Gặp Người Quen...
2025-01-10 02:29:55
Tam gia và Tứ gia của Tiêu gia là huynh đệ song sinh cùng mẹ, đệ đệ quyền cao chức trọng, y lại không có thành tựu gì, chỉ dựa vào gia tộc và nhà mẹ đẻ của thê tử mới có chút thành tựu. Tiệc xuất các hôm nay trông có vẻ vẻ vang, nhưng thực tế hầu hết khách khứa đến dự là vì Tiêu gia và Tứ gia.
Sợ Hứa nương tử sẽ tiếp tục lỡ miệng, Tiêu nương tử vội quay sang hỏi Mạnh Tiêu: “Sao lúc nãy muội ra ngoài lâu vậy? Gặp người quen trên đường à?”
Mạnh Tiêu đang nghĩ nên làm thế nào để kể lại chuyện lúc nãy. Nghe câu hỏi này, nàng liền cúi đầu ra vẻ rầu rĩ không vui, cắn môi rồi giả vờ tủi thân, thì thầm với Tiêu nương tử: “Thực ra lúc nãy ta thấy phu quân đi theo một tỳ nữ rời đi nên ta mới ra ngoài.”
Sắc mặt Tiêu nương tử hơi khác thường.
Mạnh Tiêu buồn bã nói: “Tỳ nữ ấy mặc áo xanh, không phải là hạ nhân Tiêu phủ hôm nay.”
Hứa nương tử cũng nghe được.
Các nàng cũng có nghe đồn về chuyện phong lưu của Tạ Trường An. Trước khi gặp Mạnh Tiêu, các nàng còn tưởng chính thê của Tạ Trường An là một phụ nhân nông thôn thô bỉ, nghĩ rằng nam nhân giờ đã trúng cử, thay đổi thất thường là chuyện tầm thường. Nay nhìn dung nhan trẻ trung xinh đẹp của Tiêu nương, các nàng không khỏi thổn thức.
Hứa nương tử không nhịn được an ủi: “Nam nhân ấy mà, ai chẳng thế, muội nghĩ thoáng một chút là được.”
Tiêu nương tử kéo ống tay áo của Hứa nương tử để nhắc nàng ấy bớt nói mấy câu. Nàng ấy nói: “Muội đến Kinh đô đã bao lâu, sao không ra ngoài chơi?”
Mạnh Tiêu nói nhỏ: “Tháng trước ta ra ngoài bán đồ thêu, bỗng bị một chiếc xe ngựa xông tới đụng trúng nên bị sảy thai, vẫn ở nhà tĩnh dưỡng.”
Nghe vậy, vẻ mặt Tiêu nương tử hơi hối hận, nếu biết trước thì nàng ấy sẽ không hỏi.
Hứa nương tử và Tiêu nương tử lén nhìn nhau, lại hỏi tiếp: “Sao lại cần muội bán đồ thêu?”
Hoàn cảnh nhà chồng của nàng ấy không được coi là giàu có, nhưng chưa đến nỗi yêu cầu nàng ấy phải thêu thùa đi bán.
Mạnh Tiêu ngẩng đầu nhìn nàng ấy, vẻ mặt ngây thơ đáp: “Hồi ta mới gả chồng, công công ốm chết, tiêu hết tài sản trong nhà, cơ thể bà mẫu không khỏe nên cần uống thuốc, tiểu cô tử còn nhỏ, phu quân lại phải học hành. May mà hồi ở nhà mẹ đẻ, ta học được chút nữ công nên có thể bán đồ thêu kiếm tiền nuôi gia đình.”
“Mặc dù bây giờ phu quân đã có bổng lộc, nhưng giá thuê nhà ở Kinh Đô thành rất đắt, củi gạo dầu muối làm gì cũng cần tiền, nếu có thể kiếm thêm ít tiền thì sẽ đỡ hơn.”
Hứa nương tử nghe xong không nói được một lời, không nhịn được nắm chặt tay Mạnh Tiêu. Nàng ấy cứ nghĩ cuộc sống của mình đã đủ vất vả, đến Kinh Đô thành thấy nương tử nhà người ta toàn đeo vàng mang bạc, chỉ mình nàng ấy có một hai món đồ trang sức hồi môn rẻ tiền. Bây giờ xem ra, có người còn khổ hơn cả nàng ấy, tính nết thùy mị đảm đang như vậy mà nam nhân còn vụng trộm bên ngoài.
Đúng là khiến người ta thổn thức.
Tiêu nương tử cũng không đành lòng. Nàng ấy xuất thân thương hộ, ra ngoài cứ có cảm giác mình thua kém người khác. Nhưng nàng ấy tự nhận mình không thể nào làm được như Tiêu nương.
Mạnh Tiêu cũng nắm tay Hứa nương tử, cười nói: “Thực ra tướng công rất tốt với ta, sợ ta nghĩ quẩn nên đặc biệt dẫn ta ra ngoài giải sầu. Chỉ có điều ta nghe thấy lời ong tiếng ve nên khó tránh khỏi nghi ngờ. Có lẽ chỉ là ta đa tâm thôi.”
Sợ Hứa nương tử sẽ tiếp tục lỡ miệng, Tiêu nương tử vội quay sang hỏi Mạnh Tiêu: “Sao lúc nãy muội ra ngoài lâu vậy? Gặp người quen trên đường à?”
Mạnh Tiêu đang nghĩ nên làm thế nào để kể lại chuyện lúc nãy. Nghe câu hỏi này, nàng liền cúi đầu ra vẻ rầu rĩ không vui, cắn môi rồi giả vờ tủi thân, thì thầm với Tiêu nương tử: “Thực ra lúc nãy ta thấy phu quân đi theo một tỳ nữ rời đi nên ta mới ra ngoài.”
Sắc mặt Tiêu nương tử hơi khác thường.
Mạnh Tiêu buồn bã nói: “Tỳ nữ ấy mặc áo xanh, không phải là hạ nhân Tiêu phủ hôm nay.”
Hứa nương tử cũng nghe được.
Các nàng cũng có nghe đồn về chuyện phong lưu của Tạ Trường An. Trước khi gặp Mạnh Tiêu, các nàng còn tưởng chính thê của Tạ Trường An là một phụ nhân nông thôn thô bỉ, nghĩ rằng nam nhân giờ đã trúng cử, thay đổi thất thường là chuyện tầm thường. Nay nhìn dung nhan trẻ trung xinh đẹp của Tiêu nương, các nàng không khỏi thổn thức.
Hứa nương tử không nhịn được an ủi: “Nam nhân ấy mà, ai chẳng thế, muội nghĩ thoáng một chút là được.”
Tiêu nương tử kéo ống tay áo của Hứa nương tử để nhắc nàng ấy bớt nói mấy câu. Nàng ấy nói: “Muội đến Kinh đô đã bao lâu, sao không ra ngoài chơi?”
Mạnh Tiêu nói nhỏ: “Tháng trước ta ra ngoài bán đồ thêu, bỗng bị một chiếc xe ngựa xông tới đụng trúng nên bị sảy thai, vẫn ở nhà tĩnh dưỡng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe vậy, vẻ mặt Tiêu nương tử hơi hối hận, nếu biết trước thì nàng ấy sẽ không hỏi.
Hứa nương tử và Tiêu nương tử lén nhìn nhau, lại hỏi tiếp: “Sao lại cần muội bán đồ thêu?”
Hoàn cảnh nhà chồng của nàng ấy không được coi là giàu có, nhưng chưa đến nỗi yêu cầu nàng ấy phải thêu thùa đi bán.
Mạnh Tiêu ngẩng đầu nhìn nàng ấy, vẻ mặt ngây thơ đáp: “Hồi ta mới gả chồng, công công ốm chết, tiêu hết tài sản trong nhà, cơ thể bà mẫu không khỏe nên cần uống thuốc, tiểu cô tử còn nhỏ, phu quân lại phải học hành. May mà hồi ở nhà mẹ đẻ, ta học được chút nữ công nên có thể bán đồ thêu kiếm tiền nuôi gia đình.”
“Mặc dù bây giờ phu quân đã có bổng lộc, nhưng giá thuê nhà ở Kinh Đô thành rất đắt, củi gạo dầu muối làm gì cũng cần tiền, nếu có thể kiếm thêm ít tiền thì sẽ đỡ hơn.”
Hứa nương tử nghe xong không nói được một lời, không nhịn được nắm chặt tay Mạnh Tiêu. Nàng ấy cứ nghĩ cuộc sống của mình đã đủ vất vả, đến Kinh Đô thành thấy nương tử nhà người ta toàn đeo vàng mang bạc, chỉ mình nàng ấy có một hai món đồ trang sức hồi môn rẻ tiền. Bây giờ xem ra, có người còn khổ hơn cả nàng ấy, tính nết thùy mị đảm đang như vậy mà nam nhân còn vụng trộm bên ngoài.
Đúng là khiến người ta thổn thức.
Tiêu nương tử cũng không đành lòng. Nàng ấy xuất thân thương hộ, ra ngoài cứ có cảm giác mình thua kém người khác. Nhưng nàng ấy tự nhận mình không thể nào làm được như Tiêu nương.
Mạnh Tiêu cũng nắm tay Hứa nương tử, cười nói: “Thực ra tướng công rất tốt với ta, sợ ta nghĩ quẩn nên đặc biệt dẫn ta ra ngoài giải sầu. Chỉ có điều ta nghe thấy lời ong tiếng ve nên khó tránh khỏi nghi ngờ. Có lẽ chỉ là ta đa tâm thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro