Ở Mạt Thế Mở Quán Ăn, Đứa Trẻ Bên Cạnh Thèm Đến Khóc

Chương 18

2024-12-15 17:23:04

Hiện tại nhiệm vụ hàng đầu, là nâng cấp xe đẩy lên, mở khóa công thức nấu ăn mới.

Tiểu Bạch gì đó, chịu thiệt một chút cũng được…

"Ư ư."

Tiểu Bạch rên rỉ một tiếng, nó đáng thương nhìn Nguyễn Điềm, cái đuôi nhỏ chỉ dài bằng cây bút chì tự động, sắp vẫy gãy rồi.

Nguyễn Điềm thật sự không đành lòng, cô che mắt lại, cắn răng, dậm chân.

"Được rồi, cho mày ăn một trăm viên."

Tiểu Bạch hài lòng, ngoan ngoãn ăn một trăm viên tinh hạch cấp thấp mà Nguyễn Điềm cho.

Lư Tuyết Tuyết ở bên cạnh nhìn Nguyễn Điềm làm việc lãng phí như vậy, không nhịn được ghen tị nói: "Vậy mà đưa thứ quý như vậy cho một con chó ăn, đúng là không biết xấu hổ."

"À đúng đúng đúng," Nguyễn Điềm cười nhạt, "Tôi không biết xấu hổ, còn phải quản cả chó nhà người khác nữa."

Nguyễn Điềm đứng dậy từ dưới đất, hai tay chống nạnh, hướng về phía Lư Tuyết Tuyết mà mắng: "Cô giỏi, cô cao thượng, cô có vị hôn phu mà còn đi làm tiểu tam, có bản lĩnh thì cô cũng biến ra bánh bao nhỏ xem nào?"

"Cô!" Lư Tuyết Tuyết lại sắp rơi nước mắt, cảm thấy mình bị sỉ nhục.

Dị năng của Lư Tuyết Tuyết chỉ có cấp C, có thể biến ra nước.

Nghe có vẻ rất lợi hại, dù sao nước trong mạt thế, là thứ rất quý giá.

Nhưng nước mà Lư Tuyết Tuyết biến ra quá ít, còn không đủ làm đầy một cái chậu rửa mặt trẻ em.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nước cô ta biến ra còn không uống được, hoàn toàn vô dụng.

Nếu không nhờ vào thực lực của Diệp Mặc Phong, cô ta hoàn toàn không sống được đến bây giờ.

"Cô cứ khóc đi, chắc nước mắt khóc ra còn nhiều hơn nước cô biến ra bằng dị năng."

"Diệp Mặc Phong!" Lư Tuyết Tuyết bị Nguyễn Điềm bắt nạt, chỉ biết khóc, đổ lỗi cho Diệp Mặc Phong.

"Cô gọi cậu ấy làm gì?" Nguyễn Điềm cất xe đẩy đi, "Cô gái, nếu cô cầu xin tôi, có lẽ tôi còn cho cô ăn phần vỏ bánh bao."

Lư Tuyết Tuyết nức nở, vô thức hỏi: "Thế phần nhân thì sao?"

Nguyễn Điềm chỉ tay về phía Tiểu Bạch đang ăn tinh hạch, "Tất nhiên là cho Tiểu Bạch ăn rồi."

"Oa!" Lư Tuyết Tuyết hoàn toàn không chịu nổi nữa, bật khóc nức nở.

Xung quanh có nhiều người xem cô ta bị cười nhạo, điều này khiến lòng tự trọng của Lư Tuyết Tuyết không chịu nổi, không nói hai lời trực tiếp chạy vào lều.

Tình nhân của cô ta, Bành Tư liếc Nguyễn Điềm một cái, lập tức đi theo vào để dỗ dành.

Hoàn toàn không coi vị hôn phu Diệp Mặc Phong này ra gì.

Diệp Mặc Phong cũng muốn đuổi theo, Nguyễn Điềm đưa tay ngăn cậu lại, "Nghe tôi, đừng vào."

"Nhưng Tuyết Tuyết khóc thương tâm như vậy," Diệp Mặc Phong không nhịn được lo lắng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ở Mạt Thế Mở Quán Ăn, Đứa Trẻ Bên Cạnh Thèm Đến Khóc

Số ký tự: 0