Nương Tử Nhiều Phúc

Tạ Phu Nhân Khá...

2025-01-10 02:29:55

Cho dù ngồi xe ngựa thì đến Chu Tước môn cũng cần một khắc. Lúc này Mạnh Tiêu mới chậm chạp nhận ra liệu có phải mình không khách sáo quá không nhỉ? Người ta bị thương mà còn yêu cầu họ đưa mình tới Chu Tước môn.

Lúc nãy hắn hỏi như vậy, có phải là định ám chỉ nàng xuống xe không? Nghĩ đến đây, Mạnh Tiêu hơi đỏ mặt, lúng túng đứng dậy.

Thấy tâm tư viết rõ trên mặt Mạnh Tiêu, Tiêu Ngôn Khanh không nhịn được buồn cười.

Từ Dật ở bên ngoài dừng xe: “Chủ tử, đến Chu Tước môn rồi.”

Mạnh Tiêu không dám nhìn Tiêu Ngôn Khanh, cắn môi rặn ra một câu: “Đa tạ Tiêu đại nhân.”

“Tạ phu nhân khách sáo.”

Mạnh Tiêu đỏ mặt, vội vàng xuống xe ngựa, sau đó ôm mấy thang thuốc nhanh chóng rời đi.

Chờ nàng đi rồi, Từ Dật lo lắng nhìn Tiêu Ngôn Khanh bị thương trong xe: “Chủ tử?”

Tiêu Ngôn Khanh nhắm mắt, sắc mặt tái nhợt nói: “Về phủ trước đã. Lát nữa truyền tin ta bị thương ra ngoài.”

“Vâng.”

Từ Dật lại ngồi trước thùng xe, tiếp tục đánh ngựa.

Trong xe thiếu một người nên nhanh chóng trở nên yên tĩnh. Tiêu Ngôn Khanh thả lỏng đầu óc.

Bệ hạ đã cao tuổi song mãi vẫn chưa lập Thái tử, cuộc chiến Trữ quân càng ngày càng khốc liệt.

Lão sư ngồi ở vị trí đó lâu rồi nên không muốn ủy quyền, lần này thoạt nhìn như Mao Cảnh Thăng đấu tranh với lão sư, nhưng trên thực tế người đứng đằng sau Mao Cảnh Thăng là bệ hạ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bệ hạ muốn nâng đỡ phái cải cách, lão sư không thể nào không phát hiện. Chỉ có điều lão sư cho rằng bệ hạ không còn sống bao lâu…

Dữu Âm đã chết, chắc chắn bệ hạ sẽ thừa dịp này gây khó dễ.

Đêm qua lão sư đi tìm hắn, hắn không thể từ chối, nhưng hắn không dám gánh vác chuyện này, cũng không thể làm trái ý bệ hạ.

Tiêu gia đi đến ngày hôm nay chẳng dễ dàng gì. Vinh nhục của mấy trăm người đều gánh trên vai hắn.

Không có nhiều biện pháp để phá được cụ diện này, khổ nhục kế được coi là trung hạ sách.

Hắn và Chu Tự bất hòa, nay lại còn bị thương, lão sư sẽ không quở trách hắn.

Hơn nữa, đây cũng là kết quả bệ hạ muốn chứng kiến.

Tiêu Ngôn Khanh nhớ lại cảnh tượng ban nãy, cảm thấy hẳn là không có sai sót chỗ nào. Ngoài ý muốn duy nhất là sự xuất hiện của Tạ phu nhân, tuy nhiên vấn đề không lớn.



Khi Mạnh Tiêu về nhà thì đã đến buổi trưa.

Thấy dáng vẻ chật vật của nàng, Điền thị không nhịn được nhíu mày: “Con ra ngoài làm gì vậy?”

Mạnh Tiêu nhăn mặt nói: “Có lẽ y thuật của đại phu kia rất cao siêu nên có rất nhiều người khám bệnh. Trong lúc xếp hàng, tự nhiên có hai người đánh nhau, trùng hợp con ở gần đó nên tự dưng bị liên lụy.”

Tạ Du lo lắng hỏi: “Tẩu tử có sao không?”

Mạnh Tiêu lắc đầu: “Ta không sao, chẳng qua mũ che bị người ta làm rơi rồi đạp hỏng mất.” Sau đó nàng cười nói với Điền thị: “Mẹ, đại phu nói chỉ cần con dưỡng thân thể khỏe mạnh thì sẽ không lo chuyện con cái.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nương Tử Nhiều Phúc

Số ký tự: 0