Ở Thế Giới Kinh Dị Vô Hạn Gian Lận
Chuyến Tàu Điện...
Loạn Thất Bát Tiêu
2024-09-18 16:37:30
Thẩm Tùng Nhiên đã mua vé tàu cho kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, sáng hôm sau cô thay quần áo, xách hành lý tham gia đội ngũ trở về nhà của trường học.
Xe buýt đến Thành đại học liền đầy nên chú tài xế đã chỡ một đoàn sinh viên thẳng đến ga tàu . Cứ như vậy với một vali hành lý, 8h30 cô sẽ lên tàu, về đến quê hương mất hơn một tiếng, có rất nhiều xe buýt ở ga tàu, đây là điểm dừng chân đầu tiên nên có rất nhiều ghế trống, sau khi lên xe cô nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
Cô nhi viện Mùa Xuân là nơi Thẩm Tùng Nhiên lớn lên, dù đã trưởng thành nhưng những đứa trẻ hoàn toàn tự lập vẫn có thể sống ở đây rất lâu. Cô nhi viện này đã thành lập ở ngoại thành được mấy chục năm, kiến trúc khó tránh khỏi tồi tàn, lũ trẻ vốn dĩ đang chơi trong sân khi nhìn thấy Thẩm Tùng Nhiên lập tức ném đá cuội trong tay.
"Chị Nhiên đã trở về rồi!"
"Ah!"
Bọn trẻ la hét chạy tới, Thẩm Tùng Nhiên buông vali cùng vài chiếc túi lớn, túi này là dọc đường cô xuống xe mua.
Đám trẻ con đều tranh nhau tới muốn ôm cô, lần lượt từng đứa trẻ lớn đi vào sân, người thi đỗ đại học không nhiều, về lại đây cũng không nhiều. Rất nhiều người đi nơi khác làm việc sau đó vẫn sẽ gửi tiền về, có một số người sau một thời gian thì mất liên lạc, Viện trưởng Thẩm âm thầm tiêu tiền cho những đứa con nhỏ của mình.
"Được rồi được rồi, đến đây, đây là quà cho các em, chúng ta vào trong sau đó sẽ chia từng thứ một có được không."
“ Vâng ạ!”
Bọn trẻ tràn đầy năng lượng hét lên sau đó cùng nhau xách túi vào nhà. Viện trưởng vốn dĩ đang cùng nhân viên hậu cần cùng nhau nấu ăn, nghe thấy Thẩm Tùng Nhiên trở về, vui vẻ lau tay rồi đi ra sân trước. Lần này Thẩm Tùng Nhiên trở lại với rất nhiều đồ khiến trưởng khoa cảm thấy đau lòng.
"Con, hài tử này mua nhiều như vậy, vẽ tranh kiếm chút tiền không dễ dàng, bọn nhóc này có ta sẽ không đói bụng."
Thẩm Tùng Nhiên cũng lấy ra quà bạn cùng phòng tặng: “Con trong lòng biết rõ mà, nhìn xem, đây là quà bạn cùng phòng của con tặng cho bọn trẻ.”
Viện trưởng nhìn qua, đây xem ra là sống chung với bạn học không tồi. Chẳng qua là do bà quá lo lắng thôi, trước đây Thẩm Tùng Nhiên ở sơ trung, cao trung cũng rất hòa hợp với các bạn cùng lớp.
Thẩm Tùng Nhiên trở lại trường học sau bảy ngày nghỉ Quốc khánh, trong thời gian nghỉ lễ, cô nhìn thấy trên đầu viện trưởng mama ngày càng nhiều tóc trắng, cô lo lắng vào một lúc nào đó mình sẽ chết trong nhiệm vụ, nhưng hiện tại cô không có biện pháp một lần kiếm được nhiều tiền để dành cho cô nhi viện.
Nhưng nghĩ đến năng lực nằm mơ đặc biệt của mình, Thẩm Tùng Nhiên cảm thấy vẫn có thể đi một bước tính một bước.
Sau khi trở lại trường học nửa tháng, thời gian nghỉ ngơi sau khi hoàn thành nhiệm vụ trung cấp cũng sắp kết thúc. Lần này cô chọn buổi tối trước khi đi ngủ tiến vào. Trước mặt cô là một chiếc máy tính, ngón tay của Thẩm Tùng Nhiên vẫn đang đặt trên bàn phím, xung quanh là tiếng gõ bàn phím liên tục không ngừng, trong lúc cô còn đang ngơ ngác, một chồng văn kiện màu xanh lam rơi xuống trước mặt cô.
"Những thứ này đều là thứ ngày mai cần, hôm nay cô tăng ca làm cho xong đi."
Thẩm Tùng Nhiên ngước lên nhìn thấy một người phụ nữ mặc trang phục công sở, trông có vẻ thành thục nhưng dáng vẻ chưa đến ba mươi, trên mặt trang điểm tinh tế nhưng đôi lông mày luôn cau lại, trông bộ dạng rất nghiêm khắc.
Thấy Thẩm Tùng Nhiên không trả lời mình, người phụ nữ đứng thẳng người nhìn cô:
"Đi làm mà phát ngốc cái gì thế? Tôi nói cô đã nghe rõ chưa?" Thẩm Tùng Nhiên gật đầu, sau đó cầm tài liệu bị trượt trên bàn phím sắp xếp lại, nhìn thấy cô như vậy, người phụ nữ lắc đầu rồi quay đôi giày cao gót rời đi.
Mãi cho đến khi người phụ nữ bước vào văn phòng, người bên cạnh Thẩm Tùng Nhiên mới đi tới nói:
“ Nữ ma đầu này thật tàn nhẫn, thế mà đưa cho cô nhiều văn kiện như vậy, e là cô phải tăng ca đến tận khuya.”
Vị bên cạnh cô là một nhân viên cũ khoảng hai mươi lăm hai sáu tuổi, nghĩ đến đây trong đầu Thẩm Tùng Nhiên nảy ra một ý nghĩ, làm sao cô biết người này là nhân viên cũ.
Thấy Thẩm Tùng Nhiên chỉ im lặng nghe, nhân viên cũ nói tiếp:
“ Cũng phải, cô là một thực tập sinh trẻ xinh đẹp như vậy, ở công ty luôn nhận được sự quan tâm, nữ ma đầu nhìn thấy cô liền ngứa mắt cũng nằm trong dự liệu.”
Nói là nói như vậy, nhưng giọng điệu của nhân viên cũ lại có vẻ mỉa mai, Thẩm Tùng Nhiên không có ý định nói chuyện với cô ta, rũ mắt xuống nói:
“Vậy tôi xử lý đống văn kiện này trước.”
Nói xong, cô bắt đầu mở tập văn kiện thứ nhất, thấy không thể nói chuyện với cô, nhân viên cũ ngồi lại chỗ cùa mình, nghiêng người sang một bên, bắt đầu noi nhỏ với một người khác.
Thẩm Tùng Nhiên mở văn kiện ra thì phát hiện tất cả đều là đồ họa, đại khái chính là đem những bức vẽ này đưa ra làm mẫu sơ thảo quảng cáo, sau đó đưa qua cho người phụ nữ vừa rồi vào ngày mai, mà nữ ma đầu nhân viên cũ vừa nhắc đến chính là cái trưởng bộ phận của bọn họ, điển hình tinh tế trong giới nhân viên văn phòng, gần 30 tuổi chưa kết hôn, trông không tồi. Trong công ty có người nghị luận liệu cô cùng ông chủ không biết có cái bí mật gì không thể nói người khác biết hay không?
Thân phận của cô lần này khác với trước đây, ở Khách sạn Vĩnh An cô chính là một vị khách đột nhiên xuất hiện, ở Vùng biển hắc ám cũng vậy, nhưng lần này cô có thân phận, thậm chí thân phận này có thể biết, cô đều biết.
Thân phận của Thẩm Tùng Nhiên lần này là thực tập sinh ở công ty quảng cáo, cô đã làm việc ở đây được nửa tháng, và cái vị chủ quản vừa rồi, theo hiểu biết của cô thì không giống người dựa vào quy tắc ngầm để thượng vị, thực lực tuyệt đối có thể đảm đương vị trí chủ quản.
Tuy nhiên, nơi công sở không thiếu những lời nói xấu phụ nữ xinh đẹp. Thân phận này có nửa tháng học tập kinh nghiệm nên vẫn có thể làm loại công việc này, hơn nữa bản thân cô chính là học Mỹ Thuật, tùy rằng đối với quảng cáo không hiểu, nhưng trước tiên hãy thực hiện một phần giới thiệu sơ lược đẹp mắt.
Vừa mới bắt đầu làm việc cô kiểm tra thời gian, lúc đó là 2 giờ 15 phút chiều, công ty này tan làm lúc 6 giờ 30 tối, vì cô tập trung tinh thần làm việc nên rất nhanh đã đến thời gian tan sở, các đồng nghiệp xung quanh lần lượt rời đi.
Người ngồi bên cạnh cô cũng đứng dậy vỗ vai cô: "Làm tốt lắm thực tập sinh. Tôi tan ca trước."
Thẩm Tùng Nhiên lễ phép đáp lại: “Vâng, tạm biệt.”
Khi trời tối hẳn, trong văn phòng còn lại rất ít người, Thẩm Tùng Nhiên thậm chí còn quên nhìn thời gian.
Cửa phòng làm việc của chủ quản mở ra, hiện tại đã mười một giờ tối, nữ chủ quản nhìn đồng hồ rồi đóng cửa rời đi, khi đi ngang qua Thẩm Tùng Nhiên, nhìn thấy dáng vẻ làm việc nghiêm túc của cô, gật đầu hài lòng rời đi.
Lại nửa tiếng nữa trôi qua, khi mọi công việc đã xong, cô ngồi thẳng dậy vươn vai, hóa ra đây chính là công việc bán chất xám a, người cô đều cứng đờ.
Lúc này cô mới có thời gian xem nhiệm vụ lần này.
(Đọc truyện tại dtruyen.com những nơi khác đều là reup)
[Chuyến tàu điện ngầm cuối cùng trên tuyến 4
Cấp độ nhiệm vụ: cấp thấp
Nội dung nhiệm vụ: Vào hừng đông ( từ 00h – 5h), đi chuyến tàu điện ngầm cuối cùng của tuyến số 4, tìm những mảnh thư trong mỗi toa tàu, người làm nhiệm vụ nào tìm được một mảnh là hoàn thành nhiệm vụ ngày đó. Trong một tuần thu thập đủ bảy mảnh là có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Nhắc nhở nhiệm vụ: Mỗi toa xe không được có quá hai nhiệm vụ giả. 】
Chuyến tàu điện ngầm cuối cùng vào hừng đông, vậy thì chỉ còn 20 phút nữa, Thẩm Tùng Nhiên nhanh chóng lưu lại tư liệu, đóng máy tính rồi đứng dậy rời đi.
Vị trí của tuyến tàu điện ngầm số 4 nhanh chóng xuất hiện trong đầu cô, cách công ty này không xa, đi bộ khoảng 10 phút là có thể đến nơi.
Đã gần hừng đông, tòa nhà văn phòng này vẫn còn rất nhiều người tăng ca, nhưng tiếng bíp thang máy ở sảnh tầng một thập phần rõ ràng.
Khi bước ra khỏi tòa nhà cảm nhận một cơn gió mát thổi qua, hóa ra ở đây đang là mùa thu, bộ quần áo cô đang mặc cũng không giống hai lần trước, ngoại trừ cơ thể vẫn là của mình, tất cả những thứ khác rất xa lạ.
Xe buýt đến Thành đại học liền đầy nên chú tài xế đã chỡ một đoàn sinh viên thẳng đến ga tàu . Cứ như vậy với một vali hành lý, 8h30 cô sẽ lên tàu, về đến quê hương mất hơn một tiếng, có rất nhiều xe buýt ở ga tàu, đây là điểm dừng chân đầu tiên nên có rất nhiều ghế trống, sau khi lên xe cô nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
Cô nhi viện Mùa Xuân là nơi Thẩm Tùng Nhiên lớn lên, dù đã trưởng thành nhưng những đứa trẻ hoàn toàn tự lập vẫn có thể sống ở đây rất lâu. Cô nhi viện này đã thành lập ở ngoại thành được mấy chục năm, kiến trúc khó tránh khỏi tồi tàn, lũ trẻ vốn dĩ đang chơi trong sân khi nhìn thấy Thẩm Tùng Nhiên lập tức ném đá cuội trong tay.
"Chị Nhiên đã trở về rồi!"
"Ah!"
Bọn trẻ la hét chạy tới, Thẩm Tùng Nhiên buông vali cùng vài chiếc túi lớn, túi này là dọc đường cô xuống xe mua.
Đám trẻ con đều tranh nhau tới muốn ôm cô, lần lượt từng đứa trẻ lớn đi vào sân, người thi đỗ đại học không nhiều, về lại đây cũng không nhiều. Rất nhiều người đi nơi khác làm việc sau đó vẫn sẽ gửi tiền về, có một số người sau một thời gian thì mất liên lạc, Viện trưởng Thẩm âm thầm tiêu tiền cho những đứa con nhỏ của mình.
"Được rồi được rồi, đến đây, đây là quà cho các em, chúng ta vào trong sau đó sẽ chia từng thứ một có được không."
“ Vâng ạ!”
Bọn trẻ tràn đầy năng lượng hét lên sau đó cùng nhau xách túi vào nhà. Viện trưởng vốn dĩ đang cùng nhân viên hậu cần cùng nhau nấu ăn, nghe thấy Thẩm Tùng Nhiên trở về, vui vẻ lau tay rồi đi ra sân trước. Lần này Thẩm Tùng Nhiên trở lại với rất nhiều đồ khiến trưởng khoa cảm thấy đau lòng.
"Con, hài tử này mua nhiều như vậy, vẽ tranh kiếm chút tiền không dễ dàng, bọn nhóc này có ta sẽ không đói bụng."
Thẩm Tùng Nhiên cũng lấy ra quà bạn cùng phòng tặng: “Con trong lòng biết rõ mà, nhìn xem, đây là quà bạn cùng phòng của con tặng cho bọn trẻ.”
Viện trưởng nhìn qua, đây xem ra là sống chung với bạn học không tồi. Chẳng qua là do bà quá lo lắng thôi, trước đây Thẩm Tùng Nhiên ở sơ trung, cao trung cũng rất hòa hợp với các bạn cùng lớp.
Thẩm Tùng Nhiên trở lại trường học sau bảy ngày nghỉ Quốc khánh, trong thời gian nghỉ lễ, cô nhìn thấy trên đầu viện trưởng mama ngày càng nhiều tóc trắng, cô lo lắng vào một lúc nào đó mình sẽ chết trong nhiệm vụ, nhưng hiện tại cô không có biện pháp một lần kiếm được nhiều tiền để dành cho cô nhi viện.
Nhưng nghĩ đến năng lực nằm mơ đặc biệt của mình, Thẩm Tùng Nhiên cảm thấy vẫn có thể đi một bước tính một bước.
Sau khi trở lại trường học nửa tháng, thời gian nghỉ ngơi sau khi hoàn thành nhiệm vụ trung cấp cũng sắp kết thúc. Lần này cô chọn buổi tối trước khi đi ngủ tiến vào. Trước mặt cô là một chiếc máy tính, ngón tay của Thẩm Tùng Nhiên vẫn đang đặt trên bàn phím, xung quanh là tiếng gõ bàn phím liên tục không ngừng, trong lúc cô còn đang ngơ ngác, một chồng văn kiện màu xanh lam rơi xuống trước mặt cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Những thứ này đều là thứ ngày mai cần, hôm nay cô tăng ca làm cho xong đi."
Thẩm Tùng Nhiên ngước lên nhìn thấy một người phụ nữ mặc trang phục công sở, trông có vẻ thành thục nhưng dáng vẻ chưa đến ba mươi, trên mặt trang điểm tinh tế nhưng đôi lông mày luôn cau lại, trông bộ dạng rất nghiêm khắc.
Thấy Thẩm Tùng Nhiên không trả lời mình, người phụ nữ đứng thẳng người nhìn cô:
"Đi làm mà phát ngốc cái gì thế? Tôi nói cô đã nghe rõ chưa?" Thẩm Tùng Nhiên gật đầu, sau đó cầm tài liệu bị trượt trên bàn phím sắp xếp lại, nhìn thấy cô như vậy, người phụ nữ lắc đầu rồi quay đôi giày cao gót rời đi.
Mãi cho đến khi người phụ nữ bước vào văn phòng, người bên cạnh Thẩm Tùng Nhiên mới đi tới nói:
“ Nữ ma đầu này thật tàn nhẫn, thế mà đưa cho cô nhiều văn kiện như vậy, e là cô phải tăng ca đến tận khuya.”
Vị bên cạnh cô là một nhân viên cũ khoảng hai mươi lăm hai sáu tuổi, nghĩ đến đây trong đầu Thẩm Tùng Nhiên nảy ra một ý nghĩ, làm sao cô biết người này là nhân viên cũ.
Thấy Thẩm Tùng Nhiên chỉ im lặng nghe, nhân viên cũ nói tiếp:
“ Cũng phải, cô là một thực tập sinh trẻ xinh đẹp như vậy, ở công ty luôn nhận được sự quan tâm, nữ ma đầu nhìn thấy cô liền ngứa mắt cũng nằm trong dự liệu.”
Nói là nói như vậy, nhưng giọng điệu của nhân viên cũ lại có vẻ mỉa mai, Thẩm Tùng Nhiên không có ý định nói chuyện với cô ta, rũ mắt xuống nói:
“Vậy tôi xử lý đống văn kiện này trước.”
Nói xong, cô bắt đầu mở tập văn kiện thứ nhất, thấy không thể nói chuyện với cô, nhân viên cũ ngồi lại chỗ cùa mình, nghiêng người sang một bên, bắt đầu noi nhỏ với một người khác.
Thẩm Tùng Nhiên mở văn kiện ra thì phát hiện tất cả đều là đồ họa, đại khái chính là đem những bức vẽ này đưa ra làm mẫu sơ thảo quảng cáo, sau đó đưa qua cho người phụ nữ vừa rồi vào ngày mai, mà nữ ma đầu nhân viên cũ vừa nhắc đến chính là cái trưởng bộ phận của bọn họ, điển hình tinh tế trong giới nhân viên văn phòng, gần 30 tuổi chưa kết hôn, trông không tồi. Trong công ty có người nghị luận liệu cô cùng ông chủ không biết có cái bí mật gì không thể nói người khác biết hay không?
Thân phận của cô lần này khác với trước đây, ở Khách sạn Vĩnh An cô chính là một vị khách đột nhiên xuất hiện, ở Vùng biển hắc ám cũng vậy, nhưng lần này cô có thân phận, thậm chí thân phận này có thể biết, cô đều biết.
Thân phận của Thẩm Tùng Nhiên lần này là thực tập sinh ở công ty quảng cáo, cô đã làm việc ở đây được nửa tháng, và cái vị chủ quản vừa rồi, theo hiểu biết của cô thì không giống người dựa vào quy tắc ngầm để thượng vị, thực lực tuyệt đối có thể đảm đương vị trí chủ quản.
Tuy nhiên, nơi công sở không thiếu những lời nói xấu phụ nữ xinh đẹp. Thân phận này có nửa tháng học tập kinh nghiệm nên vẫn có thể làm loại công việc này, hơn nữa bản thân cô chính là học Mỹ Thuật, tùy rằng đối với quảng cáo không hiểu, nhưng trước tiên hãy thực hiện một phần giới thiệu sơ lược đẹp mắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa mới bắt đầu làm việc cô kiểm tra thời gian, lúc đó là 2 giờ 15 phút chiều, công ty này tan làm lúc 6 giờ 30 tối, vì cô tập trung tinh thần làm việc nên rất nhanh đã đến thời gian tan sở, các đồng nghiệp xung quanh lần lượt rời đi.
Người ngồi bên cạnh cô cũng đứng dậy vỗ vai cô: "Làm tốt lắm thực tập sinh. Tôi tan ca trước."
Thẩm Tùng Nhiên lễ phép đáp lại: “Vâng, tạm biệt.”
Khi trời tối hẳn, trong văn phòng còn lại rất ít người, Thẩm Tùng Nhiên thậm chí còn quên nhìn thời gian.
Cửa phòng làm việc của chủ quản mở ra, hiện tại đã mười một giờ tối, nữ chủ quản nhìn đồng hồ rồi đóng cửa rời đi, khi đi ngang qua Thẩm Tùng Nhiên, nhìn thấy dáng vẻ làm việc nghiêm túc của cô, gật đầu hài lòng rời đi.
Lại nửa tiếng nữa trôi qua, khi mọi công việc đã xong, cô ngồi thẳng dậy vươn vai, hóa ra đây chính là công việc bán chất xám a, người cô đều cứng đờ.
Lúc này cô mới có thời gian xem nhiệm vụ lần này.
(Đọc truyện tại dtruyen.com những nơi khác đều là reup)
[Chuyến tàu điện ngầm cuối cùng trên tuyến 4
Cấp độ nhiệm vụ: cấp thấp
Nội dung nhiệm vụ: Vào hừng đông ( từ 00h – 5h), đi chuyến tàu điện ngầm cuối cùng của tuyến số 4, tìm những mảnh thư trong mỗi toa tàu, người làm nhiệm vụ nào tìm được một mảnh là hoàn thành nhiệm vụ ngày đó. Trong một tuần thu thập đủ bảy mảnh là có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Nhắc nhở nhiệm vụ: Mỗi toa xe không được có quá hai nhiệm vụ giả. 】
Chuyến tàu điện ngầm cuối cùng vào hừng đông, vậy thì chỉ còn 20 phút nữa, Thẩm Tùng Nhiên nhanh chóng lưu lại tư liệu, đóng máy tính rồi đứng dậy rời đi.
Vị trí của tuyến tàu điện ngầm số 4 nhanh chóng xuất hiện trong đầu cô, cách công ty này không xa, đi bộ khoảng 10 phút là có thể đến nơi.
Đã gần hừng đông, tòa nhà văn phòng này vẫn còn rất nhiều người tăng ca, nhưng tiếng bíp thang máy ở sảnh tầng một thập phần rõ ràng.
Khi bước ra khỏi tòa nhà cảm nhận một cơn gió mát thổi qua, hóa ra ở đây đang là mùa thu, bộ quần áo cô đang mặc cũng không giống hai lần trước, ngoại trừ cơ thể vẫn là của mình, tất cả những thứ khác rất xa lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro