Nuôi Sủng Tiểu Thanh Mai Để Làm Hoàng Hậu
Chương 28
2024-09-24 20:27:23
"Đây là làm sao vậy?"
Tô ma ma đi tiểu đêm nghe được tiếng động, mở cửa phòng, khoác áo ngoài đi ra, vừa vào đã bị cảnh tượng dọa sợ. Ba người đang nằm bất tỉnh, Cố Vân, Cố Hạo đã ra ngoài tìm đại phu, Vệ Đông kể lại mọi chuyện một lần. Tô ma ma vừa nghe lập tức rùng mình, đi xung quanh xem xét.
Bùi Phượng Khanh là nam tử, tuy từ nhỏ lớn lên ở trong thâm cung nhưng khi khi đó có tiên đế che chở, sau khi tiên đế đi rồi, hắn sắp trưởng thành nên cũng có thế lực của riêng mình, tinh lực đều dùng để đấu trí đấu dũng với các huynh đệ khác, thật sự không am hiểu những việc xấu xa trong nội trạch. Nhưng Tô ma ma lại không giống, bà là lão ma ma quanh năm sống trong cung.
Hai đứa nhỏ vẫn sốt đến bỏng tay, Bùi Phượng Khanh không ngừng thay khăn cho bọn chúng.
"Sữa dê, và những thứ này trong phòng."
Những người khác đều không xảy ra vấn đề, chứng tỏ lúc trước ở bên ngoài cũng không xảy ra chuyện gì, thứ vào miệng tụi nhỏ chỉ có sữa dê. Trương ma ma vì thử độ ấm nên cũng nhấp môi một ít, trùng khớp với việc trên người bà có phản ứng tương tự.
Khách điếm không thể so với nhà mình, Trương ma ma vẫn chưa dọn dẹp bát đã dùng xong, trực tiếp đặt ở trên bàn, đáy bát còn một tầng sữa màu trắng nhạt. Tô ma ma nhẹ nhàng trở về phòng, vẫn chưa đánh thức Tô Tam nương, lấy ngân châm rồi quay lại thử vào đáy bát, ba người đều nhìn chăm chú, ngân châm cũng không có bất kì biến hóa nào.
Đặt châm xuống, Tô ma ma chăm chú xem bài trí trong phòng, đôi mắt lão luyện lấp lóe tinh quang.
Chơi mấy trò này trước mặt bà, đúng là động thủ trên đầu thái tuế!
Bài trí trong khách điếm đa phần giống nhau nhưng vẫn có điểm khác biệt, đơn giản chính là bày biện tốt xấu không giống nhau. Dương Châu tự xưng là nơi phong lưu, Yên Vũ lâu này cũng xem như là nơi hào hoa, ngoại trừ gia cụ tinh xảo thì những nơi khác cũng tốn không ít tâm tư. Ví dụ như chuông gió trước cửa, chim tước dưới cửa sổ, trên bàn đầu giường bày hoa trái tinh xảo.
Tô ma ma vừa động tâm tư, đôi mắt lập tức tập trung vào số hoa kia.
Trần của gian phòng này chỉ có một màu đỏ của gỗ, hoa cũng đỏ như lửa, trong đó gốc Bách Diệp Lan trên bàn là nở đẹp nhất, màu sắc xinh đẹp, cành lá tốt tươi, cuốn quanh trùng điệp, dưới gốc còn rơi một ít trái cây nhỏ màu đỏ, màu sắc cũng là đỏ đến mê người. Tô ma ma nhìn chằm chằm bồn hoa kia cả nửa ngày, ấn đường nhăn lại càng chặt, như là đang nhớ lại cái gì.
Bùi Phượng Khanh vẫn luôn ngưng mi nhìn động tác của Tô ma ma.
Tô ma ma đột nhiên duỗi tay nhặt trí cây dưới gốc hoa lên, đặt dưới mũi ngửi ngửi, đầu ngón tay hơi dùng chút lực, trái cây kia lập tức bị bóp nát.
"Tâm tư thật ngoan độc!"
Vệ Đông bị một loạt động tác của Tô ma ma hấp dẫn, hiện tại đã biết rõ nguyên nhân, lập tức nói: "Là chuyện thế nào, cái này sẽ lây bệnh sao, là thứ có độc sao?" Tô ma ma không để ý đến hắn ta mà duỗi tay nhổ tận gốc cành lan kia, bẻ rễ cây xuống rồi đưa cùng với số trái cây kia đưa cho Vệ Đông.
"Rửa sạch rễ cây, mang đi giã nát cùng với lá trên quả này, quả thì không cần."
Biết không thể chậm trễ, Vệ Đông cũng không hỏi nhiều, cầm đồ lui xuống.
Bùi Phượng Khanh nhìn Tô ma ma, giọng nói khàn khàn: "Tâm tư thật ngoan độc? Hậu quả rất nghiêm trọng?"
Tô ma ma lắc đầu: "Phát hiện sớm, lại may mà bọn họ có uống sữa dê, cũng coi như là tự cứu rồi."
"Hương hoa Bách Diệp Lan có thể tĩnh tâm, đặt ở trong phòng vốn có lợi, chỉ là không thể đặt cùng số trái cây này. Đây là trái xà liên, là thứ độc vật thích nhất, đặc biệt là rắn, cuối đông là thời gian rắn ngủ đông tỉnh dậy, đều sẽ nương theo mùi trái cây này mà đến. Nếu thường ngày thì không sao, cho dù dính mùi thì sau mấy canh giờ cũng tan đi. Nhưng nếu cùng dính với hương của Bách Diệp Lan này thì cho dù có dùng huân hương che đi thì mùi cũng sẽ lưu lại đến mấy ngày, mũi người không ngửi ra nhưng rắn thì có thể."
Rắn thì có thể?
Bùi Phượng Khanh chỉ cảm thấy trong lòng có một trận lạnh buốt.
Biệt viện của Thập Tam thúc còn chưa kịp đến, nhưng nghĩ đến cũng có núi giả vườn hoa rừng cây, cho dù trong phủ không có rắn thì đoàn người mới tới Dương Châu cũng muốn đi du ngoạn một phen. Đi đến chân núi, trong rừng, trong mắt chỉ có cảnh đẹp, sao có thể chú ý đến lũ rắn hành tung bí ẩn đây? Nếu bị rắn độc cắn một vết thì e là đứa nhỏ sẽ lập tức mất mạng!
Càng quan trọng hơn là nếu bị rắn cắn thì sẽ không ai nghi ngờ đến trên người hai mẹ con kia!
Tính kế thật hay.
Gương mặt Bùi Phượng Khanh lạnh tanh, bình ổn lại tâm tình hỏi tiếp: "Có liên quan gì với sữa dê?" Tô ma ma: "Sữa dê thiên về khô, Trương ma ma bỏ thêm hạnh nhân để trung hòa, lại vừa lúc tương khắc với dược tính trong trái cây này, nhất thời bạo phát. Công tử đừng lo lắng, dùng rễ hoa và lá trên quả đỏ để xông, nốt mẩn sẽ tan, đợi đại phu đến, cơn sốt hạ xuống sẽ không có việc gì."
"Cũng coi như là trong họa có phúc, nốt đỏ lặn thì mùi kia cũng sẽ tan theo."
Tuy đang an ủi Bùi Phượng Khanh nhưng trong giọng nói Tô ma ma vẫn có lo lắng. Trẻ con sốt cao là dọa người nhất, sốt đến ngốc hoặc là sốt đến chết đều có tiền lệ, trước khi nhiệt độ chưa hạ xuống thì không thể buông lỏng được. Bùi Phượng Khanh cũng nghĩ như vậy, mày kiếm trước sau vẫn nhíu lại, trong mắt là tự trách. Tô ma ma thấy thế lại nói: "Việc này cũng không trách người được, công tử là nam nhi, chỉ lo kiến công lập nghiệp, sao có thể am hiểu mấy thủ đoạn của phụ nhân trong khuê phòng chứ?"
"Xin công tử không cần nghĩ nhiều, tiểu tiểu thư cát nhân tự có thiên tướng, sẽ không có việc gì."
"Vả lại, đây vốn nên là chuyện của lão nô, là hôm nay nô tì hầu hạ tiểu thư rửa mặt chải đầu xong cũng mệt mỏi, không có qua bên này kiểm tra một lần, là lỗi của nô tỳ." Hôm nay mọi người đều mệt mỏi, sau khi rửa mặt chải đầu xong thì Tô Tam nương trực tiếp đi ngủ, Tô ma ma cũng oải lắm rồi nên ngủ theo.
Bùi Phượng Khanh lắc đầu, duỗi tay thăm dò, hai đứa nhỏ vẫn nóng đến bỏng tay, nhẹ giọng nói: "Là ta sơ ý, không liên quan đến ma ma."
Vệ Đông rất mau đã trở về, Tô ma ma nhận lấy rễ cây và lá quả hắn ta đã giã nát, cho thêm nước ấm rồi quấy đều, lại dùng chén trà chia làm sáu chén nhỏ, để ba người kia uống, bà, Vệ Đông, Bùi Phượng Khanh cũng mỗi người một chén. Bùi Phượng Khanh vẫn luôn ngồi bên mép giường trông nom tình hình của bọn nhỏ, ước chừng sau một khắc thì nốt đỏ dần tan đi, cơn sốt tựa như cũng giảm một chút.
Trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng tảng đá lớn cũng rơi xuống một nửa.
Bùi Phượng Khanh ngẩng đầu nhìn về phía Tô ma ma: "Bên phía cô cô có cái này không?"
Mỗi sương phòng được bố trí màu sắc không giống nhau, phòng Bùi Phượng Khanh không có hoa, chỉ đặt một nhánh trúc lá xanh. Tô ma ma lắc đầu: "Không có, bên phòng tiểu thư là bách hợp, không có thứ khác."
Cho nên, chỉ là nhắm vào đứa nhỏ?
Không dám động người lớn, chỉ dám bắt nạt trẻ con!
Tức giận trong lòng Bùi Phượng Khanh càng lúc càng sâu, khuôn mặt ngưng tụ thành băng, một hồi lâu mới miễn cưỡng ép xuống.
"Ma ma đi nghỉ ngơi đi, đừng đánh thức cô cô."
Tô ma ma đang định cự tuyệt thì Bùi Phượng Khanh lại nói: "Ngày mai ta không rảnh, bên phía người Bạch gia còn cần ma ma đi sắp xếp, ma ma đi nghỉ trước đi." Người Bạch gia? Tô ma ma chưa kịp phản ứng lại, nhìn hai đứa nhỏ trên giường mới nhớ ra, đúng rồi, còn có đứa nhỏ nhà người khác nữa! Bên này đều là nam tử, đúng là không tiện tiếp xúc với nhà người khác.
Hơn nữa đứa nhỏ này còn bị bọn họ liên lụy, vẫn là không phải phép, còn phải nghĩ lại xem nên nói thế nào mới được.
Suy nghĩ điểm này cẩn thận xong thì Tô ma ma cũng không từ chối nữa.
"Vậy nô tì đi ngủ trước, nếu đại phu khám xong mà tiểu tiểu thư không có việc gì thì tốt nếu có việc nhất định phải gọi nô tì."
"Ma ma yên tâm, ta đã biết."
Trời xa đất lạ, lại là lúc nửa đêm nhà nhà đóng cửa, Cố Vân, Cố Hạo gõ cửa mấy nơi mới đưa được hai đại phu đến, lúc trở lại khách điếm đã là nửa canh giờ sau. Người làm nghề y có lòng nhân từ, tuy nửa đêm bị người ta lôi từ trong chăn đệm ra cảm thấy rất không vui và kì lạ nhưng nhìn đến khuôn mặt đỏ bừng của đứa nhỏ thì hai người cũng không nói nhiều, vội vàng bắt mạch.
Hỏi thăm, khám, rồi mở phương thuốc, sắc thuốc, trước sau Bùi Phượng Khanh vẫn canh giữ ở một bên. Tuổi Trương ma ma đã hơi lớn, hạ sốt nhanh hơn đứa nhỏ, mãi đến khi trời tờ mờ sáng hai đứa nhỏ mới hạ sốt. Sốt cao hạ xong, sắc mặt trở nên tái nhợt, đôi môi cũng trắng bệch, nhưng Bùi Phượng Khanh lại cảm thấy thuận mắt vô cùng, tảng đá lớn cũng hoàn toàn rơi xuống đất.
Đứng dậy, khom lưng với hai vị đại phu.
Hai vị đại phu vẫn luôn trông chừng đến tận bây giờ, tuy y phục Bùi Phượng Khanh không chỉnh tề nhưng dựa vào khí chất, vừa nhìn là biết không phải người thường. Hai vị đại phu vội lui ra sau không dám nhận lễ, Vệ Đông tiến lên đưa cho bọn họ phong tiền khám thật dày, rồi tiễn ra ngoài. Sau khi đại phu đi rồi, Cố Vân trầm giọng nói: "Công tử, phải làm thế nào ạ?"
Ở Dương Châu, Bùi Phượng Khanh không là ai cả nhưng còn có Thập Tam Vương gia. Tự hắn điều tra thì quá chậm, không muốn chờ lâu như vậy, hắn lấy từ trong ngực ra một khối lệnh bài màu đen khắc rồng đưa cho Cố Vân: "Cầm cái này đến biệt viện của Thập Tam thúc, bọn họ sẽ nghe theo lệnh của ngươi, ta muốn tư liệu của tất cả người Chu gia ở Dương Châu."
Ánh mắt hắn bình tĩnh nhìn Cố Vân.
"Bao gồm toàn bộ nội trạch, thân thích trong nhà."
Tuy rằng tiểu cô nương là nữ nhi của Chu gia nhưng đã bị trục xuất đến thôn Lưu Vân. Nên Bùi Phượng Khanh và Tô Tam nương đều không muốn hỏi thăm từ nhà bọn họ, sợ rằng hỏi rồi chỉ càng thêm tức giận, càng thêm đau lòng, lại băn khoăn người nhà ở đó chỉ quanh quẩn trong thôn, sẽ không rõ các mối quan hệ trong tộc của Chu gia.
Liên quan đến nội trạch và thân thích trong nhà thì chỉ có thể là Chu Nhị phu nhân, nếu bà ta là nữ nhi Dương Châu thì lại càng vui hơn, diệt tất!
Cố Vân đương nhiên hiểu rõ ý của Bùi Phượng Khanh, cầm lệnh bài ôm quyền nhận lệnh.
"Công tử yên tâm, thuộc hạ sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để trình lên."
Nói xong trực tiếp nhảy cửa sổ rời đi.
Trạch viện Chu gia.
Hôm nay là một ngày thời tiết đẹp, ánh mặt trời cao cao, gió xuân ấm áp, Chu Nhị phu nhân đang chọn y phục cho Chu Mộng Hinh, còn Chu Mông Hinh đang uể oải ngồi ở mép giường. Chu Nhị phu nhân thấy thế thì sắc mặt trầm xuống: "Hinh nhi, tối hôm qua không phải nương đã phân tích lợi hại với con rồi sao, sao vẫn còn không vui?"
"Người Bạch gia kia là cấp trên của cha con, lần này ông ta không dẫn phu nhân theo nên nương cũng không thể đi gặp mặt, tuổi tác của con và nữ nhi nhà ông ta không kém bao nhiêu, nếu hợp nhau vậy không phải vừa hay sao?"
"Nhưng bọn họ cũng ở Yên Vũ lâu!"
Nghĩ đến chuyện trên thuyền, cho đến bây giờ Chu Mộng Hinh vẫn còn chưa hết tức giận, nịnh nọt nữ nhi Bạch gia đương nhiên không thành vấn đề, giống như nịnh Đại tỷ và Nhị tỷ trong nhà thôi. Việc này vốn không có gì nhưng đám người kia cũng ở Yên Vũ lâu. Nhục nhã và ấm ức lần trước vẫn chưa có cơ hội đòi lại, còn đâu mặt mũi xuất hiện trước mặt bọn họ?
Chu Nhị phu nhân cũng không nói với Chu Mộng Hinh việc bà ta đã làm, đương nhiên không phải sợ sẽ dọa đến đứa nhỏ mà là đứa nhỏ của mình nên bà ta ra hiểu rất rõ. Tính tình Chu Mộng Hinh hơi nóng nảy, nếu biết được, cho dù nhịn được không nói thì trên mặt khó giấu được vui sướng khi người gặp họa, thân phận của nhóm người kia chưa rõ, cũng không biết đến Dương Châu làm gì.
Tuyệt đối không thể lộ ra nửa phần không ổn.
Chu Nhị phu nhân tuyệt đối sẽ không nói chuyện này với ai, ngay cả Chu Nhị lão gia cũng không biết. Nhưng bởi vì gương mặt vô cùng giống đứa ngốc kia mới khiến bà ta và Hinh nhi chịu nhục nhã và ấm ức lớn như vậy, chính là gương mặt kia, nếu không phải gương mặt đó thì sao hai người lại đi hỏi chuyện của đứa ngốc kia, nếu không thif ba ta sớm đã có quý nhân phù trợ, đúng, chính là bởi vì gương mặt kia mà ra
Hừ, xử lý nó trước, rồi lại viết thư về kinh xử lý đứa ngốc kia.
Chu Nhị phu nhân đang định khuyên nhủ Chu Mộng Hinh vốn không vui thì đột nhiên có một người hầu vội vã chạy vào.
"Phu nhân, không hay rồi, tấm biển nhà chúng ta bị người ta kéo xuống."
"Cái gì?"
Chu Nhị phu nhân nói: "Là ai, đang giữa ban ngày ban mặt ai lại dám làm như vậy? Có còn vương pháp hay không?"
Tên người hầu chạy vội nên đang thở hồng hộc: "Không biết thân phận thế nào, mang theo một đội thị vệ vây quanh cửa, quản gia cũng bị trói lại rồi, phu nhân, ngài đi ra ngoài xem đi."
Chu Nhị lão gia đi ra ngoài làm việc, trong nhà cũng không có nam tử quản sự nào khác, đến cả quản gia cũng bị trói lại? Kiêu ngạo đến như vậy, Chu Nhị phu nhân cũng bất chấp những việc khác, ném quần áo trong tay xuống, vội vàng đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: "Có phái người đi báo với lão gia chưa?"
"Đã có gã sai vặt đi rồi ạ."
Giờ này đông người qua lại, trước cửa Chu gia, từng nhóm từng nhóm người vây lại, lúc trước quản gia bị trói lại còn không ngừng kêu gào, trực tiếp bị người nhét rẻ lau chặn miệng, nghẹn đến mức sắc mặt đỏ bừng. Khi Chu Nhị phu nhân ra đến, hai chữ "Chu trạch" chói lọi trên tấm biển đang bị người đạp dưới chân.
Đây là dẫm lên mặt người Chu gia.
Ngẩng đầu nhìn lại, là một nam tử khoảng ba mươi tuổi, ăn mặc tinh tế nhưng không nhìn ra thân phận, thấy Chu Nhị phu nhân đi tới không chỉ không có nửa phần sợ hãi còn trực tiếp bật cười.
"Ra nhanh đấy?"
Nam tử này dám làm như vậy ắt hẳn có chỗ dựa, hơn nữa vừa nhìn số thị vệ này là biết không dễ chọc. Theo tính tình cẩn thận của Chu Nhị phu nhân vốn không nên trực tiếp đối chọi, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy thì sao mà mềm mỏng được? Mềm mỏng thì người Chu gia sẽ thành trò cười của thành Dương Châu, lão gia còn đợi lên chức đấy!
"Ngươi đây là đang làm gì hả?"
"Ta và ngươi không quen biết, lão gia có quen biết ngươi hay không, ta thân là một phụ nhân cũng không biết được. Cho dù ngươi và lão gia có oán hận thì cũng nên ngồi xuống nói chuyện tử tế mới phải. Hiện tại các hạ làm thế này là coi khinh phủ Chu quốc công ta ở Dương Châu không có người sao!"
Nam tử kia lại ngửa mặt lên trời cười to.
"Chu Quốc công? Ha ha."
"Uy phong Chu quốc công lớn thất đấy, ta lại sợ quá cơ."
Miệng thì nói vậy, nhưng nụ cười kiêu ngạo kia làm người ta nhìn mà tức anh ách.
"Ngươi là người phương nào, cho dù ngươi có oán với lão gia cũng nên biết đạo lý họa không liên lụy người nhà. Hiện tại ngươi làm thế này rồi còn dám không nói đạo lý?"
"Hay cho một câu không nói đạo lý."
Chân mày nam tử kia nhăn lại, sắc mặt trầm xuống: "Trên kim điện, còn chưa có kẻ nào dám nói đạo lý với Bùi Thập Tam ta, ngươi cũng xứng nói đạo lý với ta? Đừng lấy cái gì mà Chu Quốc công ra ép người, Chu quốc công là cái thá gì? Nếu lão ta không phục thì cứ đâm đơn đánh trống, tốt nhất là dùng đầu đánh, đánh chết luôn thì càng tốt!"
Thập Tam vương gia?
Hai tròng mắt Chu Nhị phu nhân lập tức trợn to, sao Thập Tam vương gia lại đến Dương Châu? Nhà nàng ta đắc tội hắn vào lúc nào? Kẻ nọ chính là người không có vương pháp nhất, chính là một tên lưu manh, đến cả Hoàng thượng cũng không có biện pháp với kẻ này, tên ôn thần này sao lại tìm đến nhà bà ta gây chuyện?
Bùi Thập Tam cũng không thèm nhìn đến vẻ kinh hãi của Chu Nhị phu nhân, trực tiếp quay đầu lạnh giọng ra lệnh.
"Đi vào, đập hết toàn bộ đồ bên trong cho ta, một thứ cũng không được để lại!"
"Vâng."
Một nửa thị vệ bước ra khỏi hàng, vọt thẳng vào Chu gia, dọc đường như châu chấu gặp mùa, tất cả đều bị dập nát, không sót thứ nào.
Tô ma ma đi tiểu đêm nghe được tiếng động, mở cửa phòng, khoác áo ngoài đi ra, vừa vào đã bị cảnh tượng dọa sợ. Ba người đang nằm bất tỉnh, Cố Vân, Cố Hạo đã ra ngoài tìm đại phu, Vệ Đông kể lại mọi chuyện một lần. Tô ma ma vừa nghe lập tức rùng mình, đi xung quanh xem xét.
Bùi Phượng Khanh là nam tử, tuy từ nhỏ lớn lên ở trong thâm cung nhưng khi khi đó có tiên đế che chở, sau khi tiên đế đi rồi, hắn sắp trưởng thành nên cũng có thế lực của riêng mình, tinh lực đều dùng để đấu trí đấu dũng với các huynh đệ khác, thật sự không am hiểu những việc xấu xa trong nội trạch. Nhưng Tô ma ma lại không giống, bà là lão ma ma quanh năm sống trong cung.
Hai đứa nhỏ vẫn sốt đến bỏng tay, Bùi Phượng Khanh không ngừng thay khăn cho bọn chúng.
"Sữa dê, và những thứ này trong phòng."
Những người khác đều không xảy ra vấn đề, chứng tỏ lúc trước ở bên ngoài cũng không xảy ra chuyện gì, thứ vào miệng tụi nhỏ chỉ có sữa dê. Trương ma ma vì thử độ ấm nên cũng nhấp môi một ít, trùng khớp với việc trên người bà có phản ứng tương tự.
Khách điếm không thể so với nhà mình, Trương ma ma vẫn chưa dọn dẹp bát đã dùng xong, trực tiếp đặt ở trên bàn, đáy bát còn một tầng sữa màu trắng nhạt. Tô ma ma nhẹ nhàng trở về phòng, vẫn chưa đánh thức Tô Tam nương, lấy ngân châm rồi quay lại thử vào đáy bát, ba người đều nhìn chăm chú, ngân châm cũng không có bất kì biến hóa nào.
Đặt châm xuống, Tô ma ma chăm chú xem bài trí trong phòng, đôi mắt lão luyện lấp lóe tinh quang.
Chơi mấy trò này trước mặt bà, đúng là động thủ trên đầu thái tuế!
Bài trí trong khách điếm đa phần giống nhau nhưng vẫn có điểm khác biệt, đơn giản chính là bày biện tốt xấu không giống nhau. Dương Châu tự xưng là nơi phong lưu, Yên Vũ lâu này cũng xem như là nơi hào hoa, ngoại trừ gia cụ tinh xảo thì những nơi khác cũng tốn không ít tâm tư. Ví dụ như chuông gió trước cửa, chim tước dưới cửa sổ, trên bàn đầu giường bày hoa trái tinh xảo.
Tô ma ma vừa động tâm tư, đôi mắt lập tức tập trung vào số hoa kia.
Trần của gian phòng này chỉ có một màu đỏ của gỗ, hoa cũng đỏ như lửa, trong đó gốc Bách Diệp Lan trên bàn là nở đẹp nhất, màu sắc xinh đẹp, cành lá tốt tươi, cuốn quanh trùng điệp, dưới gốc còn rơi một ít trái cây nhỏ màu đỏ, màu sắc cũng là đỏ đến mê người. Tô ma ma nhìn chằm chằm bồn hoa kia cả nửa ngày, ấn đường nhăn lại càng chặt, như là đang nhớ lại cái gì.
Bùi Phượng Khanh vẫn luôn ngưng mi nhìn động tác của Tô ma ma.
Tô ma ma đột nhiên duỗi tay nhặt trí cây dưới gốc hoa lên, đặt dưới mũi ngửi ngửi, đầu ngón tay hơi dùng chút lực, trái cây kia lập tức bị bóp nát.
"Tâm tư thật ngoan độc!"
Vệ Đông bị một loạt động tác của Tô ma ma hấp dẫn, hiện tại đã biết rõ nguyên nhân, lập tức nói: "Là chuyện thế nào, cái này sẽ lây bệnh sao, là thứ có độc sao?" Tô ma ma không để ý đến hắn ta mà duỗi tay nhổ tận gốc cành lan kia, bẻ rễ cây xuống rồi đưa cùng với số trái cây kia đưa cho Vệ Đông.
"Rửa sạch rễ cây, mang đi giã nát cùng với lá trên quả này, quả thì không cần."
Biết không thể chậm trễ, Vệ Đông cũng không hỏi nhiều, cầm đồ lui xuống.
Bùi Phượng Khanh nhìn Tô ma ma, giọng nói khàn khàn: "Tâm tư thật ngoan độc? Hậu quả rất nghiêm trọng?"
Tô ma ma lắc đầu: "Phát hiện sớm, lại may mà bọn họ có uống sữa dê, cũng coi như là tự cứu rồi."
"Hương hoa Bách Diệp Lan có thể tĩnh tâm, đặt ở trong phòng vốn có lợi, chỉ là không thể đặt cùng số trái cây này. Đây là trái xà liên, là thứ độc vật thích nhất, đặc biệt là rắn, cuối đông là thời gian rắn ngủ đông tỉnh dậy, đều sẽ nương theo mùi trái cây này mà đến. Nếu thường ngày thì không sao, cho dù dính mùi thì sau mấy canh giờ cũng tan đi. Nhưng nếu cùng dính với hương của Bách Diệp Lan này thì cho dù có dùng huân hương che đi thì mùi cũng sẽ lưu lại đến mấy ngày, mũi người không ngửi ra nhưng rắn thì có thể."
Rắn thì có thể?
Bùi Phượng Khanh chỉ cảm thấy trong lòng có một trận lạnh buốt.
Biệt viện của Thập Tam thúc còn chưa kịp đến, nhưng nghĩ đến cũng có núi giả vườn hoa rừng cây, cho dù trong phủ không có rắn thì đoàn người mới tới Dương Châu cũng muốn đi du ngoạn một phen. Đi đến chân núi, trong rừng, trong mắt chỉ có cảnh đẹp, sao có thể chú ý đến lũ rắn hành tung bí ẩn đây? Nếu bị rắn độc cắn một vết thì e là đứa nhỏ sẽ lập tức mất mạng!
Càng quan trọng hơn là nếu bị rắn cắn thì sẽ không ai nghi ngờ đến trên người hai mẹ con kia!
Tính kế thật hay.
Gương mặt Bùi Phượng Khanh lạnh tanh, bình ổn lại tâm tình hỏi tiếp: "Có liên quan gì với sữa dê?" Tô ma ma: "Sữa dê thiên về khô, Trương ma ma bỏ thêm hạnh nhân để trung hòa, lại vừa lúc tương khắc với dược tính trong trái cây này, nhất thời bạo phát. Công tử đừng lo lắng, dùng rễ hoa và lá trên quả đỏ để xông, nốt mẩn sẽ tan, đợi đại phu đến, cơn sốt hạ xuống sẽ không có việc gì."
"Cũng coi như là trong họa có phúc, nốt đỏ lặn thì mùi kia cũng sẽ tan theo."
Tuy đang an ủi Bùi Phượng Khanh nhưng trong giọng nói Tô ma ma vẫn có lo lắng. Trẻ con sốt cao là dọa người nhất, sốt đến ngốc hoặc là sốt đến chết đều có tiền lệ, trước khi nhiệt độ chưa hạ xuống thì không thể buông lỏng được. Bùi Phượng Khanh cũng nghĩ như vậy, mày kiếm trước sau vẫn nhíu lại, trong mắt là tự trách. Tô ma ma thấy thế lại nói: "Việc này cũng không trách người được, công tử là nam nhi, chỉ lo kiến công lập nghiệp, sao có thể am hiểu mấy thủ đoạn của phụ nhân trong khuê phòng chứ?"
"Xin công tử không cần nghĩ nhiều, tiểu tiểu thư cát nhân tự có thiên tướng, sẽ không có việc gì."
"Vả lại, đây vốn nên là chuyện của lão nô, là hôm nay nô tì hầu hạ tiểu thư rửa mặt chải đầu xong cũng mệt mỏi, không có qua bên này kiểm tra một lần, là lỗi của nô tỳ." Hôm nay mọi người đều mệt mỏi, sau khi rửa mặt chải đầu xong thì Tô Tam nương trực tiếp đi ngủ, Tô ma ma cũng oải lắm rồi nên ngủ theo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bùi Phượng Khanh lắc đầu, duỗi tay thăm dò, hai đứa nhỏ vẫn nóng đến bỏng tay, nhẹ giọng nói: "Là ta sơ ý, không liên quan đến ma ma."
Vệ Đông rất mau đã trở về, Tô ma ma nhận lấy rễ cây và lá quả hắn ta đã giã nát, cho thêm nước ấm rồi quấy đều, lại dùng chén trà chia làm sáu chén nhỏ, để ba người kia uống, bà, Vệ Đông, Bùi Phượng Khanh cũng mỗi người một chén. Bùi Phượng Khanh vẫn luôn ngồi bên mép giường trông nom tình hình của bọn nhỏ, ước chừng sau một khắc thì nốt đỏ dần tan đi, cơn sốt tựa như cũng giảm một chút.
Trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng tảng đá lớn cũng rơi xuống một nửa.
Bùi Phượng Khanh ngẩng đầu nhìn về phía Tô ma ma: "Bên phía cô cô có cái này không?"
Mỗi sương phòng được bố trí màu sắc không giống nhau, phòng Bùi Phượng Khanh không có hoa, chỉ đặt một nhánh trúc lá xanh. Tô ma ma lắc đầu: "Không có, bên phòng tiểu thư là bách hợp, không có thứ khác."
Cho nên, chỉ là nhắm vào đứa nhỏ?
Không dám động người lớn, chỉ dám bắt nạt trẻ con!
Tức giận trong lòng Bùi Phượng Khanh càng lúc càng sâu, khuôn mặt ngưng tụ thành băng, một hồi lâu mới miễn cưỡng ép xuống.
"Ma ma đi nghỉ ngơi đi, đừng đánh thức cô cô."
Tô ma ma đang định cự tuyệt thì Bùi Phượng Khanh lại nói: "Ngày mai ta không rảnh, bên phía người Bạch gia còn cần ma ma đi sắp xếp, ma ma đi nghỉ trước đi." Người Bạch gia? Tô ma ma chưa kịp phản ứng lại, nhìn hai đứa nhỏ trên giường mới nhớ ra, đúng rồi, còn có đứa nhỏ nhà người khác nữa! Bên này đều là nam tử, đúng là không tiện tiếp xúc với nhà người khác.
Hơn nữa đứa nhỏ này còn bị bọn họ liên lụy, vẫn là không phải phép, còn phải nghĩ lại xem nên nói thế nào mới được.
Suy nghĩ điểm này cẩn thận xong thì Tô ma ma cũng không từ chối nữa.
"Vậy nô tì đi ngủ trước, nếu đại phu khám xong mà tiểu tiểu thư không có việc gì thì tốt nếu có việc nhất định phải gọi nô tì."
"Ma ma yên tâm, ta đã biết."
Trời xa đất lạ, lại là lúc nửa đêm nhà nhà đóng cửa, Cố Vân, Cố Hạo gõ cửa mấy nơi mới đưa được hai đại phu đến, lúc trở lại khách điếm đã là nửa canh giờ sau. Người làm nghề y có lòng nhân từ, tuy nửa đêm bị người ta lôi từ trong chăn đệm ra cảm thấy rất không vui và kì lạ nhưng nhìn đến khuôn mặt đỏ bừng của đứa nhỏ thì hai người cũng không nói nhiều, vội vàng bắt mạch.
Hỏi thăm, khám, rồi mở phương thuốc, sắc thuốc, trước sau Bùi Phượng Khanh vẫn canh giữ ở một bên. Tuổi Trương ma ma đã hơi lớn, hạ sốt nhanh hơn đứa nhỏ, mãi đến khi trời tờ mờ sáng hai đứa nhỏ mới hạ sốt. Sốt cao hạ xong, sắc mặt trở nên tái nhợt, đôi môi cũng trắng bệch, nhưng Bùi Phượng Khanh lại cảm thấy thuận mắt vô cùng, tảng đá lớn cũng hoàn toàn rơi xuống đất.
Đứng dậy, khom lưng với hai vị đại phu.
Hai vị đại phu vẫn luôn trông chừng đến tận bây giờ, tuy y phục Bùi Phượng Khanh không chỉnh tề nhưng dựa vào khí chất, vừa nhìn là biết không phải người thường. Hai vị đại phu vội lui ra sau không dám nhận lễ, Vệ Đông tiến lên đưa cho bọn họ phong tiền khám thật dày, rồi tiễn ra ngoài. Sau khi đại phu đi rồi, Cố Vân trầm giọng nói: "Công tử, phải làm thế nào ạ?"
Ở Dương Châu, Bùi Phượng Khanh không là ai cả nhưng còn có Thập Tam Vương gia. Tự hắn điều tra thì quá chậm, không muốn chờ lâu như vậy, hắn lấy từ trong ngực ra một khối lệnh bài màu đen khắc rồng đưa cho Cố Vân: "Cầm cái này đến biệt viện của Thập Tam thúc, bọn họ sẽ nghe theo lệnh của ngươi, ta muốn tư liệu của tất cả người Chu gia ở Dương Châu."
Ánh mắt hắn bình tĩnh nhìn Cố Vân.
"Bao gồm toàn bộ nội trạch, thân thích trong nhà."
Tuy rằng tiểu cô nương là nữ nhi của Chu gia nhưng đã bị trục xuất đến thôn Lưu Vân. Nên Bùi Phượng Khanh và Tô Tam nương đều không muốn hỏi thăm từ nhà bọn họ, sợ rằng hỏi rồi chỉ càng thêm tức giận, càng thêm đau lòng, lại băn khoăn người nhà ở đó chỉ quanh quẩn trong thôn, sẽ không rõ các mối quan hệ trong tộc của Chu gia.
Liên quan đến nội trạch và thân thích trong nhà thì chỉ có thể là Chu Nhị phu nhân, nếu bà ta là nữ nhi Dương Châu thì lại càng vui hơn, diệt tất!
Cố Vân đương nhiên hiểu rõ ý của Bùi Phượng Khanh, cầm lệnh bài ôm quyền nhận lệnh.
"Công tử yên tâm, thuộc hạ sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để trình lên."
Nói xong trực tiếp nhảy cửa sổ rời đi.
Trạch viện Chu gia.
Hôm nay là một ngày thời tiết đẹp, ánh mặt trời cao cao, gió xuân ấm áp, Chu Nhị phu nhân đang chọn y phục cho Chu Mộng Hinh, còn Chu Mông Hinh đang uể oải ngồi ở mép giường. Chu Nhị phu nhân thấy thế thì sắc mặt trầm xuống: "Hinh nhi, tối hôm qua không phải nương đã phân tích lợi hại với con rồi sao, sao vẫn còn không vui?"
"Người Bạch gia kia là cấp trên của cha con, lần này ông ta không dẫn phu nhân theo nên nương cũng không thể đi gặp mặt, tuổi tác của con và nữ nhi nhà ông ta không kém bao nhiêu, nếu hợp nhau vậy không phải vừa hay sao?"
"Nhưng bọn họ cũng ở Yên Vũ lâu!"
Nghĩ đến chuyện trên thuyền, cho đến bây giờ Chu Mộng Hinh vẫn còn chưa hết tức giận, nịnh nọt nữ nhi Bạch gia đương nhiên không thành vấn đề, giống như nịnh Đại tỷ và Nhị tỷ trong nhà thôi. Việc này vốn không có gì nhưng đám người kia cũng ở Yên Vũ lâu. Nhục nhã và ấm ức lần trước vẫn chưa có cơ hội đòi lại, còn đâu mặt mũi xuất hiện trước mặt bọn họ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Nhị phu nhân cũng không nói với Chu Mộng Hinh việc bà ta đã làm, đương nhiên không phải sợ sẽ dọa đến đứa nhỏ mà là đứa nhỏ của mình nên bà ta ra hiểu rất rõ. Tính tình Chu Mộng Hinh hơi nóng nảy, nếu biết được, cho dù nhịn được không nói thì trên mặt khó giấu được vui sướng khi người gặp họa, thân phận của nhóm người kia chưa rõ, cũng không biết đến Dương Châu làm gì.
Tuyệt đối không thể lộ ra nửa phần không ổn.
Chu Nhị phu nhân tuyệt đối sẽ không nói chuyện này với ai, ngay cả Chu Nhị lão gia cũng không biết. Nhưng bởi vì gương mặt vô cùng giống đứa ngốc kia mới khiến bà ta và Hinh nhi chịu nhục nhã và ấm ức lớn như vậy, chính là gương mặt kia, nếu không phải gương mặt đó thì sao hai người lại đi hỏi chuyện của đứa ngốc kia, nếu không thif ba ta sớm đã có quý nhân phù trợ, đúng, chính là bởi vì gương mặt kia mà ra
Hừ, xử lý nó trước, rồi lại viết thư về kinh xử lý đứa ngốc kia.
Chu Nhị phu nhân đang định khuyên nhủ Chu Mộng Hinh vốn không vui thì đột nhiên có một người hầu vội vã chạy vào.
"Phu nhân, không hay rồi, tấm biển nhà chúng ta bị người ta kéo xuống."
"Cái gì?"
Chu Nhị phu nhân nói: "Là ai, đang giữa ban ngày ban mặt ai lại dám làm như vậy? Có còn vương pháp hay không?"
Tên người hầu chạy vội nên đang thở hồng hộc: "Không biết thân phận thế nào, mang theo một đội thị vệ vây quanh cửa, quản gia cũng bị trói lại rồi, phu nhân, ngài đi ra ngoài xem đi."
Chu Nhị lão gia đi ra ngoài làm việc, trong nhà cũng không có nam tử quản sự nào khác, đến cả quản gia cũng bị trói lại? Kiêu ngạo đến như vậy, Chu Nhị phu nhân cũng bất chấp những việc khác, ném quần áo trong tay xuống, vội vàng đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: "Có phái người đi báo với lão gia chưa?"
"Đã có gã sai vặt đi rồi ạ."
Giờ này đông người qua lại, trước cửa Chu gia, từng nhóm từng nhóm người vây lại, lúc trước quản gia bị trói lại còn không ngừng kêu gào, trực tiếp bị người nhét rẻ lau chặn miệng, nghẹn đến mức sắc mặt đỏ bừng. Khi Chu Nhị phu nhân ra đến, hai chữ "Chu trạch" chói lọi trên tấm biển đang bị người đạp dưới chân.
Đây là dẫm lên mặt người Chu gia.
Ngẩng đầu nhìn lại, là một nam tử khoảng ba mươi tuổi, ăn mặc tinh tế nhưng không nhìn ra thân phận, thấy Chu Nhị phu nhân đi tới không chỉ không có nửa phần sợ hãi còn trực tiếp bật cười.
"Ra nhanh đấy?"
Nam tử này dám làm như vậy ắt hẳn có chỗ dựa, hơn nữa vừa nhìn số thị vệ này là biết không dễ chọc. Theo tính tình cẩn thận của Chu Nhị phu nhân vốn không nên trực tiếp đối chọi, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy thì sao mà mềm mỏng được? Mềm mỏng thì người Chu gia sẽ thành trò cười của thành Dương Châu, lão gia còn đợi lên chức đấy!
"Ngươi đây là đang làm gì hả?"
"Ta và ngươi không quen biết, lão gia có quen biết ngươi hay không, ta thân là một phụ nhân cũng không biết được. Cho dù ngươi và lão gia có oán hận thì cũng nên ngồi xuống nói chuyện tử tế mới phải. Hiện tại các hạ làm thế này là coi khinh phủ Chu quốc công ta ở Dương Châu không có người sao!"
Nam tử kia lại ngửa mặt lên trời cười to.
"Chu Quốc công? Ha ha."
"Uy phong Chu quốc công lớn thất đấy, ta lại sợ quá cơ."
Miệng thì nói vậy, nhưng nụ cười kiêu ngạo kia làm người ta nhìn mà tức anh ách.
"Ngươi là người phương nào, cho dù ngươi có oán với lão gia cũng nên biết đạo lý họa không liên lụy người nhà. Hiện tại ngươi làm thế này rồi còn dám không nói đạo lý?"
"Hay cho một câu không nói đạo lý."
Chân mày nam tử kia nhăn lại, sắc mặt trầm xuống: "Trên kim điện, còn chưa có kẻ nào dám nói đạo lý với Bùi Thập Tam ta, ngươi cũng xứng nói đạo lý với ta? Đừng lấy cái gì mà Chu Quốc công ra ép người, Chu quốc công là cái thá gì? Nếu lão ta không phục thì cứ đâm đơn đánh trống, tốt nhất là dùng đầu đánh, đánh chết luôn thì càng tốt!"
Thập Tam vương gia?
Hai tròng mắt Chu Nhị phu nhân lập tức trợn to, sao Thập Tam vương gia lại đến Dương Châu? Nhà nàng ta đắc tội hắn vào lúc nào? Kẻ nọ chính là người không có vương pháp nhất, chính là một tên lưu manh, đến cả Hoàng thượng cũng không có biện pháp với kẻ này, tên ôn thần này sao lại tìm đến nhà bà ta gây chuyện?
Bùi Thập Tam cũng không thèm nhìn đến vẻ kinh hãi của Chu Nhị phu nhân, trực tiếp quay đầu lạnh giọng ra lệnh.
"Đi vào, đập hết toàn bộ đồ bên trong cho ta, một thứ cũng không được để lại!"
"Vâng."
Một nửa thị vệ bước ra khỏi hàng, vọt thẳng vào Chu gia, dọc đường như châu chấu gặp mùa, tất cả đều bị dập nát, không sót thứ nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro