Công khai theo đuổi
Cá mập không thích đi làm
2024-07-01 10:02:19
Hơi thở ấm áp lướt khẽ trên vành tai cô, hai má Ngọc Thảo lập tức đỏ bừng lên. Cô ngẩng đầu ngước nhìn người đàn ông trước mặt, dưới ánh đèn dịu nhẹ ngũ quan của anh cũng trở nên dịu dàng hơn. Nhất là cái ánh mắt quyến luyến thâm tình đó, quả thực khiến cô muốn chìm vào trong.
Trái tim trong lồng ngực của cô không tự chủ được mà lạc mất một nhịp. Hà Ngọc Thảo nhẹ giọng hỏi anh.
“Anh Ngụy nói những lời như thế này sẽ khiến tôi hiểu nhầm đấy…”
Ngụy Vũ hỏi lại cô.
“Hiểu nhầm gì chứ?”
“Hiểu nhầm rằng anh thích tôi.’’ Nói xong câu nói này, mặt Ngọc Thảo lại càng có xu thế đỏ lựng. Cả khuôn mặt của cô gần như đã đỏ bừng vì xấu hổ.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô nói ra một câu hỏi như thế này. Ngọc Thảo cảm thấy mình đúng là to gan lớn mật.
Khóe miệng Ngụy Vũ khẽ nhếch lên một độ cong nhỏ. Đúng lúc nhạc đã đến nhịp cuối cùng, Ngọc Thảo xoay một vòng duyên dáng, Ngụy Vũ khẽ kéo tay một cái, thân thể mềm mại lại rơi nghiêng vào trong vòng tay anh. Ngụy Vũ đỡ lấy vòng eo thon nhỏ đang nằm nghiêng trong lòng anh, anh cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô.
“Hoàn toàn không phải là hiểu lầm. Tôi chính là thích em, muốn theo đuổi em.”
Đêm hôm đó, Ngọc Thảo mất ngủ!
Có một điều gì kì lạ đang lặng lẽ nảy mầm trong trái tim cô. Lúc khiêu vũ trong vòng tay anh ta, cô có cảm giác khung cảnh này đã từng diễn ra trước kia rồi. Cứ mỗi khi cô nhắm mắt lại là bên tai câu hỏi của người đàn ông kia.
“Thế nên, Ngọc Thảo tiểu thư, em cho phép tôi thích em chứ?”
Ngọc Thảo vùi đầu vào gối. Người đàn ông đáng ghét, sao lại có người hỏi trực tiếp đến như vậy. Cứ như anh ta đang cưỡng chế xông vào cuộc sống của cô vậy. Đầu óc của cô lúc đấy như bị đóng băng lại, không biết trả lời sao cho thích hợp.
Đây không phải là lần đầu tiên Ngọc Thảo được người khác thổ lộ, nhưng đây là lần duy nhất cô ngượng nghịu đến mức luống cuống tay chân.
Ngọc Thảo lật người lại, ôm gối trước ngực nhìn trần nhà. Hình như cho anh ta một cơ hội cũng không phải là một chủ ý tồi tệ.
…
Chiều hôm sau khi Hà Ngọc Thảo tan làm cô đã thấy Ngụy Vũ ngồi uống trà đợi cô. Hôm nay có chút bận rộn, cô đang giam mình trong phòng làm việc từ sáng sớm. Đến giờ có chút đói bụng rồi thì mới chịu rời đi. Ắt hẳn Ngụy Vũ đã phải ngồi chờ ở nơi này một lúc lâu, nhưng trông dáng vẻ không có chút gì của biểu hiện khó chịu.
Dáng người cao lớn, vẻ ngoài đẹp trai chẳng mấy chốc anh đã thu hút được ánh mắt của rất nhiều người hướng tới. Ngụy Vũ giống như đã quá quen với việc này, anh nhẹ nhàng lắc đầu từ chối với những cô gái muốn đến làm quen.
Ngọc Thảo lén nói thầm trong lòng.
“Quả thật là một khuôn mặt hại nước hại dân.”
Ngụy Vũ như nghe được lời cô nói, anh chính xác đón được ánh mắt đang hướng đến của cô. Anh nhanh chóng đứng dậy sải bước về phía Ngọc Thảo, anh tự nhiên đón lấy túi xách của cô cầm hộ. Ngọc Thảo cũng vô thức buông tay ra.
“Chắc là em đói rồi, chúng ta đi ăn tối thôi.”
Ngọc Thảo còn chưa biết đáp lời như thế nào thì đã nghe thấy tiếng hai cô bé nhân viên lễ tân trêu chọc.
“Wow..”
“Người yêu của chị chủ đẹp trai thế. Bảo sao lâu nay chị chủ toàn giấu diếm.”
“Nhỉ, em cũng thấy thế. Anh chủ ơi, phải có lễ ra mắt đấy nhé.”
Ngụy Vũ lập tức gật đầu đồng ý.
“Được, lần sau đến sẽ mang quà cho mọi người.”
“Không phải. Mọi người đừng nói linh tinh.” Ngọc Thảo bất lực phản kháng nhưng nhìn ánh mắt đầy ẩn ý như muốn nói “em hiểu, chị chủ không phải giải thích thêm.”
Ngụy Vũ cười sang sảng, không cho cô có cơ hội nói gì thêm đã kéo tay cô ra ngoài xe. Khi Ngọc Thảo ngồi yên vị trên xe rồi thì mới hoàn hồn trách anh.
“Anh cứ nói linh tinh là ngày mai ở đó mọi người sẽ hiểu lầm hết.”
Ngụy Vũ đánh một vòng tay lái chuyên nghiệp, thản nhiên nói.
“Không có gì là hiểu lầm. Đây là chuyện sớm muộn mà thôi.”
Ngọc Thảo quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, phụng phịu đáp lời anh để che đi đôi má đang có xu hướng nóng lên của mình.
“Tôi thấy cũng chưa chắc đâu.”
Ngụy Vũ kiên định.
“Chắc chắn.”
Từ khi bắt đầu tiếp cận cô, anh đã có chủ đích cô chắc chắn phải là của anh. Ngụy Vũ trước nay không có khái niệm bỏ cuộc, một khi đã xác định mục tiêu thì chắc chắn sẽ theo đuổi đến cùng.
Hà Ngọc Thảo bắt buộc phải thuộc về anh. Cả cuộc đời này của cô sẽ phải cột chặt lấy anh.
Ngụy Vũ thực hiện đúng lời hứa, mua một đống quà là đồ hiệu cao cấp làm đồ ra mắt cho nhân viên. Những ngày tiếp theo nhân viên lẫn khách hàng của Lạc Thư Quán dần quen với sự xuất hiện của một người đàn ông đẹp trai đến đón bà chủ tan làm.
Trái tim trong lồng ngực của cô không tự chủ được mà lạc mất một nhịp. Hà Ngọc Thảo nhẹ giọng hỏi anh.
“Anh Ngụy nói những lời như thế này sẽ khiến tôi hiểu nhầm đấy…”
Ngụy Vũ hỏi lại cô.
“Hiểu nhầm gì chứ?”
“Hiểu nhầm rằng anh thích tôi.’’ Nói xong câu nói này, mặt Ngọc Thảo lại càng có xu thế đỏ lựng. Cả khuôn mặt của cô gần như đã đỏ bừng vì xấu hổ.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô nói ra một câu hỏi như thế này. Ngọc Thảo cảm thấy mình đúng là to gan lớn mật.
Khóe miệng Ngụy Vũ khẽ nhếch lên một độ cong nhỏ. Đúng lúc nhạc đã đến nhịp cuối cùng, Ngọc Thảo xoay một vòng duyên dáng, Ngụy Vũ khẽ kéo tay một cái, thân thể mềm mại lại rơi nghiêng vào trong vòng tay anh. Ngụy Vũ đỡ lấy vòng eo thon nhỏ đang nằm nghiêng trong lòng anh, anh cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô.
“Hoàn toàn không phải là hiểu lầm. Tôi chính là thích em, muốn theo đuổi em.”
Đêm hôm đó, Ngọc Thảo mất ngủ!
Có một điều gì kì lạ đang lặng lẽ nảy mầm trong trái tim cô. Lúc khiêu vũ trong vòng tay anh ta, cô có cảm giác khung cảnh này đã từng diễn ra trước kia rồi. Cứ mỗi khi cô nhắm mắt lại là bên tai câu hỏi của người đàn ông kia.
“Thế nên, Ngọc Thảo tiểu thư, em cho phép tôi thích em chứ?”
Ngọc Thảo vùi đầu vào gối. Người đàn ông đáng ghét, sao lại có người hỏi trực tiếp đến như vậy. Cứ như anh ta đang cưỡng chế xông vào cuộc sống của cô vậy. Đầu óc của cô lúc đấy như bị đóng băng lại, không biết trả lời sao cho thích hợp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây không phải là lần đầu tiên Ngọc Thảo được người khác thổ lộ, nhưng đây là lần duy nhất cô ngượng nghịu đến mức luống cuống tay chân.
Ngọc Thảo lật người lại, ôm gối trước ngực nhìn trần nhà. Hình như cho anh ta một cơ hội cũng không phải là một chủ ý tồi tệ.
…
Chiều hôm sau khi Hà Ngọc Thảo tan làm cô đã thấy Ngụy Vũ ngồi uống trà đợi cô. Hôm nay có chút bận rộn, cô đang giam mình trong phòng làm việc từ sáng sớm. Đến giờ có chút đói bụng rồi thì mới chịu rời đi. Ắt hẳn Ngụy Vũ đã phải ngồi chờ ở nơi này một lúc lâu, nhưng trông dáng vẻ không có chút gì của biểu hiện khó chịu.
Dáng người cao lớn, vẻ ngoài đẹp trai chẳng mấy chốc anh đã thu hút được ánh mắt của rất nhiều người hướng tới. Ngụy Vũ giống như đã quá quen với việc này, anh nhẹ nhàng lắc đầu từ chối với những cô gái muốn đến làm quen.
Ngọc Thảo lén nói thầm trong lòng.
“Quả thật là một khuôn mặt hại nước hại dân.”
Ngụy Vũ như nghe được lời cô nói, anh chính xác đón được ánh mắt đang hướng đến của cô. Anh nhanh chóng đứng dậy sải bước về phía Ngọc Thảo, anh tự nhiên đón lấy túi xách của cô cầm hộ. Ngọc Thảo cũng vô thức buông tay ra.
“Chắc là em đói rồi, chúng ta đi ăn tối thôi.”
Ngọc Thảo còn chưa biết đáp lời như thế nào thì đã nghe thấy tiếng hai cô bé nhân viên lễ tân trêu chọc.
“Wow..”
“Người yêu của chị chủ đẹp trai thế. Bảo sao lâu nay chị chủ toàn giấu diếm.”
“Nhỉ, em cũng thấy thế. Anh chủ ơi, phải có lễ ra mắt đấy nhé.”
Ngụy Vũ lập tức gật đầu đồng ý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được, lần sau đến sẽ mang quà cho mọi người.”
“Không phải. Mọi người đừng nói linh tinh.” Ngọc Thảo bất lực phản kháng nhưng nhìn ánh mắt đầy ẩn ý như muốn nói “em hiểu, chị chủ không phải giải thích thêm.”
Ngụy Vũ cười sang sảng, không cho cô có cơ hội nói gì thêm đã kéo tay cô ra ngoài xe. Khi Ngọc Thảo ngồi yên vị trên xe rồi thì mới hoàn hồn trách anh.
“Anh cứ nói linh tinh là ngày mai ở đó mọi người sẽ hiểu lầm hết.”
Ngụy Vũ đánh một vòng tay lái chuyên nghiệp, thản nhiên nói.
“Không có gì là hiểu lầm. Đây là chuyện sớm muộn mà thôi.”
Ngọc Thảo quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, phụng phịu đáp lời anh để che đi đôi má đang có xu hướng nóng lên của mình.
“Tôi thấy cũng chưa chắc đâu.”
Ngụy Vũ kiên định.
“Chắc chắn.”
Từ khi bắt đầu tiếp cận cô, anh đã có chủ đích cô chắc chắn phải là của anh. Ngụy Vũ trước nay không có khái niệm bỏ cuộc, một khi đã xác định mục tiêu thì chắc chắn sẽ theo đuổi đến cùng.
Hà Ngọc Thảo bắt buộc phải thuộc về anh. Cả cuộc đời này của cô sẽ phải cột chặt lấy anh.
Ngụy Vũ thực hiện đúng lời hứa, mua một đống quà là đồ hiệu cao cấp làm đồ ra mắt cho nhân viên. Những ngày tiếp theo nhân viên lẫn khách hàng của Lạc Thư Quán dần quen với sự xuất hiện của một người đàn ông đẹp trai đến đón bà chủ tan làm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro