Không Biết Hôm...
2025-01-10 02:29:55
Nàng ấy cũng có một nữ nhi, năm nay 11 tuổi, không biết sau này có thể gả vào gia đình như thế nào. Phụ thân của Tiêu Nhị cô nương cũng là thương nhân, song lại có thể gả cao cho nhi tử của Tri châu, hơn nữa còn là một tiến sĩ trẻ tuổi có tài, đúng là may mắn.
Hứa nương tử kìm lòng không đậu nói: “Ta nghe đồn Tri châu ấy có hai nhi tử, nhi tử đầu tiên là do chính thê sinh, còn thê tử hiện tại nhờ sinh được nhi tử nên được nâng từ thiếp lên chính thất, nghe đồn tính cách không được hiền lành gì cho cam.”
Nghe vậy, Tiêu nương tử vỗ lên mu bàn tay nàng ấy rồi nháy mắt với nàng ấy. Ý thức được điều gì đó, sắc mặt Hứa nương tử hơi mất tự nhiên, dáo dác nhìn chung quanh theo phản xạ, thấy không ai chú ý tới các nàng thì mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó mỉm cười xấu hổ với Mạnh Tiêu và Tiêu nương tử.
Tiêu nương tử vội đánh trống lảng: “Không biết hôm nay có được thấy Tiêu Tứ gia không nhỉ?”
Mạnh Tiêu: “Lúc nãy trên đường vào đây, lang quân nhà ta hỏi tỳ nữ, tỳ nữ nói đại nhân bận công vụ nên họ cũng không rõ đại nhân có lộ diện hay không.”
Thấy hai người che giấu hộ mình, Hứa nương tử không khỏi cảm kích. Nàng ấy cứ có cái tật không biết giữ mồm giữ miệng, vậy nên phu quân rất ít khi dẫn nàng ấy ra ngoài. Lỡ để người có tâm nghe thấy lời nói lúc nãy của nàng ấy, bị người ta nghe thấy thì chắc chắn sẽ đắc tội người khác.
Nàng ấy cũng phụ họa hai câu: “Đúng thế, hiện giờ Tiêu Tham chính là người đắc lực, đương nhiên là nhiều công vụ.”
Lời này nghe không được êm tai cho lắm, không như khen ngợi mà ngược lại giống mỉa mai.
Mạnh Tiêu vờ như không nghe thấy, bưng cốc trà trước mặt lên uống một ngụm.
Tiêu nương tử cười ha ha, nói: “Tiêu đại nhân trẻ tuổi có tài, nghe nói năm ấy ngài trúng cử cưỡi ngựa dạo phố, mấy nữ tử ném hoa, hà bao suýt nữa làm vỡ đầu ngài ấy, cảnh tượng náo nhiệt lắm, không biết bao nhiêu danh môn quý nữ muốn gả cho ngài ấy. Có điều gia phong Tiêu gia rất chính đáng, trước kia đã hứa hôn cho Tiêu Tứ gia, mặc dù gia cảnh nhà gái không được cao quý cho lắm, nhưng vẫn làm lễ thành thân, sau khi thành hôn phu thê tương kính như tân. Tứ phu nhân qua đời đã nhiều năm nhưng Tiêu Tứ gia vẫn chưa tục huyền, quả nhiên là có tình có nghĩa.”
Nghe vậy, Hứa nương tử cảm thán: “Thật là khó được.”
Mạnh Tiêu không khỏi im lặng, nàng không biết chuyện này.
Thì ra không phải tất cả nam nhân đều như Tạ Trường An.
Nghĩ đến đây, Mạnh Tiêu kìm lòng không đậu nhìn sang bên kia bình phong, đúng lúc thấy một tỳ nữ áo xanh đi đến bên cạnh Tạ Trường An thì thầm gì đó. Mấy nam tử chung quanh đều nhìn hắn ta với vẻ mặt trêu ghẹo.
Hôm nay tỳ nữ Tiêu gia đều mặc áo đỏ, màu sắc có đậm có nhạt, nhưng không có người mặc áo xanh.
Ý thức được điều gì đó, Mạnh Tiêu siết chặt khăn tay.
Nàng giả vờ như vô tình nhìn sang bên kia, không biết Tạ Trường An nghe được gì mà vẻ mặt hơi mất tự nhiên, còn nhìn thoáng qua chỗ Mạnh Tiêu. Nàng dời mắt, sau đó lại nhìn sang, phát hiện Tạ Trường An đã đứng dậy rời đi.
Hứa nương tử kìm lòng không đậu nói: “Ta nghe đồn Tri châu ấy có hai nhi tử, nhi tử đầu tiên là do chính thê sinh, còn thê tử hiện tại nhờ sinh được nhi tử nên được nâng từ thiếp lên chính thất, nghe đồn tính cách không được hiền lành gì cho cam.”
Nghe vậy, Tiêu nương tử vỗ lên mu bàn tay nàng ấy rồi nháy mắt với nàng ấy. Ý thức được điều gì đó, sắc mặt Hứa nương tử hơi mất tự nhiên, dáo dác nhìn chung quanh theo phản xạ, thấy không ai chú ý tới các nàng thì mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó mỉm cười xấu hổ với Mạnh Tiêu và Tiêu nương tử.
Tiêu nương tử vội đánh trống lảng: “Không biết hôm nay có được thấy Tiêu Tứ gia không nhỉ?”
Mạnh Tiêu: “Lúc nãy trên đường vào đây, lang quân nhà ta hỏi tỳ nữ, tỳ nữ nói đại nhân bận công vụ nên họ cũng không rõ đại nhân có lộ diện hay không.”
Thấy hai người che giấu hộ mình, Hứa nương tử không khỏi cảm kích. Nàng ấy cứ có cái tật không biết giữ mồm giữ miệng, vậy nên phu quân rất ít khi dẫn nàng ấy ra ngoài. Lỡ để người có tâm nghe thấy lời nói lúc nãy của nàng ấy, bị người ta nghe thấy thì chắc chắn sẽ đắc tội người khác.
Nàng ấy cũng phụ họa hai câu: “Đúng thế, hiện giờ Tiêu Tham chính là người đắc lực, đương nhiên là nhiều công vụ.”
Lời này nghe không được êm tai cho lắm, không như khen ngợi mà ngược lại giống mỉa mai.
Mạnh Tiêu vờ như không nghe thấy, bưng cốc trà trước mặt lên uống một ngụm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu nương tử cười ha ha, nói: “Tiêu đại nhân trẻ tuổi có tài, nghe nói năm ấy ngài trúng cử cưỡi ngựa dạo phố, mấy nữ tử ném hoa, hà bao suýt nữa làm vỡ đầu ngài ấy, cảnh tượng náo nhiệt lắm, không biết bao nhiêu danh môn quý nữ muốn gả cho ngài ấy. Có điều gia phong Tiêu gia rất chính đáng, trước kia đã hứa hôn cho Tiêu Tứ gia, mặc dù gia cảnh nhà gái không được cao quý cho lắm, nhưng vẫn làm lễ thành thân, sau khi thành hôn phu thê tương kính như tân. Tứ phu nhân qua đời đã nhiều năm nhưng Tiêu Tứ gia vẫn chưa tục huyền, quả nhiên là có tình có nghĩa.”
Nghe vậy, Hứa nương tử cảm thán: “Thật là khó được.”
Mạnh Tiêu không khỏi im lặng, nàng không biết chuyện này.
Thì ra không phải tất cả nam nhân đều như Tạ Trường An.
Nghĩ đến đây, Mạnh Tiêu kìm lòng không đậu nhìn sang bên kia bình phong, đúng lúc thấy một tỳ nữ áo xanh đi đến bên cạnh Tạ Trường An thì thầm gì đó. Mấy nam tử chung quanh đều nhìn hắn ta với vẻ mặt trêu ghẹo.
Hôm nay tỳ nữ Tiêu gia đều mặc áo đỏ, màu sắc có đậm có nhạt, nhưng không có người mặc áo xanh.
Ý thức được điều gì đó, Mạnh Tiêu siết chặt khăn tay.
Nàng giả vờ như vô tình nhìn sang bên kia, không biết Tạ Trường An nghe được gì mà vẻ mặt hơi mất tự nhiên, còn nhìn thoáng qua chỗ Mạnh Tiêu. Nàng dời mắt, sau đó lại nhìn sang, phát hiện Tạ Trường An đã đứng dậy rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro