Khám Bệnh
2025-01-10 02:29:55
Mạnh Tiêu đi đến Chu Tước môn, băng qua cầu Long Tân, xuất hiện trong phố sá sầm uất. Hôm qua ngồi trong kiệu, nàng không thể ngắm nhìn lâu, bây giờ mới có thời gian quan sát chung quanh. Nơi này chủ yếu là bán thức ăn, quán cơm, quán thịt nướng, tiệm thịt, thậm chí có quán bán thịt chồn, thịt hồ ly. Có cửa hàng tên là Mai Gia bán các loại thực phẩm chế biến sẵn như ngỗng, vịt, thỏ, lươn và bánh bao, da gà, các loại nội tạng vân vân… Trước cửa treo một tấm biển, giá cả mỗi món trong vòng 15 văn.
Gần đến Chu Tước môn còn có cửa hàng bán ruột dê, gừng ướp khô, mứt sợi đỏ, đầu dê và chân giò kho cay. Bây giờ là mùa hè nên còn có rất nhiều món ăn theo mùa, bột ngũ cốc, xiên rau củ, đá bào tưới nước đường, thủy tinh xà phòng, đu đủ sống muối giòn, mơ muối gừng… Khiến người ta nhìn hoa cả mắt.
Sống lại một lần, Mạnh Tiêu không muốn bạc đãi bản thân. Nàng bỏ ra 7 đồng mua một bát đá bào tưới nước đường, ăn xong mới đi vào Chu Tước môn, sau đó tìm được Phương thị y quán ở gần châu kiều.
Khách trong Phương thị y quán hơi đông, bên trong có hai vị đại phu ngồi khám, còn có một người bốc thuốc. Mạnh Tiêu đứng vào cuối hàng trước đại phu trẻ tuổi, chờ một lát đến lượt nàng.
Khuôn mặt của đại phu trẻ tuổi ngăm đen, mặc áo dài vải đay màu xám, dùng dây vải xanh lam cột tóc lên. Hắn gọi nàng ngồi xuống, không hỏi nàng muốn khám gì mà bắt mạch luôn.
Bắt mạch một lát, hắn lại kêu nàng thè lưỡi, Mạnh Tiêu đều làm theo. Sau đó đại phu nhíu mày: “Dạo gần đây có phải hay bừng tỉnh lúc nửa đêm không?”
Mạnh Tiêu gật đầu: “Mỗi đêm ta hay bị tỉnh lại một hai lần.”
“Ban ngày có cảm thấy cơ thể mệt mỏi lạnh cóng không?”
“Có.”
Đại phu gật đầu, nói: “Mạch của ngươi vừa trầm vừa nghẹn ứ, cơ thể bị hư nhược nghiêm trọng, vốn dĩ đã khí huyết không đủ, lao tâm khổ lực, không nên mang thai, cho dù sinh ra hài tử đó ngươi cũng sẽ mất nửa cái mạng, sau này bị sảy thai lại càng tổn thương cơ thể, bị ứ đọng trong lòng dẫn tới khí trệ huyết ứ.”
Nói xong, đại phu dừng lại một lút rồi nói thêm: “Không nên ăn đồ lạnh.”
Nghĩ tới bát đá bào tưới nước đường mới ăn, Mạnh Tiêu hơi chột dạ.
“Trước mắt, quan trọng nhất vẫn là điều dưỡng. Chỉ cần điều dưỡng chu đáo thì sau này không phải là không có khả năng mang thai. Tuy nhiên về sau ngươi cần dùng vật đại bổ, chậm rãi ôn dưỡng.”
Thực ra đại phu hồi trước nói về sau nàng sẽ không có con cũng không sai. Thân thể Mạnh Tiêu bị hư nhược nghiêm trọng, gia cảnh lại bần hàn, không có tiền mua các loại thuốc bổ đắt đỏ điều dưỡng cơ thể, chắc chắn rất khó có con.
Mạnh Tiêu khẽ ừ: “Đại phu cố gắng điều dưỡng cho ta đi.”
Đại phu gật đầu, sau đó kê đơn thuốc cho nàng. Mạnh Tiêu cầm mười gói thuốc ra ngoài, tiêu hết 500 văn tiền.
Lúc trước mang thai, Mạnh Tiêu sợ sinh hài tử sẽ khiến nó chịu khổ nên lén lút dành dụm được mười lượng bạc, không tiết lộ với bất cứ ai. Không ngờ cuối cùng số tiền này vẫn dùng cho chính mình.
Nghĩ đến đây, Mạnh Tiêu che giấu cảm xúc, đi sang bên kia châu kiều.
Lúc nãy nàng hỏi thăm lão bản bán đá bào tưới nước đường thì biết ở cuối phố tây châu kiều có một tiệm rèn họ Lưu, tiểu nhi tử làm công ở bến tàu, có thể tìm đến hắn ta gửi thư, chẳng qua giá hơi cao.
Mạnh Tiêu sờ lá thư trong lòng, nhanh chóng đi tới đó.
Gần đến Chu Tước môn còn có cửa hàng bán ruột dê, gừng ướp khô, mứt sợi đỏ, đầu dê và chân giò kho cay. Bây giờ là mùa hè nên còn có rất nhiều món ăn theo mùa, bột ngũ cốc, xiên rau củ, đá bào tưới nước đường, thủy tinh xà phòng, đu đủ sống muối giòn, mơ muối gừng… Khiến người ta nhìn hoa cả mắt.
Sống lại một lần, Mạnh Tiêu không muốn bạc đãi bản thân. Nàng bỏ ra 7 đồng mua một bát đá bào tưới nước đường, ăn xong mới đi vào Chu Tước môn, sau đó tìm được Phương thị y quán ở gần châu kiều.
Khách trong Phương thị y quán hơi đông, bên trong có hai vị đại phu ngồi khám, còn có một người bốc thuốc. Mạnh Tiêu đứng vào cuối hàng trước đại phu trẻ tuổi, chờ một lát đến lượt nàng.
Khuôn mặt của đại phu trẻ tuổi ngăm đen, mặc áo dài vải đay màu xám, dùng dây vải xanh lam cột tóc lên. Hắn gọi nàng ngồi xuống, không hỏi nàng muốn khám gì mà bắt mạch luôn.
Bắt mạch một lát, hắn lại kêu nàng thè lưỡi, Mạnh Tiêu đều làm theo. Sau đó đại phu nhíu mày: “Dạo gần đây có phải hay bừng tỉnh lúc nửa đêm không?”
Mạnh Tiêu gật đầu: “Mỗi đêm ta hay bị tỉnh lại một hai lần.”
“Ban ngày có cảm thấy cơ thể mệt mỏi lạnh cóng không?”
“Có.”
Đại phu gật đầu, nói: “Mạch của ngươi vừa trầm vừa nghẹn ứ, cơ thể bị hư nhược nghiêm trọng, vốn dĩ đã khí huyết không đủ, lao tâm khổ lực, không nên mang thai, cho dù sinh ra hài tử đó ngươi cũng sẽ mất nửa cái mạng, sau này bị sảy thai lại càng tổn thương cơ thể, bị ứ đọng trong lòng dẫn tới khí trệ huyết ứ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, đại phu dừng lại một lút rồi nói thêm: “Không nên ăn đồ lạnh.”
Nghĩ tới bát đá bào tưới nước đường mới ăn, Mạnh Tiêu hơi chột dạ.
“Trước mắt, quan trọng nhất vẫn là điều dưỡng. Chỉ cần điều dưỡng chu đáo thì sau này không phải là không có khả năng mang thai. Tuy nhiên về sau ngươi cần dùng vật đại bổ, chậm rãi ôn dưỡng.”
Thực ra đại phu hồi trước nói về sau nàng sẽ không có con cũng không sai. Thân thể Mạnh Tiêu bị hư nhược nghiêm trọng, gia cảnh lại bần hàn, không có tiền mua các loại thuốc bổ đắt đỏ điều dưỡng cơ thể, chắc chắn rất khó có con.
Mạnh Tiêu khẽ ừ: “Đại phu cố gắng điều dưỡng cho ta đi.”
Đại phu gật đầu, sau đó kê đơn thuốc cho nàng. Mạnh Tiêu cầm mười gói thuốc ra ngoài, tiêu hết 500 văn tiền.
Lúc trước mang thai, Mạnh Tiêu sợ sinh hài tử sẽ khiến nó chịu khổ nên lén lút dành dụm được mười lượng bạc, không tiết lộ với bất cứ ai. Không ngờ cuối cùng số tiền này vẫn dùng cho chính mình.
Nghĩ đến đây, Mạnh Tiêu che giấu cảm xúc, đi sang bên kia châu kiều.
Lúc nãy nàng hỏi thăm lão bản bán đá bào tưới nước đường thì biết ở cuối phố tây châu kiều có một tiệm rèn họ Lưu, tiểu nhi tử làm công ở bến tàu, có thể tìm đến hắn ta gửi thư, chẳng qua giá hơi cao.
Mạnh Tiêu sờ lá thư trong lòng, nhanh chóng đi tới đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro