Ở Mạt Thế Mở Quán Ăn, Đứa Trẻ Bên Cạnh Thèm Đến Khóc
Chương 19
2024-12-15 17:23:04
"Cái này của cô ta gọi là khóc giả, cậu xem hoàn toàn không có nước mắt."
Diệp Mặc Phong không tin, "Tuyết Tuyết rất yếu ớt, nếu bây giờ tôi không an ủi, cô ấy sẽ bể nát (đau khổ) mất."
Nghe vậy, Nguyễn Điềm ngửa mặt lên trời cười lớn, chỉ vào bản thân, "Bây giờ cậu mà vào thì người bể nát là tôi đấy."
Cậu do dự, nhưng tiếng khóc trong lều càng lúc càng lớn.
Diệp Mặc Phong bất đắc dĩ lắc đầu, "Cô cứ bể nát đi, lát nữa tôi ra ngoài ghép lại cho cô."
Nguyễn Điềm: "..."
Bây giờ cuối cùng cô cũng hiểu được sự đáng sợ của loại liếm cẩu này rồi.
Diệp Mặc Phong cứ thế đi vào, Nguyễn Điềm ngồi xổm bên ngoài lều, đếm thời gian.
Vừa tiện dựng tai lên, nghe tiếng nói chuyện trong lều.
Lư Tuyết Tuyết vừa khóc, vừa nũng nịu hỏi Diệp Mặc Phong: "Nếu em và Nguyễn Điềm cùng rơi vào bầy tang thi, anh cứu ai trước?!"
Nghe vậy, khóe miệng Nguyễn Điềm giật giật, cái này không phải cùng nghĩa với "Tôi và mẹ anh cùng rơi xuống nước, anh cứu ai" sao?
Nguyễn Điềm dựng tai cao hơn, gần như toàn thân áp sát vào lều, lắng nghe tiếng động phát ra từ trong lều.
Không nghe thấy tiếng nói của Diệp Mặc Phong, nhưng tiếng khóc của Lư Tuyết Tuyết cũng đã dừng lại.
Nguyễn Điềm không nghe nữa, bĩu môi.
Tình cảnh hiện tại của cô thực sự khá lúng túng, nếu tùy tiện đi lại trong căn cứ thì có thể gặp nguy hiểm.
Rất nhiều người đã nhìn thấy năng lực dị thường của Nguyễn Điềm, vô cùng ngưỡng mộ.
Thậm chí có thể nói là thèm muốn, ghen tị!
Bọn họ không dám tưởng tượng, nếu mình có được kỹ năng của Nguyễn Điềm, sống cuộc sống tự do với những chiếc bánh bao nhỏ trong mạt thế, sẽ hạnh phúc đến mức nào.
Nguyễn Điềm chỉ có thể ngồi xổm ở cửa lều, buồn chán nghĩ: "Hay là hôm nay mình ngủ trên xe đẩy nhỉ."
Lúc này, Diệp Mặc Phong bước ra khỏi lều.
Nguyễn Điềm ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy vết tát trên mặt cậu.
"Ôi chao, đánh mạnh thật đấy."
Diệp Mặc Phong đã quen rồi, rõ ràng là thiên tài, còn sở hữu năng lực dị thường mạnh mẽ như thế, vậy mà lại là một người không có lòng tự trọng, theo đuôi người khác như một con chó.
Cậu ngồi xổm xuống, ngồi cạnh Nguyễn Điềm.
"Cậu không chọn Lư Tuyết Tuyết sao?"
Nghe vậy, Diệp Mặc Phong sững sờ, "Cô nghe thấy rồi à?"
Nguyễn Điềm gật đầu, cô ngại nói tư thế nghe lén lúc nãy của mình giống như một con gián thô bỉ.
Diệp Mặc Phong mỉm cười nói, "Không chọn."
Nguyễn Điềm khá tò mò: "Vậy cậu trả lời thế nào?"
Diệp Mặc Phong rất thành thật nói, "Tôi nói dùng kiếm tự chém mình làm đôi."
"..." Nguyễn Điềm lặng lẽ giơ ngón tay cái lên.
Diệp Mặc Phong không tin, "Tuyết Tuyết rất yếu ớt, nếu bây giờ tôi không an ủi, cô ấy sẽ bể nát (đau khổ) mất."
Nghe vậy, Nguyễn Điềm ngửa mặt lên trời cười lớn, chỉ vào bản thân, "Bây giờ cậu mà vào thì người bể nát là tôi đấy."
Cậu do dự, nhưng tiếng khóc trong lều càng lúc càng lớn.
Diệp Mặc Phong bất đắc dĩ lắc đầu, "Cô cứ bể nát đi, lát nữa tôi ra ngoài ghép lại cho cô."
Nguyễn Điềm: "..."
Bây giờ cuối cùng cô cũng hiểu được sự đáng sợ của loại liếm cẩu này rồi.
Diệp Mặc Phong cứ thế đi vào, Nguyễn Điềm ngồi xổm bên ngoài lều, đếm thời gian.
Vừa tiện dựng tai lên, nghe tiếng nói chuyện trong lều.
Lư Tuyết Tuyết vừa khóc, vừa nũng nịu hỏi Diệp Mặc Phong: "Nếu em và Nguyễn Điềm cùng rơi vào bầy tang thi, anh cứu ai trước?!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe vậy, khóe miệng Nguyễn Điềm giật giật, cái này không phải cùng nghĩa với "Tôi và mẹ anh cùng rơi xuống nước, anh cứu ai" sao?
Nguyễn Điềm dựng tai cao hơn, gần như toàn thân áp sát vào lều, lắng nghe tiếng động phát ra từ trong lều.
Không nghe thấy tiếng nói của Diệp Mặc Phong, nhưng tiếng khóc của Lư Tuyết Tuyết cũng đã dừng lại.
Nguyễn Điềm không nghe nữa, bĩu môi.
Tình cảnh hiện tại của cô thực sự khá lúng túng, nếu tùy tiện đi lại trong căn cứ thì có thể gặp nguy hiểm.
Rất nhiều người đã nhìn thấy năng lực dị thường của Nguyễn Điềm, vô cùng ngưỡng mộ.
Thậm chí có thể nói là thèm muốn, ghen tị!
Bọn họ không dám tưởng tượng, nếu mình có được kỹ năng của Nguyễn Điềm, sống cuộc sống tự do với những chiếc bánh bao nhỏ trong mạt thế, sẽ hạnh phúc đến mức nào.
Nguyễn Điềm chỉ có thể ngồi xổm ở cửa lều, buồn chán nghĩ: "Hay là hôm nay mình ngủ trên xe đẩy nhỉ."
Lúc này, Diệp Mặc Phong bước ra khỏi lều.
Nguyễn Điềm ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy vết tát trên mặt cậu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ôi chao, đánh mạnh thật đấy."
Diệp Mặc Phong đã quen rồi, rõ ràng là thiên tài, còn sở hữu năng lực dị thường mạnh mẽ như thế, vậy mà lại là một người không có lòng tự trọng, theo đuôi người khác như một con chó.
Cậu ngồi xổm xuống, ngồi cạnh Nguyễn Điềm.
"Cậu không chọn Lư Tuyết Tuyết sao?"
Nghe vậy, Diệp Mặc Phong sững sờ, "Cô nghe thấy rồi à?"
Nguyễn Điềm gật đầu, cô ngại nói tư thế nghe lén lúc nãy của mình giống như một con gián thô bỉ.
Diệp Mặc Phong mỉm cười nói, "Không chọn."
Nguyễn Điềm khá tò mò: "Vậy cậu trả lời thế nào?"
Diệp Mặc Phong rất thành thật nói, "Tôi nói dùng kiếm tự chém mình làm đôi."
"..." Nguyễn Điềm lặng lẽ giơ ngón tay cái lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro