Ở Mạt Thế Mở Quán Ăn, Đứa Trẻ Bên Cạnh Thèm Đến Khóc

Chương 40

2024-12-15 17:23:04

Nguyễn Điềm quay người nhìn chằm chằm Diệp Mặc Phong, tức đến nỗi ngực phập phồng.

Lư Tuyết Tuyết vẫn còn lời muốn nói, cô ta tiếp tục vênh váo nói: "Còn nữa, tinh hạch anh đào được trong đợt tang thi này, tất cả đều phải đưa cho em."

"Hả?" Nghe đến đây, Nguyễn Điềm không khỏi nghi ngờ tai mình có vấn đề.

Diệp Mặc Phong đúng là đồ ngốc mà!

Hình như Diệp Mặc Phong đã quen rồi, im lặng gật đầu, đồng ý với tất cả yêu cầu vô lý của Lư Tuyết Tuyết.

Lư Tuyết Tuyết lấy thẻ trắng của Diệp Mặc Phong đi bán đấu giá, cuối cùng bán rẻ với giá một nghìn tinh hạch cấp thấp.

Và đổi lấy thẻ đỏ với một người khác.

Mạng sống của Diệp Mặc Phong, trong mắt Lư Tuyết Tuyết chỉ đáng giá một nghìn tinh hạch cấp thấp.

Nguyễn Điềm biết chuyện này, suýt chút nữa thì bật cười, cô tức giận đến mức nhìn Diệp Mặc Phong thêm một cái nữa cũng sẽ nổ tung.

Cô ngồi xổm dưới xe đẩy, ôm chặt Tiểu Bạch, vùi mặt vào bụng mềm mại của nó, hít hà hai cái.

Không lâu sau, trên xe đẩy vang lên hai tiếng gõ nhẹ.

Nguyễn Điềm không cần ngẩng đầu cũng biết người đến tìm mình là ai, cô mỉa mai nói: "Ồ, đây không phải là tên thích người ta đến mức quên mình của chúng ta sao, sao không ở bên cạnh công chúa Lư Tuyết Tuyết mà lại chạy đến tìm tôi?"

"Đừng tức giận." Giọng nói của Diệp Mặc Phong dịu dàng, cậu đi đến trước mặt Nguyễn Điềm, cũng ngồi xổm xuống.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Hừ." Làm sao Nguyễn Điềm không giận được.

Cô bây giờ đã coi Diệp Mặc Phong là bạn tốt.

Nhìn thấy bạn tốt bị đối xử bất công và tủi nhục như vậy, làm sao Nguyễn Điềm không giận được?

Cô nhíu mày, lấy Tiểu Bạch che mặt, buồn bực khó chịu nói: "Tôi ghét cậu."

Đồng tử Diệp Mặc Phong run lên hai cái, cậu mất tự nhiên cụp mắt xuống, im lặng vài phút.

Bầu không khí giữa hai người bỗng trở nên hơi ngượng ngùng.

Không biết qua bao lâu, Diệp Mặc Phong đưa tay nắm lấy chân Tiểu Bạch, nhẹ giọng nói: "Tiểu Bạch, chủ nhân của mày nói ghét tao, giúp tao một chút được không?"

Nghe vậy, Nguyễn Điềm giả giọng Tiểu Bạch, ú ớ nói:

"Chủ nhân nói, trừ khi anh đá Lư Tuyết Tuyết, cô ấy mới miễn cưỡng tha thứ cho anh."

Diệp Mặc Phong hơi thở dài, cậu biết Lư Tuyết Tuyết coi mình là công cụ, nhưng quan niệm giáo dục từ nhỏ đến lớn cũng đang trói buộc Diệp Mặc Phong.

Đây cũng là điểm mâu thuẫn chí mạng trên người cậu, nếu không giúp Lư Tuyết Tuyết, mà ích kỷ bỏ mặc cô ta giữa bầy tang thi.

Vậy Diệp Mặc Phong sẽ không còn là Diệp Mặc Phong mà Nguyễn Điềm quen biết nữa.

"Cậu xem! Cậu còn thở dài nữa chứ, cậu không thấy tức giận sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ở Mạt Thế Mở Quán Ăn, Đứa Trẻ Bên Cạnh Thèm Đến Khóc

Số ký tự: 0