Nuôi Sủng Tiểu Thanh Mai Để Làm Hoàng Hậu
Chương 26
2024-09-24 20:27:23
Lúc trăng lên đến đầu cây sào, đoàn người mới bắt đầu trở về khách điếm, tay trái tiểu nha đầu cầm một cái bánh hình thỏ, tay phải cầm một con cá tròn tròn toàn đường, vẫn hưng phấn như cũ nằm trong lòng Bùi Phượng Khanh, hai mắt tỏa sáng: "Ca ca, ngày mai chúng ta còn có thể đến chơi không?" Sự tinh nghịch trong giọng nói có muốn giấu cũng không giấu được.
Từ khi tiểu nha đầu hiểu chuyện đến nay vẫn luôn ở thôn Lưu Vân, đến cả trấn Lưu Vân cũng chưa tới lần nào, hôm nay thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy, thật sự kích động khó lòng kiềm chế.
"Ôi."
Tô Tam nương ở bên cạnh than một tiếng, thấy dáng vẻ tinh thần phấn chấn của tiểu nha đầu, không khỏi lắc đầu thở dài: "Quả nhiên là già rồi, xương cốt cả người đều mỏi, nó còn sinh long hoạt hổ." Cả đêm Bùi phượng Khanh đều ôm đứa nhỏ không rời tay, lại không thấy mệt mỏi chút nào, nghe được lời này cười khẽ: "Cô cô đang lúc phong hoa nhất, vì sao phải đi so với một đứa trẻ? Huống hồ buổi chiều muội ấy có nghỉ ngơi một lát, đương nhiên tràn đầy tinh lực rồi."
Cúi đầu nói với tiểu nha đầu: "Mau nói sư phụ đẹp nhất, sư phụ vui vẻ thì đêm mai lại có thể đi chơi."
"Sư phụ là đại mỹ nhân xinh đẹp nhất trên đời này, tư thái lại càng đoan trang hơn người."
Nói năng lưu loát, không chút do dự.
Tiểu nha đầu vẫn không quên bức họa mỹ nhân của Trần Ấu An, vừa khéo lúc đi chợ đêm gặp được chỗ bán tranh, nhưng kĩ thuật vẽ không cao chỉ lòe được người mông lung. Tiểu nha đầu nhìn chằm chằm bức họa cuộn tròn nửa ngày, Ấu An nhìn thấy cái này thật sự sẽ vui vẻ sao? Biết rõ nàng chỉ là ham chơi, nhưng trông thấy hai tròng mắt đen lúng liếng kia nhìn mình, giả cũng sẽ thành thật thôi.
Tô Tam nương cười cười, nhéo nhéo chóp mũi nhỏ của tiểu nha đầu.
"Cái miệng ăn đường đúng là ngọt, lại khen thêm mấy câu ta nghe một chút---"
"Sư phụ là tốt nhất này, sư phụ là xinh đẹp nhất, sư phụ là sư phụ tốt nhất trên đời này."
Mấy cái nhất liên tiếp này dỗ cho Tô Tam nương cười không ngừng, ngay cả sự mệt mỏi cũng tiêu tan không ít.
Đoàn người vừa đi đến cửa khách điếm đã trông thấy Vệ Đông, khuôn mặt đầy rối rắm từ trên cầu thang xuống, trông thấy mọi người thì vội vàng tiếng lên: "Công tử, nước ấm đã chuẩn bị xong." Dạo qua dạo lại trong dòng người cả đêm, trên người toàn là mùi pháo hoa, Cố Vân, Cố Hạo tiếp tục đi theo, Vệ Đông thì trở về khách điếm chuẩn bị nước rửa mặt.
Thấy vẻ mặt của hắn có khác thường, Bùi phượng Khanh mở miệng: "Sao thế?"
Vẻ bối rối trên mặt Vệ Đông càng rõ, gãi gãi đầu: "Không biết nên nói thế nào, công tử, người đi lên xem sẽ biết!"
Vệ Đông là nam tử hán, từ trước đến nay chỉ biết so nắm đấm, chưa bao giờ thấy hắn có dáng vẻ này, đừng nói Bùi Phượng Khanh, ngay cả Tô Tam nương cũng hăng hái, là người đầu tiên dẫn đầu đi lên lầu. Sau đó mọi người trông thấy có một cục bột trắng trẻo ngồi trước cửa phòng nhà mình, mặt tròn thân thể càng tròn hơn, cả người toàn thịt là thịt, đang đáng thương ôm hai chân, nhìn thấy Vệ Đông còn run lên, cuộn người lại.
Vệ Đông: …
Mọi người im lặng nhìn về phía Vệ Đông, Vệ Đông trừng lớn mắt, vội vàng giải thích: "Ta không đánh con bé! Ta chỉ hỏi một câu sao con bé lại ngồi xổm ở đây thì thành ra thế này!" Trời đất chứng giám, sao có thể ra tay với trẻ con đây!
Đột nhiên cục bột trắng đứng dậy, bước vài bước đến đứng trước mặt tiểu nha đầu, miệng méo xệch, ấm ức: "Sao bây giờ muội mới trở về chứ?"
Nha đầu này là ai?
"Ục."
Tô Tam nương đang định mở miệng dò hỏi, đã nghe thấy bụng cục bột trắng phát ra âm thanh vang dội, cục bột lập tức cuộn người lại giấu mặt vào hai đầu gối, ôm bụng xấu hổ đến không dám nhìn người khác. Tô Tam nương cười vui vẻ: "Được rồi, mang vào phòng trước đi, nếu lát nữa không ái đến nhận thì đi hỏi Chưởng quầy."
Đứa nhỏ này nhìn xấp xỉ tuổi của nha đầu, phục sức trên người đều rất tinh tế, nhìn qua tinh thần cũng không tệ, không giống như đi lạc hoặc bị bắt đi, cho nên chờ một lát rồi tính đi. Tô Tam nương thật sự vô cùng mệt mỏi, nói xong hai câu lập tức vào phòng rửa mặt chải đầu. Bùi Phượng Khanh ôm tiểu nha đầu vào một gian phòng khác, cục bột trắng theo sát phía sau.
Buông tiểu nha đầu ra, hai đứa nhỏ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi. Tiểu nha đầu nhìn là nhìn cục bột trắng, còn cái cục bột trắng nhìn chính là bánh trong tay tiểu nha đầu, nuốt nuốt nước miếng, bụng càng kêu vui vẻ hơn. Tiểu nha đầu chớp chớp mắt, đưa bánh trong tay qua: "Cho..."
Nói còn chưa dứt lời đã bị đoạt đi, ăn một miếng, đầu thỏ đã không còn.
"Ta biết ngay muội là người tốt!"
Vừa ăn còn vừa không quên khen tiểu nha đầu.
Trương ma ma cũng nhìn đến bật cười, đứa nhỏ này là ai? Thấy Bùi Phượng Khanh còn đứng tại chỗ, nhẹ giọng nói: "Công tử cũng đi rửa mặt đi, nơi này còn có lão nô đây." Xưa đến nay Bùi Phượng Khanh ưa sạch sẽ, đêm nay lại đi trong dòng người tấp nập cả một đêm, lại ôm đứa nhỏ nên trên người cũng có mồ hôi.
Hắn nghĩ nghĩ rồi gật đầu, xoa xoa đầu của tiểu cô nương.
"Chơi vui vẻ, đừng cãi nhau."
Từ lúc nói chuyện đến khi Bùi Phượng Khanh ra ngoài chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, cục bột trắng đã gặm xong toàn bộ bánh thỏ, hai má phồng to cố nhai nuốt. Trương ma ma thấy vậy thì vội vàng rót cho cô nàng một chén nước ấm: "Ăn chậm một chút, đừng để nghẹn, uống miếng nước đi." Trương ma ma vừa cho cô bé uống nước, vừa vuốt vuốt trước ngực, cuối cùng nuốt xuống.
"Đói chết mất, cuối cùng cũng sống lại!"
Trưng ra một khuôn mặt tươi cười thật lớn; "Cảm ơn ma ma!" Sau đó nháy mắt bắt lấy tay tiểu nha đầu, nghiêm túc đến cực hạn: "Muội muội có thể nói cho ta biết, vì sao ca ca của muội lại đối tốt với muội như vậy không? Muội nói cho ta nghe một chút đi, ta về trị ca ca ta!"
"Hả?"
Tiểu nha đầu không hiểu ra sao.
"Tối nay ta nhìn thấy muội hai lần liền, lúc ăn cơm, lúc đi dạo phố! Lúc ăn cơm ca ca muội vẫn luôn đút cho muội, lúc đi dạo phố hắn còn để cho muội cưỡi lên cổ. Muội có thể nói cho ta biết vì sao ca ca muội lại đối tốt với muội như vậy không? Ca ca ta, ngoại trừ đoạt đồ ăn của ta cũng chỉ có đoạt đồ ăn!"
Tiểu nha đầu ngây ra, chớp chớp mắt.
"Ca ca tốt với ta còn cần vì sao ư?"
Cục bột trắng nghe được lời này thì nghĩ nghĩ, hình như không cần nhỉ? Không cần, vậy nàng ấy chờ ở đây làm gì? Ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, hai tiểu nha đầu đều không biết phải làm sao.
Trương ma ma ở bên cạnh nghe, vừa nghe vừa cười, trẻ con thật dễ chơi. Thấy hai đứa nói thật vui vẻ cũng không lên tiếng quấy rầy, tuy rằng không biết đứa nhỏ này nhà ai, nhưng tướng có phúc, tính tình lại tốt, bà đứng lên đi ra ngoài đến phòng bếp của khách điếm.
Mỗi tối tiểu nha đầu đều phải uống sữa dê, cũng sợ đứa nhỏ xảy ra chuyện gì, Cố Vân Cố Hạo vẫn còn ở ngoài cửa.
Sau khi Trương ma ma rời đi, hai tiểu nha đầu ta nhìn ngươi ngươi xem ta, giằng co hết nửa ngày, nghĩ đi nghĩ lại cục bột trắng vẫn không muốn từ bỏ, kéo tay tiểu nha đầu không ngừng lắc: "Muội nói với ta đi, thường ngày muội và ca ca muội ở chung thế nào, vì sao huynh ấy lại thương muội như vậy?"
"A a a, ca ca ta chỉ bắt nạt ta, hôm trước cướp thịt kho tàu của ta, hôm qua ăn giò tương, hôm nay đoạt cá bát bảo của ta!"
"Muội nói với ta được không..."
"Ta chờ muội đã lâu, ngồi xổm đến chân tê rần, muội nói với ta đi được không..."
Tiểu nha đầu bị nàng ấy lắc qua lắc lại không ngừng, tiếng lục lạc trên tay vang lên leng keng khiến cho đầu óc càng mơ hồ, hai mắt xoay vòng vòng, ngây ngô: "Ca ca ngươi muốn ăn, ngươi cứ cho huynh ấy thôi, đoạt cái gì?"
"Không được!"
"Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, thức ăn không thể cho!"
Cục bột trắng nghiến răng nghiến lợi.
Tiểu nha đầu: …
Thấy nàng ấy vội thành như vậy, tiểu nha đầu cũng sốt ruột theo, nhưng nàng thật sự không biết nói thế nào mà? Nghĩ đi nghĩ lại, đầu óc càng nghĩ càng mơ hồ: "Ta không biết nói thế nào, hay là chúng ta đi hỏi ca ca?" Đúng rồi, ca ca thông minh nhất, cái gì huynh ấy cũng biết.”
"Được!"
Nghe thấy đề nghị này, ánh mắt cục bột trắng sáng lên, gật đầu không chút do dự, sợ tiểu nha đầu đổi ý, vội kéo cô nhóc đi ra bên ngoài, vừa rồi nhìn thấy ca ca muội muội đi vào phòng đối diện! Nghe đối thoại của hai tiểu nha đầu, Cố Vân Cố Hạo đang đứng ở cửa chỉ cảm thấy buồn cười, từ đâu chui ra một nha đầu tham ăn như vậy, vì không để ca ca đoạt đồ ăn có thể làm đến nước này.
Hai người trơ mắt nhìn hai tiểu nha đầu đẩy cửa phòng đối diện ra.
Cố Vân chớp chớp mắt: "Có phải công tử đang tắm không?"
Cố Hạo nghĩ nghĩ, "Không sao, có Vệ đại ca ở bên trong, huynh ấy sẽ ngăn cản."
Ừm, trẻ con là phiền phức nhất, vẫn là để lại phiền phức cho Vệ đại ca đi.
Bùi Phượng Khanh đang nhắm mắt dựa vào thành thùng gỗ, nước ấm vừa ngập chưa đến xương quai xanh, hơi nước mờ mịt nhuộm ướt tóc đen và gương mặt, bọt nước uốn lượn dọc theo cánh tay gầy nhưng rắn chắc. Khi nghe được tiếng mở cửa, cho là Vệ Đông trở lại nên cũng không để tâm, sau đó thì nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng nhỏ vụn?
Đôi mắt từ từ mở bừng, trong con ngươi màu nâu nhạt đầy vẻ lạnh lùng, nhanh chóng đứng dậy kéo y phục đang treo trên giá bên cạnh khoác lên người, tay phải mới vừa cầm bội kiếm ở một bên, còn chưa kịp rút kiếm thì đáy mắt đã xuất hiện hai tiểu nha đầu.
Bùi Phượng Khanh: …
Tiểu nha đầu: …
Cục bột trắng: …
Tuy rằng tiểu nha đầu sớm chiều ở chung với Bùi Phượng Khanh đã hai năm nhưng chưa bao giờ trông thấy dáng vẻ này của hắn. Từ trước đến nay ở trước mặt tiểu nha đầu, Bùi Phượng Khanh luôn là dáng vẻ tóc vấn cài ngọc quan, y phục sạch sẽ, hiện tại tóc dài rối tung, y phục ướt đẫm, cổ áo hơi mở, lộ ra lồng ngực tuy vừa gầy vừa non nớt nhưng rất rắn chắc, đuôi mày rèm mi vẫn còn treo đầy bọc nước mê hoặc lòng người.
Tiểu nha đầu chưa từng gặp dáng vẻ này của Bùi Phượng Khanh nhìn đến ngây người, sau đó nghe thấy cục bột trắng bên cạnh nói.
"Dáng vẻ còn đẹp hơn so với nương khi mới vừa tắm xong!"
Bùi Phượng Khanh: …
Cố Vân, Cố Hạo đang chán chết ngoài cửa, đột nhiên nghe được từ trên lầu truyền xuống tiếng động khác thường, nghiêng nghiêng liếc qua, sau đó đôi mắt lập tức chịu hoảng sợ vô cùng lớn; "Sao huynh lại đi từ dưới lên đây?" Vệ Đông khó hiểu nhìn hai huynh đệ sinh đôi đang kinh ngạc, quơ quơ đồ trong tay: "Ta đi xuống lấy chút đồ vật."
Cố Vân: "Không thấy huynh đi từ trong phòng ra mà!" Vệ Đông nhíu mày, càng khó hiểu: "Ta nhảy từ cửa sổ xuống, như vậy nhanh hơn chút."
Cố Hạo: "Bị huynh hại chết rồi!"
"Hả?"
Hai huynh đệ sinh đôi căn bản là không có thời gian giải thích nghi hoặc của Vệ Đông, lập tức vọt vào phòng của Bùi Phượng Khanh, không ai dám nhìn Bùi Phượng Khanh, mỗi người ôm một nha đầu chạy nhanh ra ngoài. Vệ Đông vừa đi đến cửa thì trông thấy Cố Vân, Cố Hạo ôm hai tiểu nha đầu ra, sợ tới mức ném luôn đồ trong tay.
Sao hai tiểu nha đầu này lại đi vào, công tử đang tắm mà!
Cố Vân, Cố Hạo ôm hai đứa nhỏ bay nhanh trở về phía đối diện, phịch một tiếng đóng cửa lại, đồng thời ngồi xổm xuống, cực kỳ nghiêm túc nhìn hai tiểu nha đầu còn đang có chút choáng váng, đặc biệt trịnh trọng dặn: "Quên chuyện vừa rồi đi, ngàn vạn ngàn vạn đừng nói với người khác chuyện này, biết không?"
"Nếu ngươi nói ra, ca ca sẽ tức giận!"
“Nếu ngươi không quên sẽ không nói cho ngươi biết, vì sao ca ca lại đối tốt với nàng như vậy.”
Hai tiểu nha đầu còn chưa hỏi vì sao đã bị uy hiếp của Cố Vân, Cố Hạo chặt đứt, che miệng, đồng thời gật đầu.
Ca ca tức giận rất dọa người.
Ngàn vạn lần phải nói cho ta biết vì sao!
Tạm thời trấn an hai tiểu nha đầu, Cố Vân, Cố Hạo liếc mắt nhìn nhau một cái, đều là dáng vẻ sống không còn gì để luyến tiếc. Lỗi lần trước còn chưa kịp lấy công chuộc tội thì hôm nay lại thêm tội mới, có phải Dương Châu này và bọn họ khắc nhau không vậy!
Từ khi tiểu nha đầu hiểu chuyện đến nay vẫn luôn ở thôn Lưu Vân, đến cả trấn Lưu Vân cũng chưa tới lần nào, hôm nay thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy, thật sự kích động khó lòng kiềm chế.
"Ôi."
Tô Tam nương ở bên cạnh than một tiếng, thấy dáng vẻ tinh thần phấn chấn của tiểu nha đầu, không khỏi lắc đầu thở dài: "Quả nhiên là già rồi, xương cốt cả người đều mỏi, nó còn sinh long hoạt hổ." Cả đêm Bùi phượng Khanh đều ôm đứa nhỏ không rời tay, lại không thấy mệt mỏi chút nào, nghe được lời này cười khẽ: "Cô cô đang lúc phong hoa nhất, vì sao phải đi so với một đứa trẻ? Huống hồ buổi chiều muội ấy có nghỉ ngơi một lát, đương nhiên tràn đầy tinh lực rồi."
Cúi đầu nói với tiểu nha đầu: "Mau nói sư phụ đẹp nhất, sư phụ vui vẻ thì đêm mai lại có thể đi chơi."
"Sư phụ là đại mỹ nhân xinh đẹp nhất trên đời này, tư thái lại càng đoan trang hơn người."
Nói năng lưu loát, không chút do dự.
Tiểu nha đầu vẫn không quên bức họa mỹ nhân của Trần Ấu An, vừa khéo lúc đi chợ đêm gặp được chỗ bán tranh, nhưng kĩ thuật vẽ không cao chỉ lòe được người mông lung. Tiểu nha đầu nhìn chằm chằm bức họa cuộn tròn nửa ngày, Ấu An nhìn thấy cái này thật sự sẽ vui vẻ sao? Biết rõ nàng chỉ là ham chơi, nhưng trông thấy hai tròng mắt đen lúng liếng kia nhìn mình, giả cũng sẽ thành thật thôi.
Tô Tam nương cười cười, nhéo nhéo chóp mũi nhỏ của tiểu nha đầu.
"Cái miệng ăn đường đúng là ngọt, lại khen thêm mấy câu ta nghe một chút---"
"Sư phụ là tốt nhất này, sư phụ là xinh đẹp nhất, sư phụ là sư phụ tốt nhất trên đời này."
Mấy cái nhất liên tiếp này dỗ cho Tô Tam nương cười không ngừng, ngay cả sự mệt mỏi cũng tiêu tan không ít.
Đoàn người vừa đi đến cửa khách điếm đã trông thấy Vệ Đông, khuôn mặt đầy rối rắm từ trên cầu thang xuống, trông thấy mọi người thì vội vàng tiếng lên: "Công tử, nước ấm đã chuẩn bị xong." Dạo qua dạo lại trong dòng người cả đêm, trên người toàn là mùi pháo hoa, Cố Vân, Cố Hạo tiếp tục đi theo, Vệ Đông thì trở về khách điếm chuẩn bị nước rửa mặt.
Thấy vẻ mặt của hắn có khác thường, Bùi phượng Khanh mở miệng: "Sao thế?"
Vẻ bối rối trên mặt Vệ Đông càng rõ, gãi gãi đầu: "Không biết nên nói thế nào, công tử, người đi lên xem sẽ biết!"
Vệ Đông là nam tử hán, từ trước đến nay chỉ biết so nắm đấm, chưa bao giờ thấy hắn có dáng vẻ này, đừng nói Bùi Phượng Khanh, ngay cả Tô Tam nương cũng hăng hái, là người đầu tiên dẫn đầu đi lên lầu. Sau đó mọi người trông thấy có một cục bột trắng trẻo ngồi trước cửa phòng nhà mình, mặt tròn thân thể càng tròn hơn, cả người toàn thịt là thịt, đang đáng thương ôm hai chân, nhìn thấy Vệ Đông còn run lên, cuộn người lại.
Vệ Đông: …
Mọi người im lặng nhìn về phía Vệ Đông, Vệ Đông trừng lớn mắt, vội vàng giải thích: "Ta không đánh con bé! Ta chỉ hỏi một câu sao con bé lại ngồi xổm ở đây thì thành ra thế này!" Trời đất chứng giám, sao có thể ra tay với trẻ con đây!
Đột nhiên cục bột trắng đứng dậy, bước vài bước đến đứng trước mặt tiểu nha đầu, miệng méo xệch, ấm ức: "Sao bây giờ muội mới trở về chứ?"
Nha đầu này là ai?
"Ục."
Tô Tam nương đang định mở miệng dò hỏi, đã nghe thấy bụng cục bột trắng phát ra âm thanh vang dội, cục bột lập tức cuộn người lại giấu mặt vào hai đầu gối, ôm bụng xấu hổ đến không dám nhìn người khác. Tô Tam nương cười vui vẻ: "Được rồi, mang vào phòng trước đi, nếu lát nữa không ái đến nhận thì đi hỏi Chưởng quầy."
Đứa nhỏ này nhìn xấp xỉ tuổi của nha đầu, phục sức trên người đều rất tinh tế, nhìn qua tinh thần cũng không tệ, không giống như đi lạc hoặc bị bắt đi, cho nên chờ một lát rồi tính đi. Tô Tam nương thật sự vô cùng mệt mỏi, nói xong hai câu lập tức vào phòng rửa mặt chải đầu. Bùi Phượng Khanh ôm tiểu nha đầu vào một gian phòng khác, cục bột trắng theo sát phía sau.
Buông tiểu nha đầu ra, hai đứa nhỏ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi. Tiểu nha đầu nhìn là nhìn cục bột trắng, còn cái cục bột trắng nhìn chính là bánh trong tay tiểu nha đầu, nuốt nuốt nước miếng, bụng càng kêu vui vẻ hơn. Tiểu nha đầu chớp chớp mắt, đưa bánh trong tay qua: "Cho..."
Nói còn chưa dứt lời đã bị đoạt đi, ăn một miếng, đầu thỏ đã không còn.
"Ta biết ngay muội là người tốt!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa ăn còn vừa không quên khen tiểu nha đầu.
Trương ma ma cũng nhìn đến bật cười, đứa nhỏ này là ai? Thấy Bùi Phượng Khanh còn đứng tại chỗ, nhẹ giọng nói: "Công tử cũng đi rửa mặt đi, nơi này còn có lão nô đây." Xưa đến nay Bùi Phượng Khanh ưa sạch sẽ, đêm nay lại đi trong dòng người tấp nập cả một đêm, lại ôm đứa nhỏ nên trên người cũng có mồ hôi.
Hắn nghĩ nghĩ rồi gật đầu, xoa xoa đầu của tiểu cô nương.
"Chơi vui vẻ, đừng cãi nhau."
Từ lúc nói chuyện đến khi Bùi Phượng Khanh ra ngoài chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, cục bột trắng đã gặm xong toàn bộ bánh thỏ, hai má phồng to cố nhai nuốt. Trương ma ma thấy vậy thì vội vàng rót cho cô nàng một chén nước ấm: "Ăn chậm một chút, đừng để nghẹn, uống miếng nước đi." Trương ma ma vừa cho cô bé uống nước, vừa vuốt vuốt trước ngực, cuối cùng nuốt xuống.
"Đói chết mất, cuối cùng cũng sống lại!"
Trưng ra một khuôn mặt tươi cười thật lớn; "Cảm ơn ma ma!" Sau đó nháy mắt bắt lấy tay tiểu nha đầu, nghiêm túc đến cực hạn: "Muội muội có thể nói cho ta biết, vì sao ca ca của muội lại đối tốt với muội như vậy không? Muội nói cho ta nghe một chút đi, ta về trị ca ca ta!"
"Hả?"
Tiểu nha đầu không hiểu ra sao.
"Tối nay ta nhìn thấy muội hai lần liền, lúc ăn cơm, lúc đi dạo phố! Lúc ăn cơm ca ca muội vẫn luôn đút cho muội, lúc đi dạo phố hắn còn để cho muội cưỡi lên cổ. Muội có thể nói cho ta biết vì sao ca ca muội lại đối tốt với muội như vậy không? Ca ca ta, ngoại trừ đoạt đồ ăn của ta cũng chỉ có đoạt đồ ăn!"
Tiểu nha đầu ngây ra, chớp chớp mắt.
"Ca ca tốt với ta còn cần vì sao ư?"
Cục bột trắng nghe được lời này thì nghĩ nghĩ, hình như không cần nhỉ? Không cần, vậy nàng ấy chờ ở đây làm gì? Ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, hai tiểu nha đầu đều không biết phải làm sao.
Trương ma ma ở bên cạnh nghe, vừa nghe vừa cười, trẻ con thật dễ chơi. Thấy hai đứa nói thật vui vẻ cũng không lên tiếng quấy rầy, tuy rằng không biết đứa nhỏ này nhà ai, nhưng tướng có phúc, tính tình lại tốt, bà đứng lên đi ra ngoài đến phòng bếp của khách điếm.
Mỗi tối tiểu nha đầu đều phải uống sữa dê, cũng sợ đứa nhỏ xảy ra chuyện gì, Cố Vân Cố Hạo vẫn còn ở ngoài cửa.
Sau khi Trương ma ma rời đi, hai tiểu nha đầu ta nhìn ngươi ngươi xem ta, giằng co hết nửa ngày, nghĩ đi nghĩ lại cục bột trắng vẫn không muốn từ bỏ, kéo tay tiểu nha đầu không ngừng lắc: "Muội nói với ta đi, thường ngày muội và ca ca muội ở chung thế nào, vì sao huynh ấy lại thương muội như vậy?"
"A a a, ca ca ta chỉ bắt nạt ta, hôm trước cướp thịt kho tàu của ta, hôm qua ăn giò tương, hôm nay đoạt cá bát bảo của ta!"
"Muội nói với ta được không..."
"Ta chờ muội đã lâu, ngồi xổm đến chân tê rần, muội nói với ta đi được không..."
Tiểu nha đầu bị nàng ấy lắc qua lắc lại không ngừng, tiếng lục lạc trên tay vang lên leng keng khiến cho đầu óc càng mơ hồ, hai mắt xoay vòng vòng, ngây ngô: "Ca ca ngươi muốn ăn, ngươi cứ cho huynh ấy thôi, đoạt cái gì?"
"Không được!"
"Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, thức ăn không thể cho!"
Cục bột trắng nghiến răng nghiến lợi.
Tiểu nha đầu: …
Thấy nàng ấy vội thành như vậy, tiểu nha đầu cũng sốt ruột theo, nhưng nàng thật sự không biết nói thế nào mà? Nghĩ đi nghĩ lại, đầu óc càng nghĩ càng mơ hồ: "Ta không biết nói thế nào, hay là chúng ta đi hỏi ca ca?" Đúng rồi, ca ca thông minh nhất, cái gì huynh ấy cũng biết.”
"Được!"
Nghe thấy đề nghị này, ánh mắt cục bột trắng sáng lên, gật đầu không chút do dự, sợ tiểu nha đầu đổi ý, vội kéo cô nhóc đi ra bên ngoài, vừa rồi nhìn thấy ca ca muội muội đi vào phòng đối diện! Nghe đối thoại của hai tiểu nha đầu, Cố Vân Cố Hạo đang đứng ở cửa chỉ cảm thấy buồn cười, từ đâu chui ra một nha đầu tham ăn như vậy, vì không để ca ca đoạt đồ ăn có thể làm đến nước này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người trơ mắt nhìn hai tiểu nha đầu đẩy cửa phòng đối diện ra.
Cố Vân chớp chớp mắt: "Có phải công tử đang tắm không?"
Cố Hạo nghĩ nghĩ, "Không sao, có Vệ đại ca ở bên trong, huynh ấy sẽ ngăn cản."
Ừm, trẻ con là phiền phức nhất, vẫn là để lại phiền phức cho Vệ đại ca đi.
Bùi Phượng Khanh đang nhắm mắt dựa vào thành thùng gỗ, nước ấm vừa ngập chưa đến xương quai xanh, hơi nước mờ mịt nhuộm ướt tóc đen và gương mặt, bọt nước uốn lượn dọc theo cánh tay gầy nhưng rắn chắc. Khi nghe được tiếng mở cửa, cho là Vệ Đông trở lại nên cũng không để tâm, sau đó thì nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng nhỏ vụn?
Đôi mắt từ từ mở bừng, trong con ngươi màu nâu nhạt đầy vẻ lạnh lùng, nhanh chóng đứng dậy kéo y phục đang treo trên giá bên cạnh khoác lên người, tay phải mới vừa cầm bội kiếm ở một bên, còn chưa kịp rút kiếm thì đáy mắt đã xuất hiện hai tiểu nha đầu.
Bùi Phượng Khanh: …
Tiểu nha đầu: …
Cục bột trắng: …
Tuy rằng tiểu nha đầu sớm chiều ở chung với Bùi Phượng Khanh đã hai năm nhưng chưa bao giờ trông thấy dáng vẻ này của hắn. Từ trước đến nay ở trước mặt tiểu nha đầu, Bùi Phượng Khanh luôn là dáng vẻ tóc vấn cài ngọc quan, y phục sạch sẽ, hiện tại tóc dài rối tung, y phục ướt đẫm, cổ áo hơi mở, lộ ra lồng ngực tuy vừa gầy vừa non nớt nhưng rất rắn chắc, đuôi mày rèm mi vẫn còn treo đầy bọc nước mê hoặc lòng người.
Tiểu nha đầu chưa từng gặp dáng vẻ này của Bùi Phượng Khanh nhìn đến ngây người, sau đó nghe thấy cục bột trắng bên cạnh nói.
"Dáng vẻ còn đẹp hơn so với nương khi mới vừa tắm xong!"
Bùi Phượng Khanh: …
Cố Vân, Cố Hạo đang chán chết ngoài cửa, đột nhiên nghe được từ trên lầu truyền xuống tiếng động khác thường, nghiêng nghiêng liếc qua, sau đó đôi mắt lập tức chịu hoảng sợ vô cùng lớn; "Sao huynh lại đi từ dưới lên đây?" Vệ Đông khó hiểu nhìn hai huynh đệ sinh đôi đang kinh ngạc, quơ quơ đồ trong tay: "Ta đi xuống lấy chút đồ vật."
Cố Vân: "Không thấy huynh đi từ trong phòng ra mà!" Vệ Đông nhíu mày, càng khó hiểu: "Ta nhảy từ cửa sổ xuống, như vậy nhanh hơn chút."
Cố Hạo: "Bị huynh hại chết rồi!"
"Hả?"
Hai huynh đệ sinh đôi căn bản là không có thời gian giải thích nghi hoặc của Vệ Đông, lập tức vọt vào phòng của Bùi Phượng Khanh, không ai dám nhìn Bùi Phượng Khanh, mỗi người ôm một nha đầu chạy nhanh ra ngoài. Vệ Đông vừa đi đến cửa thì trông thấy Cố Vân, Cố Hạo ôm hai tiểu nha đầu ra, sợ tới mức ném luôn đồ trong tay.
Sao hai tiểu nha đầu này lại đi vào, công tử đang tắm mà!
Cố Vân, Cố Hạo ôm hai đứa nhỏ bay nhanh trở về phía đối diện, phịch một tiếng đóng cửa lại, đồng thời ngồi xổm xuống, cực kỳ nghiêm túc nhìn hai tiểu nha đầu còn đang có chút choáng váng, đặc biệt trịnh trọng dặn: "Quên chuyện vừa rồi đi, ngàn vạn ngàn vạn đừng nói với người khác chuyện này, biết không?"
"Nếu ngươi nói ra, ca ca sẽ tức giận!"
“Nếu ngươi không quên sẽ không nói cho ngươi biết, vì sao ca ca lại đối tốt với nàng như vậy.”
Hai tiểu nha đầu còn chưa hỏi vì sao đã bị uy hiếp của Cố Vân, Cố Hạo chặt đứt, che miệng, đồng thời gật đầu.
Ca ca tức giận rất dọa người.
Ngàn vạn lần phải nói cho ta biết vì sao!
Tạm thời trấn an hai tiểu nha đầu, Cố Vân, Cố Hạo liếc mắt nhìn nhau một cái, đều là dáng vẻ sống không còn gì để luyến tiếc. Lỗi lần trước còn chưa kịp lấy công chuộc tội thì hôm nay lại thêm tội mới, có phải Dương Châu này và bọn họ khắc nhau không vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro