Tiệc
2024-11-04 03:30:00
Điều khiến nàng không cách nào tha thứ cho hắn ta chính là, Tạ Trường An và Thẩm Tâm Nguyệt lo lắng về sau đệ đệ thi đỗ, thế mà phái người đánh gãy chân đệ đệ, cắt đứt hoàn toàn con đường làm quan.
Đó là đệ đệ mà nàng chăm sóc từ nhỏ đến lớn, tích góp tiền mua kẹo cho nàng ăn, vào lúc nàng thành thân nói nàng đừng sợ, chịu ấm ức gì hắn sẽ làm chỗ dựa cho nàng.
Nàng không dám tưởng tượng, chịu đả kích như vậy, đệ đệ có chịu đựng được không? Cha mẹ bà nội sẽ tuyệt vọng như thế nào.
Nghĩ đến đây Mạnh Tiêu đè xuống hận ý trong lòng, cầm lược lại lần nữa chải lên, trả lời hắn ta: “Ừ.”
Tạ Trường An sững sờ, sau đó khẽ gật đầu, trên mặt là nụ cười tươi: “Vậy ta vào triều, nàng ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.”
Mạnh Tiêu ừ một tiếng, quay đầu nhìn bóng lưng đi xa của hắn ta.
Kiếp trước Tam hoàng tử và Thẩm gia thất thế cũng không biết hắn ta như thế nào? Đời này nàng phải xem thật kỹ.
…
Hôm nay là tiệc xuất giá của em gái Tiêu Tam lang, mấy ngày trước thiếp mời đã được đưa đến, Tạ Trường An dậy từ sớm, hình như sợ Mạnh Tiêu dậy muộn, còn cố ý đứng ở cửa ra vào gõ hai lần, nghe thấy Mạnh Tiêu đáp lại mới rời đi.
Những ngày này Mạnh Tiêu lấy cớ sức khỏe không tốt, không cho người vào phòng.
Tạ Du biết được tẩu tử sắp đi theo ca ca ra ngoài, nàng ấy rất vui, sớm đến nhà bếp bận rộn.
Nghỉ ngơi hơn nửa tháng, sức khỏe của Mạnh Tiêu đã tốt hơn, nàng sợ để lộ khí sắc không tốt còn cố ý dặm phấn, thoa son lên cho mình, tóc cũng được búi hết lên, đeo liên hoa quan.
Liên hoa quan này nàng có chút ấn tượng, là nàng tự mình làm, dùng chính nhuyễn yên la, phía trên điểm xuyết trâm hoa, trước khi đến kinh đô, nghĩ đến Tạ Trường An làm quan, dù sao cũng phải có trang phục, trang sức phù hợp, không thể để mất mặt khi ra ngoài.
Sau khi chỉnh trang ổn thỏa, Mạnh Tiêu đi đến nhà chính, trong nhà không nhiều phòng, bình thường ăn cơm đều ăn ở trong phòng Điền thị.
Phòng của Điền thị rộng rãi, ngăn thành hai gian, gian ngoài làm phòng chính, bên trong là phòng ngủ.
Giá nhà ở Kinh Đô đắt đỏ, Tạ gia không mua nổi nhà, người lại nhiều, chỉ có thể thuê một tiểu viện giá rẻ ở trong một con ngõ xa xôi, vừa vào viện tử là có ba gian phòng, cộng thêm một nhà bếp, mẹ chồng và Tạ Du ở một gian, Mạnh Tiêu và Tạ Trường An một gian, một gian nhỏ dùng làm thư phòng.
Điền thị thấy Mạnh Tiêu đến, giống như hơi sững sờ, lập tức đè xuống bất mãn, nói: “Ăn cơm đi.”
Không nói thêm gì nữa.
Mạnh Tiêu ừ một tiếng, ngồi bên cạnh Tạ Du.
Tạ Trường An nhìn dung mạo xinh đẹp của Mạnh Tiêu, không nhịn được có hơi hoảng hốt, hắn ta đã lâu chưa thấy thê tử ăn mặc như vậy, giống như đột nhiên biến thành người khác.
Đó là đệ đệ mà nàng chăm sóc từ nhỏ đến lớn, tích góp tiền mua kẹo cho nàng ăn, vào lúc nàng thành thân nói nàng đừng sợ, chịu ấm ức gì hắn sẽ làm chỗ dựa cho nàng.
Nàng không dám tưởng tượng, chịu đả kích như vậy, đệ đệ có chịu đựng được không? Cha mẹ bà nội sẽ tuyệt vọng như thế nào.
Nghĩ đến đây Mạnh Tiêu đè xuống hận ý trong lòng, cầm lược lại lần nữa chải lên, trả lời hắn ta: “Ừ.”
Tạ Trường An sững sờ, sau đó khẽ gật đầu, trên mặt là nụ cười tươi: “Vậy ta vào triều, nàng ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.”
Mạnh Tiêu ừ một tiếng, quay đầu nhìn bóng lưng đi xa của hắn ta.
Kiếp trước Tam hoàng tử và Thẩm gia thất thế cũng không biết hắn ta như thế nào? Đời này nàng phải xem thật kỹ.
…
Hôm nay là tiệc xuất giá của em gái Tiêu Tam lang, mấy ngày trước thiếp mời đã được đưa đến, Tạ Trường An dậy từ sớm, hình như sợ Mạnh Tiêu dậy muộn, còn cố ý đứng ở cửa ra vào gõ hai lần, nghe thấy Mạnh Tiêu đáp lại mới rời đi.
Những ngày này Mạnh Tiêu lấy cớ sức khỏe không tốt, không cho người vào phòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tạ Du biết được tẩu tử sắp đi theo ca ca ra ngoài, nàng ấy rất vui, sớm đến nhà bếp bận rộn.
Nghỉ ngơi hơn nửa tháng, sức khỏe của Mạnh Tiêu đã tốt hơn, nàng sợ để lộ khí sắc không tốt còn cố ý dặm phấn, thoa son lên cho mình, tóc cũng được búi hết lên, đeo liên hoa quan.
Liên hoa quan này nàng có chút ấn tượng, là nàng tự mình làm, dùng chính nhuyễn yên la, phía trên điểm xuyết trâm hoa, trước khi đến kinh đô, nghĩ đến Tạ Trường An làm quan, dù sao cũng phải có trang phục, trang sức phù hợp, không thể để mất mặt khi ra ngoài.
Sau khi chỉnh trang ổn thỏa, Mạnh Tiêu đi đến nhà chính, trong nhà không nhiều phòng, bình thường ăn cơm đều ăn ở trong phòng Điền thị.
Phòng của Điền thị rộng rãi, ngăn thành hai gian, gian ngoài làm phòng chính, bên trong là phòng ngủ.
Giá nhà ở Kinh Đô đắt đỏ, Tạ gia không mua nổi nhà, người lại nhiều, chỉ có thể thuê một tiểu viện giá rẻ ở trong một con ngõ xa xôi, vừa vào viện tử là có ba gian phòng, cộng thêm một nhà bếp, mẹ chồng và Tạ Du ở một gian, Mạnh Tiêu và Tạ Trường An một gian, một gian nhỏ dùng làm thư phòng.
Điền thị thấy Mạnh Tiêu đến, giống như hơi sững sờ, lập tức đè xuống bất mãn, nói: “Ăn cơm đi.”
Không nói thêm gì nữa.
Mạnh Tiêu ừ một tiếng, ngồi bên cạnh Tạ Du.
Tạ Trường An nhìn dung mạo xinh đẹp của Mạnh Tiêu, không nhịn được có hơi hoảng hốt, hắn ta đã lâu chưa thấy thê tử ăn mặc như vậy, giống như đột nhiên biến thành người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro