Ở Thế Giới Kinh Dị Vô Hạn Gian Lận

Vùng Biển Hắc Á...

Loạn Thất Bát Tiêu

2024-09-18 16:37:30

Bộ xương trắng được đưa về để điều tra, sau khi xác minh, người ta phát hiện bộ xương trắng này rất có thể chính là chủ khách sạn Vĩnh An lúc bấy giờ. Và lão Trương cũng cung cấp lời khai, nói rằng ông đã gặp ông chủ, căn cứ vào mô tả của ông và so sánh với hồ sơ trước đó công cục lưu lại, người mà ông nhắc đến xác thực là ông chủ.   

Vài ngày sau tin tức lớn được đưa ra. Chủ khách sạn Vĩnh an được phát hiện đã chết trong khách sạn, những nhân viên liên quan đến vụ án mất tích ở Chương Sơn năm đó, sau khi điều tra, toàn bộ hung thủ đã bị bắt và họ chính là cha mẹ của những người mất tích năm đó.   

Khi đó, chủ khách sạn Vĩnh An đang chuẩn bị sửa sang lại khách sạn, sau đó xảy ra tranh chấp với hung thủ và bị giết hại, ở dưới tình huống cấp bách, hung thủ không kịp đưa thi thể đi xa hiện trường xảy ra vụ án nên đã giấu nạn nhân và hung khí giết người bên trong bức tường.   

Những người này sau đó liên hiệp lại để chụp ảnh vùng đất này, bắt đầu các dự án khác để che đậy tội ác của mình. Sau này vì những lý do khác, dự án mà họ muốn hợp tác đã bị gác lại, cho đến hôm nay sự thật mới được hé lộ.  

Về phần cuốn sổ tay, thực ra là bởi vì lúc đó những chuyên gia được thuê tìm kiếm trong núi đã tìm thấy thi thể, thời điểm đó cuốn sổ không được nộp lên mà là đưa cho cha mẹ của những người mất tích, Cũng không biết lý do tại sao cuốn sổ lại lưu lại ở Khách sạn Vĩnh An.    

Nửa tháng của Thẩm Tòng Nhiên trôi qua rất nhanh, những ngày này chính là ban ngày huấn luyện, ban đêm bị kiểm tra bất ngờ. Sau nửa tháng vất vả, mọi người ai cũng đen đi nhiều nhưng cô vẫn trắng nõn như cũ, ở trong đám đông rất dễ nhận thấy. Nhìn đồng hồ đếm ngược trên điện thoại, chỉ còn vài giờ nữa thôi, vẫn đang là giờ nghỉ trưa, vì để tránh việc đột ngột làm nhiệm vụ trong lúc huấn luyện quân sự cô hiện tại sẽ tiến vào.

"Được rồi, tiếp theo đây chúng ta sẽ đến bến tàu. Mời mọi người hãy lấy hành lý của mình, một lát nữa chúng ta sẽ lên tàu."   

Bên tai nghe tiếng thông báo từ loa phóng thanh, Thẩm Tùng Nhiên định thần lại phát hiện mình đang ngồi trên xe buýt, có một chiếc tàu du lịch cập bến ở bến tàu cách đó không xa.   

Cô nhanh chóng hiểu ra, đó là tàu du lịch hiệu Phi Dược, lần này cô đến đây vì đã đặt vé cho một chuyến du lịch xa hoa. Cô xem nhiệm vụ của mình:   

【 Vùng biển đen tối  

Cấp bậc nhiệm vụ: cấp thấp   

Nội dung nhiệm vụ: tránh né bị truy sát, sống sót đến khi lịch trình kết thúc. 】   

Thẩm Tùng Nhiên cầm vé tàu trên tay, phía trên ghi rằng lộ trình lần này sẽ bắt đầu từ hôm nay, ngày 15 và kết thúc vào ngày 19, là một chuyến du lịch vòng quanh vùng biển nội địa.   

Xe dừng lại, Thẩm Tùng Nhiên hơi nghiêng người về phía trước, sau đó tựa lưng vào ghế.   

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Được rồi, chúng ta đã đến bến tàu. Sẽ có nhân viên mang hành lý của mọi người về đến phòng của các bạn. Bây giờ hãy theo tôi xuống làm thủ tục soát vé lên tàu."   

Những người khác đều đứng dậy khỏi ghế ngồi, Thẩm Tùng Nhiên dự định sẽ đứng dậy xuống xe sau cùng. Dần dần, gần như mọi người đều xuống xe, cô lúc này cũng đứng dậy đi ra ngoài, so với lần trước ở núi sâu rừng già, lần này thật sự không giống như đang đi làm nhiệm vụ kinh dị.   

Bến tàu rất náo nhiệt, chiếc Phi Dược khổng lồ đang đậu ở bến tàu, người qua lại đông đúc, có rất nhiều người đi du lịch trên con tàu du lịch này. Lần này hình như không có biện pháp nhìn ra nhiệm vụ giả, Thẩm Tùng Nhiên nghĩ đến đạo cụ trong kho của mình, tinh thần ổn định hơn. 

Cô đi theo hàng để soát vé nhận phòng. Trên vé của cô viết là căn phòng có ban công tinh tế, xem ra không hề rẻ tiền. Người soát vé nhận vé của cô, sau khi kiểm tra và đóng dấu: 

"Chào mừng đến với Feiyue, chúc ngài có một chuyến đi vui vẻ."   

Thẩm Tùng Nhiên nghĩ trong lòng là không có biện pháp vui vẻ, nhưng vẫn mỉm cười gật đầu, cầm vé lên tàu.

Chuyến du lịch này ngủ nghỉ, ăn uống, dịch vụ đưa đón,… đều được bao gồm trong đó, sau khi lên tàu hầu như không phải trả bất cứ khoản nào.   

Phi Dược công bố số tầng là có bốn tầng, tầng một nằm ngang mặt nước là phòng nghỉ tiêu chuẩn, nơi cho nhân viên nghỉ ngơi, tầng hai bao gồm nhà ăn, cửa hàng, nơi vui chơi giải trí và các khu vực khác để du khách thư giãn. Tầng ba gồm có một dãy phòng sang trọng nơi Thẩm Tùng Nhiên ở cùng với khu vực đọc sách và nghỉ ngơi. Tầng bốn chính là dãy phòng xa hoa, là nơi dành cho những người có địa vị, quyền quý, ngoài ra còn có nhà hàng, quán bar và khu giải trí chuyên biệt, không phải du khách ở tầng này thì không thể lên được.   

Thẩm Tùng Nhiên sau khi lên thuyền thì về phòng của mình, sạch sẽ sáng sủa, gió biển hiu hiu thổi màn cửa lay động, nếu như không phải làm nhiệm vụ thì đây chính là một chuyến du lịch để thư giãn.   

Cô là nhiệm vụ giả được sắp đặt đến đây, bước vào phòng cũng không nhìn thấy hành lý gì, cũng may trước đó cô có chuẩn bị, vả lại ở trên tàu này ăn uống cũng không cần trả tiền.   

Đi ra ban công, hiện tại hình như đang là mùa xuân, gió trên biển vẫn có chút mát mẻ. Đứng ở đây vẫn có thể nhìn thấy boong tàu tầng hai nhô ra, có người đang tựa vào lan can để chụp ảnh, hết thảy thật sự náo nhiệt như thế.   

Trên tầng bốn của du thuyền, đôi giày cao gót đế đỏ bước trên sàn vang lên tiếng lộp cộp, chủ nhân của đôi giày mặc một chiếc váy ngắn hở ngực màu đen, mái tóc đỏ bị gió thổi bay nhẹ. Thân hình xinh đẹp đã thu hút sự chú ý của rất nhiều đàn ông, thậm chí rất nhiều phụ nữ cũng nhìn sang. Người phụ nữ đi đến một phòng riêng trong quán bar ngồi xuống, ở đây đã có người ngồi

"Chúng ta tại sao lần này lại đến làm nhiệm vụ cấp thấp? Đã vượt qua hai nhiệm vụ trung cấp rồi mà."   

Người đàn ông ngồi bên cạnh người phụ nữ tóc đỏ cổ áo mở rộng, tóc mai hai bên cạo thành hình tia chớp, anh ta nhấp một ngụm rượu rồi nói: “Cô cũng nói đó, mới làm hai nhiệm vụ trung cấp, lần này ngẫu nhiên đến làm nhiệm vụ cấp thấp cũng không có gì có gì đáng ngạc nhiên."   

"Bất quá cũng tốt. Nhìn lần này có chút giống cuộc chiến sinh tồn. Nếu như là nhiệm vụ trung cấp, tôi thật sự không chắc chắn có thể chống đỡ."   

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Độ nguy hiểm của nhiệm vụ cấp trung không thể so sánh với nhiệm vụ cấp thấp, đặc biệt là trong kiểu cuộc chiến sinh tồn, đơn thuần chính là né tránh ma quỷ truy sát, có thể bị tìm thấy bao nhiêu lần không thể nói chắc.

Người đàn ông đặt ly rượu trong tay xuống: “Bây giờ chúng ta phải tìm những người nhiệm vụ giả khác, lần này không biết có bao nhiêu người.”   

Người phụ nữ tóc đỏ tựa vào ghế sofa, “Này cũng không dễ tìm. Trường cảnh tuy rằng đã đóng lại nhưng hiện tại có quá nhiều người, chỉ có thể xem có người mới nào lộ ra sơ hở không.”   

"Loại nhiệm vụ này không nên có người mới tham gia."   

Người phụ nữ cười khúc khích: “Này không thể nói trước được”.   

Đây không phải lần đầu tiên Hoàng Hạo làm nhiệm vụ, nhưng vừa mở mắt liền phát hiện mình đang ở trong một phòng nghỉ nào đó, lần này anh ta là nhân viên phục vụ trên du thuyền, đang trực ở tầng hai. Về vấn đề này anh ta có chút bực bội, tại sao mình không phải là hành khách, ngược lại là một nhân viên phục vụ? 

Khi nhìn thấy phần giới thiệu nhiệm vụ, anh ta rất sợ hãi, trên diễn đàn có nói qua loại cuộc chiến sinh tồn thu được lợi ích cao nhưng đi đôi với nó là nguy hiểm cũng rất cao, thuộc kiểu tìm kiếm giàu sang trong nguy hiểm. Không nghĩ rằng lần này mình lại tiến vào nhiệm vụ như vậy.  

Lúc này có người mở cửa nói: "Hoàng Hạo, cậu khoẻ hơn chút nào chưa? Hiện tại tất cả hành khách đều đã lên tàu, chúng ta phải lên tầng hai."   

Người này chính là "đồng nghiệp" hiện tại của Hoàng Hạo, nghe xong lời này, Hoàng Hạo nói: "Đến ngay đây."   

Tất cả nhân viên đều vào vị trí, Phi Dược bắt đầu chậm rãi khởi động, sau khi điều chỉnh phương hướng, chiếc du thuyền khổng lồ bắt đầu hướng về đại dương vô tận.   

Đối với việc khởi động của tàu du lịch, rất nhiều du khách đã lấy điện thoại di động ra, một số người trò chuyện video với gia đình, một số khác thì chụp ảnh cùng bạn bè.   

Thẩm Tùng Nhiên bắt đầu đi xuống tầng hai, hiện tại toàn bộ du thuyền, tầng hai có nhiều người nhất.   

Khi gần đến giờ ăn, tất cả các vị trí đều bận rộn, nhân viên phục vụ đang thay thế và bổ sung đồ ăn trong khu vực buffet. Cô trước làm quen với môi trường ở đây, để tránh những tình huống không thể kiểm soát sau này, chạy trốn vào góc chết thì không tốt.   

Đầu tiên, khu vực đọc sách ở tầng 2 và tầng 3 là nơi nghỉ ngơi hàng ngày, là nơi du khách có thể thường xuyên nán lại, thứ hai là boong tàu.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ở Thế Giới Kinh Dị Vô Hạn Gian Lận

Số ký tự: 0