Ở Mạt Thế Mở Quán Ăn, Đứa Trẻ Bên Cạnh Thèm Đến Khóc
Chương 41
2024-12-15 17:23:04
Nguyễn Điềm lười để ý đến Diệp Mặc Phong nữa, cô trực tiếp nhét Tiểu Bạch vào lòng cậu, lạnh lùng nói: "Chúng ta chiến tranh lạnh, không! Chúng ta tuyệt giao!"
Diệp Mặc Phong ngơ ngác ôm Tiểu Bạch, cúi đầu nhìn vào đôi mắt long lanh của chó nhỏ.
"Nguyễn Điềm, chúng ta có thể nói chuyện lại được không?"
Nghe vậy, Nguyễn Điềm cứng cổ từ chối, "Không! Bây giờ tôi muốn đi ngủ!"
Diệp Mặc Phong: "Nhưng bây giờ mới chín giờ sáng."
"Tôi muốn ngủ lúc chín giờ sáng đấy! Lư Tuyết Tuyết bảo cậu đổi thẻ cậu còn đồng ý được, tôi ngủ lúc chín giờ sáng mà cậu lại trách tôi!"
Diệp Mặc Phong không nói gì, mím chặt môi.
Tuy Nguyễn Điềm nói muốn nằm trên xe đẩy ngủ ngon lành, nhưng thực chất tai cô lại vểnh lên nghe ngóng.
Một lúc sau, cô nghe thấy phía sau không có động tĩnh gì, cẩn thận quay đầu lại, thì thấy Diệp Mặc Phong không biết đã rời đi từ lúc nào.
Nguyễn Điềm: "Đi rồi sao? Được! Diệp Mặc Phong, cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho cậu!"
.
Vương Bằng vừa ngân nga bài hát vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh tạm bợ.
Chỉ cần nghĩ đến mấy trăm tinh hạch mà Lư Tuyết Tuyết tặng mình, tâm trạng anh ta liền trở nên rất tốt.
Chưa đi được hai bước, đột nhiên một vật sắc nhọn sượt qua tai anh ta!
Vật này cắt đứt vài sợi tóc của Vương Bằng, hai chân anh ta lập tức mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.
Đã chờ đợi ở đây từ lâu, Diệp Mặc Phong bước ra từ bóng tối.
Cậu nhìn chằm chằm Vương Bằng từ trên cao xuống, ánh mắt lạnh nhạt, nhẹ giọng nói: "Là anh phải không? Lén lút gây khó dễ cho Nguyễn Điềm."
Vương Bằng thực sự sắp bị dọa chết khiếp.
Sau ngày mạt thế, nhờ dị năng và một số cơ hội, anh ta trở thành người quản lý của căn cứ người sống sót thành phố D.
Vương Bằng gần như không ra ngoài nữa, khát thì có thể uống nước ngọt do dị năng của mình tạo ra.
Đói thì có những người sống sót khác đến, dùng lương thực để đổi lấy nước của anh ta.
Vương Bằng ngày càng nhát gan, suốt thời gian dài qua, anh ta đều ở trong cái tổ nhỏ của mình, sống cuộc sống an nhàn.
Vì vậy, đây là lần đầu tiên Vương Bằng cảm nhận được sát khí.
Anh ta run rẩy ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt của Diệp Mặc Phong, khi phát hiện người này là Diệp Mặc Phong, Vương Bằng lại không còn sợ hãi như vậy.
Dù sao...
Diệp Mặc Phong là "liếm cẩu" của Lư Tuyết Tuyết, mọi người trong căn cứ đều biết.
Lúc này Vương Bằng cảm thấy xấu hổ, anh ta tức giận, chống hai tay xuống đất.
Diệp Mặc Phong ngơ ngác ôm Tiểu Bạch, cúi đầu nhìn vào đôi mắt long lanh của chó nhỏ.
"Nguyễn Điềm, chúng ta có thể nói chuyện lại được không?"
Nghe vậy, Nguyễn Điềm cứng cổ từ chối, "Không! Bây giờ tôi muốn đi ngủ!"
Diệp Mặc Phong: "Nhưng bây giờ mới chín giờ sáng."
"Tôi muốn ngủ lúc chín giờ sáng đấy! Lư Tuyết Tuyết bảo cậu đổi thẻ cậu còn đồng ý được, tôi ngủ lúc chín giờ sáng mà cậu lại trách tôi!"
Diệp Mặc Phong không nói gì, mím chặt môi.
Tuy Nguyễn Điềm nói muốn nằm trên xe đẩy ngủ ngon lành, nhưng thực chất tai cô lại vểnh lên nghe ngóng.
Một lúc sau, cô nghe thấy phía sau không có động tĩnh gì, cẩn thận quay đầu lại, thì thấy Diệp Mặc Phong không biết đã rời đi từ lúc nào.
Nguyễn Điềm: "Đi rồi sao? Được! Diệp Mặc Phong, cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho cậu!"
.
Vương Bằng vừa ngân nga bài hát vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh tạm bợ.
Chỉ cần nghĩ đến mấy trăm tinh hạch mà Lư Tuyết Tuyết tặng mình, tâm trạng anh ta liền trở nên rất tốt.
Chưa đi được hai bước, đột nhiên một vật sắc nhọn sượt qua tai anh ta!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vật này cắt đứt vài sợi tóc của Vương Bằng, hai chân anh ta lập tức mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.
Đã chờ đợi ở đây từ lâu, Diệp Mặc Phong bước ra từ bóng tối.
Cậu nhìn chằm chằm Vương Bằng từ trên cao xuống, ánh mắt lạnh nhạt, nhẹ giọng nói: "Là anh phải không? Lén lút gây khó dễ cho Nguyễn Điềm."
Vương Bằng thực sự sắp bị dọa chết khiếp.
Sau ngày mạt thế, nhờ dị năng và một số cơ hội, anh ta trở thành người quản lý của căn cứ người sống sót thành phố D.
Vương Bằng gần như không ra ngoài nữa, khát thì có thể uống nước ngọt do dị năng của mình tạo ra.
Đói thì có những người sống sót khác đến, dùng lương thực để đổi lấy nước của anh ta.
Vương Bằng ngày càng nhát gan, suốt thời gian dài qua, anh ta đều ở trong cái tổ nhỏ của mình, sống cuộc sống an nhàn.
Vì vậy, đây là lần đầu tiên Vương Bằng cảm nhận được sát khí.
Anh ta run rẩy ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt của Diệp Mặc Phong, khi phát hiện người này là Diệp Mặc Phong, Vương Bằng lại không còn sợ hãi như vậy.
Dù sao...
Diệp Mặc Phong là "liếm cẩu" của Lư Tuyết Tuyết, mọi người trong căn cứ đều biết.
Lúc này Vương Bằng cảm thấy xấu hổ, anh ta tức giận, chống hai tay xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro