Mất Sớm
2025-01-10 02:29:55
Chuyện này cũng không có gì khó nói, tỳ nữ đáp: “Người mặc trường bào giao lĩnh màu ngọc lam, cổ tay áo thêu tường vân chính là Tứ gia.”
Bước chân của Mạnh Tiêu khựng lại. Lúc nãy có một người mặc áo trắng, một người mặc áo tím, còn một người mặc y bào xanh chính là người lướt qua bên cạnh nàng lúc nãy.
Nếu người nọ chính là Tiêu Tứ gia, vậy thì kiếp trước họ đã từng gặp nhau, hơn nữa không chỉ gặp một lần.
Cảm xúc trong lòng nàng hơi dao động. Người mà kiếp trước nàng vẫn biết ơn trong lòng, không ngờ lại là người quen.
Thực ra hai người không quen nhau gì, chẳng qua chỉ có duyên gặp gỡ mấy lần. So với gương mặt mơ hồ trong trí nhớ, Mạnh Tiêu nhạy bén với mùi hơn, trên người hắn thường xuyên có mùi đắng thoang thoảng. Nàng không thích mùi ấy, song lại có ấn tượng sâu đậm. Nhất là trong lần gặp mặt cuối cùng, họ đồng thời trú mưa trong lều tranh dưới chân núi Bạch Vân quan.
Cuộc sống ở Bạch Vân quan rất kham khổ, trong quan toàn là nữ quyến mang tội, vì vậy quan chủ đối xử với các nàng rất lạnh lùng hà khắc, mỗi ngày làm việc không xuể.
Hôm ấy, Mạnh Tiêu đeo gùi tre lên núi hái rau dại, trên đường đổ mưa nên tìm đến lều tranh.
Trời mưa tầm tã, nàng vẫn nhớ như in hôm ấy hắn mặc một bộ trường bào viên lĩnh màu xanh lá đậm thêu hoa văn chim hạc, viền áo và cổ tay áo màu xám bạc, gò má hóp lại, sắc mặt tái nhợt, trông có vẻ gầy yếu lạ thường. Mùi tanh của bùn đất chung quanh cũng không thể lấn át mùi đắng trên người hắn, hương vị đậm đặc xộc vào mũi nàng.
Mùi này còn nồng hơn mùi mấy hôm trước nàng ngửi được.
Bên cạnh hắn chỉ có một người hầu, một tay cầm ô, một tay dìu hắn. Hình như hắn cũng nhận ra nàng nên khi đối diện với ánh mắt quan sát của nàng, hắn mỉm cười.
Họ ăn ý không trao đổi gì cả, chỉ lẳng lặng chờ mưa tạnh.
Sau khi hết mưa, đối phương đi trước, Mạnh Tiêu còn ngồi một lát. Nàng không muốn trở về ngay, vừa lúc có cớ mắc mưa để kéo dài thời gian.
Trước khi đi, hắn để lại ô giấy dầu, nhìn nàng một cái rồi im lặng rời đi.
Mạnh Tiêu nhận ý tốt của hắn. Kiều tỷ tỷ bị bệnh rất nặng, chiếc ô giấy dầu này được chế tác tinh xảo, có thể bán kiếm chút tiền mua thuốc cho nàng ấy.
Sau này, Mạnh Tiêu không gặp lại hắn nữa.
Sau này nữa, nàng nghe tin Tiêu Thái phó chết bệnh. Nữ quyến trước kia của phủ Tam Hoàng tử trong Bạch Vân quan lén lút ra sau núi hóa vàng mã, cảm niệm ân cứu mạng hồi trước của Thái phó.
Mạnh Tiêu thở dài, thì ra hắn mất sớm như vậy.
…
Khi Mạnh Tiêu trở về, Tạ Trường An vẫn chưa quay về. Có điều nàng cũng chẳng còn tâm trạng nào mà đi tìm hắn ta nữa.
Trên bàn lại có thêm ba nữ quyết. Ba người kia hẳn là người quen, đang ghé lại gần trò chuyện cùng nhau. Trái cây đồ khô trên bàn đã được bưng xuống, trà cụ cũng không thấy, biến thành cốc sứ trắng mỏng in hoa sen, bên trong đựng rượu nho màu đỏ thắm.
Có lẽ Tiêu nương tử sợ nàng không biết nên tốt bụng nhắc: “Tiêu gia quả là giàu có, tiệc xuất các mà lại chiêu đãi bằng rượu nho.”
Hứa nương tử thì thầm: “Tuy Tiêu Tam gia không có công danh, nhưng tiền bạc thật là giàu có.”
Tiêu nương tử nghe mà bất đắc dĩ. Lỡ Tiêu Tam gia nghe được câu này thì sẽ không cho rằng đó là lời khen.
Bước chân của Mạnh Tiêu khựng lại. Lúc nãy có một người mặc áo trắng, một người mặc áo tím, còn một người mặc y bào xanh chính là người lướt qua bên cạnh nàng lúc nãy.
Nếu người nọ chính là Tiêu Tứ gia, vậy thì kiếp trước họ đã từng gặp nhau, hơn nữa không chỉ gặp một lần.
Cảm xúc trong lòng nàng hơi dao động. Người mà kiếp trước nàng vẫn biết ơn trong lòng, không ngờ lại là người quen.
Thực ra hai người không quen nhau gì, chẳng qua chỉ có duyên gặp gỡ mấy lần. So với gương mặt mơ hồ trong trí nhớ, Mạnh Tiêu nhạy bén với mùi hơn, trên người hắn thường xuyên có mùi đắng thoang thoảng. Nàng không thích mùi ấy, song lại có ấn tượng sâu đậm. Nhất là trong lần gặp mặt cuối cùng, họ đồng thời trú mưa trong lều tranh dưới chân núi Bạch Vân quan.
Cuộc sống ở Bạch Vân quan rất kham khổ, trong quan toàn là nữ quyến mang tội, vì vậy quan chủ đối xử với các nàng rất lạnh lùng hà khắc, mỗi ngày làm việc không xuể.
Hôm ấy, Mạnh Tiêu đeo gùi tre lên núi hái rau dại, trên đường đổ mưa nên tìm đến lều tranh.
Trời mưa tầm tã, nàng vẫn nhớ như in hôm ấy hắn mặc một bộ trường bào viên lĩnh màu xanh lá đậm thêu hoa văn chim hạc, viền áo và cổ tay áo màu xám bạc, gò má hóp lại, sắc mặt tái nhợt, trông có vẻ gầy yếu lạ thường. Mùi tanh của bùn đất chung quanh cũng không thể lấn át mùi đắng trên người hắn, hương vị đậm đặc xộc vào mũi nàng.
Mùi này còn nồng hơn mùi mấy hôm trước nàng ngửi được.
Bên cạnh hắn chỉ có một người hầu, một tay cầm ô, một tay dìu hắn. Hình như hắn cũng nhận ra nàng nên khi đối diện với ánh mắt quan sát của nàng, hắn mỉm cười.
Họ ăn ý không trao đổi gì cả, chỉ lẳng lặng chờ mưa tạnh.
Sau khi hết mưa, đối phương đi trước, Mạnh Tiêu còn ngồi một lát. Nàng không muốn trở về ngay, vừa lúc có cớ mắc mưa để kéo dài thời gian.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước khi đi, hắn để lại ô giấy dầu, nhìn nàng một cái rồi im lặng rời đi.
Mạnh Tiêu nhận ý tốt của hắn. Kiều tỷ tỷ bị bệnh rất nặng, chiếc ô giấy dầu này được chế tác tinh xảo, có thể bán kiếm chút tiền mua thuốc cho nàng ấy.
Sau này, Mạnh Tiêu không gặp lại hắn nữa.
Sau này nữa, nàng nghe tin Tiêu Thái phó chết bệnh. Nữ quyến trước kia của phủ Tam Hoàng tử trong Bạch Vân quan lén lút ra sau núi hóa vàng mã, cảm niệm ân cứu mạng hồi trước của Thái phó.
Mạnh Tiêu thở dài, thì ra hắn mất sớm như vậy.
…
Khi Mạnh Tiêu trở về, Tạ Trường An vẫn chưa quay về. Có điều nàng cũng chẳng còn tâm trạng nào mà đi tìm hắn ta nữa.
Trên bàn lại có thêm ba nữ quyết. Ba người kia hẳn là người quen, đang ghé lại gần trò chuyện cùng nhau. Trái cây đồ khô trên bàn đã được bưng xuống, trà cụ cũng không thấy, biến thành cốc sứ trắng mỏng in hoa sen, bên trong đựng rượu nho màu đỏ thắm.
Có lẽ Tiêu nương tử sợ nàng không biết nên tốt bụng nhắc: “Tiêu gia quả là giàu có, tiệc xuất các mà lại chiêu đãi bằng rượu nho.”
Hứa nương tử thì thầm: “Tuy Tiêu Tam gia không có công danh, nhưng tiền bạc thật là giàu có.”
Tiêu nương tử nghe mà bất đắc dĩ. Lỡ Tiêu Tam gia nghe được câu này thì sẽ không cho rằng đó là lời khen.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro