Nuông Chiều Bảo Bối Nô Lệ Tình Yêu Của Báo Vương
Ngoại truyện 2
Viên Cổn Cổn
2024-07-19 02:29:50
Viên Cổn Cổn chỉ ở lại bệnh viện một đêm đó, sáng sớm hôm sau Hắc Viêm Triệt liền đưa cô về nhà nghĩ ngơi. Hắc Viêm Tước và Khấu Lê Lạc cũng theo
hai người về nhà họ Hắc, chiếc xe màu đen chạy vào sân nhà đã thấp
thoáng nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đứng ở trước cửa chính…
Vừa bước xuống xe Viên Cổn Cổn liền bước nhanh đi đến gần bóng dáng nhỏ bé vươn tay ôm cậu vào long, chỉ mới một ngày không gặp thôi cô đã nhớ cậu đến như vậy, làm sao cô có thể nỡ để cậu rời xa cô hơn 1 năm đây…
“Hách Hách, mẹ rất nhớ con.”
“…” Hắc Viêm Hách không nói gì, chỉ vươn tay nhỏ bé mập mạp của mình ôm cổ của cô, cậu không nói nhưng trong long cậu rất nhớ mẹ, hôm nay biết mẹ về nên cậu liền đứng trước cửa chờ.
“Vào nhà thôi.” Hắc Viêm Triệt đi tới nhàn nhạt nói
Viên Cổn Cổn ôm Hắc Viêm Hách đi vào nhà, L.Q.Đ đến phòng khách chính Khấu Lê Lạc giao bé gái ôm trên tay cho vú Bạch đưa bé lên phòng dỗ ngủ. Viên Cổn Cổn ôm Hách Hách ngồi xuống ghế sô pha, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía hai người…Hắc Viêm Hách không hiểu nhìn xung quanh, tại sao mọi người đều nhìn mình kỳ lạ như vậy.
“Hách Hách, ngày mai con theo ông bà.” Hắc Viêm Triệt mở miệng trước
“Tại sao.” Hắc Viêm Hách nhăn mặt hỏi
“Con đến thời gian biến thân, phải có người bên cạnh giám sát chỉ dạy con.”
“Con phải đi bao lâu.”
“Một năm”
“…” Hắc Viêm Hách ngước đầu lên nhìn mặt Viên Cổn Cổn sau đó cúi xuống không nói tiếng nào.
“Hách Hách, dù mẹ không muốn xa con…nhưng…nếu con không theo bà nội thì sẽ nguy hiểm, con theo ông bà sau đó lại về với mẹ được không” Viên Cổn Cổn nghẹn giọng nói.
“Được.” Hắc Viêm Hách nhìn cô một lúc, L.Q.Đ lại nhìn sang Hắc Viêm Triệt, nét mặt của cha tuy không dịu dàng tỏ rõ yêu thương như mẹ nhưng cậu cũng có thể cảm nhận được trong mắt cha có quan tâm, cuối cùng quyết định đi
Đêm hôm đó Khấu Lê Lạc và Hắc Viêm Tước lặng lẽ đưa cậu đi không thông báo cho ai…
Một tháng sau, chính là ngày Viên Cầu Cầu tròn 1 tháng tuổi, theo như Viên Cổn Cổn thì đây chính là bước ngoặc đầu tiên của con gái nên cô đã chuẩn bị vài thứ để con gái chọn đồ vật. Lúc cô bé ngồi trước mâm đồ vật, đôi mắt tím nhìn lướt qua một lần sau đó lại nhìn lên mẹ của bé đang dùng ánh mắt mong chờ nhìn bé, móng vuốt bé bé mập mạp vươn tới bắt lấy món đầu tiên cho vào trong lòng mình sau đó móng vuốt lại vươn tới bắt lấy những món khác cho đến khi cái mâm trống trơn mới hài lòng cười khúc khích…
Thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt Viên Cầu Cầu đã sắp tròn một tuổi thế nhưng bé vẫn cứ y y a a không nói lên được chữ nào, nhiều lần Viên Cổn Cổn cố dạy bé gọi ba hay mẹ đều không nói được.
Vào một ngày nắng đẹp xuyên qua tấm màng mỏng chiếu rọi vào căn phòng trẻ con, cô bé mặc chiếc váy hồng im lặng nằm trên chiếc giường nhỏ ngủ say, lúc này Hắc Viêm Triệt và Viên Cổn Cổn đều không có bên cạnh…Cô bé trên giường bỗng mở to mắt tím lật người đung đưa muốn xuống giường, chiếc giường thiết kế không cao xa mặt đất, dưới sàn lại lót vải lông rất dày nên bé trượt một cái là có thể xuống được, bé muốn tìm mẹ nhưng điều khó khăn là cánh cửa rất cao bé không mở được…Trong lúc bé đang đứng nhìn chằm chằm cánh cửa thì nó bỗng mở ra…
Một bóng dáng nho nhỏ xuất hiện ở cửa nhìn thẳng vào bé, bé cũng mở to mắt nhìn chằm chằm bỗng bé hé miệng gọi “Anh…Anh…”, rồi cười khúc khích mở bước chân bập bẹ đi tới gần cậu.
Hắc Viêm Hách vừa được ông nội mình ‘vứt’ vào cửa sổ nhà họ Hắc, muốn tìm mẹ nhưng không thấy đâu nên trở về phòng mình nghĩ ngơi, ai ngờ vừa mở cửa đã nhìn thấy bé gái có khuôn mặt mũm mĩm giống mẹ đứng gần cửa còn gọi cậu là ‘Anh’, không hiểu sao trong lòng cậu có loại cảm giác rất ấm áp…bé gái này là em gái của cậu sao? Lúc bé được ôm về cậu cũng chưa nhìn qua bé thì đã bị ông bà dẫn đi nên không biết bé có khuôn mặt đáng yêu giống mẹ như vậy. Cậu bước đến ôm bé vào lòng mình, nhẹ giọng nói
“Em biết anh sao?”
“Biết…biết…anh… chơi” Viên Cầu Cầu ngọt ngào nói, lời nói không được lưu loát, vừa nói ngón tay vừa chỉ về phía đồ chơi trên thảm
“Được, chúng ta cùng chơi.” Hắc Viêm Hách cười nói
Một lúc sau, Viên Cổn Cổn trở lại phòng, lúc mở cửa ra liền nhìn thấy hai bóng dáng ngồi trên thảm dày chơi đùa, còn nghe giọng con gái cười rất vui vẻ…nhìn đến bóng dáng nho nhỏ có mái tóc trắng kia, tim cô nhảy loạn xạ, L.Q.Đ cô bước tới gần 2 đưa bé, nhẹ giọng nói
“Hách Hách?”
“Mẹ.” Hắc Viêm Hách nghe tiếng liền quay đầu nhìn cô, đứng dậy đi đến bên cạnh cô
“Huhu…Hách Hách…mẹ rất nhớ con.” Viên Cổn Cổn không kiềm được, mắt liền đỏ ửng
“Thật xấu.” Hắc Viêm Hách vươn tay nhỏ ôm lấy cô, Viên Cổn Cổn cũng vươn tay ôm chặt lấy cậu
“Anh…Anh…” Viên Cầu Cầu nhìn thấy mẹ ôm anh trai của mình, chống tay đứng lên đi đến kéo kéo áo Viên Cổn Cổn, muốn chui vào giữa hai người nhưng lại không được, chỉ có thể kêu lên tỏ rõ bất mãn
Vừa bước xuống xe Viên Cổn Cổn liền bước nhanh đi đến gần bóng dáng nhỏ bé vươn tay ôm cậu vào long, chỉ mới một ngày không gặp thôi cô đã nhớ cậu đến như vậy, làm sao cô có thể nỡ để cậu rời xa cô hơn 1 năm đây…
“Hách Hách, mẹ rất nhớ con.”
“…” Hắc Viêm Hách không nói gì, chỉ vươn tay nhỏ bé mập mạp của mình ôm cổ của cô, cậu không nói nhưng trong long cậu rất nhớ mẹ, hôm nay biết mẹ về nên cậu liền đứng trước cửa chờ.
“Vào nhà thôi.” Hắc Viêm Triệt đi tới nhàn nhạt nói
Viên Cổn Cổn ôm Hắc Viêm Hách đi vào nhà, L.Q.Đ đến phòng khách chính Khấu Lê Lạc giao bé gái ôm trên tay cho vú Bạch đưa bé lên phòng dỗ ngủ. Viên Cổn Cổn ôm Hách Hách ngồi xuống ghế sô pha, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía hai người…Hắc Viêm Hách không hiểu nhìn xung quanh, tại sao mọi người đều nhìn mình kỳ lạ như vậy.
“Hách Hách, ngày mai con theo ông bà.” Hắc Viêm Triệt mở miệng trước
“Tại sao.” Hắc Viêm Hách nhăn mặt hỏi
“Con đến thời gian biến thân, phải có người bên cạnh giám sát chỉ dạy con.”
“Con phải đi bao lâu.”
“Một năm”
“…” Hắc Viêm Hách ngước đầu lên nhìn mặt Viên Cổn Cổn sau đó cúi xuống không nói tiếng nào.
“Hách Hách, dù mẹ không muốn xa con…nhưng…nếu con không theo bà nội thì sẽ nguy hiểm, con theo ông bà sau đó lại về với mẹ được không” Viên Cổn Cổn nghẹn giọng nói.
“Được.” Hắc Viêm Hách nhìn cô một lúc, L.Q.Đ lại nhìn sang Hắc Viêm Triệt, nét mặt của cha tuy không dịu dàng tỏ rõ yêu thương như mẹ nhưng cậu cũng có thể cảm nhận được trong mắt cha có quan tâm, cuối cùng quyết định đi
Đêm hôm đó Khấu Lê Lạc và Hắc Viêm Tước lặng lẽ đưa cậu đi không thông báo cho ai…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một tháng sau, chính là ngày Viên Cầu Cầu tròn 1 tháng tuổi, theo như Viên Cổn Cổn thì đây chính là bước ngoặc đầu tiên của con gái nên cô đã chuẩn bị vài thứ để con gái chọn đồ vật. Lúc cô bé ngồi trước mâm đồ vật, đôi mắt tím nhìn lướt qua một lần sau đó lại nhìn lên mẹ của bé đang dùng ánh mắt mong chờ nhìn bé, móng vuốt bé bé mập mạp vươn tới bắt lấy món đầu tiên cho vào trong lòng mình sau đó móng vuốt lại vươn tới bắt lấy những món khác cho đến khi cái mâm trống trơn mới hài lòng cười khúc khích…
Thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt Viên Cầu Cầu đã sắp tròn một tuổi thế nhưng bé vẫn cứ y y a a không nói lên được chữ nào, nhiều lần Viên Cổn Cổn cố dạy bé gọi ba hay mẹ đều không nói được.
Vào một ngày nắng đẹp xuyên qua tấm màng mỏng chiếu rọi vào căn phòng trẻ con, cô bé mặc chiếc váy hồng im lặng nằm trên chiếc giường nhỏ ngủ say, lúc này Hắc Viêm Triệt và Viên Cổn Cổn đều không có bên cạnh…Cô bé trên giường bỗng mở to mắt tím lật người đung đưa muốn xuống giường, chiếc giường thiết kế không cao xa mặt đất, dưới sàn lại lót vải lông rất dày nên bé trượt một cái là có thể xuống được, bé muốn tìm mẹ nhưng điều khó khăn là cánh cửa rất cao bé không mở được…Trong lúc bé đang đứng nhìn chằm chằm cánh cửa thì nó bỗng mở ra…
Một bóng dáng nho nhỏ xuất hiện ở cửa nhìn thẳng vào bé, bé cũng mở to mắt nhìn chằm chằm bỗng bé hé miệng gọi “Anh…Anh…”, rồi cười khúc khích mở bước chân bập bẹ đi tới gần cậu.
Hắc Viêm Hách vừa được ông nội mình ‘vứt’ vào cửa sổ nhà họ Hắc, muốn tìm mẹ nhưng không thấy đâu nên trở về phòng mình nghĩ ngơi, ai ngờ vừa mở cửa đã nhìn thấy bé gái có khuôn mặt mũm mĩm giống mẹ đứng gần cửa còn gọi cậu là ‘Anh’, không hiểu sao trong lòng cậu có loại cảm giác rất ấm áp…bé gái này là em gái của cậu sao? Lúc bé được ôm về cậu cũng chưa nhìn qua bé thì đã bị ông bà dẫn đi nên không biết bé có khuôn mặt đáng yêu giống mẹ như vậy. Cậu bước đến ôm bé vào lòng mình, nhẹ giọng nói
“Em biết anh sao?”
“Biết…biết…anh… chơi” Viên Cầu Cầu ngọt ngào nói, lời nói không được lưu loát, vừa nói ngón tay vừa chỉ về phía đồ chơi trên thảm
“Được, chúng ta cùng chơi.” Hắc Viêm Hách cười nói
Một lúc sau, Viên Cổn Cổn trở lại phòng, lúc mở cửa ra liền nhìn thấy hai bóng dáng ngồi trên thảm dày chơi đùa, còn nghe giọng con gái cười rất vui vẻ…nhìn đến bóng dáng nho nhỏ có mái tóc trắng kia, tim cô nhảy loạn xạ, L.Q.Đ cô bước tới gần 2 đưa bé, nhẹ giọng nói
“Hách Hách?”
“Mẹ.” Hắc Viêm Hách nghe tiếng liền quay đầu nhìn cô, đứng dậy đi đến bên cạnh cô
“Huhu…Hách Hách…mẹ rất nhớ con.” Viên Cổn Cổn không kiềm được, mắt liền đỏ ửng
“Thật xấu.” Hắc Viêm Hách vươn tay nhỏ ôm lấy cô, Viên Cổn Cổn cũng vươn tay ôm chặt lấy cậu
“Anh…Anh…” Viên Cầu Cầu nhìn thấy mẹ ôm anh trai của mình, chống tay đứng lên đi đến kéo kéo áo Viên Cổn Cổn, muốn chui vào giữa hai người nhưng lại không được, chỉ có thể kêu lên tỏ rõ bất mãn
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro