Tránh Ra
2025-01-10 02:29:55
Tiểu nhị mới cho ngựa ăn đã không thấy bóng dáng. Đúng lúc này, Mạnh Tiêu nghe thấy tiếng va chạm giòn tan, hơi giống âm thanh lúc nãy trong tiệm rèn.
Từ Dật cố gắng che chở Tiêu Ngôn Khanh bị thương đi ra ngoài, đến bên cạnh xe ngựa, đang định dìu hắn lên thùng xe thì bỗng một tia sáng bạc đâm tới từ bên cạnh. Từ Dật xoay người chặn lại, trên lưng xuất hiện một vết máu chỉ trong giây lát.
Thấy thế, đám đông chen chúc chung quanh lại phát ra tiếng hét điếc tai. Mạnh Tiêu ôm gói thuốc, khổ không tả nổi, thấy bạch quang lóe lên trước mắt thì không nghĩ ngợi nhiều, ném gói thuốc trong tay ra ngoài theo phản xạ. Gói thuốc đụng vào dao găm, dược liệu rơi vương vãi khắp mặt đất, khiến động tác của người nọ bị chững lại. Bắt lấy cơ hội này, Từ Dật cướp mất gần hết gói thuốc trên tay Mạnh Tiêu ném ra ngoài. Tiêu Ngôn Khanh thừa cơ xoay người lên xe ngựa, một tay cầm cương ngựa, một tay vươn ra, lạnh lùng nói: “Đi lên.”
Nhìn bàn tay thò ra trước mắt, Mạnh Tiêu chần chờ trong giây lát rồi lập tức cầm lấy, sau đó bò lên bằng cả tay lẫn chân.
Xúc giác trong lòng bàn tay mềm mại, Tiêu Ngôn Khanh phát hiện không đúng, bèn ngoảnh đầu nhìn lại, sau đó sửng sốt.
Tiếp đó Từ Dật cũng nhảy lên xe ngựa, tiếp nhận dây cương trong tay Tiêu Ngôn Khanh, lo lắng nói: “Chử tử, mau vào đi.”
Nói xong, hắn vung dây cương, nhìn đằng trước hô to: “Tránh ra!”
Tiêu Ngôn Khanh chui vào trong xe, Mạnh Tiêu ngồi trước cửa thùng xe, thấy hắn muốn đi vào trong thì ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Nàng rụt chân lại nhường đường cho hắn, nhưng vẫn chặn mất đường đi của hắn, không khỏi bối rối.
Mái tóc của nữ nhân rối bời, tóc con dính mồ hôi dán trên gò má trắng nõn, có lẽ vì nóng nên khuôn mặt nàng đỏ au, đôi mắt nhìn hắn cũng đong đầy hơi nước, trông có vẻ đáng thương, còn hơi chật vật.
Tiêu Ngôn Khanh nói: “Ngươi vào trước đi.”
Chiếc xe ngựa này nhìn từ bên ngoài có vẻ tầm thường, nhưng bên trong trang trí rất xa hoa, chính giữa nhuyễn tháp là một chiếc bàn gỗ hoàng hoa lê ba chân, bên trên là một tấm bình phong tử đàn khảm hoa mai, đỉnh huân hương bạch ngọc, một bộ trà cụ in hình cành hoa mẫu đơn và mấy quyển sách. Trong góc còn có một chiếc chậu đồng điêu khắc hoa văn hoa sen đựng nước đá hạ nhiệt độ.
Mạnh Tiêu hơi câu nệ ngồi bên cạnh Tiêu Ngôn Khanh.
Mặc dù kiếp trước hai người từng gặp gỡ mấy lần, nhưng chưa bao giờ chung đụng gần gũi như thế này. Lần cách gần nhất chẳng qua là nàng giúp hắn yểm trợ.
Đêm trước khi tân hoàng đăng cơ, Tam Hoàng tử đã nhận thấy điều gì đó nên tính cách trở nên bồn chồn và dễ nổi nóng hơn hẳn. Đôi khi y sẽ tự nhốt mình trong phòng một mình, đôi khi lại đột nhiên đập phá đồ đạc, đánh chửi hạ nhân, người trong phủ ai nấy đều cảm thấy bất an.
Cuối cùng, không biết ai góp ý vớ vẩn cho y, bảo y mời Tiêu Tham chính uống rượu, lại làm cho Tam Hoàng tử phi hôn mê rồi đưa lên giường Tiêu Tham chính. Nếu Tiêu Tham chính không tiết lộ nơi ẩn giấu di chiếu thì sẽ hủy hoại sĩ đồ của hắn.
Từ Dật cố gắng che chở Tiêu Ngôn Khanh bị thương đi ra ngoài, đến bên cạnh xe ngựa, đang định dìu hắn lên thùng xe thì bỗng một tia sáng bạc đâm tới từ bên cạnh. Từ Dật xoay người chặn lại, trên lưng xuất hiện một vết máu chỉ trong giây lát.
Thấy thế, đám đông chen chúc chung quanh lại phát ra tiếng hét điếc tai. Mạnh Tiêu ôm gói thuốc, khổ không tả nổi, thấy bạch quang lóe lên trước mắt thì không nghĩ ngợi nhiều, ném gói thuốc trong tay ra ngoài theo phản xạ. Gói thuốc đụng vào dao găm, dược liệu rơi vương vãi khắp mặt đất, khiến động tác của người nọ bị chững lại. Bắt lấy cơ hội này, Từ Dật cướp mất gần hết gói thuốc trên tay Mạnh Tiêu ném ra ngoài. Tiêu Ngôn Khanh thừa cơ xoay người lên xe ngựa, một tay cầm cương ngựa, một tay vươn ra, lạnh lùng nói: “Đi lên.”
Nhìn bàn tay thò ra trước mắt, Mạnh Tiêu chần chờ trong giây lát rồi lập tức cầm lấy, sau đó bò lên bằng cả tay lẫn chân.
Xúc giác trong lòng bàn tay mềm mại, Tiêu Ngôn Khanh phát hiện không đúng, bèn ngoảnh đầu nhìn lại, sau đó sửng sốt.
Tiếp đó Từ Dật cũng nhảy lên xe ngựa, tiếp nhận dây cương trong tay Tiêu Ngôn Khanh, lo lắng nói: “Chử tử, mau vào đi.”
Nói xong, hắn vung dây cương, nhìn đằng trước hô to: “Tránh ra!”
Tiêu Ngôn Khanh chui vào trong xe, Mạnh Tiêu ngồi trước cửa thùng xe, thấy hắn muốn đi vào trong thì ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Nàng rụt chân lại nhường đường cho hắn, nhưng vẫn chặn mất đường đi của hắn, không khỏi bối rối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mái tóc của nữ nhân rối bời, tóc con dính mồ hôi dán trên gò má trắng nõn, có lẽ vì nóng nên khuôn mặt nàng đỏ au, đôi mắt nhìn hắn cũng đong đầy hơi nước, trông có vẻ đáng thương, còn hơi chật vật.
Tiêu Ngôn Khanh nói: “Ngươi vào trước đi.”
Chiếc xe ngựa này nhìn từ bên ngoài có vẻ tầm thường, nhưng bên trong trang trí rất xa hoa, chính giữa nhuyễn tháp là một chiếc bàn gỗ hoàng hoa lê ba chân, bên trên là một tấm bình phong tử đàn khảm hoa mai, đỉnh huân hương bạch ngọc, một bộ trà cụ in hình cành hoa mẫu đơn và mấy quyển sách. Trong góc còn có một chiếc chậu đồng điêu khắc hoa văn hoa sen đựng nước đá hạ nhiệt độ.
Mạnh Tiêu hơi câu nệ ngồi bên cạnh Tiêu Ngôn Khanh.
Mặc dù kiếp trước hai người từng gặp gỡ mấy lần, nhưng chưa bao giờ chung đụng gần gũi như thế này. Lần cách gần nhất chẳng qua là nàng giúp hắn yểm trợ.
Đêm trước khi tân hoàng đăng cơ, Tam Hoàng tử đã nhận thấy điều gì đó nên tính cách trở nên bồn chồn và dễ nổi nóng hơn hẳn. Đôi khi y sẽ tự nhốt mình trong phòng một mình, đôi khi lại đột nhiên đập phá đồ đạc, đánh chửi hạ nhân, người trong phủ ai nấy đều cảm thấy bất an.
Cuối cùng, không biết ai góp ý vớ vẩn cho y, bảo y mời Tiêu Tham chính uống rượu, lại làm cho Tam Hoàng tử phi hôn mê rồi đưa lên giường Tiêu Tham chính. Nếu Tiêu Tham chính không tiết lộ nơi ẩn giấu di chiếu thì sẽ hủy hoại sĩ đồ của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro