Thuyết Phục
2025-01-10 02:29:55
Mạnh Tiêu cầm ấm trà trên bàn, rót một chén nước cho bà ta rồi cười nói: “Các món ăn vô cùng phong phú tinh xảo, toàn là những món con chưa được ăn bao giờ.”
Nghe vậy, Điền thị đắc ý: “Nếu không có nhi tử của ta thì sao con có thể được ăn ngon như vậy.”
Mạnh Tiêu mỉm cười đưa chén cho bà ta rồi ngồi xuống đối diện, giọng nói càng dịu dàng hơn: “Mẹ, dạo gần đây con hồ đồ quá, cứ nghĩ quẩn khiến mẹ phí tâm, đều là lỗi của con.”
Dừng lại trong chốc lát, nàng đổi đề tài: “Hôm nay con làm quen với mấy vị nương tử trong yến hội, trò chuyện với nhau rất hợp ý. Con nghe Hứa nương tử nói ở bên kia châu kiều có một đại phu họ Bạch, y thuật rất cao siêu. Phu quân của Hứa nương tử chính là Trạng nguyên lang năm nay, giờ nhậm chức ở Quốc Tử Giám, Hứa nương tử đến Kinh Đô thành sớm hơn nhà mình nửa năm, nhà mẹ đẻ của tỷ ấy có họ hàng sống ở đây nên xem như quen thuộc Kinh thành. Nghe nói tỷ tỷ họ hàng xa của tỷ ấy sức khỏe ốm yếu, mãi vẫn không thể mang thai, may mà nhờ Bạch đại phu chữa khỏi.”
Nói tới đây, Mạnh Tiêu nhìn bà ta bằng ánh mắt mong chờ: “Mẹ, con muốn đến đó thử một lần. Con còn trẻ, chỉ cần tĩnh dưỡng thân thể thì có lẽ vẫn sinh con được. Con cũng hy vọng sẽ sinh một tiểu tử mũm mĩm cho phu quân.”
Nghe vậy, Điền thị mấp máy môi, định nói gì đó. Nhưng Tạ Du đứng ngoài cửa nghe một lát lập tức vào phòng: “Tẩu tử nói rất đúng, đại phu lần trước con thấy không đáng tin chút nào, chẳng khám gì mà đã phán cơ thể của tẩu tử bị hỏng rồi, cứ như lừa tiền vậy. Dương lão tiên sinh ở Hoàng Trúc thôn chúng ta còn phải bắt mạch thật lâu, hỏi rất nhiều vấn đề mới nói là bệnh gì, nên dùng thuốc gì.”
Điền thị thở dài: “Tùy con, nếu có thể điều dưỡng khỏe mạnh thì tốt.”
Mặc dù bà ta có chút ý nghĩ với tiểu thư của Thẩm gia kia, nhưng nói thật, chẳng qua là vì bà ta cho rằng Thẩm gia có thể giúp đỡ nhi tử, thực tế trong lòng bà ta không hề bất mãn với Mạnh Tiêu. Chính bà ta cũng biết rõ nhiều năm qua Mạnh Tiêu đã trả giá bao nhiêu, nếu nàng không gồng gánh gia đình này thì e rằng nhi tử cũng khó có thể thi đậu trong thời gian ngắn.
Nếu Mạnh Tiêu có thể sinh một tôn tử mũm mĩm cho bà ta, bà ta sẽ nhắc nhở nhi tử sống yên ổn.
Mạnh Tiêu còn nói mấy câu êm tai, sau đó đi theo Tạ Du ra ngoài.
Ra khỏi cửa, Tạ Du vui vẻ nói: “Tẩu tử, tẩu suy nghĩ rõ ràng thì không còn gì tốt hơn, nhà chúng ta nhất định sẽ có hài tử.”
Mạnh Tiêu mỉm cười, xoa mặt nàng ấy.
Hài tử ngốc, nàng sẽ không có con đâu.
Sáng hôm sau, Mạnh Tiêu đội mũ che lụa mỏng ra ngoài.
Hôm qua nàng kể Bạch đại phu cho Điền thị nghe chỉ toàn là bịa chuyện. Nhưng quả thực là nàng muốn tìm một đại phu khám bệnh. Kiếp trước sau khi bị sảy thai, nàng đau khổ tột độ nên không dưỡng thân thể khỏe mạnh, dẫn tới sức khỏe suy yếu, thường xuyên sinh bệnh. Lần này mặc dù đã tĩnh dưỡng nửa tháng, song vẫn phải đi khám lại.
Nàng phải sống thật lâu để chờ xem kết cục sau này của Tạ Trường An và Thẩm Tâm Nguyệt.
Nghe vậy, Điền thị đắc ý: “Nếu không có nhi tử của ta thì sao con có thể được ăn ngon như vậy.”
Mạnh Tiêu mỉm cười đưa chén cho bà ta rồi ngồi xuống đối diện, giọng nói càng dịu dàng hơn: “Mẹ, dạo gần đây con hồ đồ quá, cứ nghĩ quẩn khiến mẹ phí tâm, đều là lỗi của con.”
Dừng lại trong chốc lát, nàng đổi đề tài: “Hôm nay con làm quen với mấy vị nương tử trong yến hội, trò chuyện với nhau rất hợp ý. Con nghe Hứa nương tử nói ở bên kia châu kiều có một đại phu họ Bạch, y thuật rất cao siêu. Phu quân của Hứa nương tử chính là Trạng nguyên lang năm nay, giờ nhậm chức ở Quốc Tử Giám, Hứa nương tử đến Kinh Đô thành sớm hơn nhà mình nửa năm, nhà mẹ đẻ của tỷ ấy có họ hàng sống ở đây nên xem như quen thuộc Kinh thành. Nghe nói tỷ tỷ họ hàng xa của tỷ ấy sức khỏe ốm yếu, mãi vẫn không thể mang thai, may mà nhờ Bạch đại phu chữa khỏi.”
Nói tới đây, Mạnh Tiêu nhìn bà ta bằng ánh mắt mong chờ: “Mẹ, con muốn đến đó thử một lần. Con còn trẻ, chỉ cần tĩnh dưỡng thân thể thì có lẽ vẫn sinh con được. Con cũng hy vọng sẽ sinh một tiểu tử mũm mĩm cho phu quân.”
Nghe vậy, Điền thị mấp máy môi, định nói gì đó. Nhưng Tạ Du đứng ngoài cửa nghe một lát lập tức vào phòng: “Tẩu tử nói rất đúng, đại phu lần trước con thấy không đáng tin chút nào, chẳng khám gì mà đã phán cơ thể của tẩu tử bị hỏng rồi, cứ như lừa tiền vậy. Dương lão tiên sinh ở Hoàng Trúc thôn chúng ta còn phải bắt mạch thật lâu, hỏi rất nhiều vấn đề mới nói là bệnh gì, nên dùng thuốc gì.”
Điền thị thở dài: “Tùy con, nếu có thể điều dưỡng khỏe mạnh thì tốt.”
Mặc dù bà ta có chút ý nghĩ với tiểu thư của Thẩm gia kia, nhưng nói thật, chẳng qua là vì bà ta cho rằng Thẩm gia có thể giúp đỡ nhi tử, thực tế trong lòng bà ta không hề bất mãn với Mạnh Tiêu. Chính bà ta cũng biết rõ nhiều năm qua Mạnh Tiêu đã trả giá bao nhiêu, nếu nàng không gồng gánh gia đình này thì e rằng nhi tử cũng khó có thể thi đậu trong thời gian ngắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu Mạnh Tiêu có thể sinh một tôn tử mũm mĩm cho bà ta, bà ta sẽ nhắc nhở nhi tử sống yên ổn.
Mạnh Tiêu còn nói mấy câu êm tai, sau đó đi theo Tạ Du ra ngoài.
Ra khỏi cửa, Tạ Du vui vẻ nói: “Tẩu tử, tẩu suy nghĩ rõ ràng thì không còn gì tốt hơn, nhà chúng ta nhất định sẽ có hài tử.”
Mạnh Tiêu mỉm cười, xoa mặt nàng ấy.
Hài tử ngốc, nàng sẽ không có con đâu.
Sáng hôm sau, Mạnh Tiêu đội mũ che lụa mỏng ra ngoài.
Hôm qua nàng kể Bạch đại phu cho Điền thị nghe chỉ toàn là bịa chuyện. Nhưng quả thực là nàng muốn tìm một đại phu khám bệnh. Kiếp trước sau khi bị sảy thai, nàng đau khổ tột độ nên không dưỡng thân thể khỏe mạnh, dẫn tới sức khỏe suy yếu, thường xuyên sinh bệnh. Lần này mặc dù đã tĩnh dưỡng nửa tháng, song vẫn phải đi khám lại.
Nàng phải sống thật lâu để chờ xem kết cục sau này của Tạ Trường An và Thẩm Tâm Nguyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro