Nương Tử Nhiều Phúc

Nói Với Mẫu Thâ...

2025-01-10 02:29:55

Cuốn sách che mất nửa khuôn mặt ôn nhuận của hắn, thấy hắn không lên tiếng, Từ Dật bèn nói tiếp: “Tạ Trường An là học trò Hoàng Trúc thôn của Vân Dương huyện trực thuộc Lư Châu, năm nay trúng Thám hoa, trên có một quả phụ ốm yếu, dưới có một muội muội, năm nay mười ba tuổi. Chính thê tên Mạnh Tiêu, hai vợ chồng đã thành thân hơn ba năm. Hôm nay hắn ta đi gặp Thẩm Nhị tiểu thư là vì Thẩm Nhị tiểu thư gọi hắn ta ra đây, chính thê của hắn ta nhìn thấy nên mượn cớ đi rửa tay để đuổi theo.”

Tiêu Ngôn Khanh cầm sách bằng tay trái, nét mặt thản nhiên. Nghe vậy, trước mắt hắn hiện lên làn váy vàng nhạt lướt qua sát bên cạnh hắn, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve trang giấy đang định lật sang.

Hắn cất giọng: “Tại sao Thẩm gia tiểu thư lại quen thuộc với Tiêu phủ như vậy?”

Từ Dật cũng đã điều tra chuyện này: “Thẩm Nhị tiểu thư giao hảo với tam phòng Nhị cô nương.”

Nói đến đây, Từ Dật không khỏi nhức đầu. Trong phủ, tam phòng có địa vị rất đặc biệt, lão thái thái thiên vị tam phòng đến mức hết thuốc chữa, cho dù Tam gia là người kém cỏi nhất trong phủ nhưng hạ nhân cũng không dám khinh suất với tam phòng.

Lần này, Nhị cô nương cũng dám mặc cho người ngoài dan díu với nhau thông qua rừng trúc ở Tùng Tuyết trai, quả thực là cả gan làm loạn.

Tùng Tuyết trai là thư phòng của Tứ gia, trong phủ đã có quy định ngày thường không được cho người khác tự ý đến nơi này.

Tiêu Ngôn Khanh lạnh giọng: “Nói với mẫu thân một tiếng, bảo đại tẩu quản thúc hạ nhân trong phủ. Lui xuống đi.” Hắn không muốn lãng phí tâm tư vào những chuyện vặt vãnh này.

Từ Dật gật đầu tuân lệnh. Chuyện này giao cho Đại phu nhân ra mặt là tốt nhất.

Từ Dật xoay người rời đi. Nhưng vừa đi được mấy bước, hắn dừng chân, quay đầu do dự nói: “Hôm nay ngài không lộ diện, lão phu nhân có vẻ hơi bất mãn.”

Tiêu Ngôn Khanh xua tay với hắn, Từ Dật bèn lui xuống.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chờ hắn rời đi, Tiêu Ngôn Khanh buông sách, giơ tay nhéo thái dương hơi đau đớn.

Hắn vừa nhận được tin tức, Dữu Âm chết trên đường đến Thuần An huyện.



Yến hội diễn ra hơn một canh giờ mới kết thúc. Lúc rời đi, Mạnh Tiêu bị Hứa nương tử và Tiêu nương tử kéo lại, Hứa nương tử nhiệt tình nói: “Sau này thường xuyên đến nhà chơi nhé.”

Tiêu nương tử cũng nói: “Đúng đấy, muội muội nên ra ngoài chơi nhiều một chút.”

Mạnh Tiêu mỉm cười ngượng ngùng: “Vậy thì sau này ta sẽ quấy rầy hai vị tỷ tỷ.”

Hứa nương tử giận trừng nàng: “Sao lại gọi là quấy rầy? Vừa hay ta không có bạn bè gì ở đây, muội tử lòng dạ lương thiện, mấy ngày nữa ta sẽ gửi thiếp mời cho muội, mong muội muội đừng chê tỷ tỷ phiền phức.”

Mạnh Tiêu lắc đầu, ngoan ngoãn nói: “Tỷ tỷ tính cách thuần thiện, ta rất thích tỷ tỷ.”

Hứa nương tử nghe vậy thì rất vui sướng. Đây là lần đầu tiên có người khen nàng ấy thuần thiện, bình thường phu quân toàn chê bại miệng nàng ấy dài như sông đào quanh thành.

Khi ra đến cửa, Tạ Trường An cũng vừa trò chuyện với người khác rồi tới đây. Hứa nương tử biết Mạnh Tiêu vừa bị sảy thai, không nhịn được hỏi: “Hai vợ chồng định trở về như thế nào?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nương Tử Nhiều Phúc

Số ký tự: 0