Nuông Chiều Bảo Bối Nô Lệ Tình Yêu Của Báo Vương
Ngoại truyện 3
Viên Cổn Cổn
2024-07-19 02:29:50
Từ sau ngày Hắc Viêm Hách trở về thì nhà họ Hắc thường xảy ra một tình
huống chung, đó là cuộc tranh giành giữa hai cô gái tròn mũm mĩm, một
lớn một nhỏ quấn lấy cậu, không người nào chịu nhường nhịn đối phương.
“Này, Viên Cầu Cầu, sao con lại như vậy chứ!” - Một ngày nọ, người mẹ tròn tròn nào đó không nhịn nổi hung hăng nhìn chằm chằm cô bé nhỏ liều chết ôm cổ Hắc Viêm Hách.
“Anh của con” – Viên Cầu Cầu không chút để ý đến vẻ hung hăng kia, bĩu môi nói từng chữ
“Hách Hách là con trai của mẹ” – Hừ, tức chết cô mà, lúc trước dạy con bé bao nhiêu lần cũng không gọi được một tiếng ba hay mẹ, thế mà Hách Hách vừa về con bé liền mở miệng gọi còn luôn tranh giành với cô.
“Anh của con, ba của mẹ” – Viên Cầu Cầu nói như lẽ đương nhiên
“Hách Hách là con trai của mẹ, ba không phải của mẹ” – Viên Cổn Cổn tức giận nói
Vù, Viên Cổn Cổn vừa nói dứt liền có một cơn gió lạnh thổi tới sau đó thì không thấy người đâu nửa. Viên Cầu Cầu ôm cổ Hắc Viêm Hách cười đắc ý, tựa đầu vào vai cậu rồi lẩm bẩm : “Không cho ai giành anh”
Hắc Viêm Hách lắc đầu cười bất đắc dĩ, ôm cô bé lên phòng đồ chơi, mỗi lần đều là mẹ thua, chưa bao giờ thắng được cô bé dù chỉ một lần, xem nét mặt kia của ba ba thì có lẽ cũng vài ngày mới gặp lại mẹ.
---
Chớp mắt cũng đã yên ổn qua vài năm, lúc này Hắc Viêm Hách đã bắt đầu vào năm học thứ 2 cấp tiểu học, còn Viên Cầu Cầu cũng bị Hắc Viêm Triệt ném gửi đến trường mầm non.
Sáng sớm, Viên Cầu Cầu đã bị mẹ kéo dậy chuẩn bị đưa đến trường, ngồi trong xe cô bé mở to đôi mắt ngập nước nhìn Viên Cổn Cổn ngồi bên cạnh.
“Aiii, Cầu Cầu à con phải đi học mà” – Nhìn đôi mắt này cô liền biết con bé muốn gì
“Con vẫn chưa chào anh trai” – Cô bé bĩu môi nói
“Đi học về rồi chào”
“Không giống”
“A, vậy về sẽ cho con chơi với Viên Viên có được không” – Thật hết cách với con gái, cô biết ngoài Hách Hách ra thì con bé thích nhất là Viên Viên
“Được” – Tranh thủ được lợi ích liền tươi cười rạng rỡ
“Cầu Cầu, ngày đầu đi học phải ngoan đấy, chiều mẹ đến rước con” Đến cổng trường Viên Cổn Cổn nắm tay cô bé xuống xe dắt vào lớp học giao cho cô giáo, trước khi về vẫn không quên dặn dò sợ cô bé sẽ không quen
“Con sẽ ngoan” – Viên Cầu Cầu ngoan ngoãn gật đầu, Viên Cổn Cổn xoay người bước đi cũng không dám quay đầu lại.
Nhìn bóng lưng của mẹ, tròng mắt cô bé cũng hơi rung rung, cho dù cô bé có tinh ranh hiểu chuyện đến đâu cũng chỉ là một đứa trẻ 4 tuổi, cũng là lần đầu xa mẹ.
“Cầu Cầu, chúng ta vào lớp thôi, lát nửa cô sẽ giới thiệu cho con thật nhiều bạn học đáng yêu như con.” Cô giáo dắt tay cô bé vào trong, vừa đi vừa mỉm cười dụ dỗ
Viên Cầu Cầu có khuôn mặt tròn tròn đáng yêu nên khi vừa vào lớp đã được rất nhiều bạn học yêu thích muốn đến gần cô bé, trong đó có một cậu bé khoảng 5-6 tuổi đứng lên nhích nhích tới gần cô bé
‘Cầu Cầu, chúng mình kết bạn nhé” – Cậu ta ngượng ngùng nói
“…” - Viên Cầu Cầu không để ý đến cậu ta
“Cầu Cầu. chúng mình kết bạn nhé” – Cậu sợ cô bé không nghe, nói lại một lần nửa
Lúc này cô bé cũng không ngẩng đầu lên mà thì thầm một câu “Cậu không xinh đẹp bằng anh trai”
“Anh trai…” – Cậu bé không hiểu lắm
“Phải đó, mình không chơi với người xấu xí đâu” – Viên Cầu Cầu quẹt mũi nói
“Xấu…xấu…xí…” – Ở trong lớp học này, cậu ta là người được các bé gái thích nhất đấy, hôm nay bị cô bé đả kích như thế liền ngẩn ngơ vài giây rồi khóc thét lên
“Ừ, xấu xí” Viên Cầu Cầu gật đầu khẳng định, nhìn thấy cậu ta khóc cô bé càng cảm thấy đúng là rất xấu xí.
Buổi chiều, vì sợ cô bé không quen khóc nháo nên Viên Cổn Cổn đến rước cô bé rất sớm, cô giáo vừa nhìn thấy cô liền thu dọn đồ đạc dắt tay cô bé ra ngoài, cô giáo thở nhẹ nhìn Viên Cổn Cổn, kể lại chuyện lúc vào lớp cho cô biết
Trên đường về, Viên Cổn Cổn có hỏi lại cô bé
“Mẹ thấy cậu bé kia cũng rất được mà”
“Không bằng anh trai”
“Ặc, nhưng cũng không xấu xí, con…”
“Xấu”
Viên Cầu Cầu trợn mắt nói, cô bé không cảm thấy người đó có gì đẹp mắt, cho đến hiện tại thì trong mắt cô bé chỉ có anh trai là xinh đẹp. Viên Cổn Cổn thở dài, Cầu Cầu thật sự là rất thích anh trai, cô sẽ yên lặng cầu phúc cho Hách Hách và bạn gái tương lại của cậu.
“Này, Viên Cầu Cầu, sao con lại như vậy chứ!” - Một ngày nọ, người mẹ tròn tròn nào đó không nhịn nổi hung hăng nhìn chằm chằm cô bé nhỏ liều chết ôm cổ Hắc Viêm Hách.
“Anh của con” – Viên Cầu Cầu không chút để ý đến vẻ hung hăng kia, bĩu môi nói từng chữ
“Hách Hách là con trai của mẹ” – Hừ, tức chết cô mà, lúc trước dạy con bé bao nhiêu lần cũng không gọi được một tiếng ba hay mẹ, thế mà Hách Hách vừa về con bé liền mở miệng gọi còn luôn tranh giành với cô.
“Anh của con, ba của mẹ” – Viên Cầu Cầu nói như lẽ đương nhiên
“Hách Hách là con trai của mẹ, ba không phải của mẹ” – Viên Cổn Cổn tức giận nói
Vù, Viên Cổn Cổn vừa nói dứt liền có một cơn gió lạnh thổi tới sau đó thì không thấy người đâu nửa. Viên Cầu Cầu ôm cổ Hắc Viêm Hách cười đắc ý, tựa đầu vào vai cậu rồi lẩm bẩm : “Không cho ai giành anh”
Hắc Viêm Hách lắc đầu cười bất đắc dĩ, ôm cô bé lên phòng đồ chơi, mỗi lần đều là mẹ thua, chưa bao giờ thắng được cô bé dù chỉ một lần, xem nét mặt kia của ba ba thì có lẽ cũng vài ngày mới gặp lại mẹ.
---
Chớp mắt cũng đã yên ổn qua vài năm, lúc này Hắc Viêm Hách đã bắt đầu vào năm học thứ 2 cấp tiểu học, còn Viên Cầu Cầu cũng bị Hắc Viêm Triệt ném gửi đến trường mầm non.
Sáng sớm, Viên Cầu Cầu đã bị mẹ kéo dậy chuẩn bị đưa đến trường, ngồi trong xe cô bé mở to đôi mắt ngập nước nhìn Viên Cổn Cổn ngồi bên cạnh.
“Aiii, Cầu Cầu à con phải đi học mà” – Nhìn đôi mắt này cô liền biết con bé muốn gì
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Con vẫn chưa chào anh trai” – Cô bé bĩu môi nói
“Đi học về rồi chào”
“Không giống”
“A, vậy về sẽ cho con chơi với Viên Viên có được không” – Thật hết cách với con gái, cô biết ngoài Hách Hách ra thì con bé thích nhất là Viên Viên
“Được” – Tranh thủ được lợi ích liền tươi cười rạng rỡ
“Cầu Cầu, ngày đầu đi học phải ngoan đấy, chiều mẹ đến rước con” Đến cổng trường Viên Cổn Cổn nắm tay cô bé xuống xe dắt vào lớp học giao cho cô giáo, trước khi về vẫn không quên dặn dò sợ cô bé sẽ không quen
“Con sẽ ngoan” – Viên Cầu Cầu ngoan ngoãn gật đầu, Viên Cổn Cổn xoay người bước đi cũng không dám quay đầu lại.
Nhìn bóng lưng của mẹ, tròng mắt cô bé cũng hơi rung rung, cho dù cô bé có tinh ranh hiểu chuyện đến đâu cũng chỉ là một đứa trẻ 4 tuổi, cũng là lần đầu xa mẹ.
“Cầu Cầu, chúng ta vào lớp thôi, lát nửa cô sẽ giới thiệu cho con thật nhiều bạn học đáng yêu như con.” Cô giáo dắt tay cô bé vào trong, vừa đi vừa mỉm cười dụ dỗ
Viên Cầu Cầu có khuôn mặt tròn tròn đáng yêu nên khi vừa vào lớp đã được rất nhiều bạn học yêu thích muốn đến gần cô bé, trong đó có một cậu bé khoảng 5-6 tuổi đứng lên nhích nhích tới gần cô bé
‘Cầu Cầu, chúng mình kết bạn nhé” – Cậu ta ngượng ngùng nói
“…” - Viên Cầu Cầu không để ý đến cậu ta
“Cầu Cầu. chúng mình kết bạn nhé” – Cậu sợ cô bé không nghe, nói lại một lần nửa
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này cô bé cũng không ngẩng đầu lên mà thì thầm một câu “Cậu không xinh đẹp bằng anh trai”
“Anh trai…” – Cậu bé không hiểu lắm
“Phải đó, mình không chơi với người xấu xí đâu” – Viên Cầu Cầu quẹt mũi nói
“Xấu…xấu…xí…” – Ở trong lớp học này, cậu ta là người được các bé gái thích nhất đấy, hôm nay bị cô bé đả kích như thế liền ngẩn ngơ vài giây rồi khóc thét lên
“Ừ, xấu xí” Viên Cầu Cầu gật đầu khẳng định, nhìn thấy cậu ta khóc cô bé càng cảm thấy đúng là rất xấu xí.
Buổi chiều, vì sợ cô bé không quen khóc nháo nên Viên Cổn Cổn đến rước cô bé rất sớm, cô giáo vừa nhìn thấy cô liền thu dọn đồ đạc dắt tay cô bé ra ngoài, cô giáo thở nhẹ nhìn Viên Cổn Cổn, kể lại chuyện lúc vào lớp cho cô biết
Trên đường về, Viên Cổn Cổn có hỏi lại cô bé
“Mẹ thấy cậu bé kia cũng rất được mà”
“Không bằng anh trai”
“Ặc, nhưng cũng không xấu xí, con…”
“Xấu”
Viên Cầu Cầu trợn mắt nói, cô bé không cảm thấy người đó có gì đẹp mắt, cho đến hiện tại thì trong mắt cô bé chỉ có anh trai là xinh đẹp. Viên Cổn Cổn thở dài, Cầu Cầu thật sự là rất thích anh trai, cô sẽ yên lặng cầu phúc cho Hách Hách và bạn gái tương lại của cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro