Nuôi Sủng Tiểu Thanh Mai Để Làm Hoàng Hậu
Chương 29
2024-09-24 20:27:23
Thập Tam vương gia là ai? Là tên hỗn trướng nổi tiếng nhất Đại Chu, không ai sánh nổi.
Cơ hồ đã không còn ai nhớ rõ tên thật của Thập Tam vương gia, đều chỉ gọi ông là Thập Tam vương gia. Bởi ông là ấu tử của tiên đế, tính tình từ nhỏ đã quái dị nhưng lại rất hợp mắt tiên đế, cho nên nhận sủng ái mà lớn lên, cụm từ như "vô pháp vô thiên" chính là sinh ra để dành cho ông. Hiện tại tuy tiên đế đã qua đời nhưng Bùi Thập Tam vẫn tùy hứng như cũ.
Ông là Vương gia duy nhất không tham chính nhưng lại có Tinh vệ trong phủ.
Đó là bùa hộ mệnh mà tiên đế cho Bùi Thập Tam, tư quân chỉ nghe lệnh Bùi Thập Tam, hoàn toàn không tuân lệnh vua. Thân là Vương gia nhưng số lần lên triều trong một năm có thể đếm được trên đầu ngón tay, thậm chí thời gian ở trong kinh thành cũng là vì mấy năm gần đây không đi ra ngoài, năm ngoái cơ hồ đều là lang bạt bên ngoài. Dương Châu là nơi nổi danh phồn hoa, đương nhiên Bùi Thập Tam sẽ đến nơi này rồi.
Vị Vương gia quái đản này cũng có để lại ít nhiều thanh danh hoang đường ở Dương Châu, tuy mấy năm qua có dấu hiệu giảm đi, nhưng hôm nay ông lại xuất hiện, gần đây lại còn náo loạn lớn như vậy, náo nhiệt thế này ai mà không xem? Người vây xem càng lúc càng nhiều, thậm chí các tài tử chuẩn bị tham gia thi đấu ở Vọng Hạc lâu bên kia cũng vây lại đây.
Thị vệ dọn ra bảo tọa bằng gỗ đàn, ngang nhiên đạp lên tấm biển "Chu trạch". Chu Nhị phu nhân đứng ở trước cửa, bên trong cánh cửa là tiếng kinh hoàng của người hầu, cộng với tiếng rơi vỡ của đồ vật bị ném xuống đất. Ngoài cửa, Bùi Thập Tam xốc áo bào ngồi xuống, đùi phải gác lên đầu gối chân trái, đang nhàn nhã chỉnh trang chính mình, một chữ thảnh thơi sao có thể hình dung hết?
Lý trí nói cho Chu Nhị phu nhân biết không thể giận, không thể mắng, đó là Thập Tam vương gia!
Nhìn người hầu kinh hãi, mọi người đánh giá, khiến cho Chu Nhị phu nhân cảm thấy căn cơ của lý trí kia càng ngày càng mỏng, cơ hồ như sắp mất. Nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa, cắn răng: "Thập Tam vương gia, ngài....."
"Ngươi nói thêm một chữ, ta sẽ lập tức rút lưỡi của ngươi."
Bùi Thập Tam nhận lấy ly thị vệ đưa lên, ly sứ trắng vẽ mai đỏ khẽ mở lộ ra lá trà màu xanh đậm, nhẹ nhàng thổi một hơi, cúi đầu phẩm trà. Từ đầu đến cuối ông chưa từng liếc mắt nhìn Chu Nhị phu nhân lấy một cái.
Lời còn lại không làm sao thốt ra nổi, bởi vì Bùi Thập Tam nói được sẽ làm được! Năm trước có một cung nữ mới được sủng ái, trong lúc nhất thời ngang ngược không biết đúng sai, va chạm đến Bùi Thập Tam. Nếu lúc ấy chỉ ả ta nhường bước thì không có chuyện gì, ai ngờ ả ta chạy đến thổi gió bên gối Hoàng thượng, cuối cùng bị Bùi Thập Tam không hề nể nang ném vào giếng cạn trong lãnh cung!
Móng tay được sơn vẽ tỉ mỉ Chu Nhị phu nhân cơ hồ bị nắm chặt đến mức sắp gãy, bà ta cắn răng đứng trước cửa lớn. Chu Nhị lão gia Chu Tĩnh Ngôn khó khăn chen từ trong đám người tiến vào, nghe gã sai vặt nói giữa ban ngày ban mặt mà có kẻ dám phá cửa, lập tức gác lại tất cả, chạy thẳng về.
"Làm gì vậy hả?
Chu Nhị phu nhân nhìn Chu Tĩnh Ngôn lập tức như gặp được vị cứu tinh.
"Lão gia!"
"Giữa ban ngày ban mặt mà lại dám làm việc như đạo tặc thế này ở trong thành Dương Châu, ngươi là người phương nào, trong mắt có còn vương…"
Những lời còn lại rơi vào trong một đôi mắt cười như không cười, hai mắt Chu Tĩnh Ngôn lập tức trừng lớn, kinh ngạc đến thất thanh: "Thập Tam vương gia, sao ngài lại đến Dương Châu?"
Chu Nhị phu nhân là người trong nội trạch nên không biết thân phận của Thập Tam Vương gia, nhưng Chu Tĩnh Ngôn biết! Trên thực tế từ khi còn nhỏ tất cả nam nhi trong các thế gia đều đã được trưởng bối dạy bảo, cho dù có chọc vào Thái tử, Hoàng tử thì còn có cơ may toàn mạng, ngàn vạn lần đừng chọc Thập Tam vương gia, vị kia mà nổi cơn quái dị lên thì lời của ai cũng không nghe!
Ánh mắt lại nhìn về phía chiếc bảo tọa trên tấm biển ghi hai chữ "Chu trạch", Chu Tĩnh Ngôn càng cảm thấy kì lạ, nhà lão chọc đến Thập Tam vương gia từ lúc nào?
"Không biết Vương gia giá lâm, không kịp tiếp đón từ xa. Không biết trong phủ đắc tội Vương gia, còn xin Vương gia nói rõ?"
Bùi Thập Tam là một tên hỗn thế ma vương thích làm theo ý mình, nhưng có một số điều mọi người đều biết. Ông không bao giờ chủ động đến gây người khác, chỉ cần không đi chọc ông thì ông căn bản là không thèm để ý đến ngươi. Chu Tĩnh Ngôn tránh ông còn không kịp, hơn nữa Thập Tam vương gia mới đến Dương Châu nhỉ? Sao có thể chọc đến ông đây?
Chu Nhị phu nhân cũng nghĩ như vậy, chăm chăm nhìn Bùi Thập Tam. Bùi Thập Tam buông chén trà, ngẩng đầu, nghiêng đầu nhìn Chu Nhị phu nhân, cặp mắt cười như không cười lại mang theo hơi lạnh khiến trong lòng Chu Nhị phu nhân run lên. Chu Tĩnh Ngôn đương nhiên cũng thấy được ánh mắt của Bùi Thập Tam, lão ta nghiêng đầu, thấp giọng: "Nàng đã làm gì?"
Bà ta không làm gì hết mà, cho đến hôm nay, căn bản là chưa từng gặp Thập Tam Vương gia mà.
Chu Nhị phu nhân vừa định kêu oan, lời đã đến bên môi lại đột nhiên không thốt ra được gì. Chưa từng gặp Bùi Thập Tam, nhưng rõ ràng nhóm người trên thuyền kia là người trong cung, cho nên, là bọn họ tìm Bùi Thập Tam ra mặt hộ? Nhưng mà, không đúng nha, không nhanh như vậy chứ! Yên Vũ lâu thân là khách điếm số một, số hai ở Dương Châu, bên trong sao lại có rắn?
Nhưng ngoại trừ việc này, gần đây bà ta không kết oán ai!
Càng nghĩ càng cảm thấy là vậy, ánh mắt lập lòe nhưng lại không dám nhìn vào mắt Chu Tĩnh Ngôn.
"Ha."
Bùi Thập Tam cười nhạo một tiếng, muốn xem bà ta giảo biện thế nào.
Hai người làm phu thê mấy chục năm, nhìn biểu tình này của Chu Nhị phu nhân, Chu Tĩnh Ngôn còn có gì không rõ? Chính là nàng ta chọc phải! Bùi Thập Tam căn bản là không để tâm đến thanh danh, bằng không cũng sẽ không quanh minh chính đại ngồi ở cửa lớn để người ta vây xem như vậy, nhưng Chu Tĩnh Ngôn thì không được như vậy, có còn cần thể diện của Chu gia nữa hay không?
Ông ta vội tiến lên thấp giọng.
"Bên ngoài trời nóng, Thập Tam Vương gia vào phủ nghỉ tạm một lát được không?"
Vào trong rồi đặt câu hỏi thế nào, tính sổ ra sao đều được, ít nhất đừng làm trò trước mặt công chúng. Chu Tĩnh Ngôn vốn không ôm bao nhiêu hy vọng, ai ngờ Bùi Thập Tam lại gật đầu, đứng dậy: "Cũng được." Chu Tĩnh Ngôn vẫn còn đang ngây người vô cùng thì ông đã bước qua tấm biển đi vào bên trong. Chu Tĩnh Ngôn vội vàng đuổi theo, sau khi mọi người vào phủ thì vội vàng đóng cửa lớn lại.
Cửa đóng lại, Bùi Thập Tam cũng dừng bước.
Toàn bộ Chu trạch đã trở nên hỗn loạn, Bùi Thập Tam hạ lệnh không để lại một món hoàn chỉnh nào, cho nên đến hoa viên trước cửa cũng không bỏ qua. Hoa trong bồn đều bị nhổ bật rễ, rễ còn mang theo cả đất, không có một chỗ hoàn chỉnh. Chu Tĩnh Ngôn đi vào mới biết tình cảnh trong phủ, miệng khẽ nhếch kinh ngạc đến cực điểm.
"Rốt cuộc thì nàng đã làm gì?"
Nhất thời tức giận công tâm nên đã quên luôn cả sự có mặt của Bùi Thập Tam, chỉ hỏi Chu Nhị phu nhân.
Sau khi vào phủ thì Chu Nhị phu nhân đã hoàn hồn, hôm qua mới động tay, sáng sớm đã đến cửa. Cho dù bên kia đoán được là do bà ta ra tay thì cũng không có thời gian điều tra, nếu không đã sớm ném chứng cứ trước mặt bà ta rồi! Không có chứng cứ mà Bùi Thập Tam đã dám làm như vậy, nếu như có chứng cứ thì còn có thể sống hay không?
Không được, tuyệt đối không thể nhận!
Lập tức trực tiếp quỳ xuống, hướng về phía Bùi Thập Tam, trên mặt đầy vẻ đau khổ.
"Thần phụ chỉ là một phụ nhân chốn khuê phòng, khi còn ở kinh thành cũng chưa từng gặp Vương gia ngài, tự nhận không có chỗ nào đắc tội Vương gia. Mà vì sao, cùng là mới vừa rời thuyền đến Dương Châu, đến đồ đạc cũng chưa sắp xếp xong, cửa cũng chưa ra, không biết đắc tội Vương gia khi nào?"
"Thần phụ thật sự không biết, còn xin Vương gia nói rõ."
Nói xong thật sự quỳ rạp xuống đất.
"Ha ha."
Bùi Thập Tam lại cười, hai mắt trào phúng, tâm tình có vẻ tốt đến lạ thường.
"Bổn vương cho ngươi một cơ hội nữa, có nói hay không?"
Giọng nói ôn hòa, khác hoàn toàn người vừa hạ lệnh đập nhà người khác. Chu Nhị phu nhân cố hết sức khống chế thân thể đang ngày càng run rẩy, vẫn quỳ rạp trên mặt đất như cũ, cắn răng: "Thần phụ không biết đắc tội Vương gia khi nào, cho dù Vương gia muốn phán tội chết cho thần phụ, cũng mời Vương gia nói rõ nguyên do, lấy chứng cứ ra để thần phụ chết được rõ ràng."
"Ngẩng đầu."
Giọng nói bình tĩnh vang lên, Chu Nhị phu nhân nuốt nuốt nước miếng, cắn răng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Bùi Thập Tam.
Bùi Thập Tam ngồi xuống đối diện với tầm mắt của ả.
"Nói rõ nguyên nhân, lấy chứng cứ ra?"
Chu Nhị phu nhân cắn răng, gật đầu: "Xin Vương gia cho thần phụ chết rõ ràng."
Bùi Thập Tam lại cười nhạo lần nữa, đứng dậy, duỗi tay phủ phủ quần áo, nghiêng đầu nhìn về phía Chu Tĩnh Ngôn còn đang chưa hiểu chuyện gì: "Chu Tĩnh Ngôn, nữ nhân nhà ngươi đòi ta muốn nguyên nhân, muốn chứng cứ kìa, ngươi nói bổn vương có nên cho hay không?" Tính tình Bùi Thập Tam quái đản, vẻ tươi cười thấp thoáng này lại càng thêm quái dị vô cùng, Chu Tĩnh ngôn giật giật khóe miệng, thế mà lại không thốt lên nổi một chữ.
"Hỏi ngươi đấy, cho hay là không cho?"
Thần sắc đột nhiên thay đổi thành tức giận vô cùng, hai mắt trợn lên, khí thế hiển lộ.
Chân Chu Tĩnh Ngôn mềm nhũn, lập tức quỳ xuống: "Vương gia bớt giận!"
"Bớt giận cái rắm, bổn vương muốn xử lý người nào, còn cần lý do à?"
Lại nhìn về phía Chu Nhị phu nhân, cười lạnh: "Bổn vương đã cho ngươi cơ hội, ngươi đã không muốn thì bổn vương cũng không miễn cưỡng. Yên tâm, từ trước đến nay bổn vương đều không trả thù gấp bội, nhiều nhất là lấy một trả một mà thôi."
Ông lui ra phía sau, hai gã thị vệ tiến lên.
Lấy một trả một? Chu Nhị phu nhân còn chưa kịp suy nghĩ những lời này cẩn thận thì đã thấy hai gã thị vệ tiến lên, trong tay một người xách theo bao tải, trong tay người còn lại xách thùng gỗ. Dường như bên trong bao tải kia chứa vật còn sống, nhìn dáng vẻ như vậy thì có thể là thứ gì? Chu Nhị phu nhân nhìn chằm chằm bao tải kia.
Thị vệ xách thủng gỗ giơ lên đỉnh đầu Chu Nhị phu nhân, sau đó đổ thẳng xuống.
Toàn bộ lực chú ý của Chu Nhị phu nhân đều đặt lên cái bao tải, thế mà đã quên còn có một người khác đang tiến lại gần bà ta, không hề kịp đề phòng bị dội ướt cả người, gió xuân vẫn còn lạnh, còn chưa kịp phát ra tiếng nào đã ngửi thấy quanh thân quẩn quanh một mùi hương. Mùi hương này quen thuộc vô cùng, vừa ngửi Chu Nhị phu nhân đã nhận ra đây là thứ gì.
Trái xà liên!
Cho nên trong bao tải kia chính là rắn!!!
"A!"
Chu Nhị phu nhân trực tiếp bị dọa đến chân mềm nhũn, lập tức ngã ngồi trên mặt đất. Thị vệ còn lại đang tháo bao tải.
"Đừng, đừng mà, Vương gia, cầu xin ngài, đừng mà! Thần phụ nói, nói hết, Vương gia!"
Chu Nhị phu nhân bổ nhào xuống, muốn đến bên cạnh Bùi Thập Tam, nhưng bị thị vệ túm lấy cổ áo khiến bà ta không thể động đậy. Bùi Thập Tam không để ý đến nàng ta đang kêu khóc: "Động tác nhanh lên, bổn vương mệt rồi." Thị vệ kia nghe vậy thì tăng nhanh tốc độ, ném dây thừng đi xong thì đặt bao tải trên mặt đất. Thứ này không chỉ khiến Chu Nhị phu nhân sợ mà những người vây xem cũng sợ, thậm chí Chu Tĩnh Ngôn còn nhảy dựng lên.
Trên mặt đất là một bao tải đầy rắn, các loại rắn màu sắc khác nhau đồng thời bò ra, khiến cho da đầu người xem đều tê dại!
Hiện tại Chu Nhị phu nhân không còn biết gì, trong mắt cũng chỉ có những con rắn đang chậm rãi bò đến phía nàng ta, cả người đều cứng lại, hiện há hốc không thốt nổi lên một chữ, đã bị dọa đến mức hồn lìa khỏi xác. Chu Tĩnh Ngôn nhìn dáng vẻ này của bà ta, cuối cùng vẫn không đành lòng, hơn nữa những con rắn này có màu sắc sặc sỡ như vậy, rõ ràng là rắn độc, bị cắn thì ghê gớm đến cỡ nào? Cho nên lão ta tiến lên một bước: "Vương gia....."
"Cầu xin cũng được, ngươi chịu thay nàng ta là được."
Chu Tĩnh Ngôn: …
Chu Nhị phu nhân hoàn toàn ngó lơ những thứ xung quanh, trong mắt cũng chỉ có những con rắn đang cách nàng ta càng ngày càng gần, bò lên vạt áo bà ta. Cách mấy lớp áo có hơi dày của y phục mùa xuân cũng có thể cảm giác được sự trơn trượt của loài rắn. Một con, hai con, ba con… đôi mắt trừng lớn đến cực hạn, đồng tử đã tan rã.
"A!"
Thét chói tai một tiếng, mí mắt lật lên, rồi hôn mê bất tỉnh.
Cơ hồ đã không còn ai nhớ rõ tên thật của Thập Tam vương gia, đều chỉ gọi ông là Thập Tam vương gia. Bởi ông là ấu tử của tiên đế, tính tình từ nhỏ đã quái dị nhưng lại rất hợp mắt tiên đế, cho nên nhận sủng ái mà lớn lên, cụm từ như "vô pháp vô thiên" chính là sinh ra để dành cho ông. Hiện tại tuy tiên đế đã qua đời nhưng Bùi Thập Tam vẫn tùy hứng như cũ.
Ông là Vương gia duy nhất không tham chính nhưng lại có Tinh vệ trong phủ.
Đó là bùa hộ mệnh mà tiên đế cho Bùi Thập Tam, tư quân chỉ nghe lệnh Bùi Thập Tam, hoàn toàn không tuân lệnh vua. Thân là Vương gia nhưng số lần lên triều trong một năm có thể đếm được trên đầu ngón tay, thậm chí thời gian ở trong kinh thành cũng là vì mấy năm gần đây không đi ra ngoài, năm ngoái cơ hồ đều là lang bạt bên ngoài. Dương Châu là nơi nổi danh phồn hoa, đương nhiên Bùi Thập Tam sẽ đến nơi này rồi.
Vị Vương gia quái đản này cũng có để lại ít nhiều thanh danh hoang đường ở Dương Châu, tuy mấy năm qua có dấu hiệu giảm đi, nhưng hôm nay ông lại xuất hiện, gần đây lại còn náo loạn lớn như vậy, náo nhiệt thế này ai mà không xem? Người vây xem càng lúc càng nhiều, thậm chí các tài tử chuẩn bị tham gia thi đấu ở Vọng Hạc lâu bên kia cũng vây lại đây.
Thị vệ dọn ra bảo tọa bằng gỗ đàn, ngang nhiên đạp lên tấm biển "Chu trạch". Chu Nhị phu nhân đứng ở trước cửa, bên trong cánh cửa là tiếng kinh hoàng của người hầu, cộng với tiếng rơi vỡ của đồ vật bị ném xuống đất. Ngoài cửa, Bùi Thập Tam xốc áo bào ngồi xuống, đùi phải gác lên đầu gối chân trái, đang nhàn nhã chỉnh trang chính mình, một chữ thảnh thơi sao có thể hình dung hết?
Lý trí nói cho Chu Nhị phu nhân biết không thể giận, không thể mắng, đó là Thập Tam vương gia!
Nhìn người hầu kinh hãi, mọi người đánh giá, khiến cho Chu Nhị phu nhân cảm thấy căn cơ của lý trí kia càng ngày càng mỏng, cơ hồ như sắp mất. Nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa, cắn răng: "Thập Tam vương gia, ngài....."
"Ngươi nói thêm một chữ, ta sẽ lập tức rút lưỡi của ngươi."
Bùi Thập Tam nhận lấy ly thị vệ đưa lên, ly sứ trắng vẽ mai đỏ khẽ mở lộ ra lá trà màu xanh đậm, nhẹ nhàng thổi một hơi, cúi đầu phẩm trà. Từ đầu đến cuối ông chưa từng liếc mắt nhìn Chu Nhị phu nhân lấy một cái.
Lời còn lại không làm sao thốt ra nổi, bởi vì Bùi Thập Tam nói được sẽ làm được! Năm trước có một cung nữ mới được sủng ái, trong lúc nhất thời ngang ngược không biết đúng sai, va chạm đến Bùi Thập Tam. Nếu lúc ấy chỉ ả ta nhường bước thì không có chuyện gì, ai ngờ ả ta chạy đến thổi gió bên gối Hoàng thượng, cuối cùng bị Bùi Thập Tam không hề nể nang ném vào giếng cạn trong lãnh cung!
Móng tay được sơn vẽ tỉ mỉ Chu Nhị phu nhân cơ hồ bị nắm chặt đến mức sắp gãy, bà ta cắn răng đứng trước cửa lớn. Chu Nhị lão gia Chu Tĩnh Ngôn khó khăn chen từ trong đám người tiến vào, nghe gã sai vặt nói giữa ban ngày ban mặt mà có kẻ dám phá cửa, lập tức gác lại tất cả, chạy thẳng về.
"Làm gì vậy hả?
Chu Nhị phu nhân nhìn Chu Tĩnh Ngôn lập tức như gặp được vị cứu tinh.
"Lão gia!"
"Giữa ban ngày ban mặt mà lại dám làm việc như đạo tặc thế này ở trong thành Dương Châu, ngươi là người phương nào, trong mắt có còn vương…"
Những lời còn lại rơi vào trong một đôi mắt cười như không cười, hai mắt Chu Tĩnh Ngôn lập tức trừng lớn, kinh ngạc đến thất thanh: "Thập Tam vương gia, sao ngài lại đến Dương Châu?"
Chu Nhị phu nhân là người trong nội trạch nên không biết thân phận của Thập Tam Vương gia, nhưng Chu Tĩnh Ngôn biết! Trên thực tế từ khi còn nhỏ tất cả nam nhi trong các thế gia đều đã được trưởng bối dạy bảo, cho dù có chọc vào Thái tử, Hoàng tử thì còn có cơ may toàn mạng, ngàn vạn lần đừng chọc Thập Tam vương gia, vị kia mà nổi cơn quái dị lên thì lời của ai cũng không nghe!
Ánh mắt lại nhìn về phía chiếc bảo tọa trên tấm biển ghi hai chữ "Chu trạch", Chu Tĩnh Ngôn càng cảm thấy kì lạ, nhà lão chọc đến Thập Tam vương gia từ lúc nào?
"Không biết Vương gia giá lâm, không kịp tiếp đón từ xa. Không biết trong phủ đắc tội Vương gia, còn xin Vương gia nói rõ?"
Bùi Thập Tam là một tên hỗn thế ma vương thích làm theo ý mình, nhưng có một số điều mọi người đều biết. Ông không bao giờ chủ động đến gây người khác, chỉ cần không đi chọc ông thì ông căn bản là không thèm để ý đến ngươi. Chu Tĩnh Ngôn tránh ông còn không kịp, hơn nữa Thập Tam vương gia mới đến Dương Châu nhỉ? Sao có thể chọc đến ông đây?
Chu Nhị phu nhân cũng nghĩ như vậy, chăm chăm nhìn Bùi Thập Tam. Bùi Thập Tam buông chén trà, ngẩng đầu, nghiêng đầu nhìn Chu Nhị phu nhân, cặp mắt cười như không cười lại mang theo hơi lạnh khiến trong lòng Chu Nhị phu nhân run lên. Chu Tĩnh Ngôn đương nhiên cũng thấy được ánh mắt của Bùi Thập Tam, lão ta nghiêng đầu, thấp giọng: "Nàng đã làm gì?"
Bà ta không làm gì hết mà, cho đến hôm nay, căn bản là chưa từng gặp Thập Tam Vương gia mà.
Chu Nhị phu nhân vừa định kêu oan, lời đã đến bên môi lại đột nhiên không thốt ra được gì. Chưa từng gặp Bùi Thập Tam, nhưng rõ ràng nhóm người trên thuyền kia là người trong cung, cho nên, là bọn họ tìm Bùi Thập Tam ra mặt hộ? Nhưng mà, không đúng nha, không nhanh như vậy chứ! Yên Vũ lâu thân là khách điếm số một, số hai ở Dương Châu, bên trong sao lại có rắn?
Nhưng ngoại trừ việc này, gần đây bà ta không kết oán ai!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Càng nghĩ càng cảm thấy là vậy, ánh mắt lập lòe nhưng lại không dám nhìn vào mắt Chu Tĩnh Ngôn.
"Ha."
Bùi Thập Tam cười nhạo một tiếng, muốn xem bà ta giảo biện thế nào.
Hai người làm phu thê mấy chục năm, nhìn biểu tình này của Chu Nhị phu nhân, Chu Tĩnh Ngôn còn có gì không rõ? Chính là nàng ta chọc phải! Bùi Thập Tam căn bản là không để tâm đến thanh danh, bằng không cũng sẽ không quanh minh chính đại ngồi ở cửa lớn để người ta vây xem như vậy, nhưng Chu Tĩnh Ngôn thì không được như vậy, có còn cần thể diện của Chu gia nữa hay không?
Ông ta vội tiến lên thấp giọng.
"Bên ngoài trời nóng, Thập Tam Vương gia vào phủ nghỉ tạm một lát được không?"
Vào trong rồi đặt câu hỏi thế nào, tính sổ ra sao đều được, ít nhất đừng làm trò trước mặt công chúng. Chu Tĩnh Ngôn vốn không ôm bao nhiêu hy vọng, ai ngờ Bùi Thập Tam lại gật đầu, đứng dậy: "Cũng được." Chu Tĩnh Ngôn vẫn còn đang ngây người vô cùng thì ông đã bước qua tấm biển đi vào bên trong. Chu Tĩnh Ngôn vội vàng đuổi theo, sau khi mọi người vào phủ thì vội vàng đóng cửa lớn lại.
Cửa đóng lại, Bùi Thập Tam cũng dừng bước.
Toàn bộ Chu trạch đã trở nên hỗn loạn, Bùi Thập Tam hạ lệnh không để lại một món hoàn chỉnh nào, cho nên đến hoa viên trước cửa cũng không bỏ qua. Hoa trong bồn đều bị nhổ bật rễ, rễ còn mang theo cả đất, không có một chỗ hoàn chỉnh. Chu Tĩnh Ngôn đi vào mới biết tình cảnh trong phủ, miệng khẽ nhếch kinh ngạc đến cực điểm.
"Rốt cuộc thì nàng đã làm gì?"
Nhất thời tức giận công tâm nên đã quên luôn cả sự có mặt của Bùi Thập Tam, chỉ hỏi Chu Nhị phu nhân.
Sau khi vào phủ thì Chu Nhị phu nhân đã hoàn hồn, hôm qua mới động tay, sáng sớm đã đến cửa. Cho dù bên kia đoán được là do bà ta ra tay thì cũng không có thời gian điều tra, nếu không đã sớm ném chứng cứ trước mặt bà ta rồi! Không có chứng cứ mà Bùi Thập Tam đã dám làm như vậy, nếu như có chứng cứ thì còn có thể sống hay không?
Không được, tuyệt đối không thể nhận!
Lập tức trực tiếp quỳ xuống, hướng về phía Bùi Thập Tam, trên mặt đầy vẻ đau khổ.
"Thần phụ chỉ là một phụ nhân chốn khuê phòng, khi còn ở kinh thành cũng chưa từng gặp Vương gia ngài, tự nhận không có chỗ nào đắc tội Vương gia. Mà vì sao, cùng là mới vừa rời thuyền đến Dương Châu, đến đồ đạc cũng chưa sắp xếp xong, cửa cũng chưa ra, không biết đắc tội Vương gia khi nào?"
"Thần phụ thật sự không biết, còn xin Vương gia nói rõ."
Nói xong thật sự quỳ rạp xuống đất.
"Ha ha."
Bùi Thập Tam lại cười, hai mắt trào phúng, tâm tình có vẻ tốt đến lạ thường.
"Bổn vương cho ngươi một cơ hội nữa, có nói hay không?"
Giọng nói ôn hòa, khác hoàn toàn người vừa hạ lệnh đập nhà người khác. Chu Nhị phu nhân cố hết sức khống chế thân thể đang ngày càng run rẩy, vẫn quỳ rạp trên mặt đất như cũ, cắn răng: "Thần phụ không biết đắc tội Vương gia khi nào, cho dù Vương gia muốn phán tội chết cho thần phụ, cũng mời Vương gia nói rõ nguyên do, lấy chứng cứ ra để thần phụ chết được rõ ràng."
"Ngẩng đầu."
Giọng nói bình tĩnh vang lên, Chu Nhị phu nhân nuốt nuốt nước miếng, cắn răng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Bùi Thập Tam.
Bùi Thập Tam ngồi xuống đối diện với tầm mắt của ả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nói rõ nguyên nhân, lấy chứng cứ ra?"
Chu Nhị phu nhân cắn răng, gật đầu: "Xin Vương gia cho thần phụ chết rõ ràng."
Bùi Thập Tam lại cười nhạo lần nữa, đứng dậy, duỗi tay phủ phủ quần áo, nghiêng đầu nhìn về phía Chu Tĩnh Ngôn còn đang chưa hiểu chuyện gì: "Chu Tĩnh Ngôn, nữ nhân nhà ngươi đòi ta muốn nguyên nhân, muốn chứng cứ kìa, ngươi nói bổn vương có nên cho hay không?" Tính tình Bùi Thập Tam quái đản, vẻ tươi cười thấp thoáng này lại càng thêm quái dị vô cùng, Chu Tĩnh ngôn giật giật khóe miệng, thế mà lại không thốt lên nổi một chữ.
"Hỏi ngươi đấy, cho hay là không cho?"
Thần sắc đột nhiên thay đổi thành tức giận vô cùng, hai mắt trợn lên, khí thế hiển lộ.
Chân Chu Tĩnh Ngôn mềm nhũn, lập tức quỳ xuống: "Vương gia bớt giận!"
"Bớt giận cái rắm, bổn vương muốn xử lý người nào, còn cần lý do à?"
Lại nhìn về phía Chu Nhị phu nhân, cười lạnh: "Bổn vương đã cho ngươi cơ hội, ngươi đã không muốn thì bổn vương cũng không miễn cưỡng. Yên tâm, từ trước đến nay bổn vương đều không trả thù gấp bội, nhiều nhất là lấy một trả một mà thôi."
Ông lui ra phía sau, hai gã thị vệ tiến lên.
Lấy một trả một? Chu Nhị phu nhân còn chưa kịp suy nghĩ những lời này cẩn thận thì đã thấy hai gã thị vệ tiến lên, trong tay một người xách theo bao tải, trong tay người còn lại xách thùng gỗ. Dường như bên trong bao tải kia chứa vật còn sống, nhìn dáng vẻ như vậy thì có thể là thứ gì? Chu Nhị phu nhân nhìn chằm chằm bao tải kia.
Thị vệ xách thủng gỗ giơ lên đỉnh đầu Chu Nhị phu nhân, sau đó đổ thẳng xuống.
Toàn bộ lực chú ý của Chu Nhị phu nhân đều đặt lên cái bao tải, thế mà đã quên còn có một người khác đang tiến lại gần bà ta, không hề kịp đề phòng bị dội ướt cả người, gió xuân vẫn còn lạnh, còn chưa kịp phát ra tiếng nào đã ngửi thấy quanh thân quẩn quanh một mùi hương. Mùi hương này quen thuộc vô cùng, vừa ngửi Chu Nhị phu nhân đã nhận ra đây là thứ gì.
Trái xà liên!
Cho nên trong bao tải kia chính là rắn!!!
"A!"
Chu Nhị phu nhân trực tiếp bị dọa đến chân mềm nhũn, lập tức ngã ngồi trên mặt đất. Thị vệ còn lại đang tháo bao tải.
"Đừng, đừng mà, Vương gia, cầu xin ngài, đừng mà! Thần phụ nói, nói hết, Vương gia!"
Chu Nhị phu nhân bổ nhào xuống, muốn đến bên cạnh Bùi Thập Tam, nhưng bị thị vệ túm lấy cổ áo khiến bà ta không thể động đậy. Bùi Thập Tam không để ý đến nàng ta đang kêu khóc: "Động tác nhanh lên, bổn vương mệt rồi." Thị vệ kia nghe vậy thì tăng nhanh tốc độ, ném dây thừng đi xong thì đặt bao tải trên mặt đất. Thứ này không chỉ khiến Chu Nhị phu nhân sợ mà những người vây xem cũng sợ, thậm chí Chu Tĩnh Ngôn còn nhảy dựng lên.
Trên mặt đất là một bao tải đầy rắn, các loại rắn màu sắc khác nhau đồng thời bò ra, khiến cho da đầu người xem đều tê dại!
Hiện tại Chu Nhị phu nhân không còn biết gì, trong mắt cũng chỉ có những con rắn đang chậm rãi bò đến phía nàng ta, cả người đều cứng lại, hiện há hốc không thốt nổi lên một chữ, đã bị dọa đến mức hồn lìa khỏi xác. Chu Tĩnh Ngôn nhìn dáng vẻ này của bà ta, cuối cùng vẫn không đành lòng, hơn nữa những con rắn này có màu sắc sặc sỡ như vậy, rõ ràng là rắn độc, bị cắn thì ghê gớm đến cỡ nào? Cho nên lão ta tiến lên một bước: "Vương gia....."
"Cầu xin cũng được, ngươi chịu thay nàng ta là được."
Chu Tĩnh Ngôn: …
Chu Nhị phu nhân hoàn toàn ngó lơ những thứ xung quanh, trong mắt cũng chỉ có những con rắn đang cách nàng ta càng ngày càng gần, bò lên vạt áo bà ta. Cách mấy lớp áo có hơi dày của y phục mùa xuân cũng có thể cảm giác được sự trơn trượt của loài rắn. Một con, hai con, ba con… đôi mắt trừng lớn đến cực hạn, đồng tử đã tan rã.
"A!"
Thét chói tai một tiếng, mí mắt lật lên, rồi hôn mê bất tỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro