Gửi Thư
2025-01-10 02:29:55
Lão bản cũng nói rằng tiệm rèn nằm ngay bên cạnh Ngộ Tiên chính điếm, rất dễ tìm, chỉ cần thấy Ngộ Tiên chính điếm là xong. Ông ấy còn nói Ngộ Tiên chính điếm nổi tiếng là sản xuất rượu Ngọc Dịch, một cốc rượu Ngân Bình có giá 72 văn tiền, một gốc rượu Dương Cao càng có giá 81 văn, khách khứa ở đó toàn là người có tiền.
Quả nhiên chưa đến cuối phố tây, Mạnh Tiêu đã thấy Ngộ Tiên chính điếm. Đó là một tòa nhà cao ba tầng, trước cửa có cổng chào treo nhiều vật trang trí, bên trên cổng chào là một cây gậy đặt ngang, treo một lá cờ thay biển hiệu, trên cờ viết hai chữ “Rượu mới”, dưới mái hiên treo hai tấm biển “Thiên Chi”, “Mỹ Lộc” ở hai bên cửa vào.
Lúc đi ngang qua cửa hàng, Mạnh Tiêu còn thấy bên trong dựng một sân khấu, có người ngồi trên đó thuyết thư.
Mạnh Tiêu nhanh chóng tìm được tiệm rèn. Trước cửa bày không ít đồ sắt, bao gồm lưỡi liềm, cuốc, dao phay… Cửa tiệm rất nhỏ, Mạnh Tiêu đi vào thấy một nam nhân trung niên đang đả thiết trong góc, bên cạnh là lò lửa cháy hừng hực cực kỳ nóng bức.
Nghe thấy động tĩnh, người nọ ngoảnh đầu nhìn, thấy là Mạnh Tiêu thì hỏi thẳng: “Muốn đả thiết hay là gửi thư?”
Mạnh Tiêu liền biết mình không tìm nhầm người: “Gửi thư.”
Người nọ bèn chỉ vào một chiếc tủ ở bên kia: “Đặt phong thư trên nóc tủ đó là được, một lượng bạc.”
Quả thực là rất đắt. Nhưng không còn sự lựa chọn nào khác, trạm dịch chỉ gửi công văn, một phụ nhân bình thường như nàng không có người quen nào ở đây, chỉ còn cách bỏ tiền.
Mạnh Tiêu đi tới, chiếc tủ cao bằng nửa người, sơn đen như mực, trên nóc đã có hai phong thư, phong trên cùng là gửi tới Từ Châu, bên cạnh là hai lạng bạc vụn. Mạnh Tiêu lấy phong thư trong lòng ra, sau đó lấy ra một lượng bạc đặt bên cạnh, hỏi: “Lưu sư phó, bao lâu thư sẽ tới?”
Lưu sư phó đặt búa xuống: “Xem tình hình, nếu may mắn gặp được đồng hương của ngươi thì khoảng một tháng là gửi tới, nếu không may thì phải chờ một thời gian.”
Mạnh Tiêu gật đầu: “Làm phiền ông.”
Lưu sư phó rầu rĩ ừ một tiếng: “Yên tâm, sẽ không bị lạc mất thư đâu, chắc chắn sẽ gửi tới nơi. Lỡ bị lạc mất thì ngươi tìm nhi tử của ta là được, nó sẽ đền tiền cho ngươi.”
Mạnh Tiêu nhoẻn miệng cười.
Rời khỏi tiệm rèn, Mạnh Tiêu kìm lòng không đậu ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng thở dài.
Có lời nhắc nhở của nàng, lần này có lẽ đệ đệ sẽ không bị thương.
Khi đi ngang qua Ngộ Tiên chính điếm lần nữa, nàng thấy một chiếc xe ngựa che ô đen trước cửa, thùng xe cũng được chế tạo bằng gỗ màu đen, trông rất nặng nề và trang nghiêm. Rèm cửa gấm thêu màu xanh lá sẫm rủ xuống che khuất cảnh bên trong. Ngựa kéo xe là một con ngựa lông đỏ bóng bẩy, cao to cường tráng, treo tua rua đỏ trên đuôi. Ngựa đỏ đá chân ra sau, trông vô cùng khỏe khắn, tiểu nhị của Ngộ Tiên chính điếm đang cầm bã đậu vừa dỗ nó ăn vừa đi ra chuồng ngựa đằng sau, con ngựa thở phì phò, nhưng không chịu nhúc nhích.
Mạnh Tiêu thấy một chữ “Tiêu” trên nóc thùng xe, kìm lòng không đậu nhìn lâu một chút.
Đúng lúc này, bỗng có một trận rối loạn truyền ra từ trong cửa hàng. Không chờ Mạnh Tiêu có phản ứng thì đã thấy đám người chen chúc lao ra từ bên trong, còn có người hô to: “Giết người!”
Mạnh Tiêu cả kinh, muốn tránh đi nhưng đã trễ rồi. Chỉ trong giây lát, trước cửa hàng đã chen chúc đầy người, nàng bị xô đẩy đến bên cạnh ngựa đỏ, mũ che trên đầu rơi xuống, bị người chung quanh đạp nát.
Quả nhiên chưa đến cuối phố tây, Mạnh Tiêu đã thấy Ngộ Tiên chính điếm. Đó là một tòa nhà cao ba tầng, trước cửa có cổng chào treo nhiều vật trang trí, bên trên cổng chào là một cây gậy đặt ngang, treo một lá cờ thay biển hiệu, trên cờ viết hai chữ “Rượu mới”, dưới mái hiên treo hai tấm biển “Thiên Chi”, “Mỹ Lộc” ở hai bên cửa vào.
Lúc đi ngang qua cửa hàng, Mạnh Tiêu còn thấy bên trong dựng một sân khấu, có người ngồi trên đó thuyết thư.
Mạnh Tiêu nhanh chóng tìm được tiệm rèn. Trước cửa bày không ít đồ sắt, bao gồm lưỡi liềm, cuốc, dao phay… Cửa tiệm rất nhỏ, Mạnh Tiêu đi vào thấy một nam nhân trung niên đang đả thiết trong góc, bên cạnh là lò lửa cháy hừng hực cực kỳ nóng bức.
Nghe thấy động tĩnh, người nọ ngoảnh đầu nhìn, thấy là Mạnh Tiêu thì hỏi thẳng: “Muốn đả thiết hay là gửi thư?”
Mạnh Tiêu liền biết mình không tìm nhầm người: “Gửi thư.”
Người nọ bèn chỉ vào một chiếc tủ ở bên kia: “Đặt phong thư trên nóc tủ đó là được, một lượng bạc.”
Quả thực là rất đắt. Nhưng không còn sự lựa chọn nào khác, trạm dịch chỉ gửi công văn, một phụ nhân bình thường như nàng không có người quen nào ở đây, chỉ còn cách bỏ tiền.
Mạnh Tiêu đi tới, chiếc tủ cao bằng nửa người, sơn đen như mực, trên nóc đã có hai phong thư, phong trên cùng là gửi tới Từ Châu, bên cạnh là hai lạng bạc vụn. Mạnh Tiêu lấy phong thư trong lòng ra, sau đó lấy ra một lượng bạc đặt bên cạnh, hỏi: “Lưu sư phó, bao lâu thư sẽ tới?”
Lưu sư phó đặt búa xuống: “Xem tình hình, nếu may mắn gặp được đồng hương của ngươi thì khoảng một tháng là gửi tới, nếu không may thì phải chờ một thời gian.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạnh Tiêu gật đầu: “Làm phiền ông.”
Lưu sư phó rầu rĩ ừ một tiếng: “Yên tâm, sẽ không bị lạc mất thư đâu, chắc chắn sẽ gửi tới nơi. Lỡ bị lạc mất thì ngươi tìm nhi tử của ta là được, nó sẽ đền tiền cho ngươi.”
Mạnh Tiêu nhoẻn miệng cười.
Rời khỏi tiệm rèn, Mạnh Tiêu kìm lòng không đậu ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng thở dài.
Có lời nhắc nhở của nàng, lần này có lẽ đệ đệ sẽ không bị thương.
Khi đi ngang qua Ngộ Tiên chính điếm lần nữa, nàng thấy một chiếc xe ngựa che ô đen trước cửa, thùng xe cũng được chế tạo bằng gỗ màu đen, trông rất nặng nề và trang nghiêm. Rèm cửa gấm thêu màu xanh lá sẫm rủ xuống che khuất cảnh bên trong. Ngựa kéo xe là một con ngựa lông đỏ bóng bẩy, cao to cường tráng, treo tua rua đỏ trên đuôi. Ngựa đỏ đá chân ra sau, trông vô cùng khỏe khắn, tiểu nhị của Ngộ Tiên chính điếm đang cầm bã đậu vừa dỗ nó ăn vừa đi ra chuồng ngựa đằng sau, con ngựa thở phì phò, nhưng không chịu nhúc nhích.
Mạnh Tiêu thấy một chữ “Tiêu” trên nóc thùng xe, kìm lòng không đậu nhìn lâu một chút.
Đúng lúc này, bỗng có một trận rối loạn truyền ra từ trong cửa hàng. Không chờ Mạnh Tiêu có phản ứng thì đã thấy đám người chen chúc lao ra từ bên trong, còn có người hô to: “Giết người!”
Mạnh Tiêu cả kinh, muốn tránh đi nhưng đã trễ rồi. Chỉ trong giây lát, trước cửa hàng đã chen chúc đầy người, nàng bị xô đẩy đến bên cạnh ngựa đỏ, mũ che trên đầu rơi xuống, bị người chung quanh đạp nát.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro