Ở Thế Giới Kinh Dị Vô Hạn Gian Lận

Vùng Biển Hắc Á...

Loạn Thất Bát Tiêu

2024-09-18 16:37:30

Ở một nơi không ai biết, trung tâm vùng biển hắc ám vốn dĩ rất yên tĩnh, nhưng dường như cảm ứng được vị trí của tàu du lịch, bắt đầu gợn sóng nhẹ nhàng, từ từ hình thành một vòng xoáy.   

Bên này, Thẩm Tùng Nhiên cảm thấy quỷ gần như đã bị xử lý nên đã cất thanh kiếm gỗ đào và quay trở lại khu vực an toàn, kết quả trở về liền nhìn thấy cái người đàn ông đó. Sau đó nhìn thấy Hoàng Hạo ở bên cạnh đang ngồi xổm rụt cổ, nhìn có chút đáng thương.   

Cả hai đều không dám nói chuyện với người đàn ông đó, chỉ im lặng ngồi sang một bên. 

Sau khi giết quỷ, Thiệu Đồng và Vương Mặc cũng không quay lại mà tiếp tục chờ đợi đợt tiếp theo, hiện tại cả hai người đều có gần ba mươi tích phân, quả là một khoản lợi nhuận khổng lồ.   

Nhìn thấy bóng người mờ mờ ảo ảo cách đó không xa đến gần, Thẩm Tùng Nhiên nghĩ nếu không thì ra ngoài lẫn nữa đi, sau khi giải quyết xong nhóm này liền quay trở lại mũi tàu bên kia.

Nhưng vừa đứng dậy, còn chưa đi ra ngoài cánh tay đã bị nắm lấy, là người đàn ông nhìn nguy hiểm đó.   

Đối phương nói: "Đừng đi."   

Đây là lần đầu tiên anh ấy nói chuyện, giọng nói của anh ấy trầm thấp và có từ tính, hoàn toàn phù hợp với hình tượng của anh ấy.   

Thẩm Tùng Nhiên thật sự nghe lời anh, lùi bước: “Anh biết cái gì sao?”   

Nhưng đối phương lại không có phản ứng với cô, thấy hai người kia vẫn còn ở bên ngoài, Thẩm Tùng Nhiên hét lên:

"Tình hình hình như không ổn, hai người quay lại trước đi!"   

Sau tiếng hét này, Vương Mặc quay đầu nhìn Thẩm Tùng Nhiên, phát hiện đối phương vẫn đang ở trong khu vực an toàn.   

Thiệu Đồng có chút không kiên nhẫn: “ Bản thân cô sợ thì đừng làm phiền chúng tôi được không.”   

Thẩm Tùng Nhiên khẽ thở dài, những người này giết chóc rất mãnh liệt, cô đại khái cũng cảm nhận được việc kiếm tích phân khó khăn như thế nào, hiện tại bảo bọn họ đừng tiếp tục lấy tích phân cũng giống như ngăn cản người khác nhặt tiền vậy.   

"Nhiệm vụ đã trở thành trung cấp, nếu đụng phải quỷ lợi hại, chưa chắc có thể đối phó được."   

Thẩm Tùng Nhiên vẫn đưa ra vài lời khuyên, hiện tại đã gần đến trưa, chỉ còn vài giờ nữa là nhiệm vụ của họ kết thúc.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thiệu Đồng không có đặc biệt trả lời Thẩm Tùng Nhiên, mà là ở bên cạnh Vương Mặc lẩm bẩm:

"Người này sao có thể như vậy? Bản thân không muốn lấy tích phân còn muốn ngăn cản chúng ta."   

Nhưng Vương Mặc lại bình tĩnh hơn, cảm thấy Thẩm Tùng Nhiên nói có đạo lý: 

"Nếu không chúng ta nghỉ một lát? Đánh đến bây giờ tôi có chút khát."   

Thiệu Đồng: “Tôi không quay về, nếu như anh sợ thì về đi. Lần này tôi nhất định phải lấy được nhiều tich phân hơn.”

Cô ta đã cố gắng hết sức để sống sót trong nhiệm vụ trung cấp trước đó, trong tay hiện tại tất cả đều là đạo cụ Bạch phẩm, đem dùng ở nhiệm vụ trung cấp chỉ có thể sống sót qua giai đoạn đầu. Càng về sau, nhiệm vụ càng trở nên khó khăn hơn, vốn dĩ lần này thực hiện nhiệm vụ cấp thấp cô vừa vui vừa thất vọng, mừng vì bản thân không cần phải gian nan như vậy, thất vọng là vì nhiệm vụ cấp thấp tích phân ít.   

Cho nên cô sẽ không quay lại trong tình huống này, nói thế nào cũng muốn kiếm thêm một chút tích phân. Vương Mặc biết mình không thể thuyết phục được cô ta, nghĩ phía sau là khu vực an toàn, nên ở lại thêm một lúc, đợi đợt này kết thúc hắn sẽ quay lại. 

Những con quỷ ở nơi tối tăm cũng hiện ra bộ dạng thật của chúng, có hai con đến, một con giống như đã bị thứ gì đó nhấm nháp qua, thịt thối rữa miễn cưỡng dính trên thân thể, hai chân bước đi có thể nhìn thấy rõ ràng đến xương cốt. Con còn lại rất kỳ quái, phần lớn cơ thể vẫn còn nguyên vẹn, nhưng toàn thân dường như bị sưng phù, da thịt trên người lắc lư khi bước đi.   

Phải biết rằng những con quỷ mà họ nhìn thấy cho đến nay đều đã mất đi lớp da, gần như bị lột da. Vương Mặc vừa nhìn thấy hai con quỷ này liền cảm thấy sợ hãi, cũng giống như nhiệm vụ trước, những con ma đó mang đến cho anh nỗi sợ hãi sâu sắc.   

"Thiệu Đồng, nhanh trở về đi."   

Vương Mặc vừa nói vừa lui về sau, nhưng Thiếu Đồng lại liếc nhìn hắn nói:

"Chỉ có hai con, ngươi sợ cái gì?"      

Hai con quỷ bước đi rất nhanh, lúc nói chuyện khoảng cách đã rất gần, Thẩm Tùng Nhiên bọn họ cũng cảm thấy không đúng, hai con quỷ này thực lực hình như mạnh hơn!   

Vương Mặc quay đầu bỏ chạy, lười thuyết phục Thiếu Đồng. Hai con quỷ nhìn thấy con mồi bỏ chạy, lập tức chạy tới, Thiếu Đồng giơ thanh kiếm gỗ đào lên nhắm vào con quỷ chém tới, trên miệng còn chửi rủa: 

"Vương Mặc anh chạy cái gì, cho dù tôi một mình đối phó..."   

Nhưng chẳng mấy chốc cô đã không nói nên lời, con ma sưng tấy trước mặt nắm lấy thanh kiếm gỗ đào của cô ta, mặc dù có bị tổn thương đến nhưng vẻ mặt không hề tỏ ra đau đớn, bàn tay nó bắt đầu siết chặt, thanh kiếm gỗ đào phát ra một luồng ánh sáng sau đó liền gãy.  

Sau khi mất đi vũ khí, Thiệu Đồng cuối cùng cũng nhận ra không ổn, lập tức lấy linh phù cấp đỏ duy nhất trong kho ra, dán vào người con quỷ rồi bỏ chạy.   

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Uy lực của linh phù cấp đỏ rất mạnh, sau khi con quỷ sưng phù bị dán lá bùa vào, nó dường như bị đánh rất mạnh, bay ra ngoài và rơi xuống đất, biến thành một vũng nước.   

Đó là linh phù mà Thiệu Đồng đã không muốn sử dụng, nó đóng một vai trò quan trọng ngày hôm nay. Đáng tiếc không phải chỉ có một con quỷ mà là hai, con ma thối rữa nắm lấy vai cô ta, Thiệu Đồng hét lên một tiếng, lấy ra những linh phù bạch phẩm dán vào bàn tay nó.   

"A! Tôi không muốn chết!"   

Mặc dù quy đã thả lỏng nhưng nó không có tác dụng lâu, lá bùa nhanh chóng bốc cháy mà không cần lửa. Vương Mặc chạy không quay đầu lại, Thẩm Tùng Nhiên bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy Thiệu Đồng kiêu ngạo khoa trương bị một con quỷ tóm được giống như gà con.   

Hoàng Hạo sợ hãi đến mức nắm lấy cánh tay cô, kéo cô chạy thẳng đến mũi tàu, bọn họ phải rời khỏi đây.   

Lúc trước những con quỷ đó không thể đến gần hành lang, nhưng con quỷ này thì không nhất định. Ba người chạy trở lại mũi thuyền, thở hồng hộc, nhìn bộ dạng sợ hãi của họ, những hành khách khác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Người bình tĩnh nhất chính là chàng trai trẻ không dễ gây rối, không ai dám hỏi hắn. Nhưng rất nhanh có người phát hiện, nữ nhân tóc đỏ vẫn chưa trở lại: 

"Người phụ nữ tóc đỏ đâu?"   

Ba người đều không có phản ứng, mọi người đại khái đoán được nữ nhân này xảy ra chuyện gì. Thẩm Tùng Nhiên biết rằng họ đang ở gần biển hắc ám và có thể đã ở trung tâm biển.   

Mặc dù đã nhìn thấy người chết ở nhiệm vụ lần trước, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người chết trước mặt mình. Thẩm Tùng Nhiên lấy túi bánh mì ra, lần trước có người dẫm lên túi khiến bánh mì bẹp dúm, tuy nhiên vì được bao bì bảo vệ nên không bị bẩn, cô im lặng ăn bánh mì, uống vài ngụm nước rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.   

Hoàng Hạo run rẩy kể lại chuyện xảy ra ở đó, hành khách cũng biết rằng đám ma đang đến ngày càng mạnh mẽ.   

Vương Mặc ngồi xổm trong góc, tiếng kêu trước khi chết của Thiệu Đồng vẫn văng vẳng bên tai, mặc dù cảm thấy đáng tiếc nhưng khi thực hiện nhiệm vụ phải hết sức cẩn thận.   

Cách du thuyền không xa xuất hiện một vòng xoáy,  có người ở hồ bơi trước mũi thuyền chú ý tới điều này, lập tức báo cho những người khác. Chúng ta đã gặp quỷ rồi, sao ở đây còn có vòng xoáy, tuy rằng còn chưa lớn, nhưng nhất định luôn có cảm giác nguy cơ.   

Trong tiềm thức có người muốn báo tin này cho Thẩm Tùng Nhiên, như thể cô ấy bây giờ là trụ cột của toàn bộ con tàu, nhưng Thẩm Tùng Nhiên đã nhắm mắt lại ngủ rồi.   

Cô đã nhìn thấy vòng xoáy trong giấc mơ, nhưng đó không phải là thiên tai mà là một sự tồn tại đáng sợ dưới vòng xoáy muốn lấy đi mạng sống của những người trên thuyền.   

Lần này cô là người duy nhất trong giấc mơ, đi trên con tàu du lịch trống trải, cô bước lên cầu thang dẫn lên bể bơi trên tầng thượng. Vừa bước lên, cô đã nhìn thấy ánh sáng rực rỡ lập lòe trên tác phẩm điêu khắc bằng gỗ vốn dĩ được kiến tạo ngay trước bể bơi, đó là một cây thông, trước đó cô chỉ cảm thấy kỳ quái, tại sao một bức tượng gỗ lại được đặt ở một nơi ngoạn lạc như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ở Thế Giới Kinh Dị Vô Hạn Gian Lận

Số ký tự: 0