Nuôi Sủng Tiểu Thanh Mai Để Làm Hoàng Hậu
Chương 27
2024-09-24 20:27:23
Cố Vân, Cố Hạo cụp "đuôi" đứng ở cửa, Vệ Đông im lặng nhìn hai người, càng nhìn càng tức giận, giơ tay cho mỗi người một cái cốc đầu.
"Hai đứa nhỏ cũng không trông coi được, cần các đệ làm cái gì."
Hai huynh đệ sinh đôi sôi nổi hô đau rồi ôm lấy đầu, Vệ Đông ra tay không chút lưu tình, lập tức nổi lên dấu vết màu hồng.
Cố Vân: "Đều tại huynh, ai kêu huynh có cửa chính không đi lại muốn nhảy cửa sổ."
Cố Hạo: "Đúng vậy, bọn đệ chỉ phụ trách bên ngoài, bên trong không phải do huynh phụ trách sao? Huynh đi rồi cũng không nói một tiếng."
Lại trách ta? Vệ Đông bị chọc tức đến bật cười, hiện tại hai tên hỗn đản này không chỉ giảo biện mà còn có mưu đồ đẩy trách nhiệm lên người hắn ta, không chút nghĩ ngợi đã giơ tay lên dạy dỗ: "Ở đây gào to mồm lắm, đứng trước mặt công tử sao không nói vậy đi? Trong sạch của công tử cũng mất rồi, bị hai tiểu nha đầu nhìn hết!"
Bùi Phượng Khanh mới vừa đẩy cửa ra: ...
"Trong sạch của ta vẫn còn."
Vệ Đông, Cố Vân, Cố Hạo lập tức cứng đờ, sau đó đồng loạt cúi đầu, căn bản là không dám nhìn biểu tình của Bùi Phượng Khanh. Bùi Phượng Khanh nhịn xuống xúc động muốn đỡ trán thở dài, chuyện này quả thực khiến người ta khó mà nói nên lời, nhiều người như vậy thế mà lại để cho hai đứa nhỏ vào được, Trương ma ma và Vệ Đông còn đồng thời rời đi.
Vệ Đông còn đỡ, Cố Vân và Cố Hạo cơ hồ đồng thời nín thở, da đầu tê dại, nhìn mũi giày gần trong gang tấc của Bùi Phượng Khanh, trời muốn giết ta mà! Bùi Phượng Khanh nhìn chằm chằm đỉnh đầu của huynh đệ song sinh hết nửa ngày, cuối cùng nhấc chân đi vào phòng. Tiếng đóng cửa vang lên, hai người mới đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.
May mà công tử không phát tác, tim cũng cũng co rúm lại rồi!
Hai tiểu nha đầu cũng mơ hồ cảm giác được vừa rồi hình như đã gây ra rắc rối? Ngươi nhìn ta ta xem ngươi, thành thật ngồi trên ghế không dám hé răng. Cục bột trắng xê dịch mông, nhìn cánh cửa đóng chặt nửa ngày, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Ôi, ca ca muội sẽ đánh người hả? Có đau không?"
Bùi Phượng Khanh mới vừa đẩy cửa tiến vào: …
"Hả?"
Hai tiểu cô nương đồng thời trừng mắt thật lớn, thân thể bé nhỏ đoan chính thành thật ngồi vững.
Lần này Bùi Phượng Khanh không nhịn được nữa, đỡ trán bất lực, chỉ trong thời gian một khắc đã chịu hết xấu hổ của non nửa đời mình, đều liên quan đến hai đứa nha đầu. Hắn không dám phát tác cũng không biết nên tìm ai để phát tác, một hơi dở khóc dở cười nghẹn ở cổ họng.
Lúc này Bùi Phượng Khanh đã thay một bộ thường phục màu xanh đen, trường bào tay áo rộng, bên hông treo một cái kết, vẫn chưa cài ngọc quan. Tóc dài rối tung mang theo hơi ẩm, bớt đi một phần đoan chính nhiều thêm ba phần thanh nhã tùy tính. Tiểu nha đầu nhảy từ trên chỗ ngồi xuống, chạy lộc cộc vài bước đến trước mặt Bùi Phượng Khanh, ngửa đầu.
"Dáng vẻ ca ca mặc quần áo cũng đẹp!"
Tiểu nha đầu cho rằng Bùi Phượng Khanh để ý đến câu nói “dáng vẻ không mặc quần áo càng đẹp” kia của cục bột trắng cho nên mới đến an ủi.
Bùi Phượng Khanh: .....
Câu an ủi này sao nghe thế nào cũng càng cạn lời hơn? Khóe mắt Bùi Phượng Khanh giật giật, cúi đầu nhìn hai mắt to đen lúng liếng của tiểu nha đầu, bất đắc dĩ lắc đầu, khom người bế cô nhóc lên, nhấc chân đi về phía chỗ ngồi. Riêng cục bột trắng vẫn còn ngồi thành thật tại chỗ ngồi lưng thẳng tắp, dáng vẻ này còn càng ngoan ngoãn hơn so với khi nàng ấy bị lão cha nhà mình dạy dỗ.
Bùi Phượng Khanh đương nhiên sẽ không so đo với trẻ con, đã xảy ra rồi thì có nghĩ nhiều cũng vô ích, lắc đầu coi xấu hổ không phải trường hợp cá biệt gì rồi bỏ qua, nhìn về phía cục bột trắng, hơi thanh giọng: "Ngươi tên là gì, sống ở đâu, vì sao lại một mình ở đây, hay là có người thân cũng đến trọ ở đây?"
Đứa nhỏ này mặc khá tinh tế, có vẻ trong nhà cũng nuông chiều, nên hỏi rõ trước, bằng không nếu người trong nhà không biết sẽ lo lắng.
Giọng nói thanh thanh ấm áp, hai mắt ôn hòa, cục bột trắng vốn còn tưởng sẽ bị đánh một trận âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm.
"Ta tên là Bạch Thu Thu, mới vừa cùng cha từ Giang Nam đến, ở ngay lầu trên, cha đi ra ngoài làm việc, ca ca cũng bỏ lại mình ta ra ngoài chơi rồi."
Từ Giang Nam đến, họ Bạch? Trong đầu Bùi Phượng Khanh hiện lên tên người ở Giang Nam, trong đó vừa khéo có một người họ Bạch, là ông ấy? Ông ấy đến Dương Châu làm gì? Trong lòng nghĩ thế nào thì Bùi Phượng Khanh vẫn chưa biểu hiện ra bên ngoài, tiếp tục nói: "Phụ huynh đều ra ngoài, vậy người đi theo ngươi đâu, bọn họ có biết ngươi ở đây không?"
Bạch Thu Thu đắc ý dào dạt hất cằm nhỏ.
"Hôm nay Lý ma ma bị nhiễm phong hàn nên ngủ rồi, Triệu ma ma bị ta phái ra ngoài mua đồ rồi. Ta nói ta muốn xuống chỗ các ngươi, bà ấy càng không cho ta đi, ta bèn kêu bà ấy ra ngoài."
Dáng vẻ hỗn thế ma vương này, cũng không biết lúc này vị Triệu ma ma kia đã về chưa, có phát hiện không thấy đứa nhỏ hay không. Bùi Phượng Khanh lại thở dài một hơi nữa; "Bây giờ sắc trời đã tối, nên nghỉ ngơi, nếu ngươi có việc thì ngày mai thức dậy lại xuống." Đứng dậy: "Đi thôi, ta đưa ngươi lên."
"Không được!"
Bạch Thu Thu lập tức nóng nảy, nhảy từ trên chỗ ngồi xuống.
"Ngươi còn chưa nói với ta, vì sao ngươi lại đối tốt với muội muội của ngươi như vậy đâu, ngươi mau nói với ta, ta về sẽ trị ca ca của ta!"
Vì sao lại đối tốt với muội muội như vậy? Đối tốt với muội muội còn cần có lý do?
Bùi Phượng Khanh nhất thời ngẩn ra, Bạch Thu Thu cho rằng hắn không muốn nói, không chút nghĩ ngợi ôm lấy chân Bùi Phượng Khanh, đặt mông ngồi xuống đất lê lết, vừa ăn vạ vừa năn nỉ, lặp lại lời vừa nãy với tiểu nha đầu một lần, tóm chân Bùi Phượng Khanh càng chặt: "Ngươi không nói ta sẽ không đi đâu!"
Ấn đường Bùi Phượng Khanh giật giật.
Trương ma ma bưng sữa dê nóng hầm hập đẩy cửa đi vào, nhìn thấy trong tay Bùi Phượng Khanh ôm một đứa, trên đùi treo một đứa, lập tức bật cười: "Đây là đang làm gì thế?" Vệ Đông, Cố Vân, Cố Hạo ở ngoài cửa nghe được lời này cũng nhìn vào trong, đồng thời im lặng. Bùi Phượng Khanh thở dài một hơi, đột nhiên cảm thấy đau đầu.
May là tính cách nha đầu thiên về yên tĩnh dịu dàng, không giống đứa trên đùi này.
Tiểu nha đầu trong ngực trông thấy Trương ma ma bưng sữa dê: "Uống sữa, ngủ."
Buổi tối tiểu nha đầu đều ngủ đúng giờ, lúc này đã hơi mệt mỏi, mỗi tối nàng đều phải uống nửa bát sữa dê xong mới đi ngủ, đã nuôi thành thói quen. Nghe được có sữa, Bạch Thu Thu vốn đang ôm chân gắt gao không ngẩng đầu trong nháy mắt ngẩng đầu nhìn cái mâm Trương ma ma đang bưng.
Ực ực.
Tiếng nuốt nước miếng này quá vang dội, vang đến mức Bùi Phượng Khanh không biết nên nói sao với cục bột trắng này. Tham ăn như vậy, khó trách sẽ nghĩ cách trị ca ca tham ăn giống mình, Trương ma ma thích nhất đứa nhỏ vừa trắng vừa béo, trẻ con chính là phải nuôi đến trắng trẻo mập mạp mới có phúc: "Nào nào, cả hai đều có, uống xong sẽ ngủ ngon giấc, mau đến đây."
Bạch Thu Thu không hề do dự buông Bùi Phượng Khanh ra, nhanh nhẹn đứng dậy đi đến ngồi xuống bên cạnh bàn.
Bùi Phượng Khanh vẫn tiếp tục im lặng, cũng đặt tiểu nha đầu ngồi vào chỗ, nhìn thấy hai đứa nhỏ đồng thời cúi đầu uống sữa, đầu tóc thật đáng yêu. Hai tiểu nha đầu uống xong, khóe miệng đều vương sữa trắng trắng, Bùi Phượng Khanh lấy khăn tay ra lau miệng cho tiểu nha đầu, thấy đôi mắt to tròn của nàng đã mơ hồ, biết người đã mệt.
Mà một đứa khác xem chừng vẫn phấn chấn lắm.
Hắn nghĩ nghĩ lại nói: "Không đi thì ngủ ở đây luôn đi, hôm nay muộn quá rồi nên đi nghỉ, ngày mai nói cho ngươi."
Ngồi thuyền vốn đã mệt mỏi, xoay vòng vòng cả một đêm nên Bùi Phượng Khanh cũng cảm thấy thân thể mệt mỏi vô cùng, không còn lòng dạ dỗ trẻ con. Bạch Thu Thu nghe vậy muốn nói gì thì Bùi Phượng Khanh đã lên tiếng trước: "Hoặc là hiện tại trở về ngay, hoặc là đợi ngày mai lại nói." Giọng nói vẫn ôn hòa như trước, Bạch Thu Thu nhìn Bùi Phượng Khanh thấy cũng đáng tin, dừng một chút mới ngoan ngoãn gật đầu.
Nghiêng đầu nhìn về phía cửa: "Vệ Đông."
"Có."
Vê Đông nghe tiếng đi vào.
"Ngươi lên lầu trên tìm người Bạch gia, nói đứa nhỏ ngủ lại chỗ chúng ta, sáng mai đến đón người."
Tiểu nha đầu mệt mỏi, nếu người lầu trên đi xuống lại phải bận rộn một hồi, sẽ làm ồn đến cô nàng đang ngủ. Vệ Đông nhận lệnh, đi lên lầu. Bùi Phượng Khanh lại thấp giọng nói mấy câu với tiểu nha đầu, tiểu nha đầu chỉ hàm hồ đáp lại, mí mắt như mở to lại sụp xuống, y xoa xoa đầu nhỏ của cô nhóc rồi xoay người đi ra ngoài.
"Rõ ràng ca ca muội ôn hòa như vậy, vì sao vừa rồi ta lại không dám nói câu nào chứ?"
Bùi Phượng Khanh đóng cửa lại rồi, Bạch Thu Thu mới nói câu này, tiểu nha đầu nghe vậy thì nhìn nàng ấy. Trong thôn Lưu Vân đều là bé trai, đến cả một bé gái cũng không có, tiểu nha đầu rất thích cục bột trắng, đến cả cơn buồn ngủ cũng vơi đi. "Không biết, ngoại trừ sư phụ, những người khác đều nghe lời ca ca." Bạch Thu Thu suy nghĩ nửa ngày cũng không hiểu, thôi, không nghĩ nữa.
"Đúng rồi, còn chưa biết tên muội."
"Tiểu Cửu, ta là Chu Tiểu Cửu."
Mọi người đều gọi Tiểu Cửu là Tiểu Cửu, tiểu nha đầu bèn cho rằng Tiểu Cửu là tên của mình, không biết đây kì thật là đứng hàng thứ, không phải tên mình.
"Tiểu Cửu, Tiểu Cửu." Bạch Thu Thu nhẩm đọc hai lần, sau đó vỗ vỗ bộ ngực nhỏ: "Về sau muội chính là muội muội của ta, muội yên tâm, về sau ai dám bắt nạt muội thì xem ta có đánh chết hắn không!"
Ôi, dáng vẻ vẫy vẫy cánh tay nhỏ chơi thật vui.
Trương ma ma vốn đã thích đứa trẻ vừa trắng trắng lại mềm mềm, thấy cô nàng như vậy lại càng vui vẻ trong lòng, tính tình cô nương có chút tĩnh lặng, có một người hiếu động như vậy ở bên cạnh, sẽ càng hoạt bát hơn. Bà ngồi xổm xuống, một trái một phải ôm hai đứa nhỏ vào trong lòng: "Hiện tại nên đi ngủ rồi, ngủ đủ mới có sức đánh người xấu, có được không nào?"
"Được."
Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn đáp ứng, Trương ma ma dẫn hai tiểu cô nương đi rửa mặt, chải đầu rồi đi ngủ.
Nửa đêm, Trương ma ma mơ màng tỉnh lại, chỉ cảm thấy đau đầu và toàn thân nóng lên, cổ họng bỏng rát. Bà đứng dậy từ trên giường, khoác thêm áo, định đi rót chén nước. Nào ngờ mới vừa nhấc chân đã cảm thấy cả người vô lực, đầu choáng váng một trận.
Bên ngoài cửa sổ, Cố Vân Cố Hạo đang thay ca, Cố Vân giữ nửa đêm trước, Cố Hạo giữ nửa đêm sau về sáng. Cố Vân gọi Cố Hạo hai mắt còn đang mông lung dậy, đang định về phòng thì đột nhiên nghe được trong phòng vang lên tiếng động, như là có người ngã xuống đất. Hắn không nghĩ ngợi gì đã xoay người đẩy cửa vào phòng, Cố Hạo theo sát phía sau.
Trương ma ma ngã bên cạnh sập, bất tỉnh nhân sự.
Cố Vân tiến lên xem xét, Cố Hạo lập tức tiến đến mép giường, vừa nhìn ấn đường đã nhăn đến chết lặng.
Hai đứa nhỏ đã bị đốt đến đỏ bừng mặt mũi, duỗi tay chạm vào chỉ cảm thấy nóng đến dọa người.
"Lăn ra đây!"
Vệ Đông nghe được tiếng cũng đi từ đối diện sang.
Cố Hạo nhìn kĩ một lần: "Đã xảy ra chuyện, đứa nhỏ sốt cao, trên người còn nổi mẩn." Hai đứa nhỏ không chỉ mặt mũi đỏ bừng, khắp người còn nổi lên những nốt đỏ. Vệ Đông tiến lên vài bước, vừa nhìn đã biết là chuyện xấu, không biết gặp khi nào, nói: "Mẹ nó, sao có thể dùng loại thủ đoạn xấu xa này trên người trẻ nhỏ."
Phong hàn cũng sẽ có triệu chứng này, nhưng một người ở nhà cả ngày sẽ gặp phải? Nhóm người Vệ Đông đều là người trong giang hồ, trước nay đều gặp đao gặp kiếm, cùng lắm là dao nhỏ liếm máu, kết quả trông coi cả đêm căn bản không ai đến. Quả nhiên phụ nhân nội trạch ngoan độc, còn nghĩ rằng các nàng sẽ ra tay từ chỗ phu nhân và công tử, kết quả lại xuống tay ở trên người đứa nhỏ!
Bùi Phượng Khanh khoác áo ngoài vội vàng đi đến.
Nhìn thấy Trương ma ma ngã xuống đất thì ánh mắt đã lạnh xuống, lại nhìn hai tiểu cô nương đã hôn mê không biết gì trên giường càng trở lên lạnh lẽo. Cố Hạo đã thắp hết đèn trong phòng lên, Cố Vân thấp giọng trả lời: "Ba người đều sốt cao, thân nổi mẩn đỏ, mẩn đỏ trên người hai đứa nhỏ dày hơn trên người Trương ma ma."
Bùi Phượng Khanh duỗi tay muốn bế tiểu nha đầu lên, Vệ Đông tiến lên giơ ngang cánh tay ngăn cản: "Công tử không thể, còn chưa xác định có lây bệnh hay không!" Trên người hai đứa nhỏ đều như vậy, cũng không biết là ăn vào hay dính vào, càng chưa xác định được có lây bệnh hay không.
"Tránh ra."
Giọng điệu của Bùi Phượng Khanh cực kỳ bình tĩnh, Vệ Đông chạm phải hai tròng mắt tràn ngập lửa giận của Bùi Phượng Khanh, khiến cho người ta có cảm giác lạnh lẽo đến quỷ dị. Trong lòng Vệ Đông run lên, hạ cánh tay xuống. Bùi Phượng Khanh ngồi xuống mép giường, ôm tiểu nha đầu vào trong ngực, cả người tiểu cô nương nóng như cái bếp lò.
"Mời đại phu."
Gắt gao ôm người vào trong lòng, vừa tự trách lại phẫn nộ, suy nghĩ của hắn và Vệ Đông giống nhau. Khiến cho mẹ con bọn họ chịu nhục nhã ấm ức là hắn và cô cô, bọn họ muốn trả thù cũng nên tìm hắn và cô cô mới phải. Đương nhiên gặp chiêu nào thì giải chiêu đó, thế nhưng lại trả thù trên người một đứa trẻ con! Hai tay ôm siết người vào trong ngực.
Tốt nhất là tiểu nha đầu không có việc gì, nếu không toàn bộ Chu gia phải chôn cùng!
"Hai đứa nhỏ cũng không trông coi được, cần các đệ làm cái gì."
Hai huynh đệ sinh đôi sôi nổi hô đau rồi ôm lấy đầu, Vệ Đông ra tay không chút lưu tình, lập tức nổi lên dấu vết màu hồng.
Cố Vân: "Đều tại huynh, ai kêu huynh có cửa chính không đi lại muốn nhảy cửa sổ."
Cố Hạo: "Đúng vậy, bọn đệ chỉ phụ trách bên ngoài, bên trong không phải do huynh phụ trách sao? Huynh đi rồi cũng không nói một tiếng."
Lại trách ta? Vệ Đông bị chọc tức đến bật cười, hiện tại hai tên hỗn đản này không chỉ giảo biện mà còn có mưu đồ đẩy trách nhiệm lên người hắn ta, không chút nghĩ ngợi đã giơ tay lên dạy dỗ: "Ở đây gào to mồm lắm, đứng trước mặt công tử sao không nói vậy đi? Trong sạch của công tử cũng mất rồi, bị hai tiểu nha đầu nhìn hết!"
Bùi Phượng Khanh mới vừa đẩy cửa ra: ...
"Trong sạch của ta vẫn còn."
Vệ Đông, Cố Vân, Cố Hạo lập tức cứng đờ, sau đó đồng loạt cúi đầu, căn bản là không dám nhìn biểu tình của Bùi Phượng Khanh. Bùi Phượng Khanh nhịn xuống xúc động muốn đỡ trán thở dài, chuyện này quả thực khiến người ta khó mà nói nên lời, nhiều người như vậy thế mà lại để cho hai đứa nhỏ vào được, Trương ma ma và Vệ Đông còn đồng thời rời đi.
Vệ Đông còn đỡ, Cố Vân và Cố Hạo cơ hồ đồng thời nín thở, da đầu tê dại, nhìn mũi giày gần trong gang tấc của Bùi Phượng Khanh, trời muốn giết ta mà! Bùi Phượng Khanh nhìn chằm chằm đỉnh đầu của huynh đệ song sinh hết nửa ngày, cuối cùng nhấc chân đi vào phòng. Tiếng đóng cửa vang lên, hai người mới đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.
May mà công tử không phát tác, tim cũng cũng co rúm lại rồi!
Hai tiểu nha đầu cũng mơ hồ cảm giác được vừa rồi hình như đã gây ra rắc rối? Ngươi nhìn ta ta xem ngươi, thành thật ngồi trên ghế không dám hé răng. Cục bột trắng xê dịch mông, nhìn cánh cửa đóng chặt nửa ngày, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Ôi, ca ca muội sẽ đánh người hả? Có đau không?"
Bùi Phượng Khanh mới vừa đẩy cửa tiến vào: …
"Hả?"
Hai tiểu cô nương đồng thời trừng mắt thật lớn, thân thể bé nhỏ đoan chính thành thật ngồi vững.
Lần này Bùi Phượng Khanh không nhịn được nữa, đỡ trán bất lực, chỉ trong thời gian một khắc đã chịu hết xấu hổ của non nửa đời mình, đều liên quan đến hai đứa nha đầu. Hắn không dám phát tác cũng không biết nên tìm ai để phát tác, một hơi dở khóc dở cười nghẹn ở cổ họng.
Lúc này Bùi Phượng Khanh đã thay một bộ thường phục màu xanh đen, trường bào tay áo rộng, bên hông treo một cái kết, vẫn chưa cài ngọc quan. Tóc dài rối tung mang theo hơi ẩm, bớt đi một phần đoan chính nhiều thêm ba phần thanh nhã tùy tính. Tiểu nha đầu nhảy từ trên chỗ ngồi xuống, chạy lộc cộc vài bước đến trước mặt Bùi Phượng Khanh, ngửa đầu.
"Dáng vẻ ca ca mặc quần áo cũng đẹp!"
Tiểu nha đầu cho rằng Bùi Phượng Khanh để ý đến câu nói “dáng vẻ không mặc quần áo càng đẹp” kia của cục bột trắng cho nên mới đến an ủi.
Bùi Phượng Khanh: .....
Câu an ủi này sao nghe thế nào cũng càng cạn lời hơn? Khóe mắt Bùi Phượng Khanh giật giật, cúi đầu nhìn hai mắt to đen lúng liếng của tiểu nha đầu, bất đắc dĩ lắc đầu, khom người bế cô nhóc lên, nhấc chân đi về phía chỗ ngồi. Riêng cục bột trắng vẫn còn ngồi thành thật tại chỗ ngồi lưng thẳng tắp, dáng vẻ này còn càng ngoan ngoãn hơn so với khi nàng ấy bị lão cha nhà mình dạy dỗ.
Bùi Phượng Khanh đương nhiên sẽ không so đo với trẻ con, đã xảy ra rồi thì có nghĩ nhiều cũng vô ích, lắc đầu coi xấu hổ không phải trường hợp cá biệt gì rồi bỏ qua, nhìn về phía cục bột trắng, hơi thanh giọng: "Ngươi tên là gì, sống ở đâu, vì sao lại một mình ở đây, hay là có người thân cũng đến trọ ở đây?"
Đứa nhỏ này mặc khá tinh tế, có vẻ trong nhà cũng nuông chiều, nên hỏi rõ trước, bằng không nếu người trong nhà không biết sẽ lo lắng.
Giọng nói thanh thanh ấm áp, hai mắt ôn hòa, cục bột trắng vốn còn tưởng sẽ bị đánh một trận âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm.
"Ta tên là Bạch Thu Thu, mới vừa cùng cha từ Giang Nam đến, ở ngay lầu trên, cha đi ra ngoài làm việc, ca ca cũng bỏ lại mình ta ra ngoài chơi rồi."
Từ Giang Nam đến, họ Bạch? Trong đầu Bùi Phượng Khanh hiện lên tên người ở Giang Nam, trong đó vừa khéo có một người họ Bạch, là ông ấy? Ông ấy đến Dương Châu làm gì? Trong lòng nghĩ thế nào thì Bùi Phượng Khanh vẫn chưa biểu hiện ra bên ngoài, tiếp tục nói: "Phụ huynh đều ra ngoài, vậy người đi theo ngươi đâu, bọn họ có biết ngươi ở đây không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Thu Thu đắc ý dào dạt hất cằm nhỏ.
"Hôm nay Lý ma ma bị nhiễm phong hàn nên ngủ rồi, Triệu ma ma bị ta phái ra ngoài mua đồ rồi. Ta nói ta muốn xuống chỗ các ngươi, bà ấy càng không cho ta đi, ta bèn kêu bà ấy ra ngoài."
Dáng vẻ hỗn thế ma vương này, cũng không biết lúc này vị Triệu ma ma kia đã về chưa, có phát hiện không thấy đứa nhỏ hay không. Bùi Phượng Khanh lại thở dài một hơi nữa; "Bây giờ sắc trời đã tối, nên nghỉ ngơi, nếu ngươi có việc thì ngày mai thức dậy lại xuống." Đứng dậy: "Đi thôi, ta đưa ngươi lên."
"Không được!"
Bạch Thu Thu lập tức nóng nảy, nhảy từ trên chỗ ngồi xuống.
"Ngươi còn chưa nói với ta, vì sao ngươi lại đối tốt với muội muội của ngươi như vậy đâu, ngươi mau nói với ta, ta về sẽ trị ca ca của ta!"
Vì sao lại đối tốt với muội muội như vậy? Đối tốt với muội muội còn cần có lý do?
Bùi Phượng Khanh nhất thời ngẩn ra, Bạch Thu Thu cho rằng hắn không muốn nói, không chút nghĩ ngợi ôm lấy chân Bùi Phượng Khanh, đặt mông ngồi xuống đất lê lết, vừa ăn vạ vừa năn nỉ, lặp lại lời vừa nãy với tiểu nha đầu một lần, tóm chân Bùi Phượng Khanh càng chặt: "Ngươi không nói ta sẽ không đi đâu!"
Ấn đường Bùi Phượng Khanh giật giật.
Trương ma ma bưng sữa dê nóng hầm hập đẩy cửa đi vào, nhìn thấy trong tay Bùi Phượng Khanh ôm một đứa, trên đùi treo một đứa, lập tức bật cười: "Đây là đang làm gì thế?" Vệ Đông, Cố Vân, Cố Hạo ở ngoài cửa nghe được lời này cũng nhìn vào trong, đồng thời im lặng. Bùi Phượng Khanh thở dài một hơi, đột nhiên cảm thấy đau đầu.
May là tính cách nha đầu thiên về yên tĩnh dịu dàng, không giống đứa trên đùi này.
Tiểu nha đầu trong ngực trông thấy Trương ma ma bưng sữa dê: "Uống sữa, ngủ."
Buổi tối tiểu nha đầu đều ngủ đúng giờ, lúc này đã hơi mệt mỏi, mỗi tối nàng đều phải uống nửa bát sữa dê xong mới đi ngủ, đã nuôi thành thói quen. Nghe được có sữa, Bạch Thu Thu vốn đang ôm chân gắt gao không ngẩng đầu trong nháy mắt ngẩng đầu nhìn cái mâm Trương ma ma đang bưng.
Ực ực.
Tiếng nuốt nước miếng này quá vang dội, vang đến mức Bùi Phượng Khanh không biết nên nói sao với cục bột trắng này. Tham ăn như vậy, khó trách sẽ nghĩ cách trị ca ca tham ăn giống mình, Trương ma ma thích nhất đứa nhỏ vừa trắng vừa béo, trẻ con chính là phải nuôi đến trắng trẻo mập mạp mới có phúc: "Nào nào, cả hai đều có, uống xong sẽ ngủ ngon giấc, mau đến đây."
Bạch Thu Thu không hề do dự buông Bùi Phượng Khanh ra, nhanh nhẹn đứng dậy đi đến ngồi xuống bên cạnh bàn.
Bùi Phượng Khanh vẫn tiếp tục im lặng, cũng đặt tiểu nha đầu ngồi vào chỗ, nhìn thấy hai đứa nhỏ đồng thời cúi đầu uống sữa, đầu tóc thật đáng yêu. Hai tiểu nha đầu uống xong, khóe miệng đều vương sữa trắng trắng, Bùi Phượng Khanh lấy khăn tay ra lau miệng cho tiểu nha đầu, thấy đôi mắt to tròn của nàng đã mơ hồ, biết người đã mệt.
Mà một đứa khác xem chừng vẫn phấn chấn lắm.
Hắn nghĩ nghĩ lại nói: "Không đi thì ngủ ở đây luôn đi, hôm nay muộn quá rồi nên đi nghỉ, ngày mai nói cho ngươi."
Ngồi thuyền vốn đã mệt mỏi, xoay vòng vòng cả một đêm nên Bùi Phượng Khanh cũng cảm thấy thân thể mệt mỏi vô cùng, không còn lòng dạ dỗ trẻ con. Bạch Thu Thu nghe vậy muốn nói gì thì Bùi Phượng Khanh đã lên tiếng trước: "Hoặc là hiện tại trở về ngay, hoặc là đợi ngày mai lại nói." Giọng nói vẫn ôn hòa như trước, Bạch Thu Thu nhìn Bùi Phượng Khanh thấy cũng đáng tin, dừng một chút mới ngoan ngoãn gật đầu.
Nghiêng đầu nhìn về phía cửa: "Vệ Đông."
"Có."
Vê Đông nghe tiếng đi vào.
"Ngươi lên lầu trên tìm người Bạch gia, nói đứa nhỏ ngủ lại chỗ chúng ta, sáng mai đến đón người."
Tiểu nha đầu mệt mỏi, nếu người lầu trên đi xuống lại phải bận rộn một hồi, sẽ làm ồn đến cô nàng đang ngủ. Vệ Đông nhận lệnh, đi lên lầu. Bùi Phượng Khanh lại thấp giọng nói mấy câu với tiểu nha đầu, tiểu nha đầu chỉ hàm hồ đáp lại, mí mắt như mở to lại sụp xuống, y xoa xoa đầu nhỏ của cô nhóc rồi xoay người đi ra ngoài.
"Rõ ràng ca ca muội ôn hòa như vậy, vì sao vừa rồi ta lại không dám nói câu nào chứ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bùi Phượng Khanh đóng cửa lại rồi, Bạch Thu Thu mới nói câu này, tiểu nha đầu nghe vậy thì nhìn nàng ấy. Trong thôn Lưu Vân đều là bé trai, đến cả một bé gái cũng không có, tiểu nha đầu rất thích cục bột trắng, đến cả cơn buồn ngủ cũng vơi đi. "Không biết, ngoại trừ sư phụ, những người khác đều nghe lời ca ca." Bạch Thu Thu suy nghĩ nửa ngày cũng không hiểu, thôi, không nghĩ nữa.
"Đúng rồi, còn chưa biết tên muội."
"Tiểu Cửu, ta là Chu Tiểu Cửu."
Mọi người đều gọi Tiểu Cửu là Tiểu Cửu, tiểu nha đầu bèn cho rằng Tiểu Cửu là tên của mình, không biết đây kì thật là đứng hàng thứ, không phải tên mình.
"Tiểu Cửu, Tiểu Cửu." Bạch Thu Thu nhẩm đọc hai lần, sau đó vỗ vỗ bộ ngực nhỏ: "Về sau muội chính là muội muội của ta, muội yên tâm, về sau ai dám bắt nạt muội thì xem ta có đánh chết hắn không!"
Ôi, dáng vẻ vẫy vẫy cánh tay nhỏ chơi thật vui.
Trương ma ma vốn đã thích đứa trẻ vừa trắng trắng lại mềm mềm, thấy cô nàng như vậy lại càng vui vẻ trong lòng, tính tình cô nương có chút tĩnh lặng, có một người hiếu động như vậy ở bên cạnh, sẽ càng hoạt bát hơn. Bà ngồi xổm xuống, một trái một phải ôm hai đứa nhỏ vào trong lòng: "Hiện tại nên đi ngủ rồi, ngủ đủ mới có sức đánh người xấu, có được không nào?"
"Được."
Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn đáp ứng, Trương ma ma dẫn hai tiểu cô nương đi rửa mặt, chải đầu rồi đi ngủ.
Nửa đêm, Trương ma ma mơ màng tỉnh lại, chỉ cảm thấy đau đầu và toàn thân nóng lên, cổ họng bỏng rát. Bà đứng dậy từ trên giường, khoác thêm áo, định đi rót chén nước. Nào ngờ mới vừa nhấc chân đã cảm thấy cả người vô lực, đầu choáng váng một trận.
Bên ngoài cửa sổ, Cố Vân Cố Hạo đang thay ca, Cố Vân giữ nửa đêm trước, Cố Hạo giữ nửa đêm sau về sáng. Cố Vân gọi Cố Hạo hai mắt còn đang mông lung dậy, đang định về phòng thì đột nhiên nghe được trong phòng vang lên tiếng động, như là có người ngã xuống đất. Hắn không nghĩ ngợi gì đã xoay người đẩy cửa vào phòng, Cố Hạo theo sát phía sau.
Trương ma ma ngã bên cạnh sập, bất tỉnh nhân sự.
Cố Vân tiến lên xem xét, Cố Hạo lập tức tiến đến mép giường, vừa nhìn ấn đường đã nhăn đến chết lặng.
Hai đứa nhỏ đã bị đốt đến đỏ bừng mặt mũi, duỗi tay chạm vào chỉ cảm thấy nóng đến dọa người.
"Lăn ra đây!"
Vệ Đông nghe được tiếng cũng đi từ đối diện sang.
Cố Hạo nhìn kĩ một lần: "Đã xảy ra chuyện, đứa nhỏ sốt cao, trên người còn nổi mẩn." Hai đứa nhỏ không chỉ mặt mũi đỏ bừng, khắp người còn nổi lên những nốt đỏ. Vệ Đông tiến lên vài bước, vừa nhìn đã biết là chuyện xấu, không biết gặp khi nào, nói: "Mẹ nó, sao có thể dùng loại thủ đoạn xấu xa này trên người trẻ nhỏ."
Phong hàn cũng sẽ có triệu chứng này, nhưng một người ở nhà cả ngày sẽ gặp phải? Nhóm người Vệ Đông đều là người trong giang hồ, trước nay đều gặp đao gặp kiếm, cùng lắm là dao nhỏ liếm máu, kết quả trông coi cả đêm căn bản không ai đến. Quả nhiên phụ nhân nội trạch ngoan độc, còn nghĩ rằng các nàng sẽ ra tay từ chỗ phu nhân và công tử, kết quả lại xuống tay ở trên người đứa nhỏ!
Bùi Phượng Khanh khoác áo ngoài vội vàng đi đến.
Nhìn thấy Trương ma ma ngã xuống đất thì ánh mắt đã lạnh xuống, lại nhìn hai tiểu cô nương đã hôn mê không biết gì trên giường càng trở lên lạnh lẽo. Cố Hạo đã thắp hết đèn trong phòng lên, Cố Vân thấp giọng trả lời: "Ba người đều sốt cao, thân nổi mẩn đỏ, mẩn đỏ trên người hai đứa nhỏ dày hơn trên người Trương ma ma."
Bùi Phượng Khanh duỗi tay muốn bế tiểu nha đầu lên, Vệ Đông tiến lên giơ ngang cánh tay ngăn cản: "Công tử không thể, còn chưa xác định có lây bệnh hay không!" Trên người hai đứa nhỏ đều như vậy, cũng không biết là ăn vào hay dính vào, càng chưa xác định được có lây bệnh hay không.
"Tránh ra."
Giọng điệu của Bùi Phượng Khanh cực kỳ bình tĩnh, Vệ Đông chạm phải hai tròng mắt tràn ngập lửa giận của Bùi Phượng Khanh, khiến cho người ta có cảm giác lạnh lẽo đến quỷ dị. Trong lòng Vệ Đông run lên, hạ cánh tay xuống. Bùi Phượng Khanh ngồi xuống mép giường, ôm tiểu nha đầu vào trong ngực, cả người tiểu cô nương nóng như cái bếp lò.
"Mời đại phu."
Gắt gao ôm người vào trong lòng, vừa tự trách lại phẫn nộ, suy nghĩ của hắn và Vệ Đông giống nhau. Khiến cho mẹ con bọn họ chịu nhục nhã ấm ức là hắn và cô cô, bọn họ muốn trả thù cũng nên tìm hắn và cô cô mới phải. Đương nhiên gặp chiêu nào thì giải chiêu đó, thế nhưng lại trả thù trên người một đứa trẻ con! Hai tay ôm siết người vào trong ngực.
Tốt nhất là tiểu nha đầu không có việc gì, nếu không toàn bộ Chu gia phải chôn cùng!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro