Không Sao, Ta K...
2025-01-10 02:29:55
Tạ Trường An mỉm cười ôn hòa: “Đường sá không xa xôi, chúng ta đi bộ về, nhân tiện ngắm nhìn phong cảnh Kinh đô.”
Hứa nương tử chỉ cười chứ không nói gì, sau đó quay sang đối diện với Tiêu nương tử, ánh mắt rất khó nói.
Các nàng vừa nghe Mạnh Tiêu nói hai người sống ở ngoại thành, lúc đến đây còn ngồi kiệu.
Con người Tạ Trường An cũng không trong sạch như mặt ngoài.
Mạnh Tiêu cứ như không biết gì cả, lo lắng nhìn Tạ Trường An: “Lang quân uống bao nhiêu rượu mà sao mặt đỏ vậy?”
Tạ Trường An nắm tay Mạnh Tiêu: “Không sao, ta không say.”
Mạnh Tiêu thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi.”
Sau khi nói lời cáo từ với hai vị nương tử, hai người cùng nhau rời đi.
Chờ đến khi đi xa không thấy người khác, Mạnh Tiêu mới giãy thoát tay Tạ Trường An. Thấy ánh mắt nghi ngờ của hắn ta, Mạnh Tiêu cầm khăn che mũi, nhíu mày hỏi: “Trên người lang quân có mùi gì vậy? Xông đến mức khiến ta đau đầu.”
Tạ Trường An không nghĩ nhiều, nâng cánh tay lên ngửi theo phản xạ. Ngoài mùi rượu còn có mùi son phấn của nữ nhân, hòa cùng nhau quả thực hơi khó ngửi. Hắn ta biết Mạnh Tiêu rất thính mũi, cho dù mùi hương nhạt nhẽo cỡ nào nàng cũng ngửi được. Hắn ta sợ nàng sẽ phát hiện nên vội xê dịch về phía trước, kéo xa khoảng cách với nàng.
“Vậy thì ta tránh xa nàng một chút.”
Mạnh Tiêu khẽ “ừ”, lạnh lùng nhìn Tạ Trường An đi đằng trước.
Kiếp trước nàng không bước chân ra khỏi cửa, bên ngoài đồn nàng không thể sinh con, Tạ Trường An không có con nhiều năm mà vẫn không rời không bỏ nàng, tính nết của nàng quái dị cứng đầu, chiếm giữ trượng phu không cho hắn nối dõi tông đường, vô đức vô hiền.
Lần này thì không, nàng sẽ đường đường chính chính rời xa Tạ Trường An.
Nghĩ đến đây, nàng cười nói: “Hôm nay thiếp thân ăn cơm trên yến hội rất vui, cảm ơn phu quân đã thông cảm cho thiếp thân.”
Tạ Trường An mải nghĩ dáng vẻ Thẩm Tâm Nguyệt khi nhào vào lòng hắn ta lúc trước, nghe vậy thì quay đầu, cười gượng: “Nàng vui là được rồi.”
Mạnh Tiêu không quan tâm hắn có yên lòng hay không.
Hai người về đến nhà thì đã rơi vào khoảng giờ thân (từ 3 đến 5 giờ chiều). Mạnh Tiêu đến phòng của Điền thị trước. Trên tường sảnh chính ngoài nhà chính treo tranh vẽ và câu đối của Tạ Trường An, bên dưới là một tấm bàn dài, đằng trước đặt bàn ghế vuông vức sơn đỏ, ngày thường cả nhà ăn cơm sẽ ngồi trên bàn vuông.
Có lẽ là vì nhà cửa đơn sơ nên ngày thường không thấy Tạ Trường An dẫn bạn bè về nhà ăn cơm. Hồi trước ở Hoàng Trúc thôn, thi thoảng Tạ Trường An còn sẽ dẫn bạn cùng trường về nhà.
Nghe thấy tiếng gõ cửa của Mạnh Tiêu, Điền thị đứng dậy từ trên giường, đi ra mở cửa.
Điền thị suốt ngày nói thân thể mình không khỏe, dần dà công việc trong nhà đều đặt trên vai Mạnh Tiêu và Tạ Du.
Thấy nàng, Điền thị thản nhiên hỏi: “Về rồi đấy à?”
Mạnh Tiêu không chút để bụng thái độ của bà ta. Nàng mỉm cười, dịu dàng nói: “Vâng, con vừa về.”
Điền thị nhìn thoáng qua bên ngoài, không thấy nhi tử đâu thì rời mắt, ngồi xuống cạnh bàn vuông: “Yến hội thế nào?”
Hứa nương tử chỉ cười chứ không nói gì, sau đó quay sang đối diện với Tiêu nương tử, ánh mắt rất khó nói.
Các nàng vừa nghe Mạnh Tiêu nói hai người sống ở ngoại thành, lúc đến đây còn ngồi kiệu.
Con người Tạ Trường An cũng không trong sạch như mặt ngoài.
Mạnh Tiêu cứ như không biết gì cả, lo lắng nhìn Tạ Trường An: “Lang quân uống bao nhiêu rượu mà sao mặt đỏ vậy?”
Tạ Trường An nắm tay Mạnh Tiêu: “Không sao, ta không say.”
Mạnh Tiêu thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi.”
Sau khi nói lời cáo từ với hai vị nương tử, hai người cùng nhau rời đi.
Chờ đến khi đi xa không thấy người khác, Mạnh Tiêu mới giãy thoát tay Tạ Trường An. Thấy ánh mắt nghi ngờ của hắn ta, Mạnh Tiêu cầm khăn che mũi, nhíu mày hỏi: “Trên người lang quân có mùi gì vậy? Xông đến mức khiến ta đau đầu.”
Tạ Trường An không nghĩ nhiều, nâng cánh tay lên ngửi theo phản xạ. Ngoài mùi rượu còn có mùi son phấn của nữ nhân, hòa cùng nhau quả thực hơi khó ngửi. Hắn ta biết Mạnh Tiêu rất thính mũi, cho dù mùi hương nhạt nhẽo cỡ nào nàng cũng ngửi được. Hắn ta sợ nàng sẽ phát hiện nên vội xê dịch về phía trước, kéo xa khoảng cách với nàng.
“Vậy thì ta tránh xa nàng một chút.”
Mạnh Tiêu khẽ “ừ”, lạnh lùng nhìn Tạ Trường An đi đằng trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiếp trước nàng không bước chân ra khỏi cửa, bên ngoài đồn nàng không thể sinh con, Tạ Trường An không có con nhiều năm mà vẫn không rời không bỏ nàng, tính nết của nàng quái dị cứng đầu, chiếm giữ trượng phu không cho hắn nối dõi tông đường, vô đức vô hiền.
Lần này thì không, nàng sẽ đường đường chính chính rời xa Tạ Trường An.
Nghĩ đến đây, nàng cười nói: “Hôm nay thiếp thân ăn cơm trên yến hội rất vui, cảm ơn phu quân đã thông cảm cho thiếp thân.”
Tạ Trường An mải nghĩ dáng vẻ Thẩm Tâm Nguyệt khi nhào vào lòng hắn ta lúc trước, nghe vậy thì quay đầu, cười gượng: “Nàng vui là được rồi.”
Mạnh Tiêu không quan tâm hắn có yên lòng hay không.
Hai người về đến nhà thì đã rơi vào khoảng giờ thân (từ 3 đến 5 giờ chiều). Mạnh Tiêu đến phòng của Điền thị trước. Trên tường sảnh chính ngoài nhà chính treo tranh vẽ và câu đối của Tạ Trường An, bên dưới là một tấm bàn dài, đằng trước đặt bàn ghế vuông vức sơn đỏ, ngày thường cả nhà ăn cơm sẽ ngồi trên bàn vuông.
Có lẽ là vì nhà cửa đơn sơ nên ngày thường không thấy Tạ Trường An dẫn bạn bè về nhà ăn cơm. Hồi trước ở Hoàng Trúc thôn, thi thoảng Tạ Trường An còn sẽ dẫn bạn cùng trường về nhà.
Nghe thấy tiếng gõ cửa của Mạnh Tiêu, Điền thị đứng dậy từ trên giường, đi ra mở cửa.
Điền thị suốt ngày nói thân thể mình không khỏe, dần dà công việc trong nhà đều đặt trên vai Mạnh Tiêu và Tạ Du.
Thấy nàng, Điền thị thản nhiên hỏi: “Về rồi đấy à?”
Mạnh Tiêu không chút để bụng thái độ của bà ta. Nàng mỉm cười, dịu dàng nói: “Vâng, con vừa về.”
Điền thị nhìn thoáng qua bên ngoài, không thấy nhi tử đâu thì rời mắt, ngồi xuống cạnh bàn vuông: “Yến hội thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro