thôn trang, người khác quên thì cũng đành, đến cả mẹ ruột cũng chưa từng hỏi thăm một lần, vậy thì người khác sẽ càng không hỏi đến.
"Nó ngốc, dễ bắt nạt đó, đánh nó, mắng nó, nó đều không hé răng."
"Con nhớ trước kia con thích nhất là đưa nó cùng đến chỗ tổ mẫu. Chỉ cần đưa nó theo thì tổ mẫu đều sẽ khen con thông minh!"
Xưa nay Chu lão phu nhân đều thích con cháu thông minh lanh lợi. Lúc trước không thích nhất chính là đứa ngốc kia, mỗi lần nhìn thấy đều sẽ nhíu mày. Nghe được Chu Mộng Hinh nhắc đến chuyện năm đó, Chu Nhị phu nhân cũng cười cười. Tuy rằng là một đứa ngốc nhưng vẫn có tác dụng, dùng để làm nền cho nữ nhi nhà bà thì không còn gì tốt hơn.
Chỉ là lúc trước là lúc trước, hiện tại là hiện tại.
"Con phải ghi nhớ, sau này con tất sẽ thành mây trên trời, mà nó chỉ là bùn dưới đất, sau này không cần nhắc đến nó nữa."
Mây và bùn sao có thể ở cùng một chỗ? Chu Mộng Hinh cũng nghĩ như vậy: "Ôi chao, con cũng chỉ là nghe thấy tên chỗ này thì đột nhiên nhớ đến. Con cũng sẽ không đi xem nó, một đứa ngốc, có gì đáng để xem."
Trong lúc nói chuyện thì tiếng ầm ĩ ở gian ngoài càng lúc càng lớn, Chu Mộng Hinh đứng dậy nói: "Con gái luyện chữ cũng hơi mệt, đi ra ngoài xem người hôm nay lên thuyền, nói không chừng hôm nay hàng xóm của chúng ta sẽ lên thuyền cũng nên?" Nói xong Chu Mộng Hinh lại tự mình bật cười: "Nhưng mà khả năng này cũng quá nhỏ đi."
Nơi ở trên thuyền quan là có chú ý, chức quan càng cao sẽ có nơi ở càng tốt. Người Chu gia ở phòng chữ Thiên số hai, phòng tốt nhất ở bên cạnh đến giờ vẫn chưa có người ở. Lúc lên thuyền hai mẹ con họ đều suy đoán xem, rốt cuộc là ai, kết quả đến giờ vẫn chưa có ai vào ở. Người từ thôn Lưu Vân đi ra, nghĩ thế nào cũng không thể có quyền thế cao hơn nhà bọn họ.
Đi ra ngoài dạo một chút cũng tốt, Chu Nhị phu nhân gật đầu, lại dặn dò Trần ma ma: "Đứng ở lầu ba xem thì có thể, không được xuống lầu, miễn cho những người hạ đẳng kia làm bẩn mắt của Hinh nhi."
Thuyền quan chia làm ba tầng, tầng một dùng để cất giữ hàng hóa, tầng hai là để cho những người bình thường như thương nhân vào ở, ở tại tầng ba mới là người nhà quan.
Trần ma ma đáp vâng, thay Chu Mộng Hinh khép áo choàng lại cẩn thận, cầm lò sưởi, chờ chuẩn bị ổn thỏa tất cả mới đi ra ngoài. Chu Mộng Hinh cầm lò sưởi đi dọc theo hành lang về hướng boong tàu, kết quả mới đi đến đầu cầu thang đã trông thấy chủ quản thuyền quan đang dẫn một đám người đi lên. Bước Chân Chu Mộng hinh khựng lại, những phòng khác trên lầu ba đều đã có người ở, người ở phòng số một đến thật?
Nàng ta cũng không vội đi đến boong tàu nữa mà đứng lại xem.
Người đến đương nhiên là nhóm của Tô Tam nương.
Chu Mộng Hinh cũng học cách nhìn người của mẫu thân mình, trước tiên là liếc mắt một cái xem xiêm y trang sức, vừa nhìn lập tức cả kinh trong lòng. Mọi thứ trên người phụ nhân này không tính là tốt nhất, nhưng lại cực hiếm. Chỉ tính đến trân châu trên giày của bà, trân châu không hiếm, nhưng lại là hắc châu (trân châu màu đen), là hắc châu cũng thôi đi, nhưng trên dưới có mười mấy viên lại đều nhau tăm tắp.
Là nhìn hướng lên trên, y phục trang sức đều là thượng đẳng.
Không biết là phu nhân nhà ai?
Tô Tam nương vừa ngẩng đầu đã thấy được Chu Mộng Hinh đứng ở bên cạnh cầu thang. Chu Mộng Hinh cong môi, tươi cười đúng mực, đang định khom người phúc lễ thì Tô Tam nương đã thu hồi tầm mắt, mắt nhìn thẳng, đi lướt qua.
Thật là vô lễ!
Chu Mộng Hinh sinh buồn bực, đầu gối vừa mới cong đã lập tức đứng thẳng, trừng mắt liếc theo bóng dáng Tô Tam nương một cái, sau đó quay đầu lập tức trông thấy Bùi Phượng Khanh đi sát ngay phía sau Tô Tam nương.
Tiểu cô nương đã ngủ, lúc xuống xe lên thuyền cũng chưa hề tỉnh. Bùi Phượng khanh ôm người vào trong lòng, hai tay tiểu cô nương ôm lấy cổ hắn, mặt chôn trong hõm cổ hắn, ngủ ngon lành. Trên người ôm trẻ con cũng không ảnh hưởng đến phong thái của Bùi Phượng Khanh, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều như trăng thanh gió mát, không nhanh không chậm.
Ánh mắt đầu tiên khi Chu Mộng Hinh nhìn thấy Bùi phượng Khanh đã lập tức choáng váng, cứ ngơ ngác nhìn hắn chằm chằm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người này có dáng vẻ thật đẹp mắt, khí độ toàn thân so với đại ca còn cao quý hơn!
Trong mắt của Chu Mộng Hinh bây giờ đều chỉ có Bùi Phượng Khanh, sau khi đoàn người tiến vào phòng chữ Thiên số một xong cũng chưa hoàn hồn. Trần ma ma kinh ngạc, thấp giọng gọi: "Cô nương, cô nương."
Gọi vài tiếng mới đánh thức được Chu mộng Hinh.
Chu Mộng Hinh cũng không đi boong tàu nữa, ngược lại nhấc chân trở về phòng.
Trong sương phòng đương nhiên có đầy đủ mọi thứ, nhưng sao đám người Tô Tam nương có thể ngủ trên chăn đệm mà người khác chuẩn bị? Đứa nhỏ đang ngủ, trước tiên nên sửa sang cho tiểu cô nương trước. Tô ma ma quay đầu nhìn Trương ma ma: "Trương gia, đồ của tiểu tiểu thư là do bà thu dọn?"
Tô ma ma đứng ở cửa, dáng vẻ sợ hãi nhưng vẫn chấn định.
"Trương ma ma, bà làm sao thế?"
Tô ma ma lên tiếng, những người khác cũng quay lại nhìn, lập tức cũng thấy Trương ma ma khác thường. Bùi Phượng Khanh va Tô Tam nương cũng nhìn bà. Trương ma ma bình ổn lại nhịp thở, giọng nói run rẩy: "Vừa rồi là Tam cô nương của Nhị phòng."
Gặp phải người Chu gia?
Những người khác đều cảm thấy quá khéo, ấn đường Bùi Phượng Khanh khẽ chau lại, nghĩ nghĩ, đột nhiên nói: "Thứ tự người lớn nhà các ngươi đều xếp chung cả mấy phòng sao?" Trương ma ma nhìn bùi Phượng Khanh khó hiểu, không biết sao lại hỏi như vậy, nhưng vẫn gật đầu: "Không chia ra, nhóm cô nương, công tử đều gọi theo thứ tự."
Bùi Phượng Khanh gật đầu, nhìn về phía tiểu nha đầu đang ngủ đến đỏ bừng cả khuôn mặt nhỏ. Cô nhóc ngủ thật ngọt ngào, lông mi đen dài lúc lên lúc xuống. Bùi Phượng Khanh nhịn xúc động muốn chạm vào lông mi của cô nhóc xuống, tiểu cô nương nhăn mũi, quay đầu vùi vào cổ Bùi Phượng Khanh lần nữa, chọc cho hắn cười khẽ một tiếng.
Tô Tam nương biết Bùi Phượng Khanh sẽ không vô duyên vô cớ hỏi điều gì, bà hỏi thẳng: "Con hỏi cái này làm gì?"
Ôm tiểu nha đầu ngồi lên ghế trên, Bùi Phượng Khanh chậm rãi đáp: "Trước kia tiểu nha đầu từng nói, Tam tỷ tỷ từng đoạt đồ ăn vặt của muội ấy."
Tô Tam nương buồn cười, ngồi xuống: "Đồ ăn vặt của trẻ con cũng đoạt? Cũng khó trách có một đôi mắt hám lợi như vậy." Dẫu Chu Mộng Hinh có biết che giấu thế nào thì cũng chỉ là một đứa trẻ, có thể giấu được qua mắt Tô Tam nương? Bà liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra là dạng người gì, đương nhiên sẽ không để ý đến, hiện tại lại nghe thấy Bùi Phượng Khanh nói vậy, càng thêm không vui.
Bà nói với Trương ma ma, "Mấy ngày này đành để bà chịu ấm ức ra phía sau, không cần hầu hạ ở đây nữa." Lại nói với Tô ma ma: "Đi, lấy hết đồ tốt ra, thay cho tiểu nha đầu, ta xem lần này con bé kia còn cười được cái gì." Tô ma ma nghi hoặc: "Sao tiểu thư có thể khẳng định nàng ta nhất định sẽ đến đây?"
"Nhất định sẽ đến."
Cố Vân đứng ở cửa sổ, bĩu môi.
"Dáng vẻ vừa rồi của nàng kia chính là muốn đi ra ngoài, chúng ta vừa đến thì nàng ta lại trở về phòng."
Từ nhỏ hai huynh đệ song sinh đã luyện võ nên có nhĩ lực phi phàm, đứng ở bên trong cũng nghe rõ tiếng bước chân của cô nương kia ngoài hành lang. Thế mà dám đoạt đồ của thần nữ, còn dám đến cửa, xem ta xử lý ngươi thế nào! Cố Vân đã nghĩ xong chủ ý trong lòng, đột nhiên thấy Bùi Phượng Khanh lấy vòng ngọc đeo trên đai lưng của tiểu cô nương xuống.
Cái vòng ngọc hình thỏ ngọc giã thuốc kia vốn được đeo trên cổ tay nhưng do tuổi tiểu cô nương đã lớn, nó cũng không còn nhiều tác dụng nên chuyển thành đeo trên đai lưng.
Lấy cái kia làm gì?
Sau đó Bùi Phượng Khanh lấy ngọc bội đeo trên đai lưng của hắn xuống, đeo lên cho tiểu cô nương.
Mí mắt Cố Vân giật giật mấy cái.
Khối ngọc bội kia là chính tay tiên đế điêu khắc, mặt sau còn khắc con dấu riêng của tiên đế gia! Cố Vân yên lặng ném toàn bộ chủ ý mới định ra ra sau đầu, xem kịch vui là được. Nếu nàng kia dám động vào khối ngọc bội này, đừng nói là nàng, đến cả toàn bộ Chu gia cũng phải lột một tầng da!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro