Ở Thế Giới Kinh Dị Vô Hạn Gian Lận
Vùng Biển Hắc Á...
Loạn Thất Bát Tiêu
2024-09-18 16:37:30
Trên bàn ăn, nhóm sinh viên mới vào đại học rót đầy nước trái cây vào ly của mình , cùng nhau cạn ly.
Thẩm Tùng Nhiên đa số thời gian là yên tĩnh ăn uống, cũng sẽ cùng bạn cùng phòng ngồi bên cạnh nói vài câu. Các sinh viên khác trò chuyện từ quê hương mỗi người cho đến dự định năm nay, nhưng xét cho cùng họ đều là nam nữ trẻ tuổi, đối với những bạn khác giới xinh đẹp luôn có hiếu kỳ.
Sau khi những học trưởng học tỷ nổi tiếng tài năng ở trường chúng tôi trò chuyện xong, lại bắt đầu tán gẫu về những trường học gần đó.
Địa điểm của Học viện Mỹ thuật Yến Kinh là ở thành đại học, một số trường đại học nổi tiếng Yến Kinh ở cách đó không xa, mọi người đi ra ngoài đi loanh quanh đều có thể thấy rất nhiều sinh viên của các trường khác.
Trong số đó, muốn nhìn thấy tuấn nam mỹ nữ đều sẽ chọn đến học viện Mỹ thuật và học viện điện ảnh và Truyền hình Yến Kinh.
Lớp trưởng ánh mắt sáng lên khi nhắc đến soái ca của trường khác: “Mặc dù chúng ta và học viện Điện ảnh Truyền hình có rất nhiều soái ca, nhưng theo tôi được biết thì năm nay Đại học Yến Kinh có một tân sinh viên rất đẹp trai, là sinh viên khoa Tài chính. Cậu ấy không chỉ cao, dáng người chuẩn mà khuôn mặt cũng rất đẹp.”
Một cô gái lập tức gật đầu, "Không sai, cậu ấy tên là Phong Diệc Sâm. Tôi thấy trên diễn đàn của trường có người đã chụp ảnh trong lúc huấn luyện quân sự, rất đẹp trai, trông thập phần dã tính. Tuy nhiên, bài đăng đã nhanh chóng bị xóa."
Một nam sinh ở bên nói: “Nghe nói gia thế của cậu ta rất ấn tượng. Sau khi biết được bài đăng trên diễn đàn, đã yêu cầu xóa ảnh đi”.
Lớp trưởng than thở: " Đáng tiếc, mặc dù tôi đã lưu lại tấm ảnh nhưng nhưng không dám gửi loạn, chỉ có thể lúc không có việc gì cầm điện thoại di động thưởng thức một hồi". L
Bọn họ đang ăn uống ở sảnh quán ăn, cả quán ăn đều ồn ào náo nhiệt.
Thẩm Tùng Nhiên lặng lẽ gặm sườn trong bát của mình, loại sườn chua ngọt này là món cô thích nhất. Chẳng mấy chốc, người bạn cùng phòng ở ký túc xá ngồi bên cạnh bắt đầu nhỏ giọng hét lên, sau đó lắc lắc cánh tay cô, xương sườn trên đũa của Thẩm Tùng Nhiên đều rơi ra.
"Waaaa, cậu nhìn kìa, vừa nhắc đến cậu ây liền xuất hiện."
Thẩm Tùng Nhiên ngẩng đầu lên, đứng hình, bóng dáng quen thuộc đó, còn có góc nghiêng khuôn mặt đó.
Các bạn cùng lớp cũng nhìn thấy cô đứng hình, nói đùa:
"Ai ya, Thẩm đại mỹ nhân cũng nhìn chằm chằm aa. Sinh viên năm nhất đại học Yến Kinh này quá mạnh rồi."
Những người khác cũng cười. Nhưng Thẩm Tùng Nhiên lại không phải chấn kinh trước “vẻ đẹp” của đối phương, đó không phải là người đàn ông rất khốc mà cô gặp trong nhiệm vụ sao? Không ngờ anh ta lại là sinh viên của một trường đại học gần đây.
Sau khi đối phương bước vào, anh ta liếc nhìn xung quanh, lập tức nhìn chằm chằm vào Thẩm Tùng Nhiên, người mà anh ta cũng biết, nở một nụ cười ôn hòa hiếm thấy.
Các học sinh bên Thẩm Tùng Nhiên càng thêm kinh ngạc: "Nhìn không sai chứ, cậu ấy nhìn qua bên này rồi cười."
Có người suy đoán: "Hình như anh ấy đang nhìn Thẩm Tùng Nhiên."
Lúc này Thẩm Tùng Nhiên đã quay mặt đi, những người khác nói: "Không biết a, cũng có thể anh ta đang nhìn bàn khác, chẳng hạn như bàn phía sau chúng ta."
Tình cờ, cô gái ngồi bàn phía sau cũng đang ôm mặt ngượng ngùng, khi mọi người nhìn thấy tình huống này cảm thấy cũng có thể.
Sau khi ăn xong mọi người cùng nhau trở về trường, Thẩm Tùng Nhiên không thể ổn định tâm trạng, cô không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy người đã thực hiện nhiệm cùng mình ở hiện thực. Hơn nữa cũng không biết cuộc gặp gỡ này là điều tốt hay điều xấu.
Ba cô gái cùng ký túc xá nói chuyện sôi nổi, Thẩm Tùng Nhiên quyết định tạm thời gác chuyện này sang một bên.
Sau khi nhiệm vụ ở biển đen kết thúc, bởi vì ở giai đoạn sau trở thành nhiệm vụ trung cấp nên thời gian đến nhiệm vụ tiếp theo cũng dài hơn, từ nửa tháng thành một tháng, đương nhiên cô cũng có thể lựa chọn tiến vào sớm.
Vốn tưởng rằng dù là cấp bậc nào cũng sẽ kéo dài nửa tháng, nhưng hiện tại xem ra độ khó của nhiệm vụ tăng lên thì thời gian có thể tiến vào cũng kéo dài ra, có thể coi là trá hình để kéo dài thời gian sống sót của bản thân.
Ngày hôm sau, Thẩm Tùng Nhiên vừa mới thức dậy đã nhận được tin nhắn, đó là tin nhắn có mã chuyển phát nhanh, người gửi là viện trưởng mama.
Cô không phải người Yến Kinh, sau khi xem tin nhắn, cô đi đến điểm chuyển phát nhanh của trường.
Kết quả kiện hàng cô nhận cũng không nhỏ,nhìn vỏ cho thấy đó là một chiếc máy tính xách tay. Thẩm Tùng Nhiên mang đồ đạc về học xá, mở ra thấy bên trong không chỉ có máy tính mà còn có một lá thư của viện trưởng.
Trong thư, viện trưởng nói rằng bà biết cô là người hiểu chuyện muốn tự mình mua những thứ này, nhưng làm sao có thể trì hoãn những thứ cần sử dụng khi khai giảng sắp tới, vậy nên bà mua cho cô trước, nếu như thật sự muốn báo đáp, sau này kiếm được tiền vẫn có thể trả lại.
Thẩm Tùng Nhiên nhìn chiếc phong bì trong lòng cảm động, trước đây ở cao trung phong cách vẽ tranh của cô được các bạn cùng lớp yêu thích. Tuy nhiên, sự phát triển của Internet đã khiến nhiều học sinh ý thức về bản quyền hơn, một số gia đình khá giả sẽ nhờ cô vẽ chân dung, lúc đó cô mượn máy điện tử của một bạn cùng lớp để vẽ, sau khi kiếm đủ tiền rồi lại mua cho mình một chiếc máy tính bảng.
Vì thế khi đến trường, sản phẩm điện tử duy nhất tôi có là điện thoại di động và máy tính bảng. Thẩm Tùng Nhiên cất lá thư, mở máy tính bảng ra, lấy ra mấy bức tranh của chính mình, một bức là khách sạn trong rừng, bức tiếp theo là hình ảnh mười mấy người đang ngồi ăn uống tại bàn ăn.
Sau đó còn có du thuyền Phi Dược, đây là khung cảnh trước khi du thuyền khởi hành, những người trong tranh có biểu cảm khác nhau, nhưng đều rất mong chờ chuyến đi này. Xem xong, cô tắt màn hình.
Nửa tháng sau, kỳ nghỉ Quốc Khánh bắt đầu, trong thời gian huấn luyện quân sự cuối tuần không được nghỉ ngơi, lần này có thể về nhà nghỉ ngơi thoải mái vài ngày, bạn cùng phòng ký túc xá Thẩm Tùng Nhiên bắt đầu thu dọn đồ đạc hành lý của họ từ hai ngày trước kỳ nghỉ, có những người bản địa ở đây cũng tham gia cuộc vui.
Thẩm Tùng Nhiên mới khai giảng được một tháng, trong kỳ nghỉ dài này cô sẽ quay lại thăm những đứa trẻ ở trại trẻ mồ côi. Mặc dù trong tháng này cô đã thực hiện hai nhiệm vụ nhưng sau khi trở về hiện thực, cô vẫn nhận đơn đặt hàng như trước, cô có một chút nổi tiếng trong giới thợ vẽ tay, phí sinh hoạt hàng tháng cho dù không có tài trợ cô cũng có thể kiếm được.
Trước ngày nghỉ một ngày, mọi người trong ký túc xá vừa tắm xong, tất cả tiến hành thu dọn đồ đạc lần cuối, ba người bạn cùng phòng nhìn thấy Thẩm Tùng Nhiên mang theo một chiếc vali, bên trong chỉ có hai bộ quần áo để thay, còn lại đều là đồ vật mua ở đây.
Có đồ chơi, đồ ăn vặt, v.v., trông như dành cho trẻ em.
Ba cô gái thì thầm với nhau vài câu rồi đi đến tủ của mình lấy ra những thứ mình đã chuẩn bị.
"Cái đó……"
Thẩm Tùng Nhiên ngẩng đầu nhìn thấy ba người bạn cùng phòng trên tay đang cầm một cái túi, cô hỏi
"Sao vậy?"
Ba cô gái đem những chiếc túi nhỏ đưa cho cô bỏ vào vali:
"Đây là chúng tôi đã thương lượng xong muốn tặng cái này cho bọn trẻ, cậu có thể mang về, không được từ chối. Cái này không dành cho cậu".
"Đúng vậy, chúng tôi không có ý gì khác, chỉ muốn giúp đỡ một chút."
Thẩm Tùng Nhiên cười nói: "Yên tâm đi, tôi không có nhạy cảm như vậy, thay các bạn nhỏ cảm ơn mọi người."
Ba cô gái thấy Thẩm Tùng Nhiên không có bất kỳ bộ dạng không vui, lập tức thả lỏng tâm tình nói:
"Vậy thì tốt, trước đó còn lo cậu sẽ suy nghĩ nhiều."
Thẩm Tùng Nhiên bày ra quà bạn cùng phòng tặng: “Hôm nay tôi nhận một đơn hàng lớn, tối nay sẽ đãi các cậu một bữa, không cần khách khí. Chúng ta sau này vẫn còn sống cùng nhau bốn năm, không thể nào luôn để các cậu mời tôi được, hơn nữa là tiền tôi tự mình kiếm được.”
Ba người bạn cùng phòng tự nhiên vui vẻ, lập tức đi tìm thực đơn của một nhà hàng gần đó và bắt đầu bàn bạc nên gọi món gì.
Ký túc xá sinh viên của họ được xây dựng ngay cạnh hàng rào sát khuôn viên trường, phía sau nơi đặt máy giặt ở tầng 1 chính là đất trống, nhân viên giao hàng có thể đi vòng quanh đây để giao đồ ăn, bọn họ không cần ra ngoài cũng có thể lấy, cho nên buổi tối đặc biệt náo nhiệt.
Thẩm Tùng Nhiên đa số thời gian là yên tĩnh ăn uống, cũng sẽ cùng bạn cùng phòng ngồi bên cạnh nói vài câu. Các sinh viên khác trò chuyện từ quê hương mỗi người cho đến dự định năm nay, nhưng xét cho cùng họ đều là nam nữ trẻ tuổi, đối với những bạn khác giới xinh đẹp luôn có hiếu kỳ.
Sau khi những học trưởng học tỷ nổi tiếng tài năng ở trường chúng tôi trò chuyện xong, lại bắt đầu tán gẫu về những trường học gần đó.
Địa điểm của Học viện Mỹ thuật Yến Kinh là ở thành đại học, một số trường đại học nổi tiếng Yến Kinh ở cách đó không xa, mọi người đi ra ngoài đi loanh quanh đều có thể thấy rất nhiều sinh viên của các trường khác.
Trong số đó, muốn nhìn thấy tuấn nam mỹ nữ đều sẽ chọn đến học viện Mỹ thuật và học viện điện ảnh và Truyền hình Yến Kinh.
Lớp trưởng ánh mắt sáng lên khi nhắc đến soái ca của trường khác: “Mặc dù chúng ta và học viện Điện ảnh Truyền hình có rất nhiều soái ca, nhưng theo tôi được biết thì năm nay Đại học Yến Kinh có một tân sinh viên rất đẹp trai, là sinh viên khoa Tài chính. Cậu ấy không chỉ cao, dáng người chuẩn mà khuôn mặt cũng rất đẹp.”
Một cô gái lập tức gật đầu, "Không sai, cậu ấy tên là Phong Diệc Sâm. Tôi thấy trên diễn đàn của trường có người đã chụp ảnh trong lúc huấn luyện quân sự, rất đẹp trai, trông thập phần dã tính. Tuy nhiên, bài đăng đã nhanh chóng bị xóa."
Một nam sinh ở bên nói: “Nghe nói gia thế của cậu ta rất ấn tượng. Sau khi biết được bài đăng trên diễn đàn, đã yêu cầu xóa ảnh đi”.
Lớp trưởng than thở: " Đáng tiếc, mặc dù tôi đã lưu lại tấm ảnh nhưng nhưng không dám gửi loạn, chỉ có thể lúc không có việc gì cầm điện thoại di động thưởng thức một hồi". L
Bọn họ đang ăn uống ở sảnh quán ăn, cả quán ăn đều ồn ào náo nhiệt.
Thẩm Tùng Nhiên lặng lẽ gặm sườn trong bát của mình, loại sườn chua ngọt này là món cô thích nhất. Chẳng mấy chốc, người bạn cùng phòng ở ký túc xá ngồi bên cạnh bắt đầu nhỏ giọng hét lên, sau đó lắc lắc cánh tay cô, xương sườn trên đũa của Thẩm Tùng Nhiên đều rơi ra.
"Waaaa, cậu nhìn kìa, vừa nhắc đến cậu ây liền xuất hiện."
Thẩm Tùng Nhiên ngẩng đầu lên, đứng hình, bóng dáng quen thuộc đó, còn có góc nghiêng khuôn mặt đó.
Các bạn cùng lớp cũng nhìn thấy cô đứng hình, nói đùa:
"Ai ya, Thẩm đại mỹ nhân cũng nhìn chằm chằm aa. Sinh viên năm nhất đại học Yến Kinh này quá mạnh rồi."
Những người khác cũng cười. Nhưng Thẩm Tùng Nhiên lại không phải chấn kinh trước “vẻ đẹp” của đối phương, đó không phải là người đàn ông rất khốc mà cô gặp trong nhiệm vụ sao? Không ngờ anh ta lại là sinh viên của một trường đại học gần đây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi đối phương bước vào, anh ta liếc nhìn xung quanh, lập tức nhìn chằm chằm vào Thẩm Tùng Nhiên, người mà anh ta cũng biết, nở một nụ cười ôn hòa hiếm thấy.
Các học sinh bên Thẩm Tùng Nhiên càng thêm kinh ngạc: "Nhìn không sai chứ, cậu ấy nhìn qua bên này rồi cười."
Có người suy đoán: "Hình như anh ấy đang nhìn Thẩm Tùng Nhiên."
Lúc này Thẩm Tùng Nhiên đã quay mặt đi, những người khác nói: "Không biết a, cũng có thể anh ta đang nhìn bàn khác, chẳng hạn như bàn phía sau chúng ta."
Tình cờ, cô gái ngồi bàn phía sau cũng đang ôm mặt ngượng ngùng, khi mọi người nhìn thấy tình huống này cảm thấy cũng có thể.
Sau khi ăn xong mọi người cùng nhau trở về trường, Thẩm Tùng Nhiên không thể ổn định tâm trạng, cô không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy người đã thực hiện nhiệm cùng mình ở hiện thực. Hơn nữa cũng không biết cuộc gặp gỡ này là điều tốt hay điều xấu.
Ba cô gái cùng ký túc xá nói chuyện sôi nổi, Thẩm Tùng Nhiên quyết định tạm thời gác chuyện này sang một bên.
Sau khi nhiệm vụ ở biển đen kết thúc, bởi vì ở giai đoạn sau trở thành nhiệm vụ trung cấp nên thời gian đến nhiệm vụ tiếp theo cũng dài hơn, từ nửa tháng thành một tháng, đương nhiên cô cũng có thể lựa chọn tiến vào sớm.
Vốn tưởng rằng dù là cấp bậc nào cũng sẽ kéo dài nửa tháng, nhưng hiện tại xem ra độ khó của nhiệm vụ tăng lên thì thời gian có thể tiến vào cũng kéo dài ra, có thể coi là trá hình để kéo dài thời gian sống sót của bản thân.
Ngày hôm sau, Thẩm Tùng Nhiên vừa mới thức dậy đã nhận được tin nhắn, đó là tin nhắn có mã chuyển phát nhanh, người gửi là viện trưởng mama.
Cô không phải người Yến Kinh, sau khi xem tin nhắn, cô đi đến điểm chuyển phát nhanh của trường.
Kết quả kiện hàng cô nhận cũng không nhỏ,nhìn vỏ cho thấy đó là một chiếc máy tính xách tay. Thẩm Tùng Nhiên mang đồ đạc về học xá, mở ra thấy bên trong không chỉ có máy tính mà còn có một lá thư của viện trưởng.
Trong thư, viện trưởng nói rằng bà biết cô là người hiểu chuyện muốn tự mình mua những thứ này, nhưng làm sao có thể trì hoãn những thứ cần sử dụng khi khai giảng sắp tới, vậy nên bà mua cho cô trước, nếu như thật sự muốn báo đáp, sau này kiếm được tiền vẫn có thể trả lại.
Thẩm Tùng Nhiên nhìn chiếc phong bì trong lòng cảm động, trước đây ở cao trung phong cách vẽ tranh của cô được các bạn cùng lớp yêu thích. Tuy nhiên, sự phát triển của Internet đã khiến nhiều học sinh ý thức về bản quyền hơn, một số gia đình khá giả sẽ nhờ cô vẽ chân dung, lúc đó cô mượn máy điện tử của một bạn cùng lớp để vẽ, sau khi kiếm đủ tiền rồi lại mua cho mình một chiếc máy tính bảng.
Vì thế khi đến trường, sản phẩm điện tử duy nhất tôi có là điện thoại di động và máy tính bảng. Thẩm Tùng Nhiên cất lá thư, mở máy tính bảng ra, lấy ra mấy bức tranh của chính mình, một bức là khách sạn trong rừng, bức tiếp theo là hình ảnh mười mấy người đang ngồi ăn uống tại bàn ăn.
Sau đó còn có du thuyền Phi Dược, đây là khung cảnh trước khi du thuyền khởi hành, những người trong tranh có biểu cảm khác nhau, nhưng đều rất mong chờ chuyến đi này. Xem xong, cô tắt màn hình.
Nửa tháng sau, kỳ nghỉ Quốc Khánh bắt đầu, trong thời gian huấn luyện quân sự cuối tuần không được nghỉ ngơi, lần này có thể về nhà nghỉ ngơi thoải mái vài ngày, bạn cùng phòng ký túc xá Thẩm Tùng Nhiên bắt đầu thu dọn đồ đạc hành lý của họ từ hai ngày trước kỳ nghỉ, có những người bản địa ở đây cũng tham gia cuộc vui.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Tùng Nhiên mới khai giảng được một tháng, trong kỳ nghỉ dài này cô sẽ quay lại thăm những đứa trẻ ở trại trẻ mồ côi. Mặc dù trong tháng này cô đã thực hiện hai nhiệm vụ nhưng sau khi trở về hiện thực, cô vẫn nhận đơn đặt hàng như trước, cô có một chút nổi tiếng trong giới thợ vẽ tay, phí sinh hoạt hàng tháng cho dù không có tài trợ cô cũng có thể kiếm được.
Trước ngày nghỉ một ngày, mọi người trong ký túc xá vừa tắm xong, tất cả tiến hành thu dọn đồ đạc lần cuối, ba người bạn cùng phòng nhìn thấy Thẩm Tùng Nhiên mang theo một chiếc vali, bên trong chỉ có hai bộ quần áo để thay, còn lại đều là đồ vật mua ở đây.
Có đồ chơi, đồ ăn vặt, v.v., trông như dành cho trẻ em.
Ba cô gái thì thầm với nhau vài câu rồi đi đến tủ của mình lấy ra những thứ mình đã chuẩn bị.
"Cái đó……"
Thẩm Tùng Nhiên ngẩng đầu nhìn thấy ba người bạn cùng phòng trên tay đang cầm một cái túi, cô hỏi
"Sao vậy?"
Ba cô gái đem những chiếc túi nhỏ đưa cho cô bỏ vào vali:
"Đây là chúng tôi đã thương lượng xong muốn tặng cái này cho bọn trẻ, cậu có thể mang về, không được từ chối. Cái này không dành cho cậu".
"Đúng vậy, chúng tôi không có ý gì khác, chỉ muốn giúp đỡ một chút."
Thẩm Tùng Nhiên cười nói: "Yên tâm đi, tôi không có nhạy cảm như vậy, thay các bạn nhỏ cảm ơn mọi người."
Ba cô gái thấy Thẩm Tùng Nhiên không có bất kỳ bộ dạng không vui, lập tức thả lỏng tâm tình nói:
"Vậy thì tốt, trước đó còn lo cậu sẽ suy nghĩ nhiều."
Thẩm Tùng Nhiên bày ra quà bạn cùng phòng tặng: “Hôm nay tôi nhận một đơn hàng lớn, tối nay sẽ đãi các cậu một bữa, không cần khách khí. Chúng ta sau này vẫn còn sống cùng nhau bốn năm, không thể nào luôn để các cậu mời tôi được, hơn nữa là tiền tôi tự mình kiếm được.”
Ba người bạn cùng phòng tự nhiên vui vẻ, lập tức đi tìm thực đơn của một nhà hàng gần đó và bắt đầu bàn bạc nên gọi món gì.
Ký túc xá sinh viên của họ được xây dựng ngay cạnh hàng rào sát khuôn viên trường, phía sau nơi đặt máy giặt ở tầng 1 chính là đất trống, nhân viên giao hàng có thể đi vòng quanh đây để giao đồ ăn, bọn họ không cần ra ngoài cũng có thể lấy, cho nên buổi tối đặc biệt náo nhiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro