Phu Nhân Hãy Đi...
2025-01-10 02:29:55
Chờ hắn ta ra khỏi cửa, Mạnh Tiêu cũng đứng dậy. Hai vị phu nhân bên cạnh thắc mắc nhìn nàng, nàng mỉm cười: “Ta đi rửa tay.”
Tiêu nương tử nhắc nhở: “Khách đã đến đông đủ, có lẽ yến hội sắp bắt đầu rồi.”
Mạnh Tiêu gật đầu, sau đó đi ra cửa. Một tỳ nữ đang chờ ở cửa, thấy Mạnh Tiêu đi ra liền biết có chuyện gì. Một tỳ nữ săn sóc đi tới, nói: “Phu nhân hãy đi theo nô tỳ.” Sau đó đi trước dẫn đường.
Mạnh Tiêu thấy nàng ấy đi theo hướng giống với hướng Tạ Trường An vừa rời đi, bèn đi cùng.
Tạ Trường An đi xa xa đằng trước, bước chân dồn dập, băng qua hành lang rồi đi thẳng sang bên phải. Mạnh Tiêu đi đến cuối hành lang rồi phớt lờ tỳ nữ dẫn đường đằng trước, cũng đi theo sang bên phải. Tỳ nữ đi được mấy bước thì hình như nhận thấy không ổn, bèn nhìn thoáng qua đằng sau, lại không thấy Mạnh Tiêu đâu thì hoảng sợ, vội vàng quay về tìm người.
Mạnh Tiêu bám theo sau Tạ Trường An. Tiêu phủ rất rộng, nàng không quen thuộc địa hình, rẽ trái rẽ phải mấy lần rồi đến một khu rừng trúc.
Rừng trúc xanh um tươi tốt, hôm nay Tạ Trường An lại mặc thường phục màu xanh biếc, chỉ thoáng chốc đã không thấy tăm hơi.
Mạnh Tiêu đuổi theo vào trong hai bước rồi không dám đi tiếp. Khu rừng này hơi lớn, nàng sợ mình đi một lát sẽ bị lạc đường.
Nghĩ đến đây, nàng không cam lòng quay về, vừa đến lối ra thì nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần. Đang chần chờ có nên ra ngoài ngay bây giờ hay không thì nàng nghe thấy giọng nói của mấy người.
Đường nhỏ được lót đá xanh ngoằn ngoèo khúc chiết. Bành Văn Thiệu đi đằng trước, cười thành tiếng: “Ắt hẳn Mao Cảnh Thăng không thể ngờ được rằng lần này Thái phó sẽ nổi nóng đến mức trực tiếp đuổi ái đồ của ông ta đến Thuần An huyện. Thuần An huyện bị lũ lụt hàng năm, không biết khi nào hắn ta mới có thể đạt được công tích.” Người này vừa nói vừa lắc đầu.
Tiêu Ngôn Khanh ở bên cạnh không đáp lại. Thường Tích Lân đi đằng sau, nói: “Mao Cảnh Thăng vẫn quá nóng vội.”
Sau đó, hắn lo lắng nhìn sang Tiêu Ngôn Khanh: “Ngôn Khanh, ta nghe nói hôm qua Thái phó vời Chu Tự đến nhà, chỉ sợ Chu Tự sẽ mượn chuyện này mà đè đầu huynh.”
Nghe vậy, Bành Văn Thiệu hừ lạnh: “Gã Chu Tự này chỉ coi trọng lợi ích, lòng dạ độc ác, không biết tại sao Thái phó lại coi trọng hắn ta.”
Tiêu Ngôn Khanh quay đầu nhìn hắn, nhắc nhở: “Chớ nhiều lời.” Những lời này không nên thốt ra từ miệng họ.
Liếc thấy làn váy vàng nhạt nấp đằng sau hòn non bộ cách đó không xa, lông mày của hắn xị xuống, lạnh giọng hỏi: “Kẻ nào?”
Bành Văn Thiệu và Thường Tích Lân nhìn theo tầm mắt của hắn.
Mạnh Tiêu giật mình, khựng lại trong chốc lát rồi siết chặt khăn tay, bước ra. Nàng không dám nhìn nhiều, chỉ cúi đầu hành lễ: “Bái kiến các vị đại nhân.”
Ban đầu nàng không biết những người này là ai, song nghe họ gọi thẳng tên húy của đồng liêu trong triều thì đoán được không còn ai khác ngoài Tiêu Tứ gia trong phủ.
Bành Văn Thiệu thấy nữ tử này có làn da trắng muốt, dung nhan xinh đẹp, trên người mặc áo bối tử màu hồng đào thêu hoa lựu, bên dưới mặc váy dài màu vàng nhạt, cánh tay khoác dải lụa mỏng màu xanh lá, nước da nàng vốn đã trắng ngần, mặc bộ y phục này càng làm nổi bật dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, khiến hắn giảm cảnh giác, chậc một tiếng rồi nhìn Tiêu Ngôn Khanh bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Tiêu nương tử nhắc nhở: “Khách đã đến đông đủ, có lẽ yến hội sắp bắt đầu rồi.”
Mạnh Tiêu gật đầu, sau đó đi ra cửa. Một tỳ nữ đang chờ ở cửa, thấy Mạnh Tiêu đi ra liền biết có chuyện gì. Một tỳ nữ săn sóc đi tới, nói: “Phu nhân hãy đi theo nô tỳ.” Sau đó đi trước dẫn đường.
Mạnh Tiêu thấy nàng ấy đi theo hướng giống với hướng Tạ Trường An vừa rời đi, bèn đi cùng.
Tạ Trường An đi xa xa đằng trước, bước chân dồn dập, băng qua hành lang rồi đi thẳng sang bên phải. Mạnh Tiêu đi đến cuối hành lang rồi phớt lờ tỳ nữ dẫn đường đằng trước, cũng đi theo sang bên phải. Tỳ nữ đi được mấy bước thì hình như nhận thấy không ổn, bèn nhìn thoáng qua đằng sau, lại không thấy Mạnh Tiêu đâu thì hoảng sợ, vội vàng quay về tìm người.
Mạnh Tiêu bám theo sau Tạ Trường An. Tiêu phủ rất rộng, nàng không quen thuộc địa hình, rẽ trái rẽ phải mấy lần rồi đến một khu rừng trúc.
Rừng trúc xanh um tươi tốt, hôm nay Tạ Trường An lại mặc thường phục màu xanh biếc, chỉ thoáng chốc đã không thấy tăm hơi.
Mạnh Tiêu đuổi theo vào trong hai bước rồi không dám đi tiếp. Khu rừng này hơi lớn, nàng sợ mình đi một lát sẽ bị lạc đường.
Nghĩ đến đây, nàng không cam lòng quay về, vừa đến lối ra thì nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần. Đang chần chờ có nên ra ngoài ngay bây giờ hay không thì nàng nghe thấy giọng nói của mấy người.
Đường nhỏ được lót đá xanh ngoằn ngoèo khúc chiết. Bành Văn Thiệu đi đằng trước, cười thành tiếng: “Ắt hẳn Mao Cảnh Thăng không thể ngờ được rằng lần này Thái phó sẽ nổi nóng đến mức trực tiếp đuổi ái đồ của ông ta đến Thuần An huyện. Thuần An huyện bị lũ lụt hàng năm, không biết khi nào hắn ta mới có thể đạt được công tích.” Người này vừa nói vừa lắc đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Ngôn Khanh ở bên cạnh không đáp lại. Thường Tích Lân đi đằng sau, nói: “Mao Cảnh Thăng vẫn quá nóng vội.”
Sau đó, hắn lo lắng nhìn sang Tiêu Ngôn Khanh: “Ngôn Khanh, ta nghe nói hôm qua Thái phó vời Chu Tự đến nhà, chỉ sợ Chu Tự sẽ mượn chuyện này mà đè đầu huynh.”
Nghe vậy, Bành Văn Thiệu hừ lạnh: “Gã Chu Tự này chỉ coi trọng lợi ích, lòng dạ độc ác, không biết tại sao Thái phó lại coi trọng hắn ta.”
Tiêu Ngôn Khanh quay đầu nhìn hắn, nhắc nhở: “Chớ nhiều lời.” Những lời này không nên thốt ra từ miệng họ.
Liếc thấy làn váy vàng nhạt nấp đằng sau hòn non bộ cách đó không xa, lông mày của hắn xị xuống, lạnh giọng hỏi: “Kẻ nào?”
Bành Văn Thiệu và Thường Tích Lân nhìn theo tầm mắt của hắn.
Mạnh Tiêu giật mình, khựng lại trong chốc lát rồi siết chặt khăn tay, bước ra. Nàng không dám nhìn nhiều, chỉ cúi đầu hành lễ: “Bái kiến các vị đại nhân.”
Ban đầu nàng không biết những người này là ai, song nghe họ gọi thẳng tên húy của đồng liêu trong triều thì đoán được không còn ai khác ngoài Tiêu Tứ gia trong phủ.
Bành Văn Thiệu thấy nữ tử này có làn da trắng muốt, dung nhan xinh đẹp, trên người mặc áo bối tử màu hồng đào thêu hoa lựu, bên dưới mặc váy dài màu vàng nhạt, cánh tay khoác dải lụa mỏng màu xanh lá, nước da nàng vốn đã trắng ngần, mặc bộ y phục này càng làm nổi bật dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, khiến hắn giảm cảnh giác, chậc một tiếng rồi nhìn Tiêu Ngôn Khanh bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro