Ở Thế Giới Kinh Dị Vô Hạn Gian Lận
Vùng Biển Hắc Á...
Loạn Thất Bát Tiêu
2024-09-18 16:37:30
Người chụp ảnh bên cạnh cũng theo sau nói: “Đây là một phương pháp giết người cực kỳ đáng sợ, hơn nữa hung thủ thủ pháp cao siêu, tố chất tâm lý cực kỳ mạnh.”
Người nâng tấm da người đặt tấm da trong tay xuống, bắt đầu nhìn những hành khách còn sống sót, những tấm da và xương người này cách bọn họ không xa, bọn họ rất có thể là nhìn thấy thảm kịch xảy ra như thế nào.
Người cầm đầu là một người đàn ông trung niên, có vẻ ngoài bình thường, khuôn mặt thuộc kiểu khiến người ta thoạt nhìn nghĩ rằng ông ta là một người tốt, ông ta đi về phía hành khách, bị một thanh niên đang chụp ảnh ngăn lại, “ Chủ nhiệm Đàm, hỏi trực tiếp bọn họ như vậy có ổn không? Suy cho cùng......"
Anh chưa kịp nói xong thì đồng nghiệp đã ngăn anh lại và nói:
“Chủ nhiệm Đàm trong lòng hiểu rõ.”
Người đàn ông được gọi là chủ nhiệm Đàm có vẻ bình tĩnh, bước qua lớp da người và đi về phía hành khách, ngồi xổm xuống trước mặt người phụ nữ hiện đang có vẻ tương đối bình tĩnh.
Người phụ nữ này đang ôm một bé gái trên tay, bé gái này dường như không hề sợ hãi chút nào, đang ăn kẹo mà nhân viên y tế đưa cho.
Chủ nhiệm Tần quỳ xuống nói:
“Nữ sĩ, hiện tại còn cảm thấy khó chịu chỗ nào không?”
Người phụ nữ đầu tóc rối bù, bộ vest đang mặc cũng nhăn nheo, nhưng cô lắc đầu nói:
“Không sao đâu”.
Thấy vẻ mặt cô không có chút khẩn trương nào, chủ nhiệm Tần nói tiếp: “Cô cũng biết chúng tôi đến đây là để cứu viện, ngoài việc cứu mọi người, chúng tôi còn phải tìm hiểu xem thảm kịch lần này xảy ra như thế nào để lần sau tiến hành phòng bị, cô có biết ai đã làm những điều đó ở đó không?”
Vừa nói hắn vừa chỉ vào tấm da người trên thảm, bà mẹ trẻ nhìn qua rồi gật đầu:
“Tôi biết, là một đám quỷ.”
Chàng trai đang quay phim nghe vậy nhìn đồng nghiệp nhưng không ai nói gì. Chủ nhiệm Tần nhẹ nhàng hỏi:
“Vậy cô có biết những con quỷ đó từ đâu đến không?”
Người mẹ trẻ trong mắt hiện lên vẻ mờ mịt:
“Tôi không biết. Ngày hôm đó khi thức dậy, tôi thấy những thứ đó đang đuổi theo người. Tôi thấy lưng của ai đó bị rạch ra, sau đó những thứ đó bắt đầu ăn những thứ bên trong. Những thứ đó...…”
Lúc này cô không thể nói được nữa, cảm thấy có chút kinh tởm.
Chủ nhiệm Tần từ trong túi móc ra một gói khăn giấy đưa cho cô:
"Còn những con quỷ đó thì sao?"
Người mẹ trẻ cầm lấy những chiếc khăn giấy và nói:
“Chúng đột nhiên biến thành vũng nước rồi bốc hơi trong vài giây. Chúng tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra”.
Chủ nhiệm Tần liếc nhìn đồng sự rồi đứng dậy đi lên thượng trên cùng nhìn, hầu hết đều người trên tàu chen chúc ở đây.
Ngoài đội ngũ y tế đang chữa trị cho những người bị thương, còn có các chuyên gia đang tìm kiếm khu vực xung quanh, có hai người đứng ở bức tượng gỗ trước bể bơi, chỉ vào bức tượng gỗ và nói gì đó.
Chủ nhiệm Tần đi tới, hai người nhanh chóng chào hỏi:
"Chủ nhiệm Tần, có một số hành khách chết đuối trong bể bơi. Có vẻ như tình cảnh lúc đó rất hỗn loạn. Thi thể đã được đưa đi,còn có, ở đây có phát hiện."
Có một phần của bức tượng gỗ bị thiếu, một người trong số họ báo cáo:
“Chúng tôi phát hiện rất nhiều dấu vân tay trên bức tượng gỗ này, nghi ngờ đa số chúng thuộc về hành khách, một số người cũng nói rằng trước đó bọn họ ở đây tìm kiếm thứ gì đó, nhưng cụ thể là cái gì thì bọn họ không nhớ.”
Chủ nhiệm Tần nhìn lổ hổng bị thiếu, ban đầu hẳn là có một khối gì đó khớp với chỗ này, nhưng không biết vì nguyên nhân gì đó mà gỡ xuống.
“Chị xinh đẹp đã mang cái này đi rồi.”
Phía sau vang lên giọng nói của một cô bé. Chủ nhiệm Tần quay lại và nhìn thấy là cô bé trước đó nằm trong vòng tay của người mẹ trẻ, trên tay cầm chiếc kẹo mút.
"Chị nào? Chị bây giờ ở đâu?"
Anh ngồi xổm xuống, nhẹ giọng hỏi. Cô bé suy nghĩ một lúc, nghiêng đầu nói:
"Umm... chị chính là chị, con nhìn thấy chị ấy cùng với anh trai hung dữ nhảy xuống biển, cầm mảnh gỗ đó đi."
Cô bé chỉ ngón tay vào bức tượng gỗ phía sau, Chủ nhiệm Tấn quay đầu nhìn bức tượng gỗ, thực sự không hiểu có mối liên hệ gì. Bà mẹ trẻ cũng chạy lên, nghe con gái nói vậy liền vội vàng chạy tới ôm lấy con:
"Con đang nói cái gì vậy? Con nhìn thấy chị nào thế?"
Nhưng cô bé trả lời:
“Mẹ quên rồi sao, con quỷ đã tóm lấy chân con, chính chị đó đã cứu con”.
Nhưng bà mẹ trẻ tỏ ra khó hiểu: “Con đứa trẻ này bị doạ phát ngốc rồi sao, mẹ vẫn luôn ôm con, làm gì có quỷ nào bắt được con.”
Bà nói với Chủ Nhiệm Tần: “ Thật ngại quá, tiểu hài tử hồ ngôn loạn ngữ.”
Nói xong cô ôm đứa trẻ rồi rời đi, chuẩn bị cẩn thận nói chuyện với cô bé. Mấy người do chủ nhiệm Tần dẫn đầu ở gần đó, người thanh niên phụ trách chụp ảnh thì thầm:
“Không loại trừ khả năng đứa trẻ này nói không đúng sự thật, nhưng những gì cô bé nói cũng rất phù hợp với tình hình hiện tại.”
Nó giải thích đầy đủ về hướng đi của tượng gỗ, đương nhiên đây chỉ là suy đoán. Chủ nhiệm Tần đứng dậy nói:
“Tiếp tục tiếp xúc với cô bé này. Cô bé này với những hành khách ở đây không giống nhau. Ngoài ra, phái người sử dụng tàu ngầm trí năng xuống dưới đáy biển tìm kiếm thử.”
Người bên cạnh gật đầu, sau khi ghi chép xong, có người bắt đầu biên tập thông tin, chuẩn bị báo cáo. Ngay sau đó bộ đàm của bọn họ có người báo cáo tình hình:
“Chủ nhiệm Tần, chúng tôi tìm thấy thứ gì đó trong phòng đông lạnh ở tầng hai. Cần anh qua xem thử.”
Vài người cùng nhau đi xuống, sau khi đến tầng hai, họ nhìn thấy vài người đang đứng ngoài cửa phòng đông lạnh.
Khi Chủ Nhiệm Tần bước vào, anh nhìn thấy hai người mặc đồ phòng hộ, trên tay đang cầm máy quét đồ vật trên mặt đất. Tổng cộng có hai thứ, trong đó một cái là lá bùa dán trên tấm gỗ, cái còn lại là một thanh kiếm gỗ.
Người mặc quần áo phòng hộ đứng dậy sau cuộc kiểm tra đo lường nói: "Không phát hiện chất đặc biệt nào, đơn giản chỉ là giấy và gỗ".
Chủ Nhiệm Tần bước tới, quỳ xuống nhìn kỹ tờ giấy bùa, nhìn thế nào đều thấy giống đại thần dân gian sử dụng, nhưng nhìn tờ giấy này thêm mấy lần lại có cảm giác kỳ quái.
"Thu thập tốt mang về, có thể xuất hiện ở đây khẳng định có lý do."
Ngay sau đó, một giọng nói khác vang lên từ máy bộ đàm:
“Chủ nhiệm Tần, chúng tôi tìm thấy những người sống sót khác ở tầng ba. Họ dường như không gặp vấn đề gì lớ n.”
Khi tàu du lịch Phi Dược nhận được sự cứu hộ, đội ngũ liên quan đã nhanh chóng đến nơi, may mắn là trên tàu không có nhiều thương vong, nhiều người bị kinh sợ nhưng vẫn ổn.
Cùng tháng đó, tại địa điểm tàu Phi Dược gặp nạn, tàu ngầm đã tìm thấy dưới đáy biển có một chiếc quan tài, phía trên quan tài đặt một con dấu, lúc đó không ai dám chạm vào con dấu, sau khi thí nghiệm, con dấu không thể lấy xuống bằng tay. Các nhà nghiên cứu đã quét bên trong phát hiện không có gì cả.
Sau này mới biết, con dấu đặt trên quan tài là một phần còn thiếu của tượng gỗ trên tàu du lịch Phi Dược.
Sau đó được chứng thực, ban đầu khi du thuyền Phi Dược chính thức được đưa vào sử dụng, đã mời đại sư đến xem qua, cuối cùng công ty du lịch đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua một khúc gỗ về khắc, con dấu chính là do đại sư cung cấp, nói là do một vị cao tăng đắc đạo đã từng ở trong chùa làm ra.
Thẩm Tùng Nhiên bên này tiếp tục cuộc sống huấn luyện quân sự, ở trường học miễn là trước giờ giới nghiêm có thể tự do ra vào, chỉ cần có thẻ học sinh.
Gần trường học có quán ăn nhanh, có rất nhiều tân sinh viên mặc đồng phục rằn ri xuất hiện ở đây, lớp Thẩm Tùng Nhiên mới bầu cử lớp trưởng, một cô gái tính cách hoạt bát, cô ấy tổ chức cho cả lớp đi ăn.
Sau khi kết thúc buổi huấn luyện quân sự của mọi người vào buổi tối ngày hôm đó, các bạn cùng lớp quay về tắm rửa sạch sẽ rồi bước ra với trang phục thường ngày. Tỷ lệ nam nữ trong lớp không có nhiều chênh lệch, ngay cả trong số các mỹ nhân thì ngoại hình của Thẩm Tùng Nhiên cũng không hề thua kém một chút nào.
Cô lớp trưởng nhiệt tình gọi đồ ăn, tỏ ý bữa ăn này cô ấy mời, trong lớp có rất nhiều học sinh có gia cảnh khá giả.
Người nâng tấm da người đặt tấm da trong tay xuống, bắt đầu nhìn những hành khách còn sống sót, những tấm da và xương người này cách bọn họ không xa, bọn họ rất có thể là nhìn thấy thảm kịch xảy ra như thế nào.
Người cầm đầu là một người đàn ông trung niên, có vẻ ngoài bình thường, khuôn mặt thuộc kiểu khiến người ta thoạt nhìn nghĩ rằng ông ta là một người tốt, ông ta đi về phía hành khách, bị một thanh niên đang chụp ảnh ngăn lại, “ Chủ nhiệm Đàm, hỏi trực tiếp bọn họ như vậy có ổn không? Suy cho cùng......"
Anh chưa kịp nói xong thì đồng nghiệp đã ngăn anh lại và nói:
“Chủ nhiệm Đàm trong lòng hiểu rõ.”
Người đàn ông được gọi là chủ nhiệm Đàm có vẻ bình tĩnh, bước qua lớp da người và đi về phía hành khách, ngồi xổm xuống trước mặt người phụ nữ hiện đang có vẻ tương đối bình tĩnh.
Người phụ nữ này đang ôm một bé gái trên tay, bé gái này dường như không hề sợ hãi chút nào, đang ăn kẹo mà nhân viên y tế đưa cho.
Chủ nhiệm Tần quỳ xuống nói:
“Nữ sĩ, hiện tại còn cảm thấy khó chịu chỗ nào không?”
Người phụ nữ đầu tóc rối bù, bộ vest đang mặc cũng nhăn nheo, nhưng cô lắc đầu nói:
“Không sao đâu”.
Thấy vẻ mặt cô không có chút khẩn trương nào, chủ nhiệm Tần nói tiếp: “Cô cũng biết chúng tôi đến đây là để cứu viện, ngoài việc cứu mọi người, chúng tôi còn phải tìm hiểu xem thảm kịch lần này xảy ra như thế nào để lần sau tiến hành phòng bị, cô có biết ai đã làm những điều đó ở đó không?”
Vừa nói hắn vừa chỉ vào tấm da người trên thảm, bà mẹ trẻ nhìn qua rồi gật đầu:
“Tôi biết, là một đám quỷ.”
Chàng trai đang quay phim nghe vậy nhìn đồng nghiệp nhưng không ai nói gì. Chủ nhiệm Tần nhẹ nhàng hỏi:
“Vậy cô có biết những con quỷ đó từ đâu đến không?”
Người mẹ trẻ trong mắt hiện lên vẻ mờ mịt:
“Tôi không biết. Ngày hôm đó khi thức dậy, tôi thấy những thứ đó đang đuổi theo người. Tôi thấy lưng của ai đó bị rạch ra, sau đó những thứ đó bắt đầu ăn những thứ bên trong. Những thứ đó...…”
Lúc này cô không thể nói được nữa, cảm thấy có chút kinh tởm.
Chủ nhiệm Tần từ trong túi móc ra một gói khăn giấy đưa cho cô:
"Còn những con quỷ đó thì sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người mẹ trẻ cầm lấy những chiếc khăn giấy và nói:
“Chúng đột nhiên biến thành vũng nước rồi bốc hơi trong vài giây. Chúng tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra”.
Chủ nhiệm Tần liếc nhìn đồng sự rồi đứng dậy đi lên thượng trên cùng nhìn, hầu hết đều người trên tàu chen chúc ở đây.
Ngoài đội ngũ y tế đang chữa trị cho những người bị thương, còn có các chuyên gia đang tìm kiếm khu vực xung quanh, có hai người đứng ở bức tượng gỗ trước bể bơi, chỉ vào bức tượng gỗ và nói gì đó.
Chủ nhiệm Tần đi tới, hai người nhanh chóng chào hỏi:
"Chủ nhiệm Tần, có một số hành khách chết đuối trong bể bơi. Có vẻ như tình cảnh lúc đó rất hỗn loạn. Thi thể đã được đưa đi,còn có, ở đây có phát hiện."
Có một phần của bức tượng gỗ bị thiếu, một người trong số họ báo cáo:
“Chúng tôi phát hiện rất nhiều dấu vân tay trên bức tượng gỗ này, nghi ngờ đa số chúng thuộc về hành khách, một số người cũng nói rằng trước đó bọn họ ở đây tìm kiếm thứ gì đó, nhưng cụ thể là cái gì thì bọn họ không nhớ.”
Chủ nhiệm Tần nhìn lổ hổng bị thiếu, ban đầu hẳn là có một khối gì đó khớp với chỗ này, nhưng không biết vì nguyên nhân gì đó mà gỡ xuống.
“Chị xinh đẹp đã mang cái này đi rồi.”
Phía sau vang lên giọng nói của một cô bé. Chủ nhiệm Tần quay lại và nhìn thấy là cô bé trước đó nằm trong vòng tay của người mẹ trẻ, trên tay cầm chiếc kẹo mút.
"Chị nào? Chị bây giờ ở đâu?"
Anh ngồi xổm xuống, nhẹ giọng hỏi. Cô bé suy nghĩ một lúc, nghiêng đầu nói:
"Umm... chị chính là chị, con nhìn thấy chị ấy cùng với anh trai hung dữ nhảy xuống biển, cầm mảnh gỗ đó đi."
Cô bé chỉ ngón tay vào bức tượng gỗ phía sau, Chủ nhiệm Tấn quay đầu nhìn bức tượng gỗ, thực sự không hiểu có mối liên hệ gì. Bà mẹ trẻ cũng chạy lên, nghe con gái nói vậy liền vội vàng chạy tới ôm lấy con:
"Con đang nói cái gì vậy? Con nhìn thấy chị nào thế?"
Nhưng cô bé trả lời:
“Mẹ quên rồi sao, con quỷ đã tóm lấy chân con, chính chị đó đã cứu con”.
Nhưng bà mẹ trẻ tỏ ra khó hiểu: “Con đứa trẻ này bị doạ phát ngốc rồi sao, mẹ vẫn luôn ôm con, làm gì có quỷ nào bắt được con.”
Bà nói với Chủ Nhiệm Tần: “ Thật ngại quá, tiểu hài tử hồ ngôn loạn ngữ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong cô ôm đứa trẻ rồi rời đi, chuẩn bị cẩn thận nói chuyện với cô bé. Mấy người do chủ nhiệm Tần dẫn đầu ở gần đó, người thanh niên phụ trách chụp ảnh thì thầm:
“Không loại trừ khả năng đứa trẻ này nói không đúng sự thật, nhưng những gì cô bé nói cũng rất phù hợp với tình hình hiện tại.”
Nó giải thích đầy đủ về hướng đi của tượng gỗ, đương nhiên đây chỉ là suy đoán. Chủ nhiệm Tần đứng dậy nói:
“Tiếp tục tiếp xúc với cô bé này. Cô bé này với những hành khách ở đây không giống nhau. Ngoài ra, phái người sử dụng tàu ngầm trí năng xuống dưới đáy biển tìm kiếm thử.”
Người bên cạnh gật đầu, sau khi ghi chép xong, có người bắt đầu biên tập thông tin, chuẩn bị báo cáo. Ngay sau đó bộ đàm của bọn họ có người báo cáo tình hình:
“Chủ nhiệm Tần, chúng tôi tìm thấy thứ gì đó trong phòng đông lạnh ở tầng hai. Cần anh qua xem thử.”
Vài người cùng nhau đi xuống, sau khi đến tầng hai, họ nhìn thấy vài người đang đứng ngoài cửa phòng đông lạnh.
Khi Chủ Nhiệm Tần bước vào, anh nhìn thấy hai người mặc đồ phòng hộ, trên tay đang cầm máy quét đồ vật trên mặt đất. Tổng cộng có hai thứ, trong đó một cái là lá bùa dán trên tấm gỗ, cái còn lại là một thanh kiếm gỗ.
Người mặc quần áo phòng hộ đứng dậy sau cuộc kiểm tra đo lường nói: "Không phát hiện chất đặc biệt nào, đơn giản chỉ là giấy và gỗ".
Chủ Nhiệm Tần bước tới, quỳ xuống nhìn kỹ tờ giấy bùa, nhìn thế nào đều thấy giống đại thần dân gian sử dụng, nhưng nhìn tờ giấy này thêm mấy lần lại có cảm giác kỳ quái.
"Thu thập tốt mang về, có thể xuất hiện ở đây khẳng định có lý do."
Ngay sau đó, một giọng nói khác vang lên từ máy bộ đàm:
“Chủ nhiệm Tần, chúng tôi tìm thấy những người sống sót khác ở tầng ba. Họ dường như không gặp vấn đề gì lớ n.”
Khi tàu du lịch Phi Dược nhận được sự cứu hộ, đội ngũ liên quan đã nhanh chóng đến nơi, may mắn là trên tàu không có nhiều thương vong, nhiều người bị kinh sợ nhưng vẫn ổn.
Cùng tháng đó, tại địa điểm tàu Phi Dược gặp nạn, tàu ngầm đã tìm thấy dưới đáy biển có một chiếc quan tài, phía trên quan tài đặt một con dấu, lúc đó không ai dám chạm vào con dấu, sau khi thí nghiệm, con dấu không thể lấy xuống bằng tay. Các nhà nghiên cứu đã quét bên trong phát hiện không có gì cả.
Sau này mới biết, con dấu đặt trên quan tài là một phần còn thiếu của tượng gỗ trên tàu du lịch Phi Dược.
Sau đó được chứng thực, ban đầu khi du thuyền Phi Dược chính thức được đưa vào sử dụng, đã mời đại sư đến xem qua, cuối cùng công ty du lịch đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua một khúc gỗ về khắc, con dấu chính là do đại sư cung cấp, nói là do một vị cao tăng đắc đạo đã từng ở trong chùa làm ra.
Thẩm Tùng Nhiên bên này tiếp tục cuộc sống huấn luyện quân sự, ở trường học miễn là trước giờ giới nghiêm có thể tự do ra vào, chỉ cần có thẻ học sinh.
Gần trường học có quán ăn nhanh, có rất nhiều tân sinh viên mặc đồng phục rằn ri xuất hiện ở đây, lớp Thẩm Tùng Nhiên mới bầu cử lớp trưởng, một cô gái tính cách hoạt bát, cô ấy tổ chức cho cả lớp đi ăn.
Sau khi kết thúc buổi huấn luyện quân sự của mọi người vào buổi tối ngày hôm đó, các bạn cùng lớp quay về tắm rửa sạch sẽ rồi bước ra với trang phục thường ngày. Tỷ lệ nam nữ trong lớp không có nhiều chênh lệch, ngay cả trong số các mỹ nhân thì ngoại hình của Thẩm Tùng Nhiên cũng không hề thua kém một chút nào.
Cô lớp trưởng nhiệt tình gọi đồ ăn, tỏ ý bữa ăn này cô ấy mời, trong lớp có rất nhiều học sinh có gia cảnh khá giả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro