Chương 44
2024-10-23 00:06:56
Bạch Thạc Ân cố gắng đứng dậy, tay vơ phải cái gì đó.
"Điện thoại?" Đâu phải điện thoại của cậu.
Thấy có đôi chân trước mặt, cậu ngước nhìn lên nhìn thì thấy một người lạ
mắt đang nhìn mình chăm chú. Cậu bạn nhỏ ngơ ngác.
"Của anh hả?" Đôi mắt trong veo, giọng nói thật thuận tai dễ nghe.
Bị cậu hỏi, hắn liền hồi thần muốn đỡ cậu đứng dậy.
"Là của anh. Em sao không? Hình như bị thương rồi?"
Gạc tay hắn ra, Bạch Thạc Ân từ chối sự giúp đỡ từ người lạ tự đứng dậy, trông thật chật vật vì chuyện tối qua cả người cậu khá mất sức.
A Thâm thiết nghĩ cậu ngã chắc phải rất mạnh nên mới không đứng dậy nỗi. Mặc kệ cậu từ chối, hắn ta vẫn lại đỡ người đứng dậy. Bé con không muốn cho lắm nhưng vẫn nặn ra nụ cười công nghiệp lịch sự cảm ơn.
"Cảm ơn anh. Trả điện thoại anh này, chắc nó không hư đâu." Trong cái đầu nhỏ này đang thầm mắng người, đừng có mà hòng bắt đền cậu, rõ là do người này đứng giữa đường cản đường mình.
"Không sao không sao. Nhưng chân em bị thương rồi." A Thâm hoàn toàn bị nhóc con này thu hút nên không bận tâm về mấy chuyện vặt vãnh này.
"Không sao, vết thương nhỏ về dán băng keo cá nhân là xong." Không bắt đền cậu là đủ hài lòng rồi, mấy chuyện bé này như gió thoáng qua thôi.
Bạch Thạc Ân gấp gáp chạy đi thì bị hắn gọi với lại.
"Khoan, em tên gì vậy?"
"Bạch Thạc Ân." Cái mồm nhanh hơn cái não hỏi gì liền nói đó, nói xong lại hối hận. "Trời ơi, biết đầu hắn ta tìm bắt đền thì thế nào. Bạch Thạc Ân ơi sao mày ngu quá vậy?" Chỉ biết gào khóc trong lòng.
"Anh tên A Thâm." Hắn đáp.
"Ò" Bạch Thạc Ân đáp lại cho có, lòng vẫn miên man trả treo. "Ai cần biết tên anh làm gì chứ? Không có ngày gặp lại đâu, nói làm gì cho phí.
A Thâm nhìn theo bóng lưng nhỏ kia, miệng lầm bầm đọc đi đọc lại tên người
no
"Bạch Thạc Ân. Tôi nhớ cái tên này rồi."
Đứng ở một khoảng xa, Tiểu Hoa ra hiệu cho A Thâm. Cả hai giữ khoảng cách an toàn lần lượt đi đến nơi không có ai để nói chuyện.
"Chuyện gì?" Tiểu Hoa vào thẳng vấn đề.
"Nghe Tô Nam Phong nói là sắp có công ty lớn từ Anh qua chọn đối tác. Có lẽ Hoàng Thiên Bá sẽ không bỏ qua cơ hội lần này đâu, cô hãy cố gắng tìm cách ăn cắp tài liệu về cho tôi, xong việc tôi và cô chia đôi lợi nhuận.
"Tôi bảy anh ba." Cô ta phải liều mình đi ăn cắp tài liệu, còn hắn ta lại ngồi không hưởng lợi, làm gì có chuyện tốt như thế?
"Cô tham lam quá đó" Bất mãng lộ rõ trong ngữ điệu lời nói.
"Anh không tính Tiểu Đào và Tiểu Hồng à?" Sự đòi hỏi của cô ta rõ ràng là có chủ đích, A Thâm không thể nào chối bỏ được lí do này.
"Thôi được." Hắn xua tay không đôi co nữa.
"Vậy chốt, quyết định vậy đi." Tiểu Hoa đứng dậy rời đi.
A Thâm thì thầm trong miệng. "Tạm biệt"
Đợi đến khi cô hết giá trị lợi dụng hắn sẽ khử cả ba chị em nhà cô, hắn sẽ không để bất cứ ai dám ra điều kiện với hắn, không xem hắn ra gì sống sót.
Bạch Thạc Ân đi về nhà Hoàng Thiên Bá, thấy hắn và Uẩn Đồng đang ngồi dựa vào nhau xem ti vi, cảnh tượng thật ngọt ngào. Cậu bạn nhỏ không nhịn được liền lên tiếng.
"Nhìn cứ như vợ chồng son vậy" Tính cách bộc trực, nghĩ gì liền nói nấy.
"Sao dáng đi cậu lạ vậy?" Uẩn Đồng cũng không khác người kia bao nhiêu, thắc mắc gì liền hỏi cái đó.
"À thì... Lúc nãy ngã ngoài kia, không sao" Lí do này là đúng sự thật mà, cậu không hề bịa ra à nha.
Bạch Thạc Ân hơi ngượng nhưng rõ là đúng lúc nãy cậu có ngã, không tính là nói dối. Uẩn Đồng đơn thuần liền tin, còn Hoàng Thiên Bá sao mà lừa được hăn.
"Có thật là ngã? Hay là có lý do khác?" Sao mà qua được mắt hắn, bộ dáng này hắn đã thấy ở Uẩn Đồng.
"Thật." Cậu khẳng định nhưng ngữ khí không mấy tự tin.
"Để anh hỏi Hựu Âm thử xem" Hoàng Thiên Bá quyết hơn thua lấy điện thoại ra.
"Liên... Liên quan gì anh ấy chứ. Em đã nói em ngã mà." Bạch Thạc Ân bùng nổ ngượng ngùng, thật muốn đánh người.
"Anh có nói gì về em đâu. Anh gọi cho cậu ta có chút việc cần bàn mà." Hoàng Thiên Bá nhếch vai ra vẻ vô tội.
"Anh... Anh... Anh." Cậu tức đến không nói thành lời.
"Anh cái gì mà anh, gọi lắm thế?" Hắn không bỏ được lại trêu chọc.
"Anh không thấy chân em bị hả?" Bạch Thạc Ân ấm ức chỉ vào chân mình.
"Thì anh có bảo gì đâu? Em làm gì khẩn trương?"
"Anh." Bạch Thạc Ân tức giận hùng hục.
Uẩn Đồng ngồi nhìn hai anh em cải nhau mà chả biết nói gì, chỉ vừa ăn trái cây vừa xem kịch. Hoàng Thiên Bá ngã lưng ra ghế xoa xoa chiếc lưng nhỏ của Uẩn Đồng.
"Hai em ở đây chơi, anh lên lầu làm việc." Nói xong hướng về phía của Bạch Thạc Ân hỏi. "Hựu Âm đâu?"
"Anh ấy bên nhà, sẽ qua sau" Miệng nhỏ lầm bầm, không phải lúc nãy đòi gọi người. Sao không tự gọi đi mà hỏi cậu làm gì?
Lúc nãy hắn bảo sẽ cõng Bạch Thạc Ân qua nhưng cậu thấy có vẻ quá khoa trương, chẳng khác nào tuyên bố thiên hạ Bạch Thạc Ân cậu bị hành đến mức không đi nỗi. Giữ thể diện quyết không chịu, tự thân vận động rồi bị ngã đến trầy chân.
Bạch Thạc Ân lườm Hoàng Thiên Bá một cái rồi khó khăn đi đến ghế ngồi với Uẩn Đồng. Hắn nhìn Bạch Thạc Ân mà cười đầy ý tứ. Hắn hiểu rồi.
Đoán chắc đêm qua cả hai đã rất vất vả rồi. Hắn hôn nhẹ lên môi Uẩn Đồng một cái rồi đi lên lầu.
Tiểu Đào mang nước lên cho Bạch Thạc Ân, cô ta nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống. Nhanh mắt thấy dấu tím mờ nhạt trên cổ cậu, sắc mặt cô ta liền thay đổi khó đoán. Bạch Thạc Ân bị nhìn đến khó chịu.
"Lụm cái tròng mắt lên." Nhìn đến rớt xuống đất rồi.
Nhìn lén bị phát hiện, Tiểu Đào nuốt ngược tâm tình vào trong. Nhịn nhục lui xuống. "Rồi sẽ có ngày tự tay tao xử lý mày."
Mở cửa đi ra ngoài cho khuây khỏa, nào ngờ vừa mở ra đã gặp Phác Hựu Âm đứng trước cửa. Lòng cô ta lân lân khẳng định. "Đã nói rằng em và anh có duyên với nhau. Anh một mực chối bỏ."
Nếu không có duyên thì tại sao năm lần bảy lượt luôn vô tình không hẹn mà gǎp?
Phác Hựu Âm thấy cô ta liền lui ra sau hai bước.
"Định nhìn đến bao giờ?" Phác Hựu Âm vô cùng bài xích ánh mắt này và người phụ nữ này. "Tránh đường" Hắn lạnh nhạt nói.
Vì cô ta mà suýt chút nữa hắn và Bạch Thạc Ân không đến được với nhau. Hắn bị cậu bạn nhỏ nhà hắn hiểu lầm hết lần này đến lần khác. Đến bây giờ hắn vẫn không biết lí do tại sao hắn đã làm gì khiến Bạch Thạc Ân nghĩ hắn và cô ta có tình ý với nhau.
Vẫn là nên tránh xa cô ta vẫn hơn, đứng gần nhau cũng không thể.
Tiểu Đào vẫn đứng yên nhìn hắn có vẻ không nghe thấy. Hắn lặp lại.
"Tránh đường."
"Dạ... Dạ." Cô ta tránh sang một bên.
Đi ngang qua cô ta, được một khoảng cách Phác Hựu Âm dừng lại. Tiểu Đào vội mừng thầm trong lòng nhìn hắn.
"Quản lý ánh mắt của mình cho tốt, không được nhìn tôi. Dù chỉ một chút." Điều gì quan trọng đều phải lặp lại. "Một chút cũng không được. Rõ chưa?"
"Đã rõ." Tiểu Đào xấu hổ trong lòng, mũi tên uất hận trào dân.
Miệng thì thầm chỉ đủ để bản thân nghe thấy. "Tại sao, tại sao lại đối xử với em như vậy?" Tay siết chặt, móng tay đâm vào da đến rướm máu.
"Điện thoại?" Đâu phải điện thoại của cậu.
Thấy có đôi chân trước mặt, cậu ngước nhìn lên nhìn thì thấy một người lạ
mắt đang nhìn mình chăm chú. Cậu bạn nhỏ ngơ ngác.
"Của anh hả?" Đôi mắt trong veo, giọng nói thật thuận tai dễ nghe.
Bị cậu hỏi, hắn liền hồi thần muốn đỡ cậu đứng dậy.
"Là của anh. Em sao không? Hình như bị thương rồi?"
Gạc tay hắn ra, Bạch Thạc Ân từ chối sự giúp đỡ từ người lạ tự đứng dậy, trông thật chật vật vì chuyện tối qua cả người cậu khá mất sức.
A Thâm thiết nghĩ cậu ngã chắc phải rất mạnh nên mới không đứng dậy nỗi. Mặc kệ cậu từ chối, hắn ta vẫn lại đỡ người đứng dậy. Bé con không muốn cho lắm nhưng vẫn nặn ra nụ cười công nghiệp lịch sự cảm ơn.
"Cảm ơn anh. Trả điện thoại anh này, chắc nó không hư đâu." Trong cái đầu nhỏ này đang thầm mắng người, đừng có mà hòng bắt đền cậu, rõ là do người này đứng giữa đường cản đường mình.
"Không sao không sao. Nhưng chân em bị thương rồi." A Thâm hoàn toàn bị nhóc con này thu hút nên không bận tâm về mấy chuyện vặt vãnh này.
"Không sao, vết thương nhỏ về dán băng keo cá nhân là xong." Không bắt đền cậu là đủ hài lòng rồi, mấy chuyện bé này như gió thoáng qua thôi.
Bạch Thạc Ân gấp gáp chạy đi thì bị hắn gọi với lại.
"Khoan, em tên gì vậy?"
"Bạch Thạc Ân." Cái mồm nhanh hơn cái não hỏi gì liền nói đó, nói xong lại hối hận. "Trời ơi, biết đầu hắn ta tìm bắt đền thì thế nào. Bạch Thạc Ân ơi sao mày ngu quá vậy?" Chỉ biết gào khóc trong lòng.
"Anh tên A Thâm." Hắn đáp.
"Ò" Bạch Thạc Ân đáp lại cho có, lòng vẫn miên man trả treo. "Ai cần biết tên anh làm gì chứ? Không có ngày gặp lại đâu, nói làm gì cho phí.
A Thâm nhìn theo bóng lưng nhỏ kia, miệng lầm bầm đọc đi đọc lại tên người
no
"Bạch Thạc Ân. Tôi nhớ cái tên này rồi."
Đứng ở một khoảng xa, Tiểu Hoa ra hiệu cho A Thâm. Cả hai giữ khoảng cách an toàn lần lượt đi đến nơi không có ai để nói chuyện.
"Chuyện gì?" Tiểu Hoa vào thẳng vấn đề.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nghe Tô Nam Phong nói là sắp có công ty lớn từ Anh qua chọn đối tác. Có lẽ Hoàng Thiên Bá sẽ không bỏ qua cơ hội lần này đâu, cô hãy cố gắng tìm cách ăn cắp tài liệu về cho tôi, xong việc tôi và cô chia đôi lợi nhuận.
"Tôi bảy anh ba." Cô ta phải liều mình đi ăn cắp tài liệu, còn hắn ta lại ngồi không hưởng lợi, làm gì có chuyện tốt như thế?
"Cô tham lam quá đó" Bất mãng lộ rõ trong ngữ điệu lời nói.
"Anh không tính Tiểu Đào và Tiểu Hồng à?" Sự đòi hỏi của cô ta rõ ràng là có chủ đích, A Thâm không thể nào chối bỏ được lí do này.
"Thôi được." Hắn xua tay không đôi co nữa.
"Vậy chốt, quyết định vậy đi." Tiểu Hoa đứng dậy rời đi.
A Thâm thì thầm trong miệng. "Tạm biệt"
Đợi đến khi cô hết giá trị lợi dụng hắn sẽ khử cả ba chị em nhà cô, hắn sẽ không để bất cứ ai dám ra điều kiện với hắn, không xem hắn ra gì sống sót.
Bạch Thạc Ân đi về nhà Hoàng Thiên Bá, thấy hắn và Uẩn Đồng đang ngồi dựa vào nhau xem ti vi, cảnh tượng thật ngọt ngào. Cậu bạn nhỏ không nhịn được liền lên tiếng.
"Nhìn cứ như vợ chồng son vậy" Tính cách bộc trực, nghĩ gì liền nói nấy.
"Sao dáng đi cậu lạ vậy?" Uẩn Đồng cũng không khác người kia bao nhiêu, thắc mắc gì liền hỏi cái đó.
"À thì... Lúc nãy ngã ngoài kia, không sao" Lí do này là đúng sự thật mà, cậu không hề bịa ra à nha.
Bạch Thạc Ân hơi ngượng nhưng rõ là đúng lúc nãy cậu có ngã, không tính là nói dối. Uẩn Đồng đơn thuần liền tin, còn Hoàng Thiên Bá sao mà lừa được hăn.
"Có thật là ngã? Hay là có lý do khác?" Sao mà qua được mắt hắn, bộ dáng này hắn đã thấy ở Uẩn Đồng.
"Thật." Cậu khẳng định nhưng ngữ khí không mấy tự tin.
"Để anh hỏi Hựu Âm thử xem" Hoàng Thiên Bá quyết hơn thua lấy điện thoại ra.
"Liên... Liên quan gì anh ấy chứ. Em đã nói em ngã mà." Bạch Thạc Ân bùng nổ ngượng ngùng, thật muốn đánh người.
"Anh có nói gì về em đâu. Anh gọi cho cậu ta có chút việc cần bàn mà." Hoàng Thiên Bá nhếch vai ra vẻ vô tội.
"Anh... Anh... Anh." Cậu tức đến không nói thành lời.
"Anh cái gì mà anh, gọi lắm thế?" Hắn không bỏ được lại trêu chọc.
"Anh không thấy chân em bị hả?" Bạch Thạc Ân ấm ức chỉ vào chân mình.
"Thì anh có bảo gì đâu? Em làm gì khẩn trương?"
"Anh." Bạch Thạc Ân tức giận hùng hục.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Uẩn Đồng ngồi nhìn hai anh em cải nhau mà chả biết nói gì, chỉ vừa ăn trái cây vừa xem kịch. Hoàng Thiên Bá ngã lưng ra ghế xoa xoa chiếc lưng nhỏ của Uẩn Đồng.
"Hai em ở đây chơi, anh lên lầu làm việc." Nói xong hướng về phía của Bạch Thạc Ân hỏi. "Hựu Âm đâu?"
"Anh ấy bên nhà, sẽ qua sau" Miệng nhỏ lầm bầm, không phải lúc nãy đòi gọi người. Sao không tự gọi đi mà hỏi cậu làm gì?
Lúc nãy hắn bảo sẽ cõng Bạch Thạc Ân qua nhưng cậu thấy có vẻ quá khoa trương, chẳng khác nào tuyên bố thiên hạ Bạch Thạc Ân cậu bị hành đến mức không đi nỗi. Giữ thể diện quyết không chịu, tự thân vận động rồi bị ngã đến trầy chân.
Bạch Thạc Ân lườm Hoàng Thiên Bá một cái rồi khó khăn đi đến ghế ngồi với Uẩn Đồng. Hắn nhìn Bạch Thạc Ân mà cười đầy ý tứ. Hắn hiểu rồi.
Đoán chắc đêm qua cả hai đã rất vất vả rồi. Hắn hôn nhẹ lên môi Uẩn Đồng một cái rồi đi lên lầu.
Tiểu Đào mang nước lên cho Bạch Thạc Ân, cô ta nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống. Nhanh mắt thấy dấu tím mờ nhạt trên cổ cậu, sắc mặt cô ta liền thay đổi khó đoán. Bạch Thạc Ân bị nhìn đến khó chịu.
"Lụm cái tròng mắt lên." Nhìn đến rớt xuống đất rồi.
Nhìn lén bị phát hiện, Tiểu Đào nuốt ngược tâm tình vào trong. Nhịn nhục lui xuống. "Rồi sẽ có ngày tự tay tao xử lý mày."
Mở cửa đi ra ngoài cho khuây khỏa, nào ngờ vừa mở ra đã gặp Phác Hựu Âm đứng trước cửa. Lòng cô ta lân lân khẳng định. "Đã nói rằng em và anh có duyên với nhau. Anh một mực chối bỏ."
Nếu không có duyên thì tại sao năm lần bảy lượt luôn vô tình không hẹn mà gǎp?
Phác Hựu Âm thấy cô ta liền lui ra sau hai bước.
"Định nhìn đến bao giờ?" Phác Hựu Âm vô cùng bài xích ánh mắt này và người phụ nữ này. "Tránh đường" Hắn lạnh nhạt nói.
Vì cô ta mà suýt chút nữa hắn và Bạch Thạc Ân không đến được với nhau. Hắn bị cậu bạn nhỏ nhà hắn hiểu lầm hết lần này đến lần khác. Đến bây giờ hắn vẫn không biết lí do tại sao hắn đã làm gì khiến Bạch Thạc Ân nghĩ hắn và cô ta có tình ý với nhau.
Vẫn là nên tránh xa cô ta vẫn hơn, đứng gần nhau cũng không thể.
Tiểu Đào vẫn đứng yên nhìn hắn có vẻ không nghe thấy. Hắn lặp lại.
"Tránh đường."
"Dạ... Dạ." Cô ta tránh sang một bên.
Đi ngang qua cô ta, được một khoảng cách Phác Hựu Âm dừng lại. Tiểu Đào vội mừng thầm trong lòng nhìn hắn.
"Quản lý ánh mắt của mình cho tốt, không được nhìn tôi. Dù chỉ một chút." Điều gì quan trọng đều phải lặp lại. "Một chút cũng không được. Rõ chưa?"
"Đã rõ." Tiểu Đào xấu hổ trong lòng, mũi tên uất hận trào dân.
Miệng thì thầm chỉ đủ để bản thân nghe thấy. "Tại sao, tại sao lại đối xử với em như vậy?" Tay siết chặt, móng tay đâm vào da đến rướm máu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro