Nương Tử Nhiều Phúc

Cặp Vợ Chồng Đó...

2025-01-10 02:29:55

Đây là câu chuyện Mạnh Tiêu nghe kể lúc bôi thuốc cho Kiều tỷ tỷ. Tam Hoàng tử cũng trút giận lên người nàng ấy, trên người không có một chỗ lành lặn.

Lúc đó Tam Hoàng tử đã lâm vào trạng thái nửa điên nửa tỉnh, thế mà lại thật sự nghe theo. Nàng ấy còn kể rằng người gợi ý nói là thị thiếp, nhưng Tam Hoàng tử lại chủ động đề xuất đánh thuốc mê Tam Hoàng tử phi, bởi vì thị thiếp không đủ cân lượng.

Cặp vợ chồng đó không có kẻ nào là người tốt.

Hôm ấy, lấy cớ cầu phúc cho bệ hạ, Tam Hoàng tử mời rất nhiều người đến phủ. Mạnh Tiêu giả ốm tránh thoát, các thị thiếp khác đều đi rót rượu, đêm đó nàng đi ngủ sớm, trong lúc đang ngủ mơ màng thì hắn đột ngột xông vào, đầy mặt đỏ ửng, đôi mắt mê ly.

Lúc ấy Mạnh Tiêu không biết hắn là Tiêu Ngôn Khanh, chỉ ngửi thấy mùi quen thuộc trên người hắn nên mới không tri hô. Sau đó nàng dùng nước trà hạ nhiệt độ cho hắn, nhưng cũng buông tấm khăn rồi đứng cách một chút để hắn tự xử lý, chờ thuốc trên người hắn hết hiệu lực, nàng liền gọi hắn rời đi.

Mạnh Tiêu không biết đêm đó hắn có nhận ra nàng hay không, nàng vẫn nghĩ là không. Đêm đó nàng không thắp đèn, trong phòng tối om.

Sau này Kiều tỷ tỷ kể lại với nàng rằng Tiêu Tham chính say rượu bị trượt chân ngã xuống nước, kế hoạch không thành công. Tam Hoàng tử nổi trận lôi đình, những thị thiếp rót rượu tối hôm đó và hạ nhân đều bị phạt. Khi ấy nàng còn cảm thấy may mắn vì mình không đi.

Thùng xe vừa chật vừa khép kín, chẳng mấy chốc trong mũi tràn ngập mùi đắng quen thuộc, còn loáng thoáng kèm theo mùi máu tươi nồng đậm.

Mạnh Tiêu ngoảnh đầu nhìn sang thì thấy trên vai phải của nam nhân bị rạch một vết thương, thịt lồi ra ngoài, ống tay áo màu ngân bạch bị máu tươi nhuộm ướt, một màu đỏ tươi, trông vô cùng đáng sợ.

Nam nhân cau mày, dáng ngồi ngay ngắn. Dường như cảm nhận được ánh mắt của Mạnh Tiêu, hắn quay sang nhìn nàng. Lúc nãy tình hình cấp bách nên không quan sát kỹ, lúc này hắn đã nhận ra nàng. Thấy nàng vẫn ôm chặt mấy gói thuốc trong lòng, hắn không khỏi buồn cười.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hắn gật đầu, chủ động chào hỏi: “Tạ phu nhân.”

Mạnh Tiêu xấu hổ: “Bái kiến Tiêu đại nhân.”

“Lúc nãy khiến ngươi bị sợ hãi, xin lỗi.”

Mạnh Tiêu lắc đầu: “May mà có Tiêu đại nhân ra tay giúp đỡ, không thì không biết ta sẽ bị dòng người xô đẩy đến nơi nào.”

Nghe bốn chữ “ra tay giúp đỡ”, Tiêu Ngôn Khanh nhớ lại cảnh lúc nãy hắn vươn tay kéo nàng, không khỏi chững lại, biết nàng hiểu nhầm. Hắn không tiện giải thích, bèn hỏi: “Tạ phu nhân định đi đâu?”

Mạnh Tiêu trả lời: “Về nhà.” Nhìn thoáng qua vết thương của hắn, nàng nói thêm: “Đến Chu Tước môn là được rồi.”

Tiêu Ngôn Khanh ừ một tiếng, sau đó nở nụ cười, nói với Từ Dật đang đánh xe bên ngoài: “Đến Chu Tước môn.”

Mạnh Tiêu không rõ hắn cười cái gì, đầy mặt ngơ ngác, bèn quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Tốc độ xe ngựa dần dần tăng lên, rèm cửa sổ cứ lắc la lắc lư, có thể thấy chút cảnh tượng bên ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nương Tử Nhiều Phúc

Số ký tự: 0