Ở Thế Giới Kinh Dị Vô Hạn Gian Lận

Chuyến Tàu Điện...

Loạn Thất Bát Tiêu

2024-09-18 16:37:30

Thẩm Tùng Nhiên đến công ty, sau khi chấm công liền cầm văn kiện hôm qua tăng ca làm xong đưa đến văn phòng chủ quản ,

"Chủ quản, đây là văn kiện hôm nay cô cần."

Người chủ quản ngẩng đầu lên nhìn đống văn kiện trước mặt, gật đầu không nói gì.

Sau khi Thẩm Tùng Nhiên ra khỏi văn phòng, cô trở lại ngồi xuống vị trí của mình, theo trí nhớ của cô, việc thực tập sinh phải làm không có nhiều, nhưng khi toàn bộ bộ phận bận rộn thì cần phải tăng ca, chẳng hạn như ngày hôm qua.  

Tuy nhiên, vẫn có những trường hợp ngoại lệ, chẳng hạn như người nhân viên cũ bên cạnh cô, hiện tại chính là cáo già, đi làm thừa nước đục thả câu tiến hành đến nước chảy mây trôi.

Nhìn thấy Thẩm Tùng Nhiên làm việc ngoài giờ để hoàn thành nhiều văn kiện như vậy, tiến lại gần cô thở dài:

“Còn trẻ thật tốt, tăng ca làm xong nhiều công việc như vậy, hôm nay đến làm việc vẫn. tràn đầy năng lượng.”  

Thẩm Tùng Nhiên chỉ cười khúc khích, “ bổn chức công việc, kỳ thực sáng nay sau khi chen chúc trên tàu điện ngầm vẫn còn khá buồn ngủ, nhưng cùng với một a dì nói chuyện một chút. Khi bước ra ngoài, gió lạnh thổi qua thì tỉnh táo hơn một chút.”  

Người nhân viên cũ bên cạnh cô họ Chu, vào công ty được khoảng ba năm, dựa vào thời gian ngắn gần đây cô quan sát được, vị Chu tỷ này đối với tin bát quái và bí mật của người khác thập phần có hứng thú, thường xuyên cùng đồng nghiệp bên cạnh nói về những tin đồn mà mình biết.

Quả nhiên, Chu tỷ chỉ nghe thấy từ "trò chuyện" trong lời nói của cô ấy, "Yo, trên tàu điện ngầm tình cờ gặp nhau cũng có thể trò chuyện, tán gẫu chuyện gì a?"  

Thẩm Tùng Nhiên thuận thế bắt đầu nói: “Chính là tàu điện ngầm ở đây, trong số các tuyến từ 1 đến 5 duy chỉ không có tuyến số 4. Tôi hiếu kỳ liền hỏi thì a dì nói rằng tuyến 4 đã bị phế bỏ, tuyến số 3 mở rộng nên bao phủ luôn địa điểm này."  

Chu tỷ vốn muốn nghe những câu chuyện bát quái khác nhau, nhưng không nghĩ lại có chuyện này,

"Là vậy a, không ngờ cô cũng hiếu kỳ loại chuyện này, quả nhiên giới trẻ hiện nay suy nghĩ không giống nhau."  

Thẩm Tùng Nhiên: “Bình thường không có việc gì làm, chỉ muốn đi xung quanh mua sắm nên kiểm tra phương diện này. Vậy Chu tỷ, cô có biết chuyện gì không?”  

Chu tỷ lắc đầu, “Tôi không chắc lắm. Tôi cũng là người ngoại thành, lúc tôi đến cũng không có tuyến số 4, có khả năng là do số không may mắn nên mới bị lấn luôn.”  

Xem ra vị này cũng không biết, Thẩm Tùng Nhiên gật đầu.  

Hai giờ chiều, người của tổng công ty đến mở họp, mẫu quảng cáo do Thẩm Tùng Nhiên làm ngày hôm qua sau khi được mấy nhân viên cũ tối ưu hóa muốn đưa cho người của tổng công ty xem.

Thẩm Tùng Nhiên ăn cơm xong nằm sấp trên bàn ngủ một lúc, lúc tỉnh dậy đã 1h55, cô ngồi dậy phát hiện Chu tỷ vẫn đang ngửa đầu ngủ.  Lúc này, chủ quản từ văn phòng đi ra, tiếng giày cao gót đi tới khiến Chu tỷ lập tức tỉnh dậy.  

Chủ quản đi đến chính giữa nói: "Tất cả những nhân viên chính thức được đề cập trước đó đều đi đến phòng họp. Lập tức mở cuộc họp."  

Nói xong, Chu tỷ cùng vài đồng nghiệp khác đứng dậy đi xuống phòng họp ở tầng dưới.

Thẩm Tùng Nhiên đang làm công việc của mình, thẳng đến 3 giờ rưỡi chiều, những người đi họp mới trở về.  

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng khi chủ quản quay lại cô vỗ tay nói: "Đến, đây là đồng nghiệp mới ngày hôm nay, mọi người làm quen nhé."  

Thẩm Tùng Nhiên nhìn sang sửng sốt. Chủ quản nói với người mới đến: "Giới thiệu bản thân một chút nhé."  

Sau đó một giọng nói trầm vang lên: "Tôi tên là Phong Diệc Sâm, Phong trong phong thu, Diệc trong bất diệc lạc hồi, Sâm trong Song Mộc."  

Nói xong, những người đi họp dẫn đầu vỗ tay, Thẩm Tùng Nhiên cũng vỗ tay, trong đầu thấy kỳ quái tại sao anh ta lại đến đây, nhớ ra mấy nhiệm vụ giả có thân phận khác nhau, thậm chí còn không có cơ hội tụ tập cùng nhau để thương lượng.  

Chủ quản ở bên cạnh cũng vỗ tay, sau đó nhìn quanh rồi chỉ vào chiếc bàn đối diện Thẩm Tùng Nhiên:

“Đúng lúc bên kia còn trống, cậu trước ngồi chỗ đó, có cái gì không hiểu có thể hỏi nhân viên cũ.”  

Phong Diệc Sâm gật đầu, đôi chân dài đi đến phía đối diện Thẩm Tùng Nhiên.  

Chu tỷ vừa ở dưới họp, nhìn thấy Thẩm Tùng Nhiên ngơ ngác nhìn bản thân mình, tinh thần bát quái lại bùng cháy, thì thầm vào tai cô:

“Ở trên đưa người đến đây, nói là con trai của sếp lớn.”

Thẩm Tùng Nhiên: "..."  

Họ đều là nhiệm vụ giả, tại sao thân phận lại chênh lệnh lớn như vậy, bất quá hiện tại vẫn nên làm việc chăm chỉ.

Hôm nay không có nhiều việc nên Thẩm Tùng Nhiên có thể tan ca đúng giờ, khi đứng dậy đi thang máy, phát hiện Phong Diệc Sâm đã ở bên cạnh mình. Nhưng ở đây bọn họ không nói chuyện, như thể họ thực sự không quen biết nhau.

Sau khi đi ra khỏi tòa nhà, Thẩm Tùng Nhiên đang do dự có nên quay lại hay không, có lẽ an ta có thể nhân cơ hội này đi nhìn xung quanh.  

Kết quả, khi cô đang đứng do dự ở trung tâm thương mại cạnh tòa nhà văn phòng làm việc thì có người vỗ nhẹ vào vai cô, khi cô quay lại thì phát hiện ra chính là Phong Diệc Sâm. Đối phương hất cằm chỉ trung tâm thương mại:

"Mời cô ăn một bữa."  

Họ thực sự cần một nơi tìm hiểu tình hình mà người khác sẽ không chú ý đến.

Hai người bước vào trung tâm thương mại, đến tầng 5, ở đây có nhiều nhà hàng khác nhau, Phong Diệc Sâm chọn một nhà hàng món ăn thường ngày kinh doanh rất tốt.

Sau khi mấy món ăn, Thẩm Tùng Nhiên nhịn không được hỏi:

"Cậu sao lại tới đây?"  

Phong Diệc Sâm đặt cuốn thực đơn vừa sử dụng sang một bên,

"Đêm qua đến đây liền nhìn thấy một người bảo tôi đi đến một tiểu khu, sau đó ngày hôm nay đến đây, nói là trải nghiệm sinh hoạt."  

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nếu đoán không sai thì người đó hẳn chính là cha của thân phận này.  

Thẩm Tùng Nhiên: “ vậy cậu đến đây có kiểm tra được tin tức gì không?”  

Phong Diệc Sâm tiếp tục rót một tách trà, 

"Nhiệm vụ rất rõ ràng, chính là tìm kiếm mảnh thư, lại không phải nhiệm vụ giải mã."  

Nói như vậy cũng đúng:  “Không ngờ chúng ta vẫn là cùng thành đại học”.  

Phong Diệc Sâm đặt chiếc cốc chứa đầy trà trước mặt cô, "Cũng là trùng hợp thôi, uống trà đi."  

Thẩm Tùng Nhiên cầm chiếc cốc bằng cả hai tay và nói: “Cảm ơn.”  

Phong Diệc Sâm: “Đừng khẩn trương. Ban đầu nghĩ cậu cũng là nhiệm vụ giả nên muốn làm quen với cậu, nhưng lo lắng cậu sẽ nghĩ nhiều nên tôi không làm điều đó. Chỉ không ngờ vẫn có thể gặp lại cậu lần thứ hai.”

Thẩm Tùng Nhiên cũng không nghĩ tới, nhưng cũng không muốn tiếp tục chủ đề này, liền đổi chủ đề khác,

" Vậy cậu ăn tối xong chuẩn bị quay về sao? Có vẻ như Tuyến số 3 sẽ trở thành Tuyến 4 khi đến hừng đông."  

Bây giờ mới chưa đến bảy giờ, cách hừng đông rất lâu.  

Phong Diệc Sâm: " Tùy tình huống thôi. Dù sao thì, chỉ cần đến đây và lên tàu điện ngầm trước hừng đông là được. Tôi chính là muốn nói, nếu như cậu nhìn thấy mảnh thư, đưa tay chạm vào liền tự động nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ. Đây là nhiệm vụ cấp thấp, hẳn là sẽ không phiền phức như nhiệm vụ lần trước đâu."  

So với lần trước phải nhảy xuống biển tìm quan tài, xung quanh đều là ác quỷ, thì lần này tốt hơn nhiều, chỉ là không tụ tập được với nhau.

(Cập nhật chương mới tại dtruyen.com, những nơi khác reup lại xin ghi rõ nguồn. Xin cảm ơn)

Đồ ăn được phục vụ nhanh chóng, Thẩm Tùng Nhiên không hề cảm thấy gánh nặng tâm lý, ăn rất ngon.  

Sau khi ăn xong, Thẩm Tùng Nhiên trước tạm biệt với anh ta, quyết định quay về nơi ở tạm thời của mình và buổi tối quay lại.

Về việc Phong Diệc Sâm sẽ đi đâu, đó không phải là điều cô cần cân nhắc.  

Sau khi về nhà, Thẩm Tùng Nhiên cực kỳ buồn ngủ, hôm nay cô thiếu ngủ trầm trọng, bây giờ mới ăn no, đại não xung huyết, cả người cảm thấy mệt mỏi, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.  

Trong toa tàu cháy đen, chị gái buộc tóc đuôi ngựa ngày hôm nay tết tóc sang một bên, trông dịu dàng hơn rất nhiều.  

Trong toa của mình, cô ấy vẫn đang rất bình tĩnh tìm kiếm những mảnh chữ, nhưng rất nhanh nhiệt độ trong toa tăng lên, cô ấy cảm thấy có chút nóng nên mở cổ áo ra để tản nhiệt, không biết từ khi nào có một thi thể cháy đen nằm phía sau mình.  

Cô ấy gần như đã tìm hết khu vực này, sau khi đứng dậy, cô nhìn lên và lùi lại, nhưng dưới chân lại có cảm giác càng ngày càng nóng, đặc biệt là vùng bắp chân, rõ ràng ngày hôm qua không phải như này.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ở Thế Giới Kinh Dị Vô Hạn Gian Lận

Số ký tự: 0