Ở Thế Giới Kinh Dị Vô Hạn Gian Lận
Chuyến Tàu Điện...
Loạn Thất Bát Tiêu
2024-09-18 16:37:30
Đáng tiếc, Khưu Huệ còn chưa kịp ổn định tâm tình, đèn trong xe đã bắt đầu nhấp nháy, giống như một cảnh trong phim kinh dị, trong lòng cô rất sợ hãi, đến mức chỉ muốn mở cửa toa tàu không hi vọng tìm kiếm mảnh chữ.
Thế nhưng tay cô vừa đụng vào tay nắm cửa đã bị bỏng, cô nhìn vào tay nắm thì phát hiện trên đó vậy mà có tia lửa.
Sau đó toàn bộ toa tàu thay đổi với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, biến hoá hoàn toàn giống như bị lửa lớn thiêu đốt, Khưu Huệ là thanh niên xã hội thuần túy hiện đại, làm sao có thể nghĩ đến mình có thể nhìn thấy một sự tình như vậy.
Trước đó người đàn ông mặc vest giới thiệu bản thân với cô ấy là anh ta họ Lưu, Khưu Huệ lập tức kìm nén nỗi sợ hãi của mình, đập vào kính cửa toa, may mắn là nhiệt độ phía trên vẫn có thể chịu đựng được:
"Lưu đại ca, Lưu đại ca anh có nghe thấy không?" giọng cô vẫn còn hơi run rẩy.
Thấy không có người trả lời, Khưu Huệ hận không thể lập tức bỏ chạy khỏi đây, nhưng đúng lúc cô đang sợ hãi, bên kia tấm kính vang lên một giọng nói trầm đục:
"Sao vậy, Tiểu Huệ?"
Khi nghe thấy giọng nói là của Lưu ca, nỗi sợ hãi của Khưu Huệ giảm đi một chút:
“Toa của tôi bên này đột nhiên thay đổi, tôi sợ quá, nhưng tay nắm cửa nóng quá tôi không mở được. Tôi chỉ muốn hỏi xem anh còn ở đó không?”
Lưu ca bên kia đáp: "Không sao đâu. Biến hoá này nhìn có vẻ doạ người, cô nhớ cẩn thận tìm kiếm mảnh thư. Nếu như có người có thể tìm thấy thì nhiệm vụ hôm nay của chúng ta sẽ kết thúc."
Khưu Huệ biết điều này, hy vọng ai đó sẽ nhanh chóng tìm thấy mảnh thư.
Lưu ca vẫn còn tiếp tục nói: "Tiểu Huệ à, cô cũng phải tích cực tìm kiếm mảnh thư. Có thể mảnh thư hôm nay ở trong toa của cô, vả lại tôi ở ngay bên cạnh, nếu thật sự phát sinh cái gì tôi có thể qua giúp cô."
Anh ta nói như vậy cũng là nhắc nhở Khưu Huệ, không thể lúc nào cũng trông chờ vào người khác, thân ở trong nhiệm vụ thì cần phải hành động.
Khưu Huệ nghe được anh ta nói sẽ giúp đỡ, trong lòng tự động viên bản thân nói:
“ Tôi biết rồi Lưu ca, tôi sẽ cố gắng.”
Cô không muốn nói rằng mình không muốn tìm những mảnh thư, giữa mấy người như vậy Lưu ca lại bằng lòng cùng cô nói chuyện, nói xong cô rời khỏi cửa toa, dựa vào ánh đèn mờ ảo bắt đầu tìm kiếm.
Đầu tiên là các vách tường xung quanh, ở đây rất tối nhưng Khưu Huệ xem xét rất kỹ lưỡng, sau đó là phía trên đầu, mặc dù phần lớn ghế đã cháy rụi nhưng khung sắt và tựa tay vẫn còn đó.
Cô bước lên khung đỡ ghế, di chuyển cẩn thận từng chút một, xem xét từng tấc một nhưng không tìm thấy gì.
Khưu Huệ lúc này thực sự rất muốn bỏ cuộc, nhưng hệ thống vẫn chưa nhắc nhở có người nào đã tìm được mảnh thư hôm nay, cô bắt đầu hoài nghi không phải là bị Lưu ca nói trúng, mảnh thư hôm nay nằm trong toa này.
Hiện tại khu vực bên trái không có, còn có một số khu vực bị chặn do ghế bị đốt cháy.
Không còn cách nào khác, Khưu Huệ chỉ có thể ngồi xổm nhìn một chút, cho đến hiện tại đều không có phát sinh sự tình nào khác đáng sợ, sự lo lắng của cô dần dần giảm bớt.
Sau khi nhanh chóng quan sát gần hết mặt đất, cô đến chỗ ngồi còn sót lại sau vụ cháy, đây là khu vực duy nhất còn sót lại. Để nhìn rõ những nơi bị bóng tối che phủ, cô chỉ có thể lấy điện thoại di động ra bật đèn pin rồi chiếu sáng.
Đèn pin của điện thoại cô ấy rất sáng, cô dọi tới từng tấc một để tìm kiếm, tinh thần tập trung cao độ, cô ấy cực kỳ tập trung, điện thoại trên tay di chuyển theo tầm mắt của cô.
Đột nhiên, cô nhìn thấy một thứ gì đó bị cháy đen, lúc đầu cô sửng sốt một lúc, sau đó mới nhìn rõ cuối cùng là cái gì.
"A!!!"
Khưu Huệ đột ngột lùi lại, cả hai tay chống đỡ dưới đất lùi về sau.
Sau khi lui về phía cửa toa, cô cầm điện thoại di động trên tay, không dám soi đèn vào đó.
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng độ sáng của đèn trong toa càng lúc càng thấp, hai tay run rẩy, trong bóng tối cô dường như nhìn thấy một bóng đen đang nhúc nhích dưới chiếc ghế duy nhất còn lại.
Hình như có thứ gì đó đang bò, Khưu Huệ muốn đứng dậy, nhưng toàn thân mềm nhũn, căn bản không thể đứng dậy, thậm chí nhấc tay cũng không nhấc nổi.
Cô chỉ còn một chút sức lực cuộn tròn mình lại, cố gắng tự bảo vệ mình.
Bóng đen tiếp tục vặn vẹo dưới ánh sáng mờ ảo, Khưu Huệ nhìn thấy bàn tay cháy đen mà mình nhìn thấy trước đó duỗi ra khỏi ghế, rất rõ ràng là đang hướng về phía cô.
Suy nghĩ của Khưu Huệ bắt đầu hỗn loạn, tất cả hồi ức hiện lên trong đầu cô, sau đó cô bắt đầu suy nghĩ xem mình có phải sắp chết hay không.
Đúng rồi, không phải Lưu ca nói nếu có động tĩnh gì sẽ qua giúp mình sao, tại sao? Đừng nói mở cửa, ngay cả hỏi thăm còn không có.
Có phải hay không trên chuyến tàu cuối cùng này chỉ có một mình cô, trước đó cùng cô nói chuyện có thật sự là giọng của Lưu ca?
Còn đang suy nghĩ thì một bàn tay đen thui khác từ phía bên kia ghế thò ra, trông có vẻ như là sắp bò ra ngoài. Khưu Huệ khóc khe khẽ, tùy tiện lắc đầu:
"Đừng qua đây, tôi không muốn chết, không muốn chết..."
Hai bàn tay cháy đen sau khi duỗi ra thì bất động ở đó, Khưu Huệ nín thở, sợ mình hít thở có thể thu hút thứ đó.
Nhưng bất động được vài giây. Hai bàn tay đó bắt đầu bò về phía trước một cách nhanh chóng! Ngay cả cơ thể cháy đen cũng xuất hiện dưới ánh sáng mờ ảo, trong nháy mắt, thứ đó đã bò tới trước mặt Khưu Huệ. Khưu Huệ cuối cùng lớn tiếng la lên:
"Không muốn!"
[Hệ thống nhắc nhở: Nhiệm vụ giả Phong Diệc Sâm đã tìm thấy mảnh thư, nhiệm vụ hôm nay hoàn thành.】
Chiếc xe bị lửa thiêu rụi ngay lập tức trở lại hình dáng ban đầu, sạch sẽ sáng bóng, cơ thể cháy đen cũng biến mất, Khưu Huệ biết rằng mình đã được cứu, cơ thể triệt để không còn sức lực, bắt đầu ngã sang một bên.
Một chút, chỉ một chút nữa thôi... ·
Phong Diệc Sâm tìm kiếm cẩn thận trong toa của mình, một tay cầm linh phù, nếu như thứ dơ bẩn xuất hiện, anh có thể lập tức dán nó lên.
Anh ta bắt đầu tìm kiếm từ bên trong thẳng đến cửa toa tàu, đột nhiên khóe mắt nhìn thấy một bóng người mờ ảo. Không có chút do dự, anh trực tiếp giơ tay dán lá bùa lên đó, xác thật chạm phải một thực thể ấm áp, nhưng sau khi áp lá bùa lên, xúc cảm đó lập tức biến mất.
Sau đó anh ta nhìn về phía bóng người mờ ảo vừa rồi đứng, cuối cùng ngang tầm mắt nhìn thấy mảnh thư được khắc bên hông tàu liền đặt tay mình lên đó.
[Hệ thống nhắc nhở: Nhiệm vụ giả Phong Diệc Sâm đã tìm thấy mảnh thư, nhiệm vụ hôm nay hoàn thành. 】
Đúng lúc Phong Diệc Sâm lúc này đang đứng trước cửa toa, sau khi mở cửa ra, anh nhìn thấy Khưu Huệ, cô gái mặc trang phục JK nằm xụi lơ dưới đất đối diện mình.
Nhìn cô ta như thế này liền biết đã gặp phải thứ dơ bẩn. Cửa toa đối diện cũng mở ra, người đàn ông mặc vest Lưu ca biết nhiệm vụ đã kết thúc nên mở cửa toa bên cạnh ra xem Khưu Huệ còn sống hay không, hình như vừa nảy mơ hồ nghe thấy tiếng hét của cô.
Kết quả khi mở cửa khoang, hắn nhìn thấy Khưu Huệ nằm trên mặt đất, nhìn dáng vẻ ý thức tan rã, e là đã gặp quỷ, xem ra tiếng hét vừa rồi hắn nghe thấy không phải là ảo giác. Hắn vội đỡ người dậy:
"Tiểu Huệ, em gặp phải thứ đó sao"
Khưu Huệ được anh ta đỡ dậy, hai chân cô vẫn còn run rẩy nhưng vẫn gật đầu. Rất nhanh những nhiệm vụ giả từ các toa khác cũng tới, mọi người đa số đều không biết tên nhau, nhưng khi mở cửa toa nhìn sang bên trái thì liền biết người tìm thấy mảnh chữ ở đâu.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa nhìn thấy Khưu Huệ như vậy liền biết cô gặp phải cái gì:
"Mệnh cũng lớn lắm đấy, hy vọng sau này cô cũng may mắn như vậy."
Vẫn chưa kịp nói thêm gì thì loa truyền thanh trong toa tàu vang lên.
"Tàu đã đến ga. Yêu cầu tất cả hành khách chuẩn bị và lần lượt xuống từ cửa bên trái. Khi xuống tàu, vui lòng chú ý đến khoảng cách giữa tàu và sân ga..."
Thông báo như vậy, mấy người mới nhớ ra ở đây mình sống một mình, lẽ nào bọn họ ở cùng một địa phương?
Thế nhưng tay cô vừa đụng vào tay nắm cửa đã bị bỏng, cô nhìn vào tay nắm thì phát hiện trên đó vậy mà có tia lửa.
Sau đó toàn bộ toa tàu thay đổi với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, biến hoá hoàn toàn giống như bị lửa lớn thiêu đốt, Khưu Huệ là thanh niên xã hội thuần túy hiện đại, làm sao có thể nghĩ đến mình có thể nhìn thấy một sự tình như vậy.
Trước đó người đàn ông mặc vest giới thiệu bản thân với cô ấy là anh ta họ Lưu, Khưu Huệ lập tức kìm nén nỗi sợ hãi của mình, đập vào kính cửa toa, may mắn là nhiệt độ phía trên vẫn có thể chịu đựng được:
"Lưu đại ca, Lưu đại ca anh có nghe thấy không?" giọng cô vẫn còn hơi run rẩy.
Thấy không có người trả lời, Khưu Huệ hận không thể lập tức bỏ chạy khỏi đây, nhưng đúng lúc cô đang sợ hãi, bên kia tấm kính vang lên một giọng nói trầm đục:
"Sao vậy, Tiểu Huệ?"
Khi nghe thấy giọng nói là của Lưu ca, nỗi sợ hãi của Khưu Huệ giảm đi một chút:
“Toa của tôi bên này đột nhiên thay đổi, tôi sợ quá, nhưng tay nắm cửa nóng quá tôi không mở được. Tôi chỉ muốn hỏi xem anh còn ở đó không?”
Lưu ca bên kia đáp: "Không sao đâu. Biến hoá này nhìn có vẻ doạ người, cô nhớ cẩn thận tìm kiếm mảnh thư. Nếu như có người có thể tìm thấy thì nhiệm vụ hôm nay của chúng ta sẽ kết thúc."
Khưu Huệ biết điều này, hy vọng ai đó sẽ nhanh chóng tìm thấy mảnh thư.
Lưu ca vẫn còn tiếp tục nói: "Tiểu Huệ à, cô cũng phải tích cực tìm kiếm mảnh thư. Có thể mảnh thư hôm nay ở trong toa của cô, vả lại tôi ở ngay bên cạnh, nếu thật sự phát sinh cái gì tôi có thể qua giúp cô."
Anh ta nói như vậy cũng là nhắc nhở Khưu Huệ, không thể lúc nào cũng trông chờ vào người khác, thân ở trong nhiệm vụ thì cần phải hành động.
Khưu Huệ nghe được anh ta nói sẽ giúp đỡ, trong lòng tự động viên bản thân nói:
“ Tôi biết rồi Lưu ca, tôi sẽ cố gắng.”
Cô không muốn nói rằng mình không muốn tìm những mảnh thư, giữa mấy người như vậy Lưu ca lại bằng lòng cùng cô nói chuyện, nói xong cô rời khỏi cửa toa, dựa vào ánh đèn mờ ảo bắt đầu tìm kiếm.
Đầu tiên là các vách tường xung quanh, ở đây rất tối nhưng Khưu Huệ xem xét rất kỹ lưỡng, sau đó là phía trên đầu, mặc dù phần lớn ghế đã cháy rụi nhưng khung sắt và tựa tay vẫn còn đó.
Cô bước lên khung đỡ ghế, di chuyển cẩn thận từng chút một, xem xét từng tấc một nhưng không tìm thấy gì.
Khưu Huệ lúc này thực sự rất muốn bỏ cuộc, nhưng hệ thống vẫn chưa nhắc nhở có người nào đã tìm được mảnh thư hôm nay, cô bắt đầu hoài nghi không phải là bị Lưu ca nói trúng, mảnh thư hôm nay nằm trong toa này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiện tại khu vực bên trái không có, còn có một số khu vực bị chặn do ghế bị đốt cháy.
Không còn cách nào khác, Khưu Huệ chỉ có thể ngồi xổm nhìn một chút, cho đến hiện tại đều không có phát sinh sự tình nào khác đáng sợ, sự lo lắng của cô dần dần giảm bớt.
Sau khi nhanh chóng quan sát gần hết mặt đất, cô đến chỗ ngồi còn sót lại sau vụ cháy, đây là khu vực duy nhất còn sót lại. Để nhìn rõ những nơi bị bóng tối che phủ, cô chỉ có thể lấy điện thoại di động ra bật đèn pin rồi chiếu sáng.
Đèn pin của điện thoại cô ấy rất sáng, cô dọi tới từng tấc một để tìm kiếm, tinh thần tập trung cao độ, cô ấy cực kỳ tập trung, điện thoại trên tay di chuyển theo tầm mắt của cô.
Đột nhiên, cô nhìn thấy một thứ gì đó bị cháy đen, lúc đầu cô sửng sốt một lúc, sau đó mới nhìn rõ cuối cùng là cái gì.
"A!!!"
Khưu Huệ đột ngột lùi lại, cả hai tay chống đỡ dưới đất lùi về sau.
Sau khi lui về phía cửa toa, cô cầm điện thoại di động trên tay, không dám soi đèn vào đó.
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng độ sáng của đèn trong toa càng lúc càng thấp, hai tay run rẩy, trong bóng tối cô dường như nhìn thấy một bóng đen đang nhúc nhích dưới chiếc ghế duy nhất còn lại.
Hình như có thứ gì đó đang bò, Khưu Huệ muốn đứng dậy, nhưng toàn thân mềm nhũn, căn bản không thể đứng dậy, thậm chí nhấc tay cũng không nhấc nổi.
Cô chỉ còn một chút sức lực cuộn tròn mình lại, cố gắng tự bảo vệ mình.
Bóng đen tiếp tục vặn vẹo dưới ánh sáng mờ ảo, Khưu Huệ nhìn thấy bàn tay cháy đen mà mình nhìn thấy trước đó duỗi ra khỏi ghế, rất rõ ràng là đang hướng về phía cô.
Suy nghĩ của Khưu Huệ bắt đầu hỗn loạn, tất cả hồi ức hiện lên trong đầu cô, sau đó cô bắt đầu suy nghĩ xem mình có phải sắp chết hay không.
Đúng rồi, không phải Lưu ca nói nếu có động tĩnh gì sẽ qua giúp mình sao, tại sao? Đừng nói mở cửa, ngay cả hỏi thăm còn không có.
Có phải hay không trên chuyến tàu cuối cùng này chỉ có một mình cô, trước đó cùng cô nói chuyện có thật sự là giọng của Lưu ca?
Còn đang suy nghĩ thì một bàn tay đen thui khác từ phía bên kia ghế thò ra, trông có vẻ như là sắp bò ra ngoài. Khưu Huệ khóc khe khẽ, tùy tiện lắc đầu:
"Đừng qua đây, tôi không muốn chết, không muốn chết..."
Hai bàn tay cháy đen sau khi duỗi ra thì bất động ở đó, Khưu Huệ nín thở, sợ mình hít thở có thể thu hút thứ đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng bất động được vài giây. Hai bàn tay đó bắt đầu bò về phía trước một cách nhanh chóng! Ngay cả cơ thể cháy đen cũng xuất hiện dưới ánh sáng mờ ảo, trong nháy mắt, thứ đó đã bò tới trước mặt Khưu Huệ. Khưu Huệ cuối cùng lớn tiếng la lên:
"Không muốn!"
[Hệ thống nhắc nhở: Nhiệm vụ giả Phong Diệc Sâm đã tìm thấy mảnh thư, nhiệm vụ hôm nay hoàn thành.】
Chiếc xe bị lửa thiêu rụi ngay lập tức trở lại hình dáng ban đầu, sạch sẽ sáng bóng, cơ thể cháy đen cũng biến mất, Khưu Huệ biết rằng mình đã được cứu, cơ thể triệt để không còn sức lực, bắt đầu ngã sang một bên.
Một chút, chỉ một chút nữa thôi... ·
Phong Diệc Sâm tìm kiếm cẩn thận trong toa của mình, một tay cầm linh phù, nếu như thứ dơ bẩn xuất hiện, anh có thể lập tức dán nó lên.
Anh ta bắt đầu tìm kiếm từ bên trong thẳng đến cửa toa tàu, đột nhiên khóe mắt nhìn thấy một bóng người mờ ảo. Không có chút do dự, anh trực tiếp giơ tay dán lá bùa lên đó, xác thật chạm phải một thực thể ấm áp, nhưng sau khi áp lá bùa lên, xúc cảm đó lập tức biến mất.
Sau đó anh ta nhìn về phía bóng người mờ ảo vừa rồi đứng, cuối cùng ngang tầm mắt nhìn thấy mảnh thư được khắc bên hông tàu liền đặt tay mình lên đó.
[Hệ thống nhắc nhở: Nhiệm vụ giả Phong Diệc Sâm đã tìm thấy mảnh thư, nhiệm vụ hôm nay hoàn thành. 】
Đúng lúc Phong Diệc Sâm lúc này đang đứng trước cửa toa, sau khi mở cửa ra, anh nhìn thấy Khưu Huệ, cô gái mặc trang phục JK nằm xụi lơ dưới đất đối diện mình.
Nhìn cô ta như thế này liền biết đã gặp phải thứ dơ bẩn. Cửa toa đối diện cũng mở ra, người đàn ông mặc vest Lưu ca biết nhiệm vụ đã kết thúc nên mở cửa toa bên cạnh ra xem Khưu Huệ còn sống hay không, hình như vừa nảy mơ hồ nghe thấy tiếng hét của cô.
Kết quả khi mở cửa khoang, hắn nhìn thấy Khưu Huệ nằm trên mặt đất, nhìn dáng vẻ ý thức tan rã, e là đã gặp quỷ, xem ra tiếng hét vừa rồi hắn nghe thấy không phải là ảo giác. Hắn vội đỡ người dậy:
"Tiểu Huệ, em gặp phải thứ đó sao"
Khưu Huệ được anh ta đỡ dậy, hai chân cô vẫn còn run rẩy nhưng vẫn gật đầu. Rất nhanh những nhiệm vụ giả từ các toa khác cũng tới, mọi người đa số đều không biết tên nhau, nhưng khi mở cửa toa nhìn sang bên trái thì liền biết người tìm thấy mảnh chữ ở đâu.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa nhìn thấy Khưu Huệ như vậy liền biết cô gặp phải cái gì:
"Mệnh cũng lớn lắm đấy, hy vọng sau này cô cũng may mắn như vậy."
Vẫn chưa kịp nói thêm gì thì loa truyền thanh trong toa tàu vang lên.
"Tàu đã đến ga. Yêu cầu tất cả hành khách chuẩn bị và lần lượt xuống từ cửa bên trái. Khi xuống tàu, vui lòng chú ý đến khoảng cách giữa tàu và sân ga..."
Thông báo như vậy, mấy người mới nhớ ra ở đây mình sống một mình, lẽ nào bọn họ ở cùng một địa phương?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro