Chuyện Này Sao...
2025-01-10 02:29:55
“Đều do ta vô dụng, nếu ta cẩn thận hơn một chút thì sẽ không liên lụy tới hài tử.”
Ba vị phụ nhân đối diện vốn còn đang thủ thỉ với nhau, nhưng không biết từ khi nào đã ngừng trò chuyện, vểnh tai nghe lén.
Hứa nương tử vội nói: “Chuyện này sao có thể trách muội?”
Tiêu nương tử không nhịn được nói: “Xưa nay trị an trong Kinh Đô thành rất tốt, đâu ra xe ngựa tông trúng người khác chứ?”
Vẻ mặt Mạnh Tiêu đau buồn: “Ta cũng không rõ. Đường phố trung tâm nơi ta đi bán đồ thêu là một khu chợ nhỏ, ngày thường không có xe ngựa chạy vào, cũng không đông người, cho dù có xe thì cũng là xe lừa có người dắt. Tự nhiên hôm đó có một chiếc xe ngựa ô kéo xông thẳng về phía ta…”
Sắc mặt Tiêu nương tử thoáng thay đổi. Nhà nàng ấy là thương hộ nổi tiếng trong vùng, phụ thân có mấy thiếp thất, từ nhỏ đến lớn hậu viện chưa bao giờ yên bình. Tiêu nương đến từ nông thôn nên có lẽ không biết nhiều, nhưng nàng ấy vừa nghe đã phát hiện điều khác thường.
Gia đình bình thường không thể nào mua nổi xe ngựa, rất nhiều tiểu quan làm việc nhiều năm mà vẫn không đủ tiền mua xe ngựa. Nàng ấy lại liên tưởng tới phong lưu vận sự của Tạ Trường An, nghĩ bụng e rằng chuyện này không đơn giản.
Tỳ nữ bắt đầu bưng thức ăn lên, Tiêu nương tử không tiện nhiều lời, chỉ vỗ lên cánh tay Mạnh Tiêu, nói: “Dùng bữa trước đã.”
Mạnh Tiêu mỉm cười: “Vâng, vừa lúc ta cũng đói rồi.”
Bàn tiệc của Tiêu gia vô cùng thịnh soạn, đầu tiên là bưng các món khai vị lên bàn, dùng đĩa sứ men màu nhỏ hình cánh hoa bày lên bàn thành hình đóa hoa, bên trong là các món như dưa leo thái mỏng rắc đường, mơ bọc đường, nhung lộc thái sợi, nộm vịt xé sợi, cá thái lát ướp lạnh và thịt cua viên.
Kế tiếp là các món chính, bao gồm chim trĩ hầm hải sâm, thịt lợn hun khói kho mặn, tàu hủ nhồi thịt cua, vây cá xắt mỏng, cá thái lát hầm thịt gà, thịt dê nướng lò…
Từ đầu đến cuối tổng cộng mấy chục món ăn, trong lúc ăn có tỳ nữ đứng bên cạnh hầu hạ, vô cùng săn sóc.
Giữa bữa tiệc, phu thê Tam gia ra mặt. Tiêu Tam gia sang bàn khách nam, Tam phu nhân sang bàn khách nữ, có điều không đến bàn của Mạnh Tiêu mà chỉ đến mấy bàn đầu.
Tiêu nương tử nắm giữ thông tin nhạy bén, nói nhỏ với nàng: “Nghe nói ở phòng khách còn có mấy bàn tiệc, đó mới là khách quý chân chính.”
Hứa nương tử kìm lòng không đậu nói: “Sao lại tách ra?”
Tiêu nương tử: “Chỉ sợ không đủ chỗ ngồi.” Trong lòng lại nghĩ có lẽ họ khinh thường những người bên này.
Hứa nương tử gật đầu.
Trong lòng Mạnh Tiêu đã có dự đoán. Chẳng trách nàng không nhìn thấy Thẩm Tâm Nguyệt ở đâu.
Tùng Tuyết trai.
Sau khi Bành Văn Thiệu và Thường Tích Lân rời đi không lâu, Từ Dật liền trở về bẩm báo: “Tạ Trường An ở chỗ hậu hoa viên, chắc là đi tắt qua rừng trúc đến đó, có hạ nhân thấy hắn ta và Nhị tiểu thư Thẩm gia gặp mặt sau hòn non bộ.”
Nói đến đây, hắn dừng lại trong chốc lát mới nói tiếp: “Thẩm gia tiểu thư quấn lấy hắn không cho hắn đi, hai người ôm nhau.”
Từ Dật thấy Tứ gia ngồi ngay ngắn sau bàn, công văn xếp gọn gàng chung quanh, đang cầm một cuốn sách lên đọc.
Ba vị phụ nhân đối diện vốn còn đang thủ thỉ với nhau, nhưng không biết từ khi nào đã ngừng trò chuyện, vểnh tai nghe lén.
Hứa nương tử vội nói: “Chuyện này sao có thể trách muội?”
Tiêu nương tử không nhịn được nói: “Xưa nay trị an trong Kinh Đô thành rất tốt, đâu ra xe ngựa tông trúng người khác chứ?”
Vẻ mặt Mạnh Tiêu đau buồn: “Ta cũng không rõ. Đường phố trung tâm nơi ta đi bán đồ thêu là một khu chợ nhỏ, ngày thường không có xe ngựa chạy vào, cũng không đông người, cho dù có xe thì cũng là xe lừa có người dắt. Tự nhiên hôm đó có một chiếc xe ngựa ô kéo xông thẳng về phía ta…”
Sắc mặt Tiêu nương tử thoáng thay đổi. Nhà nàng ấy là thương hộ nổi tiếng trong vùng, phụ thân có mấy thiếp thất, từ nhỏ đến lớn hậu viện chưa bao giờ yên bình. Tiêu nương đến từ nông thôn nên có lẽ không biết nhiều, nhưng nàng ấy vừa nghe đã phát hiện điều khác thường.
Gia đình bình thường không thể nào mua nổi xe ngựa, rất nhiều tiểu quan làm việc nhiều năm mà vẫn không đủ tiền mua xe ngựa. Nàng ấy lại liên tưởng tới phong lưu vận sự của Tạ Trường An, nghĩ bụng e rằng chuyện này không đơn giản.
Tỳ nữ bắt đầu bưng thức ăn lên, Tiêu nương tử không tiện nhiều lời, chỉ vỗ lên cánh tay Mạnh Tiêu, nói: “Dùng bữa trước đã.”
Mạnh Tiêu mỉm cười: “Vâng, vừa lúc ta cũng đói rồi.”
Bàn tiệc của Tiêu gia vô cùng thịnh soạn, đầu tiên là bưng các món khai vị lên bàn, dùng đĩa sứ men màu nhỏ hình cánh hoa bày lên bàn thành hình đóa hoa, bên trong là các món như dưa leo thái mỏng rắc đường, mơ bọc đường, nhung lộc thái sợi, nộm vịt xé sợi, cá thái lát ướp lạnh và thịt cua viên.
Kế tiếp là các món chính, bao gồm chim trĩ hầm hải sâm, thịt lợn hun khói kho mặn, tàu hủ nhồi thịt cua, vây cá xắt mỏng, cá thái lát hầm thịt gà, thịt dê nướng lò…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ đầu đến cuối tổng cộng mấy chục món ăn, trong lúc ăn có tỳ nữ đứng bên cạnh hầu hạ, vô cùng săn sóc.
Giữa bữa tiệc, phu thê Tam gia ra mặt. Tiêu Tam gia sang bàn khách nam, Tam phu nhân sang bàn khách nữ, có điều không đến bàn của Mạnh Tiêu mà chỉ đến mấy bàn đầu.
Tiêu nương tử nắm giữ thông tin nhạy bén, nói nhỏ với nàng: “Nghe nói ở phòng khách còn có mấy bàn tiệc, đó mới là khách quý chân chính.”
Hứa nương tử kìm lòng không đậu nói: “Sao lại tách ra?”
Tiêu nương tử: “Chỉ sợ không đủ chỗ ngồi.” Trong lòng lại nghĩ có lẽ họ khinh thường những người bên này.
Hứa nương tử gật đầu.
Trong lòng Mạnh Tiêu đã có dự đoán. Chẳng trách nàng không nhìn thấy Thẩm Tâm Nguyệt ở đâu.
Tùng Tuyết trai.
Sau khi Bành Văn Thiệu và Thường Tích Lân rời đi không lâu, Từ Dật liền trở về bẩm báo: “Tạ Trường An ở chỗ hậu hoa viên, chắc là đi tắt qua rừng trúc đến đó, có hạ nhân thấy hắn ta và Nhị tiểu thư Thẩm gia gặp mặt sau hòn non bộ.”
Nói đến đây, hắn dừng lại trong chốc lát mới nói tiếp: “Thẩm gia tiểu thư quấn lấy hắn không cho hắn đi, hai người ôm nhau.”
Từ Dật thấy Tứ gia ngồi ngay ngắn sau bàn, công văn xếp gọn gàng chung quanh, đang cầm một cuốn sách lên đọc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro