Ở Thế Giới Kinh Dị Vô Hạn Gian Lận
Vùng Biển Hắc Á...
Loạn Thất Bát Tiêu
2024-09-18 16:37:30
Thẩm Tùng Nhiên đi vòng quanh tầng hai, trên lan can boong tàu có đặt phao cứu sinh nhưng lại không thấy thuyền cứu sinh nào cả. Tầng 2 còn có khu vực nghỉ ngơi, bên cạnh chính là khu y tế, nếu cơ thể có khó chịu thì có thể vào đây xem thử, bên trong đã chuẩn bị đầy đủ thuốc men.
Đúng lúc có một người phục vụ đang bưng đĩa tình cờ đi ngang qua Thẩm Tùng Nhiên, cô giữ lấy người phục vụ hỏi:
“Xin lỗi, thật ngại quá, tôi nhìn quanh đây không thấy thuyền cứu sinh, vốn nghĩ là chúng được treo ở hai bên mạn tàu giống như trong phim. "
Người phục vụ mỉm cười nói: "Thuyền cứu sinh được đặt ở một khu vực cố định, nếu có nguy hiểm xảy ra, ở một mức độ nhất định nó sẽ tự động tháo móc và thả xuống biển, nữ sĩ có thể không cần lo lắng."
Thẩm Tùng Nhiên gật đầu, “ Cảm ơn.”
Hôm nay là ngày đầu tiên tàu du lịch khởi hành, du khách tâm tình tương đối tốt, ban tổ chức lợi dụng tình thế này nói rằng buổi tối trên tầng hai sẽ có màn biểu diễn ảo thuật.
Đến buổi tối tất cả mọi thứ vẫn bình thường. Thẩm Tùng Nhiên đã tham quan cả ba tầng của tàu du lịch, chỉ có tầng bốn vẫn không thể đi lên.
Ban đêm, mặt biển tĩnh lặng, toàn bộ tàu du lịch ánh sáng rực rỡ, tiếng cười của khách du lịch truyền đi rất xa.
Tàu du lịch Phi Dược có chức năng lái tự động nhưng bình thường không chuyển sang chế độ tự lái. Trong buồng lái, một nhân viên của du thuyền mặc đồng phục mở cửa nói:
"Thuyền trưởng, tối nay muốn ăn cái gì? Bây giờ tôi đi lấy cho ông."
Thuyền trưởng nghe vậy quay đầu lại, suy nghĩ một chút: "Vậy cơm lươn đi."
Và trên màn hình hiển thị giao diện thao tác của ông ta nhấp nháy hai lần, bản đồ lộ trình ban đầu nhấp nháy, sau đó tuyến đường đã có sự thay đổi. Sau khi nói chuyện với nhân viên xong, ông ta quay lại nhìn giao diện trên màn hình không thấy có gì sai sót.
Thẩm Tùng Nhiên ở trên tầng hai nhìn màn ảo thuật đang diễn ra, cầm ly nước trái cây lên rồi quay người rời đi. Cô không có tâm trạng xem những thứ này, đã hơn mười một giờ, cô buồn ngủ rồi.
Sau khi lên đến tầng ba, tiếng ồn ở tầng hai đã bị ngăn cách. Sau khi đơn giản tắm rửa, Thẩm Tùng Nhiên cầm ly nước trái cây còn lại uống hết, đứng trên ban công nhìn ra bóng đêm bên ngoài, nhiệm vụ lần này là vùng biển đen tối, thật sự không biết nó cùng biển có quan hệ gì.
Cô đặt cốc xuống đi đánh răng, sóng bên ngoài đang nhè nhẹ lăn tăn.
Bữa tiệc trên tầng hai của Phi Dược kéo dài đến tận đêm khuya, khi đã gần hai giờ sáng, hầu hết hành khách chơi chưa đủ đã nhưng vẫn lần lượt trở về phòng của mình.
Con tàu du lịch lặng lẽ di chuyển trên biển. Dần dần, sóng hai bên du thuyền càng lúc càng dữ dội, có thứ gì đó từ dưới đáy biển bơi lên, chúng chạm đến đáy tàu rồi từ từ leo lên.
Bất thình lình một bàn tay bị thối rữa nặng vươn ra từ đáy biển và đập vào mạn tàu một tiếng “ đùng”.
Hoàng Hạo xoa xoa bả vai đau nhức, toàn thân đều mệt mỏi, trong lòng than phiền những hành khách này thật sự rất biết cách dày vò người, đến lúc này mới chịu giải tán. Còn anh ta và những “đồng nghiệp” này bận đến nỗi bây giờ mới có thể đổi ca, trước đó quá bận, bọn họ dù có đổi ca với người khác cũng không có khả năng rời đi ngay được.
"Ai yo cái vai của tôi, mới ngày đầu tiên nên hành khách sẽ như thế này, ngày mai sự hào hứng sẽ giảm đi."
Người đang nói là trưởng nhóm của bọn họ, là một phụ nữ trung niên, bà vừa nói vừa ấn vào vai của mình.
"Đi ngủ sớm đi, tôi bây giờ buồn ngủ quá."
"Ngày mai vai của tôi có lẽ sẽ rất đau."
Hoàng Hạo lắng nghe bọn họ nói chuyện, cảm thấy không khác gì người bình thường ở thế giới thực, nhất thời không thể phân biệt được mình có phải là bị ảo giác hay không.
Đồng nghiệp đứng bên cạnh vỗ vai anh nói: " Làm sao vậy Hoàng Hạo, sao ngơ ra vậy?"
Hoàng Hạo chợt tỉnh táo lại: "À không có gì đâu, tôi chỉ phân tâm chút thôi."
Người đồng nghiệp này tình cờ cũng ở cùng ký túc xá với anh ta, nghe vậy liền kéo vai anh nói:
"Đúng lúc đến ký túc xá của chúng tôi rồi, tổ trưởng, chúng tôi nghỉ ngơi trước đây."
Đội trưởng không nói gì, hơi nheo mắt lại rồi gật đầu.
Trên du thuyền Phi Dược, môi trường chỗ ở của nhân viên phục vụ không tệ, hai người ở chung một phòng, cò có phòng tắm riêng. Sau khi hai người bước vào, người đồng nghiệp bắt đầu cởi áo khoác ra, “Tôi đi tắm trước, sau đó đến lượt cậu tắm.”
Hoàng Hạo cũng không để ý chuyện này, gật đầu nói: "Được, cậu nhanh tắm đi."
Tắm rửa xong rồi nói chuyện một hồi thì đã ba giờ rưỡi đêm, Hoàng Hạo vỗ chăn nằm xuống, sau một ngày bận rộn được ngủ trên chiếc giường êm ái, hắn không khỏi thở dài một hơi. Người đồng nghiệp chu đáo tắt đèn. Sau một ngày mệt mỏi, Hoàng Hạo nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Không biết hiện tại là mấy giờ, Hoàng Hạo cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao xung quanh lại ẩm thấp như vậy. Hơi nước gần như muốn ngưng tụ, chăn đắp trên người có cảm giác ẩm ướt, cảm thấy không dễ chịu. Nhưng mà ban ngày quá bận rộn, cơ thể rất mệt mỏi, mặc dù nhận thức cảm thấy có gì đó không thích hợp nhưng đôi mắt không thể mở nổi.
Trong cơn hoảng hốt anh ta cố gắng mở mắt ra một chút, đêm nay trăng rất tròn, ánh trăng chiếu qua cửa sổ vào phòng, anh ta nhìn thấy một bóng người lảo đảo hình như là đi về phía giường đối diện. Hoàng Hạo nghĩ rằng đồng nghiệp của mình có lẽ nửa đêm thức dậy đi vệ sinh, lúc này mới quay lại giường, cũng quên mất độ ẩm lớn xung quanh, lần nữa nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Khi Thẩm Tùng Nhiên thức dậy, người vẫn còn có chút mơ màng, đêm qua không có mộng mị, cô ngủ rất ngon. Lúc này trời đã sáng, thời tiết bình thường và chỉ có một chút ánh nắng xuyên qua những đám mây dày đặc chiếu vào tàu du lịch.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong đi xuống tầng hai, hôm nay du khách chỉ yên tĩnh ngồi trên thuyền trò chuyện nhỏ nhẹ, giống Thẩm Tùng Nhiên đi du lịch một mình không có nhiều.
Hôm qua chỉ chú ý đến người từ tầng 1 đến tầng 3, nhưng không nhìn ra ai là nhiệm vụ giả. Cô có chút nghi ngờ liệu mình có phải là người duy nhất làm nhiệm vụ này hay không.
(Cập nhật chương mới tại dtruyen.com, những nơi khác reup lại xin ghi rõ nguồn. Xin cảm ơn)
Một mình ngồi ăn trong căng tin, bàn bên cạnh toàn các cô gái trẻ, hình như là nhóm bạn thân đi du lịch cùng nhau.
"Này, không phải cậu nói sáng hôm sau có thể nhìn thấy núi Bá Châu sao? Tại sao đến hiện tại ngoài biển ra chẳng thấy gì cả?"
Nói như vậy, mấy cô gái cũng nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ: “ Đúng a, có thể là do thời tiết không tốt nên chúng ta không nhìn thấy a.”
"Nghĩ gì thế? Hôm nay trời nhiều mây lại không có sương mù."
"Đừng bảo đây là quảng cáo sai sự thật nhé? Vốn dĩ muốn đến nhìn xem núi Bá Châu mùa này nở đầy hoa đào."
“Ai biết được, lúc đầu nhìn biển cũng khá lạ, nhưng không thể ở đây mấy ngày chỉ để ngắm biển được a.”
"Không phải có quán bar sao? Ở đó chơi cũng vui vẻ đi, nếu có người từ tầng bốn xuống thì tốt quá, tôi thật sự muốn đi lên xem một chút, đáng tiếc là không có vé, chỉ những người có vé thì mới có thể đi lên."
…
Thẩm Tùng Nhiên không quá lưu tâm đến nội dung còn lại của cuộc trò chuyện, chính là núi Bá Châu mà họ đang nói đến. Theo kinh nghiệm của nhiệm vụ lần trước, bất kỳ tình huống kỳ lạ nào cũng đều là thông tin, chẳng hạn như trận mưa bão không ngớt lần trước.
Sau khi ăn xong miếng mì xào cuối cùng, Thẩm Tùng Nhiên chuẩn bị nhìn xem có thể tìm được tờ rơi quảng cáo du lịch nào hay không.
Tờ rơi du lịch cũng là một hình thức quảng cáo, không khó để tìm thấy ở tầng hai của du thuyền, Thẩm Tùng Nhiên lấy một tờ đi đến khu vực nghỉ ngơi trên tầng ba. Lúc này mọi người hoặc là chưa dậy hoặc là chơi ở tầng 2. Không có ai khác ở đây cả.
Mở ra, trang đầu tiên là phần giới thiệu về công ty du lịch, sau đó chính là quảng cáo các loại tour du lịch sang trọng. Lật đến phía sau, là những địa điểm du lịch chuyến đi này sẽ đi qua, cô nhìn thấy núi Bá Châu mà các cô gái đã nhắc đến trước đó, phía trên còn có một bức ảnh, là ảnh núi Bá Châu được chụp từ một chiếc tàu du lịch.
Hoa đào khắp nơi trên núi quả thực rất đẹp, hơn nữa ở trên tàu du lịch cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Nhưng hôm nay cô đã để ý, xung quanh ngoài biển ra thì chẳng có thứ gì khác chứ đừng nói đến núi. Nhưng dù sao đây cũng là một chiếc tàu du lịch lớn, có thể đi chệch khỏi lộ trình, nhưng việc này có thể nhờ sự trợ giúp của thiết bị để phát hiện ngay lập tức. Thẩm Tùng Nhiên nghĩ thầm, e rằng tai họa đã lặng lẽ ập đến.
Đúng lúc có một người phục vụ đang bưng đĩa tình cờ đi ngang qua Thẩm Tùng Nhiên, cô giữ lấy người phục vụ hỏi:
“Xin lỗi, thật ngại quá, tôi nhìn quanh đây không thấy thuyền cứu sinh, vốn nghĩ là chúng được treo ở hai bên mạn tàu giống như trong phim. "
Người phục vụ mỉm cười nói: "Thuyền cứu sinh được đặt ở một khu vực cố định, nếu có nguy hiểm xảy ra, ở một mức độ nhất định nó sẽ tự động tháo móc và thả xuống biển, nữ sĩ có thể không cần lo lắng."
Thẩm Tùng Nhiên gật đầu, “ Cảm ơn.”
Hôm nay là ngày đầu tiên tàu du lịch khởi hành, du khách tâm tình tương đối tốt, ban tổ chức lợi dụng tình thế này nói rằng buổi tối trên tầng hai sẽ có màn biểu diễn ảo thuật.
Đến buổi tối tất cả mọi thứ vẫn bình thường. Thẩm Tùng Nhiên đã tham quan cả ba tầng của tàu du lịch, chỉ có tầng bốn vẫn không thể đi lên.
Ban đêm, mặt biển tĩnh lặng, toàn bộ tàu du lịch ánh sáng rực rỡ, tiếng cười của khách du lịch truyền đi rất xa.
Tàu du lịch Phi Dược có chức năng lái tự động nhưng bình thường không chuyển sang chế độ tự lái. Trong buồng lái, một nhân viên của du thuyền mặc đồng phục mở cửa nói:
"Thuyền trưởng, tối nay muốn ăn cái gì? Bây giờ tôi đi lấy cho ông."
Thuyền trưởng nghe vậy quay đầu lại, suy nghĩ một chút: "Vậy cơm lươn đi."
Và trên màn hình hiển thị giao diện thao tác của ông ta nhấp nháy hai lần, bản đồ lộ trình ban đầu nhấp nháy, sau đó tuyến đường đã có sự thay đổi. Sau khi nói chuyện với nhân viên xong, ông ta quay lại nhìn giao diện trên màn hình không thấy có gì sai sót.
Thẩm Tùng Nhiên ở trên tầng hai nhìn màn ảo thuật đang diễn ra, cầm ly nước trái cây lên rồi quay người rời đi. Cô không có tâm trạng xem những thứ này, đã hơn mười một giờ, cô buồn ngủ rồi.
Sau khi lên đến tầng ba, tiếng ồn ở tầng hai đã bị ngăn cách. Sau khi đơn giản tắm rửa, Thẩm Tùng Nhiên cầm ly nước trái cây còn lại uống hết, đứng trên ban công nhìn ra bóng đêm bên ngoài, nhiệm vụ lần này là vùng biển đen tối, thật sự không biết nó cùng biển có quan hệ gì.
Cô đặt cốc xuống đi đánh răng, sóng bên ngoài đang nhè nhẹ lăn tăn.
Bữa tiệc trên tầng hai của Phi Dược kéo dài đến tận đêm khuya, khi đã gần hai giờ sáng, hầu hết hành khách chơi chưa đủ đã nhưng vẫn lần lượt trở về phòng của mình.
Con tàu du lịch lặng lẽ di chuyển trên biển. Dần dần, sóng hai bên du thuyền càng lúc càng dữ dội, có thứ gì đó từ dưới đáy biển bơi lên, chúng chạm đến đáy tàu rồi từ từ leo lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bất thình lình một bàn tay bị thối rữa nặng vươn ra từ đáy biển và đập vào mạn tàu một tiếng “ đùng”.
Hoàng Hạo xoa xoa bả vai đau nhức, toàn thân đều mệt mỏi, trong lòng than phiền những hành khách này thật sự rất biết cách dày vò người, đến lúc này mới chịu giải tán. Còn anh ta và những “đồng nghiệp” này bận đến nỗi bây giờ mới có thể đổi ca, trước đó quá bận, bọn họ dù có đổi ca với người khác cũng không có khả năng rời đi ngay được.
"Ai yo cái vai của tôi, mới ngày đầu tiên nên hành khách sẽ như thế này, ngày mai sự hào hứng sẽ giảm đi."
Người đang nói là trưởng nhóm của bọn họ, là một phụ nữ trung niên, bà vừa nói vừa ấn vào vai của mình.
"Đi ngủ sớm đi, tôi bây giờ buồn ngủ quá."
"Ngày mai vai của tôi có lẽ sẽ rất đau."
Hoàng Hạo lắng nghe bọn họ nói chuyện, cảm thấy không khác gì người bình thường ở thế giới thực, nhất thời không thể phân biệt được mình có phải là bị ảo giác hay không.
Đồng nghiệp đứng bên cạnh vỗ vai anh nói: " Làm sao vậy Hoàng Hạo, sao ngơ ra vậy?"
Hoàng Hạo chợt tỉnh táo lại: "À không có gì đâu, tôi chỉ phân tâm chút thôi."
Người đồng nghiệp này tình cờ cũng ở cùng ký túc xá với anh ta, nghe vậy liền kéo vai anh nói:
"Đúng lúc đến ký túc xá của chúng tôi rồi, tổ trưởng, chúng tôi nghỉ ngơi trước đây."
Đội trưởng không nói gì, hơi nheo mắt lại rồi gật đầu.
Trên du thuyền Phi Dược, môi trường chỗ ở của nhân viên phục vụ không tệ, hai người ở chung một phòng, cò có phòng tắm riêng. Sau khi hai người bước vào, người đồng nghiệp bắt đầu cởi áo khoác ra, “Tôi đi tắm trước, sau đó đến lượt cậu tắm.”
Hoàng Hạo cũng không để ý chuyện này, gật đầu nói: "Được, cậu nhanh tắm đi."
Tắm rửa xong rồi nói chuyện một hồi thì đã ba giờ rưỡi đêm, Hoàng Hạo vỗ chăn nằm xuống, sau một ngày bận rộn được ngủ trên chiếc giường êm ái, hắn không khỏi thở dài một hơi. Người đồng nghiệp chu đáo tắt đèn. Sau một ngày mệt mỏi, Hoàng Hạo nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Không biết hiện tại là mấy giờ, Hoàng Hạo cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao xung quanh lại ẩm thấp như vậy. Hơi nước gần như muốn ngưng tụ, chăn đắp trên người có cảm giác ẩm ướt, cảm thấy không dễ chịu. Nhưng mà ban ngày quá bận rộn, cơ thể rất mệt mỏi, mặc dù nhận thức cảm thấy có gì đó không thích hợp nhưng đôi mắt không thể mở nổi.
Trong cơn hoảng hốt anh ta cố gắng mở mắt ra một chút, đêm nay trăng rất tròn, ánh trăng chiếu qua cửa sổ vào phòng, anh ta nhìn thấy một bóng người lảo đảo hình như là đi về phía giường đối diện. Hoàng Hạo nghĩ rằng đồng nghiệp của mình có lẽ nửa đêm thức dậy đi vệ sinh, lúc này mới quay lại giường, cũng quên mất độ ẩm lớn xung quanh, lần nữa nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ sâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi Thẩm Tùng Nhiên thức dậy, người vẫn còn có chút mơ màng, đêm qua không có mộng mị, cô ngủ rất ngon. Lúc này trời đã sáng, thời tiết bình thường và chỉ có một chút ánh nắng xuyên qua những đám mây dày đặc chiếu vào tàu du lịch.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong đi xuống tầng hai, hôm nay du khách chỉ yên tĩnh ngồi trên thuyền trò chuyện nhỏ nhẹ, giống Thẩm Tùng Nhiên đi du lịch một mình không có nhiều.
Hôm qua chỉ chú ý đến người từ tầng 1 đến tầng 3, nhưng không nhìn ra ai là nhiệm vụ giả. Cô có chút nghi ngờ liệu mình có phải là người duy nhất làm nhiệm vụ này hay không.
(Cập nhật chương mới tại dtruyen.com, những nơi khác reup lại xin ghi rõ nguồn. Xin cảm ơn)
Một mình ngồi ăn trong căng tin, bàn bên cạnh toàn các cô gái trẻ, hình như là nhóm bạn thân đi du lịch cùng nhau.
"Này, không phải cậu nói sáng hôm sau có thể nhìn thấy núi Bá Châu sao? Tại sao đến hiện tại ngoài biển ra chẳng thấy gì cả?"
Nói như vậy, mấy cô gái cũng nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ: “ Đúng a, có thể là do thời tiết không tốt nên chúng ta không nhìn thấy a.”
"Nghĩ gì thế? Hôm nay trời nhiều mây lại không có sương mù."
"Đừng bảo đây là quảng cáo sai sự thật nhé? Vốn dĩ muốn đến nhìn xem núi Bá Châu mùa này nở đầy hoa đào."
“Ai biết được, lúc đầu nhìn biển cũng khá lạ, nhưng không thể ở đây mấy ngày chỉ để ngắm biển được a.”
"Không phải có quán bar sao? Ở đó chơi cũng vui vẻ đi, nếu có người từ tầng bốn xuống thì tốt quá, tôi thật sự muốn đi lên xem một chút, đáng tiếc là không có vé, chỉ những người có vé thì mới có thể đi lên."
…
Thẩm Tùng Nhiên không quá lưu tâm đến nội dung còn lại của cuộc trò chuyện, chính là núi Bá Châu mà họ đang nói đến. Theo kinh nghiệm của nhiệm vụ lần trước, bất kỳ tình huống kỳ lạ nào cũng đều là thông tin, chẳng hạn như trận mưa bão không ngớt lần trước.
Sau khi ăn xong miếng mì xào cuối cùng, Thẩm Tùng Nhiên chuẩn bị nhìn xem có thể tìm được tờ rơi quảng cáo du lịch nào hay không.
Tờ rơi du lịch cũng là một hình thức quảng cáo, không khó để tìm thấy ở tầng hai của du thuyền, Thẩm Tùng Nhiên lấy một tờ đi đến khu vực nghỉ ngơi trên tầng ba. Lúc này mọi người hoặc là chưa dậy hoặc là chơi ở tầng 2. Không có ai khác ở đây cả.
Mở ra, trang đầu tiên là phần giới thiệu về công ty du lịch, sau đó chính là quảng cáo các loại tour du lịch sang trọng. Lật đến phía sau, là những địa điểm du lịch chuyến đi này sẽ đi qua, cô nhìn thấy núi Bá Châu mà các cô gái đã nhắc đến trước đó, phía trên còn có một bức ảnh, là ảnh núi Bá Châu được chụp từ một chiếc tàu du lịch.
Hoa đào khắp nơi trên núi quả thực rất đẹp, hơn nữa ở trên tàu du lịch cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Nhưng hôm nay cô đã để ý, xung quanh ngoài biển ra thì chẳng có thứ gì khác chứ đừng nói đến núi. Nhưng dù sao đây cũng là một chiếc tàu du lịch lớn, có thể đi chệch khỏi lộ trình, nhưng việc này có thể nhờ sự trợ giúp của thiết bị để phát hiện ngay lập tức. Thẩm Tùng Nhiên nghĩ thầm, e rằng tai họa đã lặng lẽ ập đến.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro