Ở Thế Giới Kinh Dị Vô Hạn Gian Lận
Vùng Biển Hắc Á...
Loạn Thất Bát Tiêu
2024-09-18 16:37:30
Hoàng Hạo đứng thẳng nhảy xuống, rơi xuống phía sau boong tàu tầng ba, chân phải trực tiếp bị gãy.
Anh ta vừa khóc vừa ôm chân, trong lòng hối hận vì vừa rồi đáng lẽ nên cùng Thẩm Tùng Nhiên bọn họ nhảy xuống. Nhưng hiện tại chân đã bị gãy, hắn không có dũng khí tiếp tục nhảy xuống, hơn nữa cũng không biết Thẩm Tùng Nhiên và người đàn ông kia còn sống hay không.
Anh ta chịu đựng cơn đau, lê thân mình cuộn tròn vào trong góc, dường như quỷ ở đây đã đi xa, nếu không anh ta vừa rơi xuống đã bị nhóm quỷ kia tóm được.
Xé ống quần ra, Hoàng Hạo nhìn thấy xương bắp chân đã gãy, thịt lồi ra, máu chảy đầm đìa, đôi tay run rẩy không dám chạm vào vết thương.
Hiện tại không có cứu viện, không có quang mang bảo vệ, cũng chưa đến thời gian kết thúc nhiệm vụ. Hắn chỉ hy vọng Thẩm Tùng Nhiên thật sự có biện pháp trấn áp ác quỷ, như vậy cũng tính là nhiệm vụ kết thúc sớm, hắn vẫn có thể nhặt được mạng sống của mình.
Hắn dựa vào tường nghỉ ngơi một lúc, đầu óc nghĩ đến chuyện khác để phân tán sự chú ý, chân hắn đã bắt đầu tê dại, bất quá những vết thương này sẽ khôi phục khi hắn trở về thực tại.
Cứ như vậy được một lúc, Hoàng Hạo nghe thấy một tiếng cọt kẹt yếu ớt khiến thần kinh hắn kéo căng, là âm thanh của ai đó bước đi trên sàn nhà. Lúc này, toàn bộ sự chú ý của anh ta đều tập trung vào việc lắng nghe nguồn gốc của âm thanh, cả đau đớn trên chân cũng quên mất.
“ cọt kẹt– cọt kẹt–”
Âm thanh càng ngày càng gần, Hoàng Hạo chân tay lúng túng lấy ra hai tấm linh phù của mình, đây là đạo cụ duy nhất mà hắn có thể sử dụng để bảo vệ mình.
Kết quả nhìn lại, phát hiện một cai đã bị hỏng, có lẽ nó đã vô tình bị hỏng khi bị đông người ép trên tầng bốn.
Hoàng Hạo vốn muốn bình tĩnh lại nhưng bắt đầu bi thương, nước mắt yên lặng rơi xuống đất, hắn chỉ muốn sống sót mà thôi.
Âm thanh càng ngày càng gần, chẳng bao lâu sau, thứ phát ra âm thanh đã đến trước mặt, Hoàng Hạo ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc chính là "đồng nghiệp" trước đây của mình.
Lần trước là bị linh phù của hắn dọa chạy, nhưng lần này vẫn có khả năng hữu dụng sao?
“Hehe…”
Lại là tiếng cười quen thuộc và phiền người. Hoàng Hạo lau nước mắt, trực tiếp lấy ra tấm linh phù cuối cùng của mình.
Sau khi Vương Mặc từ tầng bốn chạy ra ngoài, lại giết thêm mấy con quỷ chặn đường tìm chỗ trốn.
Hiện tại đại đa số quỷ đều đã bị hấp dẫn đi xa, mặc dù hắn có thể đối phó một ít trong đó, nhưng không có gì chắc chắn quỷ có thực lực cường đại sẽ rời khỏi hay không.
Nếu gặp phải, có thể nói là hắn không thể chạy trốn, hơn nữa lần này thu hoạch không tồi, thời gian kết thúc nhiệm vụ cũng không còn xa nữa.
Ở tầng bốn anh ta vẫn không yên tâm, trước đó Thiếu Đồng bị giết cảnh tượng vẫn còn rõ mồn một trong đầu hắn, Vương Mặc lựa chọn đến tầng hai, nơi có nhiều chỗ trốn hơn.
Sau khi lên du thuyền, anh ta được đưa lên tầng hai, nhưng anh vẫn bị sốc khi nhìn thấy cảnh tượng như địa ngục này.
Sau một trận thảm sát, để lại một đống hỗn loạn khắp nơi, Vương Mặc tay chân nhẹ nhàng tùy ý chọn một hướng để đi.
Đi được một lúc, anh ta phát hiện mình đã đến khu vực phòng bếp, trên đất vẫn còn vết máu, cửa phòng bếp mở toang hoác hắn khẳng định không tiến vào, hắn tiếp tục đi thẳng. Cuối cùng đi tới phòng đông lạnh, cửa hơi hé mở, hơn nữa nơi này cũng không có nhiều máu, khả năng trước đó ít người tới đây, điều này cho thấy có khả năng quỷ ở nơi này đều đã rời đi.
Vương Mặc nhẹ nhàng mở cửa, thanh kiếm gỗ đào trong tay sẵn sàng chém bất cứ lúc nào.
Sau khi xem xét không có gì bất thường, cuối cùng bước vào và đóng cửa lại. Nhưng hắn không phát hiện thời điểm hắn bước về phía trước, mặt đất bắt đầu có nước thấm lên.
Vương Mặc lại mở cửa tủ đông, một luồng khí mát thổi tới, hắn cảm thấy không cần thiết phải đi vào, chỉ cần giữ nguyên tư thế này là được. Nhưng ngay khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, anh lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Sau khi đột ngột quay lại, toàn thân hắn run rẩy. Một khuôn mặt quen thuộc đang đứng trước mặt, mái tóc và khuôn mặt tròn trịa, không phải là Thiệu Đồng đã chết sao? Con quỷ vẫn đang điều chỉnh lại cho vừa vặn với túi da, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Vương Mặc, trước đó người này đã tuột khỏi tay nó, lần này nó sẽ không buông tha.
Vương Mặc biết, quỷ có thực lực càng mạnh khi nhìn chằm chằm vào ai đó, sẽ nhìn cho đến khi giết được người đó.
Nhưng hắn hiện tại mặc dù sợ hãi, nhưng hắn cũng không phải là không có át chủ bài, ngay cả Thiệu Đồng cũng có một linh phù cấp đỏ, hắn làm sao có thể không có. Vương Mặc lấy ra linh phù, quỷ hiển nhiên là sợ hãi linh phù, đèn trên đầu bắt đầu nhấp nháy, lúc sáng lúc tối.
Cho dù có sợ hãi đến thế nào đi nữa hắn cũng phải chạy ra ngoài, “đùng” một cái, đèn trong phòng lạnh hoàn toàn tắt, không thể nhìn thấy cái gì, Vương Mặc sợ hãi.
Anh ta đứng đó nhìn quanh nhưng chẳng thấy gì cả. Đột nhiên có thứ gì đó chạm vào cánh tay hắn:
“Đi chết đi!”
Vương Mặc hét lớn và dán linh phù lên, nhưng lại chỉ chạm vào không khí. Hắn rút tay lại, siết chặt lá bùa, đây là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của hắn.
Vương Mặc lấy hết can đảm tiến về phía trước, chỉ cần chạm vào cửa và mở ra là có thể nhìn rõ xung quanh. Anh lê chân về phía cửa trong hồi ức của mình.
"Tí tách, tí tách-"
Tiếng nước truyền vào tai, cảm giác ớn lạnh trên người Vương Mặc càng tăng lên, ngoại trừ bàn tay nắm chặt linh phù ra thì các bộ phận khác đều bắt đầu bị mềm đi.
Trong khoảnh khắc căng thẳng này, một bàn tay đặt lên vai anh.
“Ahhhhh!”
Vương Mặc khóc thét dán lá bùa lên vai, nhưng vẫn không chạm vào quỷ. Đôi chân của hắn lúc này bắt đầu bị mềm, bước đi khó khăn, nỗi sợ hãi không ngừng ăn mòn tâm trí hắn, sau đó đột nhiên ngã xuống đất.
Suy nghĩ của anh bắt đầu rối loạn, liệu hắn có chết ở đây không? Trước đó tại sao lại chạy đến đây, lúc đó cho dù bảo vệ nhóm người đó thì vẫn tốt hơn là đối phó với con quỷ này.
Vương Mặc bắt đầu hối hận, hối hận bắt đầu dày vò nội tâm hắn. Hô hấp của hắn bắt đầu gấp gáp, trong bóng tối này ngoại trừ hắn, không còn ai khác.
Hắn không biết có phải là ảo giác hay không, hắn dường như cảm giác được có ai đó đứng bên cạnh mình, đó có phải là quỷ không. Hơn nữa, cảm giác nguy cơ của con người nhắc nhở hắn rằng đối phương đang đến gần, lại càng gần hơn.
Không muốn……
Đừng qua đây……
Vương Mặc trong lòng đang kêu gào, đúng rồi, hắn còn có linh phù, nếu như dán trúng thì hắn sẽ được cứu.
Cuối cùng có thứ gì đó chọc vào hắn, Vương Mặc mặc kệ không quan tâm dán linh phù lên trên, nhưng xúc cảm đó, hình như không phải là bộ phận cơ thể.
Không có phản ứng, xúc cảm trong nháy mắt biến mất, linh phù của hắn cũng không còn nữa.
Đèn lại bật sáng, con quỷ đang lặng lẽ đứng trước mặt Vương Mặc, trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt độc ác. Và, lá bùa của hắn ta được dán vào một tấm gỗ.
Vương Mặc mất đi toàn bộ sức lực, chỉ có con quỷ đó đang đến càng ngày càng gần...
Thẩm Tùng Nhiên cảm nhận rõ ràng bàn tay của người đàn ông đang kéo cô xuống. Vốn dĩ cho rằng sau khi nhảy xuống sẽ có thể nhìn thấy ngay quan tài, nhưng không ngờ vùng biển hắc ám này xứng đáng với hai từ “ hắc ám”, ngoại trừ tầm nhìn do quang mang mang lại thì không thể thấy gì khác, vẫn may có con dấu bảo vệ, xung quanh áp lực nước giảm đi rất nhiều.
Bất quá bên cạnh có một người trấn định, trong lòng cô cũng có chút an ủi.
Cô tiếp tục bơi một cách liều mạng, bắt đầu nhìn xung quanh, bất luận có thể nhìn thấy hay không, chú ý một chút chưa bao giờ là thừa.
Đột nhiên người đàn ông kéo tay cô, Thẩm Tùng Nhiên nhìn sang, thấy anh chỉ về một hướng, sau đó hai người bắt đầu bơi về hướng đó.
Càng đến gần, net mặt của những con quỷ xung quanh càng trở nên vặn vẹo, Thẩm Tùng Nhiên biết rằng họ sắp tìm thấy nó.
Người đàn ông đưa tay cô về phía trước, Thẩm Tùng Nhiên chạm vào một cái gì đó, sờ lên trên có một hoa văn, cô dùng quang mang từ con dấu rọi qua liền thấy đó là một chiếc quan tài.
Bởi vì họ đến gần, còn có uy lực của con dấu, nắp quan tài cũng bắt đầu rung chuyển. Đây là quan tài hình chữ nhật, bốn góc bằng phẳng chứ không phải quan tài có nắp cong như trong ấn tượng.
Nghĩ tới gợi ý hệ thống, Thẩm Tùng Nhiên trực tiếp cầm con dấu phong ấn lên trên, một cỗ không khí lăn tăn làm rung chuyển vùng biển xung quanh.
"Thả ta ra ngoài--"
Có âm thanh là hét khủng khiếp từ bên trong quan tài, nhưng quang mang cực thịnh của phong ấn đã áp chế giọng nói đó.
Anh ta vừa khóc vừa ôm chân, trong lòng hối hận vì vừa rồi đáng lẽ nên cùng Thẩm Tùng Nhiên bọn họ nhảy xuống. Nhưng hiện tại chân đã bị gãy, hắn không có dũng khí tiếp tục nhảy xuống, hơn nữa cũng không biết Thẩm Tùng Nhiên và người đàn ông kia còn sống hay không.
Anh ta chịu đựng cơn đau, lê thân mình cuộn tròn vào trong góc, dường như quỷ ở đây đã đi xa, nếu không anh ta vừa rơi xuống đã bị nhóm quỷ kia tóm được.
Xé ống quần ra, Hoàng Hạo nhìn thấy xương bắp chân đã gãy, thịt lồi ra, máu chảy đầm đìa, đôi tay run rẩy không dám chạm vào vết thương.
Hiện tại không có cứu viện, không có quang mang bảo vệ, cũng chưa đến thời gian kết thúc nhiệm vụ. Hắn chỉ hy vọng Thẩm Tùng Nhiên thật sự có biện pháp trấn áp ác quỷ, như vậy cũng tính là nhiệm vụ kết thúc sớm, hắn vẫn có thể nhặt được mạng sống của mình.
Hắn dựa vào tường nghỉ ngơi một lúc, đầu óc nghĩ đến chuyện khác để phân tán sự chú ý, chân hắn đã bắt đầu tê dại, bất quá những vết thương này sẽ khôi phục khi hắn trở về thực tại.
Cứ như vậy được một lúc, Hoàng Hạo nghe thấy một tiếng cọt kẹt yếu ớt khiến thần kinh hắn kéo căng, là âm thanh của ai đó bước đi trên sàn nhà. Lúc này, toàn bộ sự chú ý của anh ta đều tập trung vào việc lắng nghe nguồn gốc của âm thanh, cả đau đớn trên chân cũng quên mất.
“ cọt kẹt– cọt kẹt–”
Âm thanh càng ngày càng gần, Hoàng Hạo chân tay lúng túng lấy ra hai tấm linh phù của mình, đây là đạo cụ duy nhất mà hắn có thể sử dụng để bảo vệ mình.
Kết quả nhìn lại, phát hiện một cai đã bị hỏng, có lẽ nó đã vô tình bị hỏng khi bị đông người ép trên tầng bốn.
Hoàng Hạo vốn muốn bình tĩnh lại nhưng bắt đầu bi thương, nước mắt yên lặng rơi xuống đất, hắn chỉ muốn sống sót mà thôi.
Âm thanh càng ngày càng gần, chẳng bao lâu sau, thứ phát ra âm thanh đã đến trước mặt, Hoàng Hạo ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc chính là "đồng nghiệp" trước đây của mình.
Lần trước là bị linh phù của hắn dọa chạy, nhưng lần này vẫn có khả năng hữu dụng sao?
“Hehe…”
Lại là tiếng cười quen thuộc và phiền người. Hoàng Hạo lau nước mắt, trực tiếp lấy ra tấm linh phù cuối cùng của mình.
Sau khi Vương Mặc từ tầng bốn chạy ra ngoài, lại giết thêm mấy con quỷ chặn đường tìm chỗ trốn.
Hiện tại đại đa số quỷ đều đã bị hấp dẫn đi xa, mặc dù hắn có thể đối phó một ít trong đó, nhưng không có gì chắc chắn quỷ có thực lực cường đại sẽ rời khỏi hay không.
Nếu gặp phải, có thể nói là hắn không thể chạy trốn, hơn nữa lần này thu hoạch không tồi, thời gian kết thúc nhiệm vụ cũng không còn xa nữa.
Ở tầng bốn anh ta vẫn không yên tâm, trước đó Thiếu Đồng bị giết cảnh tượng vẫn còn rõ mồn một trong đầu hắn, Vương Mặc lựa chọn đến tầng hai, nơi có nhiều chỗ trốn hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi lên du thuyền, anh ta được đưa lên tầng hai, nhưng anh vẫn bị sốc khi nhìn thấy cảnh tượng như địa ngục này.
Sau một trận thảm sát, để lại một đống hỗn loạn khắp nơi, Vương Mặc tay chân nhẹ nhàng tùy ý chọn một hướng để đi.
Đi được một lúc, anh ta phát hiện mình đã đến khu vực phòng bếp, trên đất vẫn còn vết máu, cửa phòng bếp mở toang hoác hắn khẳng định không tiến vào, hắn tiếp tục đi thẳng. Cuối cùng đi tới phòng đông lạnh, cửa hơi hé mở, hơn nữa nơi này cũng không có nhiều máu, khả năng trước đó ít người tới đây, điều này cho thấy có khả năng quỷ ở nơi này đều đã rời đi.
Vương Mặc nhẹ nhàng mở cửa, thanh kiếm gỗ đào trong tay sẵn sàng chém bất cứ lúc nào.
Sau khi xem xét không có gì bất thường, cuối cùng bước vào và đóng cửa lại. Nhưng hắn không phát hiện thời điểm hắn bước về phía trước, mặt đất bắt đầu có nước thấm lên.
Vương Mặc lại mở cửa tủ đông, một luồng khí mát thổi tới, hắn cảm thấy không cần thiết phải đi vào, chỉ cần giữ nguyên tư thế này là được. Nhưng ngay khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, anh lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Sau khi đột ngột quay lại, toàn thân hắn run rẩy. Một khuôn mặt quen thuộc đang đứng trước mặt, mái tóc và khuôn mặt tròn trịa, không phải là Thiệu Đồng đã chết sao? Con quỷ vẫn đang điều chỉnh lại cho vừa vặn với túi da, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Vương Mặc, trước đó người này đã tuột khỏi tay nó, lần này nó sẽ không buông tha.
Vương Mặc biết, quỷ có thực lực càng mạnh khi nhìn chằm chằm vào ai đó, sẽ nhìn cho đến khi giết được người đó.
Nhưng hắn hiện tại mặc dù sợ hãi, nhưng hắn cũng không phải là không có át chủ bài, ngay cả Thiệu Đồng cũng có một linh phù cấp đỏ, hắn làm sao có thể không có. Vương Mặc lấy ra linh phù, quỷ hiển nhiên là sợ hãi linh phù, đèn trên đầu bắt đầu nhấp nháy, lúc sáng lúc tối.
Cho dù có sợ hãi đến thế nào đi nữa hắn cũng phải chạy ra ngoài, “đùng” một cái, đèn trong phòng lạnh hoàn toàn tắt, không thể nhìn thấy cái gì, Vương Mặc sợ hãi.
Anh ta đứng đó nhìn quanh nhưng chẳng thấy gì cả. Đột nhiên có thứ gì đó chạm vào cánh tay hắn:
“Đi chết đi!”
Vương Mặc hét lớn và dán linh phù lên, nhưng lại chỉ chạm vào không khí. Hắn rút tay lại, siết chặt lá bùa, đây là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của hắn.
Vương Mặc lấy hết can đảm tiến về phía trước, chỉ cần chạm vào cửa và mở ra là có thể nhìn rõ xung quanh. Anh lê chân về phía cửa trong hồi ức của mình.
"Tí tách, tí tách-"
Tiếng nước truyền vào tai, cảm giác ớn lạnh trên người Vương Mặc càng tăng lên, ngoại trừ bàn tay nắm chặt linh phù ra thì các bộ phận khác đều bắt đầu bị mềm đi.
Trong khoảnh khắc căng thẳng này, một bàn tay đặt lên vai anh.
“Ahhhhh!”
Vương Mặc khóc thét dán lá bùa lên vai, nhưng vẫn không chạm vào quỷ. Đôi chân của hắn lúc này bắt đầu bị mềm, bước đi khó khăn, nỗi sợ hãi không ngừng ăn mòn tâm trí hắn, sau đó đột nhiên ngã xuống đất.
Suy nghĩ của anh bắt đầu rối loạn, liệu hắn có chết ở đây không? Trước đó tại sao lại chạy đến đây, lúc đó cho dù bảo vệ nhóm người đó thì vẫn tốt hơn là đối phó với con quỷ này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Mặc bắt đầu hối hận, hối hận bắt đầu dày vò nội tâm hắn. Hô hấp của hắn bắt đầu gấp gáp, trong bóng tối này ngoại trừ hắn, không còn ai khác.
Hắn không biết có phải là ảo giác hay không, hắn dường như cảm giác được có ai đó đứng bên cạnh mình, đó có phải là quỷ không. Hơn nữa, cảm giác nguy cơ của con người nhắc nhở hắn rằng đối phương đang đến gần, lại càng gần hơn.
Không muốn……
Đừng qua đây……
Vương Mặc trong lòng đang kêu gào, đúng rồi, hắn còn có linh phù, nếu như dán trúng thì hắn sẽ được cứu.
Cuối cùng có thứ gì đó chọc vào hắn, Vương Mặc mặc kệ không quan tâm dán linh phù lên trên, nhưng xúc cảm đó, hình như không phải là bộ phận cơ thể.
Không có phản ứng, xúc cảm trong nháy mắt biến mất, linh phù của hắn cũng không còn nữa.
Đèn lại bật sáng, con quỷ đang lặng lẽ đứng trước mặt Vương Mặc, trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt độc ác. Và, lá bùa của hắn ta được dán vào một tấm gỗ.
Vương Mặc mất đi toàn bộ sức lực, chỉ có con quỷ đó đang đến càng ngày càng gần...
Thẩm Tùng Nhiên cảm nhận rõ ràng bàn tay của người đàn ông đang kéo cô xuống. Vốn dĩ cho rằng sau khi nhảy xuống sẽ có thể nhìn thấy ngay quan tài, nhưng không ngờ vùng biển hắc ám này xứng đáng với hai từ “ hắc ám”, ngoại trừ tầm nhìn do quang mang mang lại thì không thể thấy gì khác, vẫn may có con dấu bảo vệ, xung quanh áp lực nước giảm đi rất nhiều.
Bất quá bên cạnh có một người trấn định, trong lòng cô cũng có chút an ủi.
Cô tiếp tục bơi một cách liều mạng, bắt đầu nhìn xung quanh, bất luận có thể nhìn thấy hay không, chú ý một chút chưa bao giờ là thừa.
Đột nhiên người đàn ông kéo tay cô, Thẩm Tùng Nhiên nhìn sang, thấy anh chỉ về một hướng, sau đó hai người bắt đầu bơi về hướng đó.
Càng đến gần, net mặt của những con quỷ xung quanh càng trở nên vặn vẹo, Thẩm Tùng Nhiên biết rằng họ sắp tìm thấy nó.
Người đàn ông đưa tay cô về phía trước, Thẩm Tùng Nhiên chạm vào một cái gì đó, sờ lên trên có một hoa văn, cô dùng quang mang từ con dấu rọi qua liền thấy đó là một chiếc quan tài.
Bởi vì họ đến gần, còn có uy lực của con dấu, nắp quan tài cũng bắt đầu rung chuyển. Đây là quan tài hình chữ nhật, bốn góc bằng phẳng chứ không phải quan tài có nắp cong như trong ấn tượng.
Nghĩ tới gợi ý hệ thống, Thẩm Tùng Nhiên trực tiếp cầm con dấu phong ấn lên trên, một cỗ không khí lăn tăn làm rung chuyển vùng biển xung quanh.
"Thả ta ra ngoài--"
Có âm thanh là hét khủng khiếp từ bên trong quan tài, nhưng quang mang cực thịnh của phong ấn đã áp chế giọng nói đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro