Xứng đôi
Cá mập không thích đi làm
2024-07-01 10:02:19
Lúc này cũng giống như thế, ánh mắt đen nóng bỏng đó đang đối diện với ánh mắt của cô. Mỗi lần người đàn ông đó nhìn thẳng vào Ngọc Thảo, cô lại bất giác hơi ngượng ngùng né tránh ánh nhìn của Ngụy Vũ.
Cô không dám chắc là có phải anh thực sự có ý gì khác với mình hay không?
Nếu là người khác thì cô còn có thể khẳng định, nhưng với người đàn ông này thì cô chỉ dám đoán khoảng hai phần chắc chắn. Dù sao người như Ngụy Vũ cũng là cao thủ tình trường, bên cạnh không thiếu phụ nữ, không có lý do gì lại để mắt đến cô gái bình thường như cô.
Chỉ là nếu Ngụy Vũ không có ý định gì với cô thì với tần suất trùng hợp gặp mặt như thế này quả là bất thường.
Ngọc Thảo âm thầm lắc đầu, cô bắt buộc mình tỉnh táo lại không được tiếp tục suy nghĩ về người đàn ông đó nữa. Truyện Quân Sự
Buổi tiệc sinh nhật Mạnh Uyển được tổ chức luôn tại nhà. Bác Mạnh hiện đang là bộ trưởng bộ công nghệ, mẹ là nghệ sĩ nhân dân. Tối nay có rất nhiều khách khứa nể mặt đến tham dự.
Cả căn biệt thự được trang trí lộng lẫy, quà mừng của Mạnh Uyển nhiều đến mức có thể chất thành một ngọn núi nhỏ. Ngọc Thảo tặng cho cô ấy một quyển nhạc phổ làm quà.
Ở giữa sân khấu là cây đàn tranh được cha Mạnh đặt làm ở Lạc Thư Quán tặng cho con gái cưng. Nhân vật chính của buổi tiệc là Mạnh Uyển đang ngồi sau cây đàn, biểu diễn một khúc nhạc cho mọi người cùng thưởng thức.
Kết thúc khúc nhạc Mạnh Uyển đứng lên khéo léo cúi chào quan khách, tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Ai ai cũng khen ngợi bộ trưởng Mạnh có cô con gái vừa xinh đẹp vừa tài năng.
Mẹ Hà đang đi nói chuyện cùng mấy vị phu nhân khác, Ngọc Thảo nhân cơ hội này lặng lẽ trốn sang một góc khác. Ứng biến với mấy vị phu nhân đó đối với cô rất quen thuộc nhưng cô vẫn không muốn trả lời những câu hỏi luôn được lặp đi lặp lại mỗi lần gặp mặt đó.
Những người ở đây có Ngọc Thảo nhìn như ai cũng biết, nhưng thực ra cũng chẳng thân thiết được ai. Tính ra cô cũng có ít bạn bè. Trong cái vòng tròn luẩn quẩn ở cái giới thượng lưu, điều này là không thể tránh khỏi. Nề nếp gia giáo của cô khiến cô không thể thất lễ trước mặt người khác, chỉ là có thể tránh được lúc nào thì hay lúc đó.
Ngọc Thảo đứng cầm một cốc nước hoa quả đứng gần cửa sổ, cô ngước mắt ra bên ngoài ngắm nhìn. Tuyết đã bắt đầu rơi rồi, đây là trận tuyết đầu mùa.
Ngọc Thảo thích tuyết. Bình thường vào những ngày tuyết rơi cô sẽ cuộn mình trong chăn, bên cạnh có một cốc cacao nóng cùng với một quyển sách cô có thể ở nhà cả ngày.
Ngọc Thảo đang thả hồn mình theo những bông tuyết thì bên cạnh cô đã có người đến đứng cùng từ bao giờ.
Đến lúc Ngọc Thảo hạ tầm mắt thì đã thấy bóng hình phản chiếu của hai người ở trên tấm kính thủy tinh. Ánh mắt của người đàn ông vẫn luôn chăm chú còn có phần say đắm nhìn cô.
Nhận thấy cuối cùng cô gái cũng đã phát hiện ra sự tồn tại của mình bên cạnh, Ngụy Vũ lên tiếng bắt chuyện với cô trước.
“Từ lúc nãy đã muốn đến chào hỏi em, không ngờ lại có người đến chào hỏi nên tạm thời không thể rời đi.”
“Không có gì. Công việc của anh mà.”
“Công việc thì cũng cần có thời gian. Chắc tôi cũng phải học tập Lục Cảnh Thành, làm ra bộ mặt nghiêm túc dọa nạt để không có ai dám đến gần tôi sau giờ làm vậy.”
Ngụy Vũ thật sự suy xét theo hướng này. Anh cảm thấy Lục Cảnh Thành có thể mang cái bộ mặt lạnh lùng đó mà cũng có vợ, thậm chí nhờ việc này mà có thời gian quấn quýt bên vợ, anh cũng có chút ghen tị lẫn hâm mộ.
Ngọc Thảo bật cười, nói đùa với anh.
“Vậy thì không phải là cp Cảnh Vũ sẽ biến thành cp mặt lạnh hay sao?”
Cp Cảnh Vũ là cp do dân mạng ghép đôi giữa Lục Cảnh Thành và Ngụy Vũ, bọn họ cảm thấy hai người đàn ông đẹp trai đứng cạnh nhau đúng thật là cảnh đẹp ý vui. Ngọc Quân cứ mỗi lần thấy một cái tin gì đó thú vị trên mạng về hai người bọn họ là lại lập tức gửi cho cô.
“Em cũng thấy rồi sao?”
Ngụy Vũ thấy cô nói đến cái cp đó thì cũng có chút ngại ngùng. Ngọc Thảo gật đầu, vẫn nở nụ cười khó kiềm chế.
“Tôi thấy cũng xứng đôi.”
Tiếng nhạc du dương bắt đầu vang lên, ánh điện cũng bị tắt đi vài phần, mọi người đã bắt đầu cùng nhau khiêu vũ.
Con ngươi thâm thúy của Ngụy Vũ tối lại trước nụ cười như hoa của cô, anh trực tiếp ôm cô khéo vào lòng mình hòa cùng đám đông đang khiêu vũ.
Một tay Ngụy Vũ đặt trên vòng eo con kiến của Ngọc Thảo còn một tay nắm chặt lấy tay cô. Ngọc Thảo bất ngờ bị anh kéo đi khiêu vũ, cùng theo bản năng đặt bàn tay của mình lên vai anh. Mùi mộc hương trên cơ thể người đàn ông dần dần bao phủ lên cơ thể cô.
Ngụy Vũ cúi đầu nói bên tai Ngọc Thảo.
“Nhưng tôi cảm thấy, tôi và em mới thực sự là xứng đôi.”
Cô không dám chắc là có phải anh thực sự có ý gì khác với mình hay không?
Nếu là người khác thì cô còn có thể khẳng định, nhưng với người đàn ông này thì cô chỉ dám đoán khoảng hai phần chắc chắn. Dù sao người như Ngụy Vũ cũng là cao thủ tình trường, bên cạnh không thiếu phụ nữ, không có lý do gì lại để mắt đến cô gái bình thường như cô.
Chỉ là nếu Ngụy Vũ không có ý định gì với cô thì với tần suất trùng hợp gặp mặt như thế này quả là bất thường.
Ngọc Thảo âm thầm lắc đầu, cô bắt buộc mình tỉnh táo lại không được tiếp tục suy nghĩ về người đàn ông đó nữa. Truyện Quân Sự
Buổi tiệc sinh nhật Mạnh Uyển được tổ chức luôn tại nhà. Bác Mạnh hiện đang là bộ trưởng bộ công nghệ, mẹ là nghệ sĩ nhân dân. Tối nay có rất nhiều khách khứa nể mặt đến tham dự.
Cả căn biệt thự được trang trí lộng lẫy, quà mừng của Mạnh Uyển nhiều đến mức có thể chất thành một ngọn núi nhỏ. Ngọc Thảo tặng cho cô ấy một quyển nhạc phổ làm quà.
Ở giữa sân khấu là cây đàn tranh được cha Mạnh đặt làm ở Lạc Thư Quán tặng cho con gái cưng. Nhân vật chính của buổi tiệc là Mạnh Uyển đang ngồi sau cây đàn, biểu diễn một khúc nhạc cho mọi người cùng thưởng thức.
Kết thúc khúc nhạc Mạnh Uyển đứng lên khéo léo cúi chào quan khách, tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Ai ai cũng khen ngợi bộ trưởng Mạnh có cô con gái vừa xinh đẹp vừa tài năng.
Mẹ Hà đang đi nói chuyện cùng mấy vị phu nhân khác, Ngọc Thảo nhân cơ hội này lặng lẽ trốn sang một góc khác. Ứng biến với mấy vị phu nhân đó đối với cô rất quen thuộc nhưng cô vẫn không muốn trả lời những câu hỏi luôn được lặp đi lặp lại mỗi lần gặp mặt đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những người ở đây có Ngọc Thảo nhìn như ai cũng biết, nhưng thực ra cũng chẳng thân thiết được ai. Tính ra cô cũng có ít bạn bè. Trong cái vòng tròn luẩn quẩn ở cái giới thượng lưu, điều này là không thể tránh khỏi. Nề nếp gia giáo của cô khiến cô không thể thất lễ trước mặt người khác, chỉ là có thể tránh được lúc nào thì hay lúc đó.
Ngọc Thảo đứng cầm một cốc nước hoa quả đứng gần cửa sổ, cô ngước mắt ra bên ngoài ngắm nhìn. Tuyết đã bắt đầu rơi rồi, đây là trận tuyết đầu mùa.
Ngọc Thảo thích tuyết. Bình thường vào những ngày tuyết rơi cô sẽ cuộn mình trong chăn, bên cạnh có một cốc cacao nóng cùng với một quyển sách cô có thể ở nhà cả ngày.
Ngọc Thảo đang thả hồn mình theo những bông tuyết thì bên cạnh cô đã có người đến đứng cùng từ bao giờ.
Đến lúc Ngọc Thảo hạ tầm mắt thì đã thấy bóng hình phản chiếu của hai người ở trên tấm kính thủy tinh. Ánh mắt của người đàn ông vẫn luôn chăm chú còn có phần say đắm nhìn cô.
Nhận thấy cuối cùng cô gái cũng đã phát hiện ra sự tồn tại của mình bên cạnh, Ngụy Vũ lên tiếng bắt chuyện với cô trước.
“Từ lúc nãy đã muốn đến chào hỏi em, không ngờ lại có người đến chào hỏi nên tạm thời không thể rời đi.”
“Không có gì. Công việc của anh mà.”
“Công việc thì cũng cần có thời gian. Chắc tôi cũng phải học tập Lục Cảnh Thành, làm ra bộ mặt nghiêm túc dọa nạt để không có ai dám đến gần tôi sau giờ làm vậy.”
Ngụy Vũ thật sự suy xét theo hướng này. Anh cảm thấy Lục Cảnh Thành có thể mang cái bộ mặt lạnh lùng đó mà cũng có vợ, thậm chí nhờ việc này mà có thời gian quấn quýt bên vợ, anh cũng có chút ghen tị lẫn hâm mộ.
Ngọc Thảo bật cười, nói đùa với anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy thì không phải là cp Cảnh Vũ sẽ biến thành cp mặt lạnh hay sao?”
Cp Cảnh Vũ là cp do dân mạng ghép đôi giữa Lục Cảnh Thành và Ngụy Vũ, bọn họ cảm thấy hai người đàn ông đẹp trai đứng cạnh nhau đúng thật là cảnh đẹp ý vui. Ngọc Quân cứ mỗi lần thấy một cái tin gì đó thú vị trên mạng về hai người bọn họ là lại lập tức gửi cho cô.
“Em cũng thấy rồi sao?”
Ngụy Vũ thấy cô nói đến cái cp đó thì cũng có chút ngại ngùng. Ngọc Thảo gật đầu, vẫn nở nụ cười khó kiềm chế.
“Tôi thấy cũng xứng đôi.”
Tiếng nhạc du dương bắt đầu vang lên, ánh điện cũng bị tắt đi vài phần, mọi người đã bắt đầu cùng nhau khiêu vũ.
Con ngươi thâm thúy của Ngụy Vũ tối lại trước nụ cười như hoa của cô, anh trực tiếp ôm cô khéo vào lòng mình hòa cùng đám đông đang khiêu vũ.
Một tay Ngụy Vũ đặt trên vòng eo con kiến của Ngọc Thảo còn một tay nắm chặt lấy tay cô. Ngọc Thảo bất ngờ bị anh kéo đi khiêu vũ, cùng theo bản năng đặt bàn tay của mình lên vai anh. Mùi mộc hương trên cơ thể người đàn ông dần dần bao phủ lên cơ thể cô.
Ngụy Vũ cúi đầu nói bên tai Ngọc Thảo.
“Nhưng tôi cảm thấy, tôi và em mới thực sự là xứng đôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro