Ở Thế Giới Kinh Dị Vô Hạn Gian Lận
Chuyến Tàu Điện...
Loạn Thất Bát Tiêu
2024-09-18 16:37:30
Tàu nhanh chóng dừng lại, Thẩm Tùng Nhiên xuống cửa bên trái trước, sau đó nhìn thấy tấm bảng hiệu ở trạm ghi Đại Đông Môn, khi nhìn thấy tên trạm này này, cô tự động nhớ ra mình thuê một căn nhà gần đó.
Phía sau mấy người cũng đi ra, Lưu ca vẫn là đỡ Khưu Huệ, lúc này sắc mặt Khưu Huệ đã khá hơn nhiều.
Sau khi ra khỏi ga tàu điện ngầm, làn gió đêm mát mẻ khiến mọi người tỉnh táo.
Thẩm Tùng Nhiên nói: "Tôi thuê một căn nhà ở khu dân cư gần Đại Đông Môn. Mọi người đều ở chỗ đó sao?"
Anh Lưu gật đầu: "Đúng vậy, còn những người khác tôi không biết. Đúng rồi, Tiểu Huệ, cô ở đâu?"
Khưu Huệ thấp giọng nói: “Tôi cũng ở chỗ đó.”
Chị cột đuôi ngựa nhìn Lưu ca vẫn đang đỡ Khưu Huệ, thầm khịt mũi: “Nhìn bộ dạng của hai người là tối nay định ở cùng nhau à? Không phải tôi nói chứ, loại người tự cho mình là người cũ đi ngủ với một người mới, điều này hiển nhiên tôi thấy không ít.”
Vừa nói, cô vừa nhìn hai người với ánh mắt xoi mói, Khưu Huệ bị cô nói sắc mặt tái nhợt, lập tức đứng thẳng, khẽ gật đầu với Lưu ca:
“Tôi tin tưởng nhân phẩm của Lưu ca. Nếu như nhiệm vụ hôm nay đã kết thúc, tin rằng về sau sẽ không gặp nguy hiểm nữa.”
Nói như vậy cũng không sai, bởi vì bản thân tin tưởng nhân phẩm của Lưu ca, chứng minh bản thân không muốn dựa vào quan hệ xác thịt để tìm kiếm sự bảo hộ, vậy vẫn chưa xúc phạm đến Lưu cả.
Lưu ca không hề tức giận với lời nói của chị cột tóc đuôi ngựa, trên mặt nở nụ cười thành thật:
“ Nếu như vừa vặn ở cùng tiểu khu, vậy chúng ta trở về cùng nhau”
Cô gái cao cột tóc đuôi ngựa liếc mắt nhìn anh ta: “Đi trước đây, các người tùy tiện.”
Sau đó cô ta rời khỏi lối ra tàu điện ngầm và bước đi thật nhanh, không hề có ý định quay lại cùng bọn họ.
Thẩm Tùng Nhiên nhớ ra sáng mai phải dậy đi làm nên nói: "Vậy tôi cũng đi trước. Các vị tối mai gặp lại."
Mặc dù đây là thế giới nhiệm vụ, nhưng cô vẫn phải làm việc mình cần làm, hệ thống không cho phép cô bỏ việc, người làm nhiệm vụ phải sống theo thân phận được đưa ra ở đây.
Những người còn lại cũng tản đi, tuy sống trong cùng một khu nhưng không có nghĩa là họ sống trong cùng một tòa nhà, hơn nữa ngày mai bọn họ sẽ phải sống bình thường như những người ở đây.
Thẩm Tùng Nhiên đi đến căn nhà thuê trong trí nhớ của mình, lấy trong túi ra một chiếc chìa khóa, tra vào ổ quả nhiên mở được cửa phòng. Căn phòng này trang trí rất đơn giản, là một cô gái trẻ vừa mới tốt nghiệp, vừa mới đến thành phố lớn làm việc, trong phòng cũng không có nhiều đồ đạc.
Tắm rửa một lát, cô nghĩ đến chuyện xảy ra trên chuyến tàu điện ngầm cuối cùng, hôm nay cô tìm kiếm không phát hiện ra điều gì bất thường. Bất quá đây vẫn là nhiệm vụ cấp thấp, nếu không có gì ngoài ý muốn, kỳ này hẳn là không khó vượt qua, mà người mới đó, ngày đầu tiên đã gặp phải quỷ, tiếp theo đây không biết sẽ gặp phải cái gì.
Còn nữa, mặc dù Lưu ca trông giống như một nhân viên văn phòng trung niên trung thực, nhưng thời điểm những người khác không để ý, Thẩm Tùng Nhiên lại thấy ánh mắt anh nhìn Khưu Huệ đầy tham dục.
Mọi người ở đây đều có danh tính, có rất nhiều lý do phải sống một mình.
Lưu ca đến chỗ ở tạm thời này, mở cửa ra, bên trong rất bừa bộn, dưới đất ném đủ thứ đồ vật, mấy thùng rác đầy ắp, vừa bước vào liền ngửi thấy mùi lạ. Hắn che miệng che mũi:
“Mẹ kiếp, an bài cho lão tử cái thân phận gì thế này?” Ở đây như cái ổ lợn.
Nhưng oán trách đi nữa cũng không có biện pháp, hắn chỉ có thể ở đây. Tuy rằng thân phận hiện tại là nhân viên văn phòng, nhưng ở công ty có thể ăn 3 bữa, bản thân hắn ta căn bản không có tiền, chưa kể chứng minh thư, cả ra ngoài ở khách sạn cũng không có cơ hội.
Sau khi vào phòng, anh tìm đến phòng ngủ, vứt chiếc cặp sang một bên, may mắn là tình hình trong phòng ngủ này không quá tệ.
“Con đàn bà thối phá chuyện tốt của tao…”
Lưu ca vừa chửi rủa vừa cởi tất ra.
Vốn dĩ hắn ta khá vui mừng khi có người mới, với lại em gái này cũng khá xinh đẹp, tuy không đẹp bằng hai người kia, nhưng trong hai người phụ nữ đó, một người nhìn chính là tiểu đanh đá. Người còn lại là người đẹp nhất, nhưng lại quá yên tĩnh ít nói, nhưng có thể thấy là một nhiệm vụ giả có kinh nghiệm.
Vốn dĩ tối nay còn muốn đưa người mới lên giường, nhưng không ngờ con đàn bà thối đó lại phá hỏng việc tốt của hắn. Đừng nghĩ đến việc tắm trong phòng này, Lưu ca cởi áo khoác ra nằm xuống, hiện tại đã khuya rồi.
Khi Thẩm Tùng Nhiên mở mắt ra đã là 7 giờ sáng, cô ngồi dậy, đánh răng rửa mặt sạch sẽ rồi đi xuống lầu.
Nơi này thực sự không khác gì thế giới thực, tầng dưới có rất nhiều quầy bán đồ ăn sáng, cô mua một cái bánh ngọt và một cốc sữa đậu nành rồi đi bắt tàu điện ngầm.
Khi đến lối ra tàu điện ngầm tối qua, ở đây đã có rất đông người, tất cả đều vội vàng bắt chuyến tàu sáng sớm. Chỉ là tên lối ra khác với đêm qua, rõ ràng là tàu điện ngầm tuyến 4, nhưng bây giờ ở đó có số 3 rất lớn, đây là tàu điện ngầm tuyến số 3 sao?
Với vẻ nghi ngờ, Thẩm Tùng Nhiên uống ngụm sữa đậu nành cuối cùng, ném chiếc cốc vào thùng rác rồi vội vàng đi xuống cầu thang.
Khi bước vào nhìn bảng trưng bày thì phát hiện đúng là tuyến số 3. Tuyến số 4 có phải do hệ thống đặc biệt phân cách để làm nhiệm vụ không?
(Cập nhật chương mới tại dtruyen.com, những nơi khác reup lại xin ghi rõ nguồn. Xin cảm ơn)
Đừng nghĩ tới việc ngồi trên tàu điện ngầm vào giờ cao điểm buổi sáng, Thẩm Tùng Nhiên đứng cạnh ghế nắm lấy tay cầm, bên cạnh có một dì ngồi, còn có một đứa trẻ ngồi cạnh cô ấy, hình như là đưa đứa trẻ đến trường.
“Ai ya, hồi đó đáng lẽ nên mua một căn nhà khu trường học, nếu không làm gì cần chen chúc ở đây.” Cô dì nhỏ giọng phàn nàn.
Và trong hoàn cảnh như vậy, đứa trẻ vẫn nằm trên ghế làm bài tập. Người dì chán nản nhìn xung quanh thì thấy một cô gái xinh đẹp đang đứng cạnh mình, đang nhìn cháu trai làm bài tập.
"Cô gái, cô đi làm à?"
Thẩm Tùng Nhiên nhìn thấy dì đang nói chuyện với mình, liền gật đầu:
“ Đúng vậy, dậy ăn sáng sớm rồi đi nhanh đi. Con sợ phía sau sẽ có nhiều người, không lên được tàu điện ngầm.”
Người dì cũng cảm thấy như vậy, "Còn không phải sao? Ta gửi cháu trai lớn của ta đến trường năm ngày một tuần. Nếu đến muộn vài phút sẽ không lên được tàu, ài, toàn là người."
Thẩm Tùng Nhiên mỉm cười, "Hiện tại cuộc sống bận rộn, đi taxi ở thành phố lớn như vậy rất tốn kém, khẳng định đi tàu điện ngầm tiết kiệm tiền hơn."
Dì: "Nói đúng, ngày nay mọi người lo lắng rất nhiều thứ, khác với thời chúng ta còn nhỏ, nhưng đây là xã hội phát triển."
Thẩm Tùng Nhiên: "Chính xác, tôi mới tới thành phố này không lâu. À đúng rồi, a dì, dì có biết tuyến tàu điện ngầm số 4 ở đâu không?"
Khi nói đến ga tàu điện ngầm số 4, người dì vốn dĩ đang tươi cười bị đứng hình: “Cô gái, sao cô lại hỏi chuyện này?”
Thẩm Tùng Nhiên lập tức nói dối: “Tôi muốn tìm kiếm tuyến tàu điện ngầm này xem có thể đến trung tâm mua sắm ở khu khác không, nhưng nó hiện ra các tuyến tàu điện ngầm từ 1 đến 3 và 5, nhưng không có tuyến 4 nên tôi có chút hiếu kỳ. "
Người dì nhìn quanh rồi thì thầm: “Trước đây có tuyến số 4 này, nhưng sau đó bị bỏ phế, đúng lúc tuyến số 3 mở rộng, lien che đi tuyến 4 ban đầu”.
Thẩm Tùng Nhiên nghe vậy gật đầu, "Thì ra là vậy, bất quá vất vả xây dựng một tuyến tàu điện ngầm như vậy, bỏ phế thật sự đáng tiếc."
Bà cô thở dài: “ Ài, ai nói không phải đâu, ôi, chúng ta đến rồi, cô gái, chúng ta đi trước nhé.”
Nói xong, dì dắt cháu trai ra khỏi xe, Thẩm Tùng Nhiên nhìn bóng người rời đi, bắt đầu suy nghĩ tại sao tuyến tàu điện ngầm số 4 bị bỏ phế, chuyện gì đã xảy ra?
Phía sau mấy người cũng đi ra, Lưu ca vẫn là đỡ Khưu Huệ, lúc này sắc mặt Khưu Huệ đã khá hơn nhiều.
Sau khi ra khỏi ga tàu điện ngầm, làn gió đêm mát mẻ khiến mọi người tỉnh táo.
Thẩm Tùng Nhiên nói: "Tôi thuê một căn nhà ở khu dân cư gần Đại Đông Môn. Mọi người đều ở chỗ đó sao?"
Anh Lưu gật đầu: "Đúng vậy, còn những người khác tôi không biết. Đúng rồi, Tiểu Huệ, cô ở đâu?"
Khưu Huệ thấp giọng nói: “Tôi cũng ở chỗ đó.”
Chị cột đuôi ngựa nhìn Lưu ca vẫn đang đỡ Khưu Huệ, thầm khịt mũi: “Nhìn bộ dạng của hai người là tối nay định ở cùng nhau à? Không phải tôi nói chứ, loại người tự cho mình là người cũ đi ngủ với một người mới, điều này hiển nhiên tôi thấy không ít.”
Vừa nói, cô vừa nhìn hai người với ánh mắt xoi mói, Khưu Huệ bị cô nói sắc mặt tái nhợt, lập tức đứng thẳng, khẽ gật đầu với Lưu ca:
“Tôi tin tưởng nhân phẩm của Lưu ca. Nếu như nhiệm vụ hôm nay đã kết thúc, tin rằng về sau sẽ không gặp nguy hiểm nữa.”
Nói như vậy cũng không sai, bởi vì bản thân tin tưởng nhân phẩm của Lưu ca, chứng minh bản thân không muốn dựa vào quan hệ xác thịt để tìm kiếm sự bảo hộ, vậy vẫn chưa xúc phạm đến Lưu cả.
Lưu ca không hề tức giận với lời nói của chị cột tóc đuôi ngựa, trên mặt nở nụ cười thành thật:
“ Nếu như vừa vặn ở cùng tiểu khu, vậy chúng ta trở về cùng nhau”
Cô gái cao cột tóc đuôi ngựa liếc mắt nhìn anh ta: “Đi trước đây, các người tùy tiện.”
Sau đó cô ta rời khỏi lối ra tàu điện ngầm và bước đi thật nhanh, không hề có ý định quay lại cùng bọn họ.
Thẩm Tùng Nhiên nhớ ra sáng mai phải dậy đi làm nên nói: "Vậy tôi cũng đi trước. Các vị tối mai gặp lại."
Mặc dù đây là thế giới nhiệm vụ, nhưng cô vẫn phải làm việc mình cần làm, hệ thống không cho phép cô bỏ việc, người làm nhiệm vụ phải sống theo thân phận được đưa ra ở đây.
Những người còn lại cũng tản đi, tuy sống trong cùng một khu nhưng không có nghĩa là họ sống trong cùng một tòa nhà, hơn nữa ngày mai bọn họ sẽ phải sống bình thường như những người ở đây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Tùng Nhiên đi đến căn nhà thuê trong trí nhớ của mình, lấy trong túi ra một chiếc chìa khóa, tra vào ổ quả nhiên mở được cửa phòng. Căn phòng này trang trí rất đơn giản, là một cô gái trẻ vừa mới tốt nghiệp, vừa mới đến thành phố lớn làm việc, trong phòng cũng không có nhiều đồ đạc.
Tắm rửa một lát, cô nghĩ đến chuyện xảy ra trên chuyến tàu điện ngầm cuối cùng, hôm nay cô tìm kiếm không phát hiện ra điều gì bất thường. Bất quá đây vẫn là nhiệm vụ cấp thấp, nếu không có gì ngoài ý muốn, kỳ này hẳn là không khó vượt qua, mà người mới đó, ngày đầu tiên đã gặp phải quỷ, tiếp theo đây không biết sẽ gặp phải cái gì.
Còn nữa, mặc dù Lưu ca trông giống như một nhân viên văn phòng trung niên trung thực, nhưng thời điểm những người khác không để ý, Thẩm Tùng Nhiên lại thấy ánh mắt anh nhìn Khưu Huệ đầy tham dục.
Mọi người ở đây đều có danh tính, có rất nhiều lý do phải sống một mình.
Lưu ca đến chỗ ở tạm thời này, mở cửa ra, bên trong rất bừa bộn, dưới đất ném đủ thứ đồ vật, mấy thùng rác đầy ắp, vừa bước vào liền ngửi thấy mùi lạ. Hắn che miệng che mũi:
“Mẹ kiếp, an bài cho lão tử cái thân phận gì thế này?” Ở đây như cái ổ lợn.
Nhưng oán trách đi nữa cũng không có biện pháp, hắn chỉ có thể ở đây. Tuy rằng thân phận hiện tại là nhân viên văn phòng, nhưng ở công ty có thể ăn 3 bữa, bản thân hắn ta căn bản không có tiền, chưa kể chứng minh thư, cả ra ngoài ở khách sạn cũng không có cơ hội.
Sau khi vào phòng, anh tìm đến phòng ngủ, vứt chiếc cặp sang một bên, may mắn là tình hình trong phòng ngủ này không quá tệ.
“Con đàn bà thối phá chuyện tốt của tao…”
Lưu ca vừa chửi rủa vừa cởi tất ra.
Vốn dĩ hắn ta khá vui mừng khi có người mới, với lại em gái này cũng khá xinh đẹp, tuy không đẹp bằng hai người kia, nhưng trong hai người phụ nữ đó, một người nhìn chính là tiểu đanh đá. Người còn lại là người đẹp nhất, nhưng lại quá yên tĩnh ít nói, nhưng có thể thấy là một nhiệm vụ giả có kinh nghiệm.
Vốn dĩ tối nay còn muốn đưa người mới lên giường, nhưng không ngờ con đàn bà thối đó lại phá hỏng việc tốt của hắn. Đừng nghĩ đến việc tắm trong phòng này, Lưu ca cởi áo khoác ra nằm xuống, hiện tại đã khuya rồi.
Khi Thẩm Tùng Nhiên mở mắt ra đã là 7 giờ sáng, cô ngồi dậy, đánh răng rửa mặt sạch sẽ rồi đi xuống lầu.
Nơi này thực sự không khác gì thế giới thực, tầng dưới có rất nhiều quầy bán đồ ăn sáng, cô mua một cái bánh ngọt và một cốc sữa đậu nành rồi đi bắt tàu điện ngầm.
Khi đến lối ra tàu điện ngầm tối qua, ở đây đã có rất đông người, tất cả đều vội vàng bắt chuyến tàu sáng sớm. Chỉ là tên lối ra khác với đêm qua, rõ ràng là tàu điện ngầm tuyến 4, nhưng bây giờ ở đó có số 3 rất lớn, đây là tàu điện ngầm tuyến số 3 sao?
Với vẻ nghi ngờ, Thẩm Tùng Nhiên uống ngụm sữa đậu nành cuối cùng, ném chiếc cốc vào thùng rác rồi vội vàng đi xuống cầu thang.
Khi bước vào nhìn bảng trưng bày thì phát hiện đúng là tuyến số 3. Tuyến số 4 có phải do hệ thống đặc biệt phân cách để làm nhiệm vụ không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
(Cập nhật chương mới tại dtruyen.com, những nơi khác reup lại xin ghi rõ nguồn. Xin cảm ơn)
Đừng nghĩ tới việc ngồi trên tàu điện ngầm vào giờ cao điểm buổi sáng, Thẩm Tùng Nhiên đứng cạnh ghế nắm lấy tay cầm, bên cạnh có một dì ngồi, còn có một đứa trẻ ngồi cạnh cô ấy, hình như là đưa đứa trẻ đến trường.
“Ai ya, hồi đó đáng lẽ nên mua một căn nhà khu trường học, nếu không làm gì cần chen chúc ở đây.” Cô dì nhỏ giọng phàn nàn.
Và trong hoàn cảnh như vậy, đứa trẻ vẫn nằm trên ghế làm bài tập. Người dì chán nản nhìn xung quanh thì thấy một cô gái xinh đẹp đang đứng cạnh mình, đang nhìn cháu trai làm bài tập.
"Cô gái, cô đi làm à?"
Thẩm Tùng Nhiên nhìn thấy dì đang nói chuyện với mình, liền gật đầu:
“ Đúng vậy, dậy ăn sáng sớm rồi đi nhanh đi. Con sợ phía sau sẽ có nhiều người, không lên được tàu điện ngầm.”
Người dì cũng cảm thấy như vậy, "Còn không phải sao? Ta gửi cháu trai lớn của ta đến trường năm ngày một tuần. Nếu đến muộn vài phút sẽ không lên được tàu, ài, toàn là người."
Thẩm Tùng Nhiên mỉm cười, "Hiện tại cuộc sống bận rộn, đi taxi ở thành phố lớn như vậy rất tốn kém, khẳng định đi tàu điện ngầm tiết kiệm tiền hơn."
Dì: "Nói đúng, ngày nay mọi người lo lắng rất nhiều thứ, khác với thời chúng ta còn nhỏ, nhưng đây là xã hội phát triển."
Thẩm Tùng Nhiên: "Chính xác, tôi mới tới thành phố này không lâu. À đúng rồi, a dì, dì có biết tuyến tàu điện ngầm số 4 ở đâu không?"
Khi nói đến ga tàu điện ngầm số 4, người dì vốn dĩ đang tươi cười bị đứng hình: “Cô gái, sao cô lại hỏi chuyện này?”
Thẩm Tùng Nhiên lập tức nói dối: “Tôi muốn tìm kiếm tuyến tàu điện ngầm này xem có thể đến trung tâm mua sắm ở khu khác không, nhưng nó hiện ra các tuyến tàu điện ngầm từ 1 đến 3 và 5, nhưng không có tuyến 4 nên tôi có chút hiếu kỳ. "
Người dì nhìn quanh rồi thì thầm: “Trước đây có tuyến số 4 này, nhưng sau đó bị bỏ phế, đúng lúc tuyến số 3 mở rộng, lien che đi tuyến 4 ban đầu”.
Thẩm Tùng Nhiên nghe vậy gật đầu, "Thì ra là vậy, bất quá vất vả xây dựng một tuyến tàu điện ngầm như vậy, bỏ phế thật sự đáng tiếc."
Bà cô thở dài: “ Ài, ai nói không phải đâu, ôi, chúng ta đến rồi, cô gái, chúng ta đi trước nhé.”
Nói xong, dì dắt cháu trai ra khỏi xe, Thẩm Tùng Nhiên nhìn bóng người rời đi, bắt đầu suy nghĩ tại sao tuyến tàu điện ngầm số 4 bị bỏ phế, chuyện gì đã xảy ra?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro