Ở Thế Giới Kinh Dị Vô Hạn Gian Lận

Vùng Biển Hắc Á...

Loạn Thất Bát Tiêu

2024-09-18 16:37:30

Nữ phục vụ tự nhiên nhớ lại thời gian khởi động lần này, thời điểm nhìn thấy phong cảnh, “ Thế này, tôi sẽ phản hồi chuyện này với thuyền trưởng. Thực sự vô cùng xin lỗi."   

Thẩm Tùng Nhiên xua tay: "Không sao đâu, tôi chính là lo lắng con tàu đi chệch hướng thôi."   

Nữ nhân viên phục vụ mỉm cười nói: "Có khả năng tàu hơi lệch hướng, nhưng sẽ sớm khắc phục, vấn đề này sẽ giúp ngài phản hồi phản hồi."   

Vốn dĩ Thẩm Tùng Nhiên không có ý định hỏi cái gì, chỉ là để nhân viên trên tàu có phần cảnh giác, có thể phát hiện bất thường. Cô không thể ngăn cản nhiệm vụ diễn ra, nhưng có thể sớm nhận ra nguy hiểm để có sự đề phòng, điều tốt nếu có thể sớm phát hiện ra mối nguy hiểm và đề phòng, ít thương vong hơn cũng tốt.  

Cô vừa rời khỏi đây, nữ phục vụ liền rời khỏi vị trí đi tìm tổ trưởng của mình để báo cáo sự việc. Đây là điều bất thường, theo lý mà nói thì dù có đi chệch khỏi lộ trình, cũng không đến mức hoàn toàn không nhìn thấy núi Bá Châu. 

Hôm nay cô trực lúc 11 giờ, nhưng cô cũng nghe thấy một số hành khách nói rằng họ không nhìn thấy danh lam thắng cảnh đầu tiên. Rất nhanh sau đó cô đã tìm thấy tổ trưởng và báo cáo sự việc, sau khi tổ trưởng phát hiện, cũng tiếp tục báo cáo sự việc với chủ quản của mình.   

Trong buồng lái, thuyền trưởng nghe được báo cáo này cũng lâm vào trầm tư. Nhìn giao diện hoạt động trước mặt, trên màn hình hiển thị lộ trình không có vấn đề gì, tại sao lại không nhìn thấy núi Bá Châu?   

Lúc này, người phó lái đề nghị: "Hay là chúng ta thiết lập lại lộ trình xem có phải xảy ra vấn đề hay không."

Thuyền trưởng nghe vậy liền trả lời: "Thử đi."

Vài người bắt đầu thao tác, lộ trình trên màn hình hiển thị đếm ngược bắt đầu đặt lại, nếu lộ trình có vấn đề, đặt lại cũng có thể lần nữa trở lại lúc ban đầu cùng lời nhắc nhở, đến lúc đó có thể điều chỉnh hướng theo lời nhắc .   

Tiến độ trên màn hình nhanh chóng hiển thị đạt 100%, nhưng hình ảnh hiển thị khiến nhiều người choáng váng. Nó cho thấy tàu du lịch Phi Dược đã đi chệch hướng nghiêm trọng và thậm chí không thể nhìn thấy vị trí tuyến đường ban đầu, thuyết minh bọn họ đã đi theo một hướng xa lạ trong một thời gian dài.   

"Làm sao có thể như vậy!" Có người kêu lên.   

Thuyền trưởng cũng sửng sờ, ông ta luôn chú ý đến màn hình hiển thị, trước đó còn cập nhật vị trí của tuyến đường theo thời gian thực, nhưng dù sao anh ta cũng có kinh nghiệm phong phú nên lập tức ra lệnh: 

“Điều chỉnh hướng. Chúng ta phải quay lại đường ban đầu, báo cáo vấn đề này với công ty, hãy để một con tàu khác đến đón hành khách tiếp tục hành trình, còn tàu du lịch này cần phải quay về để tiến hành kiểm tra."   

Đây đã là một sự cố lớn, may mắn có thể phát hiện, bất quá vẫn phải liên hệ với công ty, xem phía sau có tàu du lịch nào khác có thể gặp Phi Dược hay không.   

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong vùng biển rộng lớn không chỉ có Phi Dược du hành. Sau khi nghe được chỉ thị của thuyền trưởng, những người ở bên cạnh lập tức gật đầu: 

“Vâng, tôi sẽ báo cáo ngay.” 

Thuyền trưởng vẫn đang tìm kiếm xem lộ trình ban đầu cách vị trí hiện tại bao xa, sau khi nhìn kết quả điều tra cho thấy mức độ sai lệch, có nghĩa là họ đã đi sai lộ trình kể từ khi xuất phát ngày hôm qua. Nhìn thấy tình huống này, sắc mặt thuyền trưởng càng trở nên khó coi, đây là một sai lầm lớn trong sự nghiệp của hắn 

“ Hiện tại bắt đầu điều chỉnh phương hướng, ngày mai sẽ cập bến ở bến tàu núi Bá châu, để công ty phái một chiếc tài tới chờ ở đó."   

Tuy nhiên, sau khi nói xong vẫn không nhận được phản hồi, những thuyền viên khác cũng cảm thấy có gì đó không đúng, ngẩng đầu nhìn người đang báo cáo sự việc. Người đàn ông đứng bất động trước điện thoại, trên người ướt đẫm, nước vẫn không ngừng nhỏ giọt, làm ướt cả sàn gỗ trong phòng.   

Người phó lái có vẻ khó hiểu: "Lý Minh, cậu làm sao vậy?"   

Bọn họ nói vài lời không mất bao nhiêu thời gian mà hắn nhìn như vừa rơi xuống nước?

Tuy nhiên, Lý Minh không có phản ứng lại bọn họ, và dưới chân hắn càng ngày càng có nhiều nước hơn khiến mọi người càng nhìn càng thấy có gì đó khồn thích hợp.   

Thuyền trưởng thấp giọng gọi hắn: “Lý Minh, ngươi còn nghe không?”   

Rất nhanh, bọn họ nhìn thấy ngón tay của Lý Minh cử động, sau đó chân hắn cũng bắt đầu cử động, toàn bộ cơ thể xoay người lại. Khuôn mặt tái nhợt nổi đầy mụn nước, khắp người nước liên tục tuôn ra, thậm chí trong miệng thỉnh thoảng phun ra nước khiến thuyền trưởng và những người khác sợ hãi.   

Có thuyền viên run rẩy nói: "Lý, Lý Minh, cậu đừng dọa chúng tôi."   

Đây không còn là người bình thường nữa, căn bản chính là một người bị chết đuối lâu ngày đứng dậy. Liên tưởng đến sự việc bị lệch hướng khỏi lộ trình lần này, trong lòng mọi người trỗi giậy một cảm giác sợ hãi.

Nhưng lúc này, Lệ Minh xa lạ nhếch miệng cười, trong miệng tuôn ra đầy mùi tanh nước biển, "Ha ha, các ngươi phải lái thuyền thật tốt."   

Thân thể mọi người vốn không thể di chuyển, nhưng sau khi Lý Minh nói xong lời này, thân thể bọn họ đều bắt đầu run rẩy.   

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lý Minh là ma!  

Phó lái muốn rời khỏi chỗ này, nhưng vừa quay đầu lại, khóe mắt đã nhìn thấy một bóng đen phía sau mình. Độ ẩm trong phòng càng ngày càng tăng, mùi tanh của biển sộc vào lỗ mũi,  nỗi sợ hãi đang bao trùm lấy họ.   

Có một thuyền viên vô cùng sợ hãi, quay người muốn mở cửa bỏ chạy, nhưng sàn gỗ không biết từ khi nào bị nước biển bao phủ, anh ta trượt chân và ngã xuống đất. Anh ta muốn đứng dậy, nhưng tay trái có cảm giác nhớp nháp, anh ta từ từ ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một thi thể sưng tấy nằm trên sàn, và tay trái anh ta đang ấn vào bụng thi thể, toàn bộ bàn tay đều ấn vào trong.  

Anh ta đột ngột rút tay lại, nhưng một bàn tay sưng tấy tái nhợt nắm lấy cánh tay trái của anh ta, chính là cái xác này tóm lấy anh ta, thuyền viên nhìn thấy khuôn mặt đối phương hoàn toàn thay đổi, cái miệng mở ra tuôn ra nước biển, anh ta nghe thấy: " Ngươi đè lên ta, ngươi phải bồi thường cho ta."

Bồi thường?

Làm sao bồi thường...   

Hôm nay so hôm qua tốt hơn nhiều, Hoàng Hạo chỉ có suy nghĩ này.  

Tổ trưởng ngày hôm qua nói không sai, ngày hôm sau sự hưng phấn và hứng thú của hành khách có phần nào giảm bớt, bọn họ có thể tan ca sớm hai giờ. Nhưng Hoàng Hạo thật sự chưa bao giờ làm công việc tay chân như thế này, trước khi vào trò chơi anh ta chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, suốt ngày ngồi trong phòng làm việc, thể lực sớm đã không bằng hồi còn đi học. Vừa rồi đồng nghiệp cùng ký túc xá của anh đi đâu đó đến hiện tại vẫn chưa trở về, Hoàng Hạo cũng không nghĩ nhiều, đi tắm trước rồi nằm lên giường chỉ muốn đi ngủ, thực sự anh rất mệt mỏi.    

Vừa nhắm mắt lại liền nghe thấy tiếng mở cửa, anh ta nghĩ hẳn là đồng nghiệp đã trở về, nhưng bản thân quá buồn ngủ quá không tiện chào hỏi.   

Nheo mắt một lúc, Hoàng Hạo không hiểu sao lại nhớ ra hình như chỉ có tiếng mở cửa mà không có tiếng đóng cửa, chẳng lẽ đồng nghiệp này lại đi ra ngoài?  

Trong đầu mơ mơ hồ hồ nghĩ đến việc này, suýt chút nữa đã ngủ thiếp đi, nhưng chẳng mấy chốc anh ta ngửi thấy mùi mặn của biển, kỳ thực đây cũng chẳng việc gì, suy cho cùng cũng đang ở trên biển, gió biển thổi tới mang theo mùi này cũng không có gì ngạc nhiên. Nhưng vấn đề là mùi này càng lúc càng nồng, chỉ trong vòng vài phút, mùi mặn của biển đã chuyển thành mùi tanh, hình như trong phòng chất đống hải sản thối, hun đến mức ý thức Hoàng Hạo dần dần tỉnh táo lại.   

Anh nửa ngồi dậy, dụi dụi mắt, thấy cửa đúng là đang mở, còn có người đứng ngược sáng, "Cậu làm cái gì thế, không đi ngủ đi còn đứng đó?"   

Nhưng bóng người căn bản không cử động, cũng không trả lời. Chỉ trong vài giây, Hoàng Hạo cảm thấy có gì đó không đúng, nhất thời dựng tóc gáy, hắn thế nào lại quên đây là nhiệm vụ kinh dị a? May mắn thay, hắn luôn có chuẩn bị sẵn sàng, lập tức lấy ra linh phù mang theo trong người cầm trên tay, cơ thể cũng từ từ ngồi dậy, chuẩn bị đối phó quỷ dữ bất cứ lúc nào. 

Căn phòng vẫn mờ tối, muốn xua tan nỗi sợ hãi, yếu tố đầu tiên là ánh sáng, đèn trong ký túc xá nhân viên ở cạnh giường. Hoàng Hạo chăm chú nhìn bóng người ở cửa, đưa tay chạm vào công tắc, nhưng vừa chạm vào công tắc liền chạm vào nước.   

Đèn đã được bật lên, bóng người đứng ở cửa được chiếu sáng rõ ràng, chính là ngư ời đồng nghiệp đó.   

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ở Thế Giới Kinh Dị Vô Hạn Gian Lận

Số ký tự: 0