Chương 30 - Phó Giáo Chủ Đệ Nhất Trương Khôi !
Không Chơi Cùng...
Bán Đạo Thanh Phong
2024-08-07 14:24:40
Editor: Kingofbattle
Sở Huyền nhìn thấy Đinh Việt vừa điên cuồng còn bày đặt thể hiện, lập tức bó tay rồi, không hổ danh là khí vận chi tử Nam Châu.
Nhìn sơ qua thì Đinh Việt khá thảm hại, kỳ thật hắn cũng không bị thương quá nặng.
Huống chi, sau khi nuốt đan dược, vết thương đã mau chóng khép miệng, lại khôi phục về trạng thái đỉnh phong.
Cũng chẳng nói phóng đại, cho dù có thêm vài vị bán Đế, cũng không thể đánh chết Đinh Việt.
Bằng vào đế đan, đã có thể mài chết một hai gã bán Đế.
Cho dù đánh không lại, cũng có thể chạy trốn.
Đệ tử nào cũng được Sở Huyền truyền thụ, công pháp liễm khí tức, dùng để chạy trốn thì khỏi phải bàn cãi.
Nếu Đinh Việt muốn trốn, cho dù mười gã bán Đế cũng không chạm được góc áo của hắn.
Sắc mặt Lão giả Cửu Kiếm Sơn hơi âm trầm, vẫn không nói một lời, tiếp tục tụ thế.
Trong lòng Liễu Bình Phong đã sớm hối hận.
Bản thân không nên tức giận tham gia vào chuyện này.
Không phải chỉ bị chửi vài tiếng lão tặc thôi sao, cũng không phải mất mặt, có đáng không?
Hiện tại thì tốt rồi, triệt để đắc tội Đinh Việt.
Hắn có loại linh cảm, không giết được Đinh Việt !
Nhưng chuyện mà hắn thấy kinh khủng hơn, đó là sư tôn của Đinh Việt, rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Đế đan này là sư đệ hắn tự tay luyện chế?
Xem ra, không giống nói láo.
Vậy mà Nam Châu lại ẩn tàng một vị siêu cấp cường giả như vậy?
Chẳng lẽ, là vì Chiến Ma Cổ Địa?
Thần sắc Lão giả râu đỏ cũng nặng nề, nhìn chằm chằm vào Đinh Việt, không nói một lời.
Tên đã lên dây không thể không bắn.
Hiện tại có hối hận cũng đã muộn.
Sau khi giết Đinh Việt, kế tiếp còn phải chuẩn bị sư tôn hắn trả thù.
Thực lực Thiên Đỉnh Sơn cũng có hạn, nếu đối phương là Đế Cảnh, tuyệt đối không thể ngăn cản.
Trừ phi đối phương có chỗ kiêng dè.
Nhưng bất luận ra sao, giết Đinh Việt, chọc giận cường giả Đế Cảnh, có lẽ Thiên Đỉnh Sơn sẽ không bị diệt, nhưng hắn tuyệt đối phải chết!
Lão giả Cửu Kiếm Sơn vẫn đang tụ thế, nếu như Đinh Việt cố tình chờ đợi, đương nhiên lão sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Chuyện đã tới nước này, chỉ có thể cố gắng hết sức, diệt trừ mối hoạ như Đinh Việt!
Ầm ầm!
Bỗng nhiên, di tích cổ hơi chấn động, phía xa có một luồng sáng phóng lên trời.
"Ha ha......"
Lờ mờ truyền đến tiếng cười ha hả của Tà Vương.
Có chí bảo xuất hiện, hơn nữa có thể đã bị Tà Vương đoạt được.
"Không tốt, nhanh truy tìm bảo vật trong di tích cổ. " “
Hàn Ánh Mộng biến sắc quát to.
Cũng không thèm quan tâm tới Đinh Việt nữa, dẫn theo đám người Phiêu Hoa Các, chạy về phía trung tâm di tích.
Đinh Việt vừa nhìn thấy cảnh này, hắn liền nghĩ : " bảo bối bị người khác đoạt mất? "
Không thể được.
Tuy là những bảo vật trong di tích này không có giá trị đối với hắn, nhưng cũng không thể để kẻ khác chiếm lợi được.
Hắn đã đích thân tới đây, làm sao có thể tay trắng trở về?
"Không chơi cùng đám phế vật các ngươi nữa, ta phải đi tìm bảo vật. "
Thân hình Đinh Việt nhoáng một cái, chỗ hắn vừa đứng chỉ còn tàn ảnh, người đã đi xa hơn ngàn trượng, ngay sau đó bóng dáng của hắn đã biến mất.
Tốc độ cực nhanh, hai người Liễu Bình Phong cùng lão giả râu đỏ, căn bản không kịp ngăn cản.
Giờ khắc này, sắc mặt ba người đều đại biến.
Đinh Việt lại chạy thoát!
Lại dễ dàng chạy trốn từ trong tay bọn hắn.
Hơn nữa tốc độ chạy trốn cực nhanh, thuật che giấu khí tức cùng thân hình, hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng.
Nếu như Đinh Việt muốn chạy trốn, đừng nói là bốn vị, dù là mười vị cũng không thể giữ chân hắn.
Sở dĩ vừa nãy lưu lại, chỉ là vì giết một gã bán Đế để lập uy?
Khoé miệng Liễu Bình Phong cảm thấy đắng chát, quá sai lầm!
Vậy mà đắc tội một vị cường giả bực này, nếu như chuốc phải một gã cường địch cho Đế Quốc Đại Càn, vậy thì rất phiền toái.
Cũng may, Đinh Việt có cừu oán cùng Cửu Kiếm Sơn, không đến mức đứng ở phe Tần quốc.
Đế Quốc Đại Càn như thế nào, Liễu Bình Phong không biết, nhưng hắn hôm nay đã gây hoạ.
Nếu Đinh Việt muốn giết hắn, chỉ sợ cũng không quá khó.
Đinh Việt Chân cảnh tầng chín, đã giết một gã bán Đế, một khi hắn đột phá bán Đế, thì ai sẽ là đối thủ ?
Thậm chí Liễu Bình Phong còn hoài nghi, Đinh Việt sẽ không dừng ở bán Đế, mà là trực tiếp đột phá tới Đế Cảnh!
Tóm lại một câu, đắc tội Đinh Việt, là sai lầm lớn nhất cả đời hắn!
Ở một chỗ sâu của Bạch Thắng Sơn, bên trong tòa cung điện bị đổ nát, có một bộ thi thể đang nằm trên đất.
Cho dù là đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng, nhưng bộ thi thể này vẫn không bị thối rữa, chẳng qua là vẻ ngoài đã bị khô héo.
Có thể nhận ra, lúc người này còn sống có thực lực rất mạnh, hơn nữa nhục thân rất vững chắc, rất có khả năng là một võ giả am hiểu luyện thể.
Bên trên bộ thi thể này, có một thanh đao bị mắc kẹt.
Tà Vương bước tới rút đao ra, trong nháy mắt khi thanh đao được rút ra, cả toà cung điện đổ nát liền bị chấn động, một đạo sáng rực rỡ phát ra từ trên thanh đao.
Đế binh!
Hơn nữa còn là Đế binh thượng phẩm.
Tà Vương hưng phấn cười ha hả.
Hai vị tà soái theo sau Tà Vương, sắc mặt lộ ra vẻ khó coi, nhặt được bảo vật, lại còn cười lớn như vậy?
Không thể khiêm tốn một chút sao?
Sở Huyền quan sát từ Khuy Thiên Kính, thấy được một màn Tà Vương nhặt được đế binh, không khỏi cạn lời, Chủng Hồn Ấn có ảnh hưởng tới trí thông minh không ?
Tại sao hắn cảm giác Tà Vương có điểm rất lạ?
Tựa hồ thần kinh có vấn đề.
Chỉ là một thanh đế binh, tự nhiên Sở Huyền không để trong lòng.
Sở Huyền nhìn thấy Đinh Việt vừa điên cuồng còn bày đặt thể hiện, lập tức bó tay rồi, không hổ danh là khí vận chi tử Nam Châu.
Nhìn sơ qua thì Đinh Việt khá thảm hại, kỳ thật hắn cũng không bị thương quá nặng.
Huống chi, sau khi nuốt đan dược, vết thương đã mau chóng khép miệng, lại khôi phục về trạng thái đỉnh phong.
Cũng chẳng nói phóng đại, cho dù có thêm vài vị bán Đế, cũng không thể đánh chết Đinh Việt.
Bằng vào đế đan, đã có thể mài chết một hai gã bán Đế.
Cho dù đánh không lại, cũng có thể chạy trốn.
Đệ tử nào cũng được Sở Huyền truyền thụ, công pháp liễm khí tức, dùng để chạy trốn thì khỏi phải bàn cãi.
Nếu Đinh Việt muốn trốn, cho dù mười gã bán Đế cũng không chạm được góc áo của hắn.
Sắc mặt Lão giả Cửu Kiếm Sơn hơi âm trầm, vẫn không nói một lời, tiếp tục tụ thế.
Trong lòng Liễu Bình Phong đã sớm hối hận.
Bản thân không nên tức giận tham gia vào chuyện này.
Không phải chỉ bị chửi vài tiếng lão tặc thôi sao, cũng không phải mất mặt, có đáng không?
Hiện tại thì tốt rồi, triệt để đắc tội Đinh Việt.
Hắn có loại linh cảm, không giết được Đinh Việt !
Nhưng chuyện mà hắn thấy kinh khủng hơn, đó là sư tôn của Đinh Việt, rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Đế đan này là sư đệ hắn tự tay luyện chế?
Xem ra, không giống nói láo.
Vậy mà Nam Châu lại ẩn tàng một vị siêu cấp cường giả như vậy?
Chẳng lẽ, là vì Chiến Ma Cổ Địa?
Thần sắc Lão giả râu đỏ cũng nặng nề, nhìn chằm chằm vào Đinh Việt, không nói một lời.
Tên đã lên dây không thể không bắn.
Hiện tại có hối hận cũng đã muộn.
Sau khi giết Đinh Việt, kế tiếp còn phải chuẩn bị sư tôn hắn trả thù.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thực lực Thiên Đỉnh Sơn cũng có hạn, nếu đối phương là Đế Cảnh, tuyệt đối không thể ngăn cản.
Trừ phi đối phương có chỗ kiêng dè.
Nhưng bất luận ra sao, giết Đinh Việt, chọc giận cường giả Đế Cảnh, có lẽ Thiên Đỉnh Sơn sẽ không bị diệt, nhưng hắn tuyệt đối phải chết!
Lão giả Cửu Kiếm Sơn vẫn đang tụ thế, nếu như Đinh Việt cố tình chờ đợi, đương nhiên lão sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Chuyện đã tới nước này, chỉ có thể cố gắng hết sức, diệt trừ mối hoạ như Đinh Việt!
Ầm ầm!
Bỗng nhiên, di tích cổ hơi chấn động, phía xa có một luồng sáng phóng lên trời.
"Ha ha......"
Lờ mờ truyền đến tiếng cười ha hả của Tà Vương.
Có chí bảo xuất hiện, hơn nữa có thể đã bị Tà Vương đoạt được.
"Không tốt, nhanh truy tìm bảo vật trong di tích cổ. " “
Hàn Ánh Mộng biến sắc quát to.
Cũng không thèm quan tâm tới Đinh Việt nữa, dẫn theo đám người Phiêu Hoa Các, chạy về phía trung tâm di tích.
Đinh Việt vừa nhìn thấy cảnh này, hắn liền nghĩ : " bảo bối bị người khác đoạt mất? "
Không thể được.
Tuy là những bảo vật trong di tích này không có giá trị đối với hắn, nhưng cũng không thể để kẻ khác chiếm lợi được.
Hắn đã đích thân tới đây, làm sao có thể tay trắng trở về?
"Không chơi cùng đám phế vật các ngươi nữa, ta phải đi tìm bảo vật. "
Thân hình Đinh Việt nhoáng một cái, chỗ hắn vừa đứng chỉ còn tàn ảnh, người đã đi xa hơn ngàn trượng, ngay sau đó bóng dáng của hắn đã biến mất.
Tốc độ cực nhanh, hai người Liễu Bình Phong cùng lão giả râu đỏ, căn bản không kịp ngăn cản.
Giờ khắc này, sắc mặt ba người đều đại biến.
Đinh Việt lại chạy thoát!
Lại dễ dàng chạy trốn từ trong tay bọn hắn.
Hơn nữa tốc độ chạy trốn cực nhanh, thuật che giấu khí tức cùng thân hình, hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu như Đinh Việt muốn chạy trốn, đừng nói là bốn vị, dù là mười vị cũng không thể giữ chân hắn.
Sở dĩ vừa nãy lưu lại, chỉ là vì giết một gã bán Đế để lập uy?
Khoé miệng Liễu Bình Phong cảm thấy đắng chát, quá sai lầm!
Vậy mà đắc tội một vị cường giả bực này, nếu như chuốc phải một gã cường địch cho Đế Quốc Đại Càn, vậy thì rất phiền toái.
Cũng may, Đinh Việt có cừu oán cùng Cửu Kiếm Sơn, không đến mức đứng ở phe Tần quốc.
Đế Quốc Đại Càn như thế nào, Liễu Bình Phong không biết, nhưng hắn hôm nay đã gây hoạ.
Nếu Đinh Việt muốn giết hắn, chỉ sợ cũng không quá khó.
Đinh Việt Chân cảnh tầng chín, đã giết một gã bán Đế, một khi hắn đột phá bán Đế, thì ai sẽ là đối thủ ?
Thậm chí Liễu Bình Phong còn hoài nghi, Đinh Việt sẽ không dừng ở bán Đế, mà là trực tiếp đột phá tới Đế Cảnh!
Tóm lại một câu, đắc tội Đinh Việt, là sai lầm lớn nhất cả đời hắn!
Ở một chỗ sâu của Bạch Thắng Sơn, bên trong tòa cung điện bị đổ nát, có một bộ thi thể đang nằm trên đất.
Cho dù là đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng, nhưng bộ thi thể này vẫn không bị thối rữa, chẳng qua là vẻ ngoài đã bị khô héo.
Có thể nhận ra, lúc người này còn sống có thực lực rất mạnh, hơn nữa nhục thân rất vững chắc, rất có khả năng là một võ giả am hiểu luyện thể.
Bên trên bộ thi thể này, có một thanh đao bị mắc kẹt.
Tà Vương bước tới rút đao ra, trong nháy mắt khi thanh đao được rút ra, cả toà cung điện đổ nát liền bị chấn động, một đạo sáng rực rỡ phát ra từ trên thanh đao.
Đế binh!
Hơn nữa còn là Đế binh thượng phẩm.
Tà Vương hưng phấn cười ha hả.
Hai vị tà soái theo sau Tà Vương, sắc mặt lộ ra vẻ khó coi, nhặt được bảo vật, lại còn cười lớn như vậy?
Không thể khiêm tốn một chút sao?
Sở Huyền quan sát từ Khuy Thiên Kính, thấy được một màn Tà Vương nhặt được đế binh, không khỏi cạn lời, Chủng Hồn Ấn có ảnh hưởng tới trí thông minh không ?
Tại sao hắn cảm giác Tà Vương có điểm rất lạ?
Tựa hồ thần kinh có vấn đề.
Chỉ là một thanh đế binh, tự nhiên Sở Huyền không để trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro