Tiêu Phủ
2025-01-10 02:29:55
Kiệu phu nâng họ tiến vào Chu Tước môn, đi vào bên trong sẽ thấy hai bên đường toàn là nhà dân và cửa hàng, có quầy than, tửu quán, tiệm bánh bao, tiệm son phấn… Cái gì cũng có. Đi một hồi lâu thì thấy một cây cầu, hai bên đầu cầu lại là một con đường cái, rộng lớn sạch sẽ hơn đường phố trung tâm rất nhiều. Mạnh Tiêu còn thấy tiệm trái cây, tiệm châu báu và cửa hàng kinh doanh hoa tươi, tranh vẽ, vô cùng nhộn nhịp.
Kiệu phu đi trên ngự nhai, gần đến cuối đường thì rẽ sang hướng tây, càng đi về phía trước càng yên ắng. Dần dà, Mạnh Tiêu thấy một phủ đệ khí phái huy hoàng.
Chỉ sau một chén trà đã đến Tiêu phủ.
Hôm nay Tiêu gia có hỷ sự, cổng mở rộng, giăng đèn kết hoa trước cổng. Thảm đỏ trải rất xa, trước cửa toàn là khách khứa qua lại, xe ngựa xe lừa chen chúc chật chội.
Cỗ kiệu mà Mạnh Tiêu đang ngồi không bắt mắt. Tạ Trường An bảo kiệu phu dừng lại từ xa rồi trả tiền ngay lập tức, tổng cộng là 30 đồng tiền, bởi vì đường xa, còn thuê kiệu phu nên giá hơi cao.
Mạnh Tiêu nhìn thoáng qua, ngày thường nhà họ không nỡ ăn thịt, 30 đồng tiền đủ để mua một cân thịt rồi.
Tạ Trường An chỉnh lại vạt áo, sau đó dẫn Mạnh Tiêu đi về phía cổng Tiêu gia.
Khách khứa đông nườm nượp như họp chợ. Hai người đứng ở đằng sau, Tạ Trường An ngẩng đầu nhìn biển hiệu của Tiêu phủ, nói bằng giọng hâm mộ: “Thật đúng là nhộn nhịp, làm vẻ vang dòng họ chính là thế này đấy.”
Mạnh Tiêu không đáp lại, trong lòng thầm nghĩ, chỉ cần Tiêu Tứ gia vẫn còn đó thì Tiêu gia vẫn sẽ nhộn nhịp như vậy.
Đến lượt Tạ Trường An, hắn ta dâng thiếp mời và hộp quà, hạ nhân Tiêu gia nhận lấy, một người trẻ tuổi ngồi sau bàn bên cạnh nhanh chóng ghi chép. Tiếp đó, một tỳ nữ mặc áo đỏ váy hạnh đi tới, dẫn họ vào bên trong.
Tỳ nữ nói: “Hôm nay đông người, bên ngoài là sảnh tiệc khách, mời khách quý đi theo ta.”
Tạ Trường An không nhịn được hỏi: “Hôm nay Tiêu đại nhân cũng có mặt à?”
Không cần nói cũng biết “Tiêu đại nhân” chỉ ai, tỳ nữ buông mi, khiêm nhường đáp: “Đại nhân bận trăm công nghìn việc, chúng ta cũng không được gặp ngài ấy nên không biết ngài ấy có mặt hay không.”
Tạ Trường An không hỏi nữa.
Mạnh Tiêu im lặng đi theo bên cạnh hắn ta. Tiêu gia rất rộng, từ cổng chính tiến vào, vòng qua ảnh bích, băng qua nghi môn* ở bên ngoài là một đường hành lang quanh co khúc khuỷu. Trải qua mấy khoảng sân mới đến phòng khách.
*Nghi môn: Một loại cổng trong kiến trúc Trung Hoa cổ điển, là kiểu cổng lớn được xây đằng sau cổng ra vào, thường đặt bàn ghế cho khách ngồi nghỉ, chờ chủ nhà ra gặp mặt.
Đã có không ít khách khứa ngồi trong phòng khách, tách ra hai khu nam nữ riêng, được ngăn cách bởi mấy tấm bình phong.
Tỳ nữ dẫn Mạnh Tiêu đến một bàn trong góc, Tạ Trường An cũng đi theo. Trên bàn tròn được làm từ gỗ lim trải khăn lụa thêu chữ “Hỷ”, ở giữa là một chiếc mâm chân cao hình hoa sen uyên ương trưng bày các loại trái cây tươi như nho, quýt, đào, còn có các loại đồ khô như táo đỏ, đậu phộng, hạch đào, mơ khô, cùng với các loại bánh phúc, bánh in… Bày đầy trên mâm.
Đã có hai vị nữ quyến ngồi trước bàn, hai người đều khoảng chừng ba mươi, người gầy dung nhan thanh tú, mặc áo bối tử* màu xanh lá mạ thêu hoa trên vạt áo, ống tay áo hẹp, đầu đội trâm ngọc hoa mai mạ vàng và hoa tai ngọc trai. Một người khác mặt tròn, vóc dáng hơi đầy đặn, mặc khoan bào đại tụ** màu tím và xám thêu cành mẫu đơn, đầu đội sáu cây trâm vàng tinh xảo mảnh dẻ, hoa văn là kiểu chim cá hoa lá, rất là khác biệt, đằng sau búi tóc cắm lược ngà voi màu trắng, phối hợp với vòng tai bằng vàng hình bươm bướm, dáng vẻ rất phú quý.
*Áo bối tử: Kiểu áo khoác ngoài của Trung Hoa cổ đại, thường thấy trong trang phục thời nhà Tống, Minh và Thanh.
**Khoan bào đại tụ: Kiểu áo khoác ngoài rất rộng, gắn liền với ống tay áo dài và rộng, phổ biến ở thời nhà Đường.
Kiệu phu đi trên ngự nhai, gần đến cuối đường thì rẽ sang hướng tây, càng đi về phía trước càng yên ắng. Dần dà, Mạnh Tiêu thấy một phủ đệ khí phái huy hoàng.
Chỉ sau một chén trà đã đến Tiêu phủ.
Hôm nay Tiêu gia có hỷ sự, cổng mở rộng, giăng đèn kết hoa trước cổng. Thảm đỏ trải rất xa, trước cửa toàn là khách khứa qua lại, xe ngựa xe lừa chen chúc chật chội.
Cỗ kiệu mà Mạnh Tiêu đang ngồi không bắt mắt. Tạ Trường An bảo kiệu phu dừng lại từ xa rồi trả tiền ngay lập tức, tổng cộng là 30 đồng tiền, bởi vì đường xa, còn thuê kiệu phu nên giá hơi cao.
Mạnh Tiêu nhìn thoáng qua, ngày thường nhà họ không nỡ ăn thịt, 30 đồng tiền đủ để mua một cân thịt rồi.
Tạ Trường An chỉnh lại vạt áo, sau đó dẫn Mạnh Tiêu đi về phía cổng Tiêu gia.
Khách khứa đông nườm nượp như họp chợ. Hai người đứng ở đằng sau, Tạ Trường An ngẩng đầu nhìn biển hiệu của Tiêu phủ, nói bằng giọng hâm mộ: “Thật đúng là nhộn nhịp, làm vẻ vang dòng họ chính là thế này đấy.”
Mạnh Tiêu không đáp lại, trong lòng thầm nghĩ, chỉ cần Tiêu Tứ gia vẫn còn đó thì Tiêu gia vẫn sẽ nhộn nhịp như vậy.
Đến lượt Tạ Trường An, hắn ta dâng thiếp mời và hộp quà, hạ nhân Tiêu gia nhận lấy, một người trẻ tuổi ngồi sau bàn bên cạnh nhanh chóng ghi chép. Tiếp đó, một tỳ nữ mặc áo đỏ váy hạnh đi tới, dẫn họ vào bên trong.
Tỳ nữ nói: “Hôm nay đông người, bên ngoài là sảnh tiệc khách, mời khách quý đi theo ta.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tạ Trường An không nhịn được hỏi: “Hôm nay Tiêu đại nhân cũng có mặt à?”
Không cần nói cũng biết “Tiêu đại nhân” chỉ ai, tỳ nữ buông mi, khiêm nhường đáp: “Đại nhân bận trăm công nghìn việc, chúng ta cũng không được gặp ngài ấy nên không biết ngài ấy có mặt hay không.”
Tạ Trường An không hỏi nữa.
Mạnh Tiêu im lặng đi theo bên cạnh hắn ta. Tiêu gia rất rộng, từ cổng chính tiến vào, vòng qua ảnh bích, băng qua nghi môn* ở bên ngoài là một đường hành lang quanh co khúc khuỷu. Trải qua mấy khoảng sân mới đến phòng khách.
*Nghi môn: Một loại cổng trong kiến trúc Trung Hoa cổ điển, là kiểu cổng lớn được xây đằng sau cổng ra vào, thường đặt bàn ghế cho khách ngồi nghỉ, chờ chủ nhà ra gặp mặt.
Đã có không ít khách khứa ngồi trong phòng khách, tách ra hai khu nam nữ riêng, được ngăn cách bởi mấy tấm bình phong.
Tỳ nữ dẫn Mạnh Tiêu đến một bàn trong góc, Tạ Trường An cũng đi theo. Trên bàn tròn được làm từ gỗ lim trải khăn lụa thêu chữ “Hỷ”, ở giữa là một chiếc mâm chân cao hình hoa sen uyên ương trưng bày các loại trái cây tươi như nho, quýt, đào, còn có các loại đồ khô như táo đỏ, đậu phộng, hạch đào, mơ khô, cùng với các loại bánh phúc, bánh in… Bày đầy trên mâm.
Đã có hai vị nữ quyến ngồi trước bàn, hai người đều khoảng chừng ba mươi, người gầy dung nhan thanh tú, mặc áo bối tử* màu xanh lá mạ thêu hoa trên vạt áo, ống tay áo hẹp, đầu đội trâm ngọc hoa mai mạ vàng và hoa tai ngọc trai. Một người khác mặt tròn, vóc dáng hơi đầy đặn, mặc khoan bào đại tụ** màu tím và xám thêu cành mẫu đơn, đầu đội sáu cây trâm vàng tinh xảo mảnh dẻ, hoa văn là kiểu chim cá hoa lá, rất là khác biệt, đằng sau búi tóc cắm lược ngà voi màu trắng, phối hợp với vòng tai bằng vàng hình bươm bướm, dáng vẻ rất phú quý.
*Áo bối tử: Kiểu áo khoác ngoài của Trung Hoa cổ đại, thường thấy trong trang phục thời nhà Tống, Minh và Thanh.
**Khoan bào đại tụ: Kiểu áo khoác ngoài rất rộng, gắn liền với ống tay áo dài và rộng, phổ biến ở thời nhà Đường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro