Nương Tử Nhiều Phúc

Nhìn Thấu

2025-01-10 02:29:55

Vẻ đẹp của Mạnh Tiêu rõ như ban ngày, vốn dĩ ở Thanh Thạch trấn đã rất nổi tiếng, còn chưa nảy nở đã có rất nhiều người đến cầu thân, từ khi quen biết Trần Sách, mỗi ngày hắn ta luôn khoe khoang tỷ tỷ của mình xinh đẹp thế nào, Tạ Trường An vẫn luôn cho rằng đối phương nói quá, mãi cho đến một lần Mạnh Tiêu đến thư viện đưa y phục cho Trần Sách, hắn ta vô thức cho rằng bản thân đã thấy được tiên tử trong sách.

Da trắng nõn nà, mặt mày như hoa, cho dù đến Kinh Thành đã được nửa năm, tham gia không ít yến tiệc và tiệc rượu, cũng chưa từng thấy nữ tử nào xinh đẹp hơn Mạnh Tiêu.

Chỉ là sau khi thành hôn, Mạnh Tiêu không hề chú ý đến cách ăn mặc, lúc ở nhà luôn mặc y phục bố y màu xám, nhìn lâu khiến hắn ta không còn cảm thấy kinh diễm nữa.

Tạ Du rất thích tẩu tử xinh đẹp như vậy, mắt sáng lên, thúc giục Mạnh Tiêu nhanh ăn.

Mạnh Tiêu cúi đầu ăn, bữa sáng là cháo, ăn vài miếng, Mạnh Tiêu phát hiện ra dưới đáy bát có giấu một quả trứng gà, nàng quay đầu nhìn về phía Tạ Du.

Tạ Du lén nháy mắt với nàng.

Đáy lòng Mạnh Tiêu mềm nhũn.

Lúc ra cửa, Tạ Trường An về thư phòng một chuyến, ôm một quà từ bên trong ra, trên đó viết mấy chữ mực Huy Châu.

Kiếp trước đi theo bên người tam hoàng tử, Mạnh Tiêu cũng biết được không ít đồ, mực Huy Châu chính là thứ mà tam hoàng tử thường dùng, một lượng hoàng kim một lượng mực, vô cùng trân quý.

Phần lớn bổng lục của Tạ Trường An đều dùng để thuê nhà, số tiền còn lại miễn cưỡng lắm mới duy trì được cuộc sống trong nhà, nào có tiền mua mực đắt giá như vậy.

Hai người đi ra ngõ nhỏ, Tạ Trường An không đi thẳng đến bên Chu Tước môn, mà đi về phía giáo phường quan thự phía đông.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngõ nhỏ nhà bọn họ ở phía tây, trên đường đi có một chợ phiên, bình thường đồ dùng trong nhà đều mua từ đó.

Tạ Trường An tìm một nhà cho thuê kiệu ở chợ, sau khi bàn xong giá cả, thuê hai chiếc kiệu nhỏ.

Bà chủ bảo bọn họ chờ một lát, xoay người đi ra hậu viện.

Tạ Trường An quay lại nói với Mạnh Tiêu: “Tiêu gia ở nội thành, khoảng cách có hơi xa, qua đó tốn khoảng nửa canh giờ, nàng mới khỏe, không thể mệt nhọc.”

Mạnh Tiêu cụp mắt, trên mặt lộ ra nụ cười: “Vẫn là phu quân săn sóc.”

Không có chọc thủng hắn ta vì mặt mũi của mình, kiếp trước nàng không nhìn thấu, bây giờ mới phát hiện ra, người này luôn thích dùng cớ muốn tốt cho người khác để thỏa mãn tư dục.

Tạ Trường An hài lòng với phản ứng của Mạnh Tiêu.

Một lát sau, hai chiếc kiệu nhỏ màu xanh để ở cửa ra vào.

Kiệu phu rất thuần thục, một đường vững vàng, màn kiệu làm từ sa tố duy, thông khí thoáng mát, Mạnh Tiêu có thể nhìn thẳng ra cảnh sắc bên ngoài.

Cho dù là kiếp trước hay bây giờ, ấn tượng của Mạnh Tiêu với kinh đô đều chỉ là con hẻm nhỏ đang ở kia, chỗ náo nhiệt nhất nàng từng đến là chợ chỗ giữa đường lớn, chưa từng được ngắm nội thành, về sau đi theo tam hoàng tử lại càng chỉ sống trong một tiểu viện nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nương Tử Nhiều Phúc

Số ký tự: 0