Ở Thế Giới Kinh Dị Vô Hạn Gian Lận

Vùng Biển Hắc Á...

Loạn Thất Bát Tiêu

2024-09-18 16:37:30

Trên tầng bốn của Phi Dược, hôm nay cô gái tóc đỏ đã thay một chiếc váy ôm màu trắng, làn da trắng nõn với mái tóc sáng màu, thêm khuôn mặt và dáng người xinh đẹp, từ hôm qua có rất nhiều người đàn ông đến bắt chuyện với cô ta.   

Đến đây để ăn cơm, người đàn ông ngồi đối diện cô nhìn thấy thời tiết bên ngoài không được tốt lắm, anh ta dùng tay phải cầm nĩa xiên một miếng thịt bò rồi đưa vào miệng.   

Cô gái tóc đỏ cũng nhìn ra bên ngoài: "Anh đang nhìn cái gì thế?"   

"Chính là cảm thấy thời tiết không tồi."   

Người phụ nữ tóc đỏ trong lòng nghĩ hắn nói cái quái gì thế, thời gian trôi qua nắng càng ngày càng ít, đoán chừng buổi chiều trời nhiều mây.   

"Có kế hoạch gì không? Nhìn thời tiết như vậy giống như là một điềm báo trước."   

Người đàn ông hôm nay mặc sơ mi hoa, nhưng đáng tiếc ngũ quan lại bình thường, “Nhiệm vụ cấp thấp mà thôi, đợi sự việc bộc phát rồi đi.”   

Cô gái tóc đỏ cũng nghĩ như vậy: “Vậy tôi ra ngoài vui vẻ, anh tự ăn đi nhé.”   

Cô gái chỉ có mối quan hệ hợp tác tạm thời với người đàn ông đó, hơn nữa người đàn ông đó cũng không đẹp trai nên kỳ thực không đáng để cô tiêu phí quá nhiều thời gian cho anh ta.  

“Đi đi, chú ý cẩn thận một chút, đừng ở nhiệm vụ cấp thấp thất bại a."   

“Hừm, những lời này vẫn là anh tự mình hưởng thụ đi.”   

Nói xong, cô gái tóc đỏ xoay eo rời đi, khiêu khích không ít tầm mắt đàn ông đặt lên người cô.   

Địa điểm giải trí trên tàu du lịch mở cửa 24/24, rất nhiều giới trẻ tụ tập ở quán bar trên tầng 4, hầu hết những người ở tầng này đều là phú hào có vé mới đến. 

Phú hào sẽ dẫn vài người đến vui chơi, những người này lại gọi bạn bè tụ tập thành một nhóm, khiến các phòng trên tầng 4 gần như chật kín, cho nên rất nhiều người ở trong quán bar suy nghĩ đến việc trèo lên người phú hào và phú bà. 

Người trẻ tuổi tùy tiện vặn vẹo thân xác điên cuồng trên sàn nhảy, cô gái tóc đỏ tên là Thiệu Đồng, đây là nhiệm vụ thứ bảy của cô, so với người mới thực hiện hai ba nhiệm vụ thì cô xem như là một nửa người chơi có kinh nghiệm.   

Thiệu Đồng vừa bước vào sàn nhảy đã bắt đầu có người tụ tập xung quanh cô, bất quá cô chỉ là băng qua sàn nhảy và đi đến một sương phòng ở tầng hai. Lần này cô là người giữ vé lên tầng bốn, và hầu hết những người có vé đều ở tầng hai của quán bar, nơi tập trung hầu hết những người thực sự giàu có.   

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vừa đi lên, cô đã nhìn thấy con mồi mình nhìn trúng ngày hôm qua. Người đàn ông cao gần 1m9, mặc một chiếc áo sơ mi dài tay rộng màu xám nhạt đơn giản, không thể che giấu được những đường cơ bắp săn chắc, phía dưới mặc một chiếc quần âu. Anh ta có ngũ quan thâm thúy, mày kiếm mắt sao,với sự hoang dã thuần khiết trong mắt, chiếc mũi cao thẳng ở dưới ánh sáng hình thành cái bóng che đi một bên mặt, đơn giản mà nói chính là trông rất buông thả, thậm chí còn có cảm giác có chút nguy hiểm.   

Nhưng điều này cũng không thể ngăn cản các cô gái xung quanh chú ý đến anh ta, Thiệu Đồng rất tự tin, ít nhất ở tầng hai này không có cô gái nào có điều kiện tốt hơn cô.   

(Editor: Liên Hoa, đọc truyện tại dtruyen.com những nơi khác đều là reup)

Đáng tiếc đêm qua đúng lúc cô chuẩn bị đến bắt chuyện thì anh chàng đẹp trai này lại đứng dậy rời đi, đôi chân dài bước đi nhanh đến mức Thiệu Đồng đuổi theo không kịp hắn thì đã biến mất. Hôm nay cuối cùng cũng bị bắt gặp, Thiệu Đồng vén tóc tự tin đi tới bên cạnh người đàn ông: 

“Anh cũng đến đây một mình à?”   

Nhưng người đàn ông đó một ánh mắt cũng không cấp cho cô ta, chỉ nhìn những người đang cuồng hoan ở tầng dưới. Thiệu Đồng cũng không tức giận, dùng tay phải vuốt tóc: 

“Nếu không thì cùng nhau uống một ly nhé?”   

Người đàn ông sau đó nhìn cô, ánh mắt lại rất bình tĩnh, "Không có hứng thú."

Thiệu Đồng nghe vậy liền nhấc mông muốn tiến lại gần người đàn ông, đáng tiếc còn chưa kịp ngồi xuống thì người đàn ông đã đứng dậy nhấc đôi chân dài vượt qua cô ta bước ra ngoài.   

Động thái này khiến các cô gái ngồi gần đó xem kịch mím môi mỉm cười. Sắc mặt Thiệu Đồng không tốt, kỳ thực cô cũng không chắc người đàn ông này là nhiệm vụ giả hay là người của thế giới nhiệm vụ, bất quá cho dù là nhiệm vụ giả, cô cũng không lo lắng liệu mình có đắc tội người ta hay không.    

Thẩm Tùng Nhiên trong phòng đọc xong cuốn sổ, phát hiện hành trình Phi Dược lần này có thể đi qua mấy cái danh lam thắng cảnh, núi Bá Châu chỉ là cái đầu tiên.   

Có lẽ vì hôm qua chơi quá vui vẻ nên rất nhiều hành khách không để tâm đến việc không nhìn thấy núi Bá Châu, cho dù có cũng không ai nghĩ đến việc hỏi nhân viên trên du thuyền.   

Phòng bếp bên này bận túi bụi, từ sáng sớm mới thức dậy bọn họ đã phải chuẩn bị nguyên liệu, có đầu bếp đã đun nóng dầu trong nồi, bắt đầu nấu đồ ăn. Còn có một số ít người đang thái rau, trong phút chốc trong bếp đều là âm thanh lạch cạch của nồi niêu xoong chảo.   

Ở phía sau phòng bếp sau là phòng đông lạnh, thịt đã rã đông được môt nửa được cắt ở đó rồi mang tới bếp sử dụng sau. Hiện tại rất bận rộn, chỉ còn lưu lại một người trợ giúp cắt.   

Nam phụ bếp trẻ tuổi ánh mắt trống rỗng, giơ tay cầm dao lên chặt xuống, động tác cứng ngắc chặt thịt. Rất nhanh có người mở cửa nói: "Tôi nói này tiểu Thẩm, cậu làm việc nhanh lên, chỉ có một chút thịt như vậy, dậy muộn cũng không nói với tôi, hiện tại tranh thủ thời gian cắt thịt sau đó mang đến phòng bếp, nghe thấy không." 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Người phụ bếp trẻ ngoảnh đầu ra cửa chậm rãi gật đầu, người đến truyền lời liếc mắt khinh bỉ, đóng cửa lại tiếp tục làm việc. Sau khi cắt xong miếng thịt cuối cùng, người phụ bếp bỏ con dao đang cầm trên tay phải xuống, tay trái nắm lấy miếng thịt lợn đẫm máu, trực tiếp đưa vào miệng nhai, xé nhỏ một miếng thịt lớn, chưa nhai được hai lần đã nuốt xuống. 

Lúc này, ngoài cửa lại truyền đến  thanh âm thúc giục: "Tiểu Thẩm không sao chứ?"   

Nghe tiếng gọi, anh ta nhét miếng thịt còn thừa vào miệng, sau đó bỏ phần thịt còn lại vào chậu, rồi cầm lấy chậu cứng đờ bước ra ngoài.      

Vào giờ ăn trưa, bên ngoài hoàn toàn không có ánh nắng mặt trời, những đám mây dày đặc che kín bầu trời. Thẩm Tùng Nhiên để ý từ lúc sáng sớm thức dậy đến bây giờ, vẫn không nhìn thấy cái gọi là núi Bá Châu.   

Một vài hành khách làu bàu rằng họ đã bỏ lỡ vì dậy muộn, một số những người khác thì không để tâm những thứ này, chủ yếu là tận hưởng các dịch vụ trên tàu, khung cảnh bên ngoài như thế nào không quan trọng.   

Ngày cả khi nhìn thấy cũng chỉ chụp thêm vài tấm ảnh là hết. Thẩm Tùng Nhiên cảm thấy kỳ lạ, cô muốn hỏi thuyền viên tại sao mình chưa thấy những phong cảnh này. Nhưng khi quay lại nhìn thấy những người phục vụ bận rộn như vậy, cô nghĩ sau bữa tối sẽ hỏi.   

Trên boong tàu không có bao nhiêu người, Thẩm Tùng Nhiên đúng lúc cũng không có việc gì khác làm, ở đây cho dù có mang theo điện thoại di động cũng không dùng được, không bằng đi xem phong cảnh.   

Cô ngẩng đầu nhìn mây, suy nghĩ nhiệm vụ lần này sẽ không có bối cảnh là một trận mưa lớn nữa đấy chứ.  Đang đi lùi, đột nhiên đụng phải một cơ thể ấm áp, Thẩm Tùng Nhiên vội vàng quay người lại liền nhìn thấy người đàn ông rất cao. Anh ta nhìn có chút hung dữ, Thẩm Tùng Nhiên xin lỗi: “Thực xin lỗi.”  

Tuy nhiên người đàn ông chỉ liếc nhìn cô mà không nói gì, thấy đối phương không có để bụng, Thẩm Tùng Nhiên gật đầu đi vòng qua anh ta rồi tiếp tục bước đi, sau khi rời đi cô cũng không dám quay đầu lại nhìn người đó. Chẳng bao lâu tâm trí cô rốt cuộc cũng bị tình huống ở nhiệm vụ lần này chiếm cứ. Sau khi đi vòng quanh rồi quay trở lại boong tàu, cái người đàn ông đó không thấy nữa. 

Mây trên trời càng ngày càng dày, bầu trời càng lúc càng tối, Thẩm Tùng Nhiên rời khỏi boong tàu.   

Sau khi vào cửa, cô liền nhìn thấy một nhân viên phục vụ có hành động kỳ lạ, cổ anh ta thỉnh thoảng co giật một cái. Thẩm Tùng Nhiên ghi nhớ góc mặt của người phục vụ, có khả năng là cô suy nghĩ nhiều, nhưng đề phòng cũng không phải là chuyện xấu.   

Cô đi đến quầy tiếp tân, ở đây có một nữ phục vụ đang đứng, nhìn thấy cô liền gật đầu nói: " Nữ sĩ đây là có yêu cầu gì sao ạ?"   

Thẩm Tùng Nhiên: “Tôi chỉ muốn hỏi tại sao không nhìn thấy núi Bá Châu ở trong tờ rơi tham quan đề cập.”   

Nữ phục vụ mỉm cười: "Nữ sĩ, ngài thức dậy lúc mấy giờ ạ? Có khả năng ngài đã lỡ mất thời gian."   

Thẩm Tùng Nhiên: "Tôi thức dậy khoảng chín giờ hơn. Theo lý mà nói hẳn là không bỏ lỡ thời điểm này."   

Cô vẫn còn nhớ trên tờ rơi tham quan có nói thời gian xuất phát khác nhau thì thời điểm có thể nhìn thấy núi Bá Châu cũng khác nhau, dựa theo thời gian xuất phát của bọn họ ngày hôm qua, nhìn thấy núi Bá Châu sau 9 giờ sáng hôm nay là chuyện bình thường. 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ở Thế Giới Kinh Dị Vô Hạn Gian Lận

Số ký tự: 0