Ở Thế Giới Kinh Dị Vô Hạn Gian Lận
Vùng Biển Hắc Á...
Loạn Thất Bát Tiêu
2024-09-18 16:37:30
Thẩm Tùng Nhiên hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn không từ bỏ quyết định đi giết quỷ. Còn về nâng cấp lên trung cấp, cô nghĩ có lẽ là vì tàu du lịch sắp đến trung tâm vùng biển hắc ám, ở đó có nhiều quỷ lợi hại. Chỉ hy vọng rằng lớp bảo vệ tầng bốn có thể chịu đựng được thêm một thời gian nữa.
Đây là lần đầu tiên cảm thấy hành lang này dài như vậy, khi Thẩm Tùng Nhiên bước ra khỏi hành lang liền nhìn thấy vài con quỷ đang đợi ở đây, bọn chúng bị lá chắc vô hình ngăn cản bên ngoài.
Nhìn thấy cô xuất hiện, chúng phấn khích há miệng gào lên, hận không thể ngay lập tức nhào tới ăn tươi nuốt sống cô. Thẩm Tùng Nhiên chú ý đến tuyến những con ma này không thể đi qua, trực tiếp rút thanh kiếm gỗ đào ra, những con ma này hiển nhiên biết uy lực của thanh kiếm này, theo phản xạ lùi lại một bước.
Ở đằng sau Thiệu Đồng và Vương Mặc lặng lẽ đi theo, còn có Hoàng Hạo cũng đồng dạng, hắn không có đạo cụ như kiếm gỗ đào, nhưng hắn vẫn muốn đi theo những nhiệm vụ giả khác, biết đâu giống như những nhiệm vụ trước, bọn họ có thể cùng nhau đi qua cửa.
Khi đến nơi, họ nhìn thấy Thẩm Tùng Nhiên bước ra khỏi khu vực an toàn, giơ kiếm lên chính là một trận chém quỷ, tuy rằng nhìn động tác rất trúc trắc nhưng mỗi nhát chém lại rất mạnh mẽ.
Thiệu Đồng: “Tại sao cô ta dám ra ngoài một mình đánh với mấy con quỷ, kiếm gỗ đào cũng không phải vô địch a.”
Vương Mặc huých vào cánh tay cô ta, ngẩng đầu ra hiệu nhìn nơi nào đó:
“Nhìn sau lưng cô ấy xem.”
Thiệu Đồng nhìn kỹ hơn, thật thông minh, đến ngày hôm nay mới biết rằng linh phù còn có thể sử dụng như thế này, Thẩm Tùng Nhiên trực tiếp dán linh phù lên lưng mình, những con quỷ đó cho dù muốn tập kích sau lưng cô cũng sợ hãi sự tồn tại của linh phù. Vừa vặn cả hai cũng có linh phù, hai người giúp nhau dán vào sau lưng, rồi cầm kiếm cùng nhau đi ra ngoài giết quỷ.
Quỷ trong nhiệm vụ quả thực rất mạnh mẽ, nhưng quỷ trong nhiệm vụ cấp thấp đối với đạo cụ cùng cấp, đối phó với nó hoàn toàn không thành vấn đề. Thẩm Tùng Nhiên dựa vào kinh nghiệm giết quỷ lần trước, lần này đặc biệt hướng tới cổ những con quỷ này chém xuống.
Sau khi vung vài lần như vậy, lũ quỷ này cũng rất tức giận, nhìn thấy có sơ hở liền nghĩ muốn nhào qua, đúng lúc Thẩm Tùng Nhiên quay lại vung kiếm, một kiếm này vừa vặn chặt đứt đầu nó. Đầu quỷ biến thành một vũng nước bắn xuống đất, thân thể cũng đồng dạng biến thành nước. Cứ như vậy giết chết một con quỷ, Thẩm Tùng Nhiên vẫn là có chút sững sốt, cảm thấy con quỷ này là tự mình nộp mạng và lúc này hệ thống cũng nhắc nhở:
[Giết một oán quỷ, tích phân thu được: 1]
Không lâu sau nghe thấy tiếng bước chân, Thẩm Tùng Nhiên quay đầu thấy đôi nam nữ nhiệm vụ giả giống mình và hành lang bên kia còn có một người đứng đó không qua, có lẽ cũng là nhiệm vụ giả, hẳn là đạo cụ không đủ tốt.
Động tác của Thiệu Đồng và Vương Mặc trôi chảy hơn, rõ ràng là họ có nhiều kinh nghiệm hơn trong việc đối phó với những con quỷ như thế này. Khi hai người giết chết con quỷ đầu tiên liền nhìn thấy nhắc nhở của hệ thống, trong mắt họ tràn đầy vui mừng, trước đây bọn họ chỉ được tính tích phân sau khi hoàn thành nhiệm vụ.
Vốn dĩ còn cảm thấy nhiệm vụ lần này khiến đầu óc người ta không biết thế nào mà lần, hiện tại cảm thấy là đến tặng tích phân.
Chẳng bao lâu sau, hai người họ giết quỷ so với Thẩm Tùng Nhiên nhiều hơn rất nhiều, còn có ý định đến nơi có nhiều ma hơn, nhưng Thẩm Tùng Nhiên trở lại khu vực an toàn sau khi giết chết những con ma ở khu vực này.
Thiệu Đồng nhìn thấy cô lui về phía sau, “Quay lại làm gì? Cùng nhau giết thật nhiều quỷ nào. Mỗi con 1 tích phân đó.”
Cô ta đã hoàn thành hai nhiệm vụ trung cấp, tích phân cơ bản của nhiệm vụ cấp này chỉ có 15, ở đây giết thêm vài con quỷ thì có thể đạt được một nửa tích phân của nhiệm vụ trung cấp, tất nhiên là loại cơ bản nhất. Nếu như giết được nhiều quỷ hơn một chút, vậy lần này thu hoạch được tích phân có lẽ khá nhiều.
Thẩm Tùng Nhiên: "Hai người đừng kích động như vậy, nhiệm vụ này đã thăng lên trung cấp, có lẽ sẽ có nhiều quỷ lợi hại hơn tới đây."
Vương Mặc cảm thấy cô gái này nói có lý: "Cô ấy nói không sai, hiện tại không còn là nhiệm vụ cấp thấp nữa."
Thiệu Đồng lại cảm thấy hai người này rất hèn nhát: “Sợ cái gì? Loại cơ hội này có thể đến mấy lần, có thể là lần cuối cùng. Hơn nữa chúng ta cũng không phải không có linh phù tốt, những con quỷ khác đến hoàn toàn có thể đối phó.”
Vương Mặc không đồng ý: "Trở về trước, cùng lắm là ở đây đợi quỷ tập trung tới, mấy người chúng ta hợp lực đối phó, vậy sẽ an toàn hơn là đến nơi có nhiều quỷ."
Thiệu Đồng không muốn gây chuyện nên chỉ có thể rút lui.
Nhưng cũng không để bọn họ đợi lâu, không lâu sau, có mấy con quỷ lảo đảo tiến về phía bọn họ, Thiếu Đồng nhìn thấy lập tức rút kiếm gỗ đào ra, chạy ra ngoài nhanh hơn bất kỳ ai khác. Vương Mặc không còn cách nào khác là phải đi theo, trong khi Thẩm Tùng Nhiên chỉ tới giết chết hai con gần đó.
Sau khi giải quyết xong đợt này, Hoàng Hạo ghen tị nhìn, nhưng hắn lại không có biện pháp nào đối phó với quỷ, hắn chỉ có hai tấm linh phù, còn là loại trục xuất, nhiều nhất cũng chỉ có thể chấn thương quỷ, không có biện pháp để tiêu diệt quỷ.
Giết một quỷ được 1 tích phân, trước đây chưa bao giờ dám nghĩ, anh ta hoàn thành nhiệm vụ cấp thấp tích phân cơ bản chỉ có 2, hai lần đầu đi theo người khác, cũng chỉ được 2 tích phân, nhiều lắm thêm được 1-2 tích phân.
Khi Thẩm Tùng Nhiên quay lại, Hoàng Hạo cuối cùng cũng lấy hết can đảm để đến gần cô và nói: "Thẩm tiểu thư, chúng ta đều là nhiệm vụ giả nhỉ."
Thẩm Tùng Nhiên gật đầu, tất nhiên cô biết điều này.
Hoàng Hạo lại nói: "Có thể mua thanh kiếm gỗ đào, hẳn là cô đã hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ đi, đây là lần thứ ba của tôi."
Thẩm Tùng Nhiên nghĩ nhiệm vụ thứ ba vẫn chưa mua được kiếm gỗ đào, e là nhiệm vụ trước tích phân thu được ít, liền không nói đây là nhiệm vụ thứ hai của mình,
“Có thể sống đến nhiệm vụ thứ ba cũng đã rất tốt!”
Trên thực tế, cô không biết tích phân cụ thể sau khi hoàn thành những nhiệm vụ này, nhưng có lẽ không có nhiều người như cô mua thanh kiếm gỗ đào trong một nhiệm vụ.
Hoàng Hạo gãi gãi tóc, cảm thấy mình có chút mất mặt: "Tôi không có biện pháp giết quỷ, vậy nên trước đi theo mọi người, hy vọng sẽ không bị ghét bỏ."
Thẩm Tùng Nhiên: "Sẽ không, mọi người đều muốn sống. Đây là phản ứng bình thường của con người."
Thiệu Đồng đợi một lúc xem có quỷ nào đến không, khi nhìn thấy Thẩm Tùng Nhiên đang nói chuyện với Hoàng Hạo ở hành lang, hắn khẽ khịt mũi:
"Tại sao những con quỷ này lại đến chậm như vậy?"
Vương Mặc còn đang kiểm tra tích phân mình kiếm được, thấy cô nói như vậy liền nói:
“Quên mất trước đây đã khóc như thế nào khi bị ma dọa rồi sao?”
Anh và Thiếu Đồng quen nhau trong lần làm nhiệm vụ thứ ba, lúc đó Thiếu Đồng còn chưa có bộ dạng tự tin như bây giờ, lúc bị ma dọa liền nắm lấy cánh tay hắn, nói thế nào cũng không chịu buông ra.
Về sau vận khí hắn cũng tốt, linh phù của hắn đánh bại quỷ, sau đó không đến tìm bọn chúng, mà lúc đó không có quỷ khác, mới vượt qua nhiệm vụ nguy hiểm đó. Về sau người phụ nữ này tìm thấy hắn ở hiện thực và nói muốn hợp tác, lúc đó tất nhiên là cự tuyệt.
Mãi đến sau này gặp lại, tình huống của Thiếu Đồng tốt hơn nhiều nên mới đồng ý hợp tác. Thấy anh nói về sự xấu hổ hồi trước của mình, Thiệu Đồng ngừng nói. Đúng lúc này, có rất nhiều quỷ xiêu xiêu vẹo vẹo đi tới, Thiếu Đồng nín thở, lập tức cầm thanh kiếm gỗ đào đi lên.
Nhìn thấy bộ dáng lỗ mãng của cô ta, Vương Mặc nghĩ bụng lần sau không nên hợp tác nữa, nhưng vẫn lên theo, dù sao những con quỷ này hiện tại cũng là tích phân.
Khi Thẩm Tùng Nhiên nhìn thấy những bóng ma này, mặc dù cũng đứng dậy đi ra nhưng trong lòng lại cảm thấy có một chút không ổn. Nhìn thấy những người này bộ dạng lợi hại như vậy, Hoàng Hạo ngoan ngoãn ngồi ở hành lang, sau đó nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại liền nhìn thấy người đàn ông khiến hắn có ấn tượng sâu sắc.
Đối phương nhìn chằm chằm vào ba người đang chiến đấu với quỷ bên ngoài, không thèm nhìn hắn lấy một lần.
Đây là lần đầu tiên cảm thấy hành lang này dài như vậy, khi Thẩm Tùng Nhiên bước ra khỏi hành lang liền nhìn thấy vài con quỷ đang đợi ở đây, bọn chúng bị lá chắc vô hình ngăn cản bên ngoài.
Nhìn thấy cô xuất hiện, chúng phấn khích há miệng gào lên, hận không thể ngay lập tức nhào tới ăn tươi nuốt sống cô. Thẩm Tùng Nhiên chú ý đến tuyến những con ma này không thể đi qua, trực tiếp rút thanh kiếm gỗ đào ra, những con ma này hiển nhiên biết uy lực của thanh kiếm này, theo phản xạ lùi lại một bước.
Ở đằng sau Thiệu Đồng và Vương Mặc lặng lẽ đi theo, còn có Hoàng Hạo cũng đồng dạng, hắn không có đạo cụ như kiếm gỗ đào, nhưng hắn vẫn muốn đi theo những nhiệm vụ giả khác, biết đâu giống như những nhiệm vụ trước, bọn họ có thể cùng nhau đi qua cửa.
Khi đến nơi, họ nhìn thấy Thẩm Tùng Nhiên bước ra khỏi khu vực an toàn, giơ kiếm lên chính là một trận chém quỷ, tuy rằng nhìn động tác rất trúc trắc nhưng mỗi nhát chém lại rất mạnh mẽ.
Thiệu Đồng: “Tại sao cô ta dám ra ngoài một mình đánh với mấy con quỷ, kiếm gỗ đào cũng không phải vô địch a.”
Vương Mặc huých vào cánh tay cô ta, ngẩng đầu ra hiệu nhìn nơi nào đó:
“Nhìn sau lưng cô ấy xem.”
Thiệu Đồng nhìn kỹ hơn, thật thông minh, đến ngày hôm nay mới biết rằng linh phù còn có thể sử dụng như thế này, Thẩm Tùng Nhiên trực tiếp dán linh phù lên lưng mình, những con quỷ đó cho dù muốn tập kích sau lưng cô cũng sợ hãi sự tồn tại của linh phù. Vừa vặn cả hai cũng có linh phù, hai người giúp nhau dán vào sau lưng, rồi cầm kiếm cùng nhau đi ra ngoài giết quỷ.
Quỷ trong nhiệm vụ quả thực rất mạnh mẽ, nhưng quỷ trong nhiệm vụ cấp thấp đối với đạo cụ cùng cấp, đối phó với nó hoàn toàn không thành vấn đề. Thẩm Tùng Nhiên dựa vào kinh nghiệm giết quỷ lần trước, lần này đặc biệt hướng tới cổ những con quỷ này chém xuống.
Sau khi vung vài lần như vậy, lũ quỷ này cũng rất tức giận, nhìn thấy có sơ hở liền nghĩ muốn nhào qua, đúng lúc Thẩm Tùng Nhiên quay lại vung kiếm, một kiếm này vừa vặn chặt đứt đầu nó. Đầu quỷ biến thành một vũng nước bắn xuống đất, thân thể cũng đồng dạng biến thành nước. Cứ như vậy giết chết một con quỷ, Thẩm Tùng Nhiên vẫn là có chút sững sốt, cảm thấy con quỷ này là tự mình nộp mạng và lúc này hệ thống cũng nhắc nhở:
[Giết một oán quỷ, tích phân thu được: 1]
Không lâu sau nghe thấy tiếng bước chân, Thẩm Tùng Nhiên quay đầu thấy đôi nam nữ nhiệm vụ giả giống mình và hành lang bên kia còn có một người đứng đó không qua, có lẽ cũng là nhiệm vụ giả, hẳn là đạo cụ không đủ tốt.
Động tác của Thiệu Đồng và Vương Mặc trôi chảy hơn, rõ ràng là họ có nhiều kinh nghiệm hơn trong việc đối phó với những con quỷ như thế này. Khi hai người giết chết con quỷ đầu tiên liền nhìn thấy nhắc nhở của hệ thống, trong mắt họ tràn đầy vui mừng, trước đây bọn họ chỉ được tính tích phân sau khi hoàn thành nhiệm vụ.
Vốn dĩ còn cảm thấy nhiệm vụ lần này khiến đầu óc người ta không biết thế nào mà lần, hiện tại cảm thấy là đến tặng tích phân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chẳng bao lâu sau, hai người họ giết quỷ so với Thẩm Tùng Nhiên nhiều hơn rất nhiều, còn có ý định đến nơi có nhiều ma hơn, nhưng Thẩm Tùng Nhiên trở lại khu vực an toàn sau khi giết chết những con ma ở khu vực này.
Thiệu Đồng nhìn thấy cô lui về phía sau, “Quay lại làm gì? Cùng nhau giết thật nhiều quỷ nào. Mỗi con 1 tích phân đó.”
Cô ta đã hoàn thành hai nhiệm vụ trung cấp, tích phân cơ bản của nhiệm vụ cấp này chỉ có 15, ở đây giết thêm vài con quỷ thì có thể đạt được một nửa tích phân của nhiệm vụ trung cấp, tất nhiên là loại cơ bản nhất. Nếu như giết được nhiều quỷ hơn một chút, vậy lần này thu hoạch được tích phân có lẽ khá nhiều.
Thẩm Tùng Nhiên: "Hai người đừng kích động như vậy, nhiệm vụ này đã thăng lên trung cấp, có lẽ sẽ có nhiều quỷ lợi hại hơn tới đây."
Vương Mặc cảm thấy cô gái này nói có lý: "Cô ấy nói không sai, hiện tại không còn là nhiệm vụ cấp thấp nữa."
Thiệu Đồng lại cảm thấy hai người này rất hèn nhát: “Sợ cái gì? Loại cơ hội này có thể đến mấy lần, có thể là lần cuối cùng. Hơn nữa chúng ta cũng không phải không có linh phù tốt, những con quỷ khác đến hoàn toàn có thể đối phó.”
Vương Mặc không đồng ý: "Trở về trước, cùng lắm là ở đây đợi quỷ tập trung tới, mấy người chúng ta hợp lực đối phó, vậy sẽ an toàn hơn là đến nơi có nhiều quỷ."
Thiệu Đồng không muốn gây chuyện nên chỉ có thể rút lui.
Nhưng cũng không để bọn họ đợi lâu, không lâu sau, có mấy con quỷ lảo đảo tiến về phía bọn họ, Thiếu Đồng nhìn thấy lập tức rút kiếm gỗ đào ra, chạy ra ngoài nhanh hơn bất kỳ ai khác. Vương Mặc không còn cách nào khác là phải đi theo, trong khi Thẩm Tùng Nhiên chỉ tới giết chết hai con gần đó.
Sau khi giải quyết xong đợt này, Hoàng Hạo ghen tị nhìn, nhưng hắn lại không có biện pháp nào đối phó với quỷ, hắn chỉ có hai tấm linh phù, còn là loại trục xuất, nhiều nhất cũng chỉ có thể chấn thương quỷ, không có biện pháp để tiêu diệt quỷ.
Giết một quỷ được 1 tích phân, trước đây chưa bao giờ dám nghĩ, anh ta hoàn thành nhiệm vụ cấp thấp tích phân cơ bản chỉ có 2, hai lần đầu đi theo người khác, cũng chỉ được 2 tích phân, nhiều lắm thêm được 1-2 tích phân.
Khi Thẩm Tùng Nhiên quay lại, Hoàng Hạo cuối cùng cũng lấy hết can đảm để đến gần cô và nói: "Thẩm tiểu thư, chúng ta đều là nhiệm vụ giả nhỉ."
Thẩm Tùng Nhiên gật đầu, tất nhiên cô biết điều này.
Hoàng Hạo lại nói: "Có thể mua thanh kiếm gỗ đào, hẳn là cô đã hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ đi, đây là lần thứ ba của tôi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Tùng Nhiên nghĩ nhiệm vụ thứ ba vẫn chưa mua được kiếm gỗ đào, e là nhiệm vụ trước tích phân thu được ít, liền không nói đây là nhiệm vụ thứ hai của mình,
“Có thể sống đến nhiệm vụ thứ ba cũng đã rất tốt!”
Trên thực tế, cô không biết tích phân cụ thể sau khi hoàn thành những nhiệm vụ này, nhưng có lẽ không có nhiều người như cô mua thanh kiếm gỗ đào trong một nhiệm vụ.
Hoàng Hạo gãi gãi tóc, cảm thấy mình có chút mất mặt: "Tôi không có biện pháp giết quỷ, vậy nên trước đi theo mọi người, hy vọng sẽ không bị ghét bỏ."
Thẩm Tùng Nhiên: "Sẽ không, mọi người đều muốn sống. Đây là phản ứng bình thường của con người."
Thiệu Đồng đợi một lúc xem có quỷ nào đến không, khi nhìn thấy Thẩm Tùng Nhiên đang nói chuyện với Hoàng Hạo ở hành lang, hắn khẽ khịt mũi:
"Tại sao những con quỷ này lại đến chậm như vậy?"
Vương Mặc còn đang kiểm tra tích phân mình kiếm được, thấy cô nói như vậy liền nói:
“Quên mất trước đây đã khóc như thế nào khi bị ma dọa rồi sao?”
Anh và Thiếu Đồng quen nhau trong lần làm nhiệm vụ thứ ba, lúc đó Thiếu Đồng còn chưa có bộ dạng tự tin như bây giờ, lúc bị ma dọa liền nắm lấy cánh tay hắn, nói thế nào cũng không chịu buông ra.
Về sau vận khí hắn cũng tốt, linh phù của hắn đánh bại quỷ, sau đó không đến tìm bọn chúng, mà lúc đó không có quỷ khác, mới vượt qua nhiệm vụ nguy hiểm đó. Về sau người phụ nữ này tìm thấy hắn ở hiện thực và nói muốn hợp tác, lúc đó tất nhiên là cự tuyệt.
Mãi đến sau này gặp lại, tình huống của Thiếu Đồng tốt hơn nhiều nên mới đồng ý hợp tác. Thấy anh nói về sự xấu hổ hồi trước của mình, Thiệu Đồng ngừng nói. Đúng lúc này, có rất nhiều quỷ xiêu xiêu vẹo vẹo đi tới, Thiếu Đồng nín thở, lập tức cầm thanh kiếm gỗ đào đi lên.
Nhìn thấy bộ dáng lỗ mãng của cô ta, Vương Mặc nghĩ bụng lần sau không nên hợp tác nữa, nhưng vẫn lên theo, dù sao những con quỷ này hiện tại cũng là tích phân.
Khi Thẩm Tùng Nhiên nhìn thấy những bóng ma này, mặc dù cũng đứng dậy đi ra nhưng trong lòng lại cảm thấy có một chút không ổn. Nhìn thấy những người này bộ dạng lợi hại như vậy, Hoàng Hạo ngoan ngoãn ngồi ở hành lang, sau đó nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại liền nhìn thấy người đàn ông khiến hắn có ấn tượng sâu sắc.
Đối phương nhìn chằm chằm vào ba người đang chiến đấu với quỷ bên ngoài, không thèm nhìn hắn lấy một lần.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro