Ở Thế Giới Kinh Dị Vô Hạn Gian Lận

Vùng Biển Hắc Á...

Loạn Thất Bát Tiêu

2024-09-18 16:37:30

Thẩm Tùng Nhiên nắm chặt con dấu, lửa giận trong lòng dần dần tích lũy: 

"Đừng ép nữa! Thật sự muốn tất cả đều chết ở đây thì các người cứ tiếp tục!"   

Tiếng hét này là cô đã dùng âm thanh tối đa của mình, trong một khoảnh khắc như vậy, cô thật sự muốn thu con dấu này vào không gian.   

Nhưng khi nghe thấy tiếng khóc của trẻ em trong đám đông chen lấn này, cô lại nghĩ đến những đứa trẻ ở cô nhi viện. Cô trả lời hệ thống lựa chọn trấn áp ác quỷ.  

[ Nhiệm vụ giả lựa chọn trấn áp ác quỷ cần cần con dấu nhảy xuống biển, sau khi chạm vào quan tài dùng con dấu đóng lên phía trên là có thể trấn áp. 】   

Nhảy xuống biển không thành vấn đề, con dấu này có tác dụng trừ tà, nhưng người trên tàu thì làm thế nào?   

Nhưng nếu tiếp tục do dự như thế này thì tất cả những người ở đây đều sẽ chết.   

Hoàng Hạo vừa mới bị ép xuống, thể lực của hắn không tốt bằng Vương Mặc, căn bản không thể ngăn cản được nhiều người như vậy đẩy hắn, hắn chỉ có thể chen tới một vị trí gần hành lang.   

Thẩm Tùng Nhiên: “Tôi phải lên sân thượng…”   

Hắn còn chưa nói xong đã bị cắt ngang: "Nói cuối cùng cô cũng muốn đi lên, mọi người đều muốn lên trên, vì sao cô được ưu tiên?"   

“Đúng vậy, sau khi các người quay lại những con quỷ này liền không bình thường, ai biết các người ở đó làm cái gì.”

"Lẽ nào các ngươi thật sự làm hiến tế, muốn đem chúng tôi đều giết chết sao?"   

Thẩm Tùng Nhiên nín thở, đi thẳng xuống mà không thèm đi lên nữa, cô muốn đi xuống tất nhiên không có người ngăn cản, thậm chí bọn họ còn chủ động tránh đường. Hoàng Hạo nhìn thấy cô đi xuống cũng muốn đi theo, đi theo cô còn tốt hơn ở đây với những người bình thường này.     

Thẩm Tùng Nhiên nhìn về phía bên kia hành lang, có vẻ như quỷ từ các tầng dưới đều chạy lên đây, tình huống bây giờ cũng giống như đám đông phía sau cô. Khi đến cuối cùng chỉ còn cách những con ma này một bước nữa, nếu tiến xa hơn một chút sẽ bị bắt được.  

Khi những con quỷ nhìn thấy cô, chúng bắt đầu hành động điên cuồng, khiến nhiều hành khách chắc chắn vị Thẩm tiểu thư này rất độc ác.   

Thẩm Tùng Nhiên quay người đi vào một căn phòng, vốn dĩ muốn từ tầng thượng lấy đà nhảy xuống biển để tránh rơi xuống boong tàu tầng khác, hiện tại xem ra, cô chỉ có thể từ trong phòng nhảy xuống. Hoàng Hạo theo cô vào phòng:

"Cô muốn làm gì?"   

Thẩm Tùng Nhiên bình tĩnh đáp: “Nhảy xuống.”   

Vương Mặc cũng kinh hoảng: "Cô điên rồi sao? Dưới đó đều là quỷ, hay là nói..."   

Thẩm Tùng Nhiên vừa đi xuống anh ta liền cảm giác được con dấu có gì đó không đúng, vừa rồi cũng như vậy, đám ma quỷ nhìn thấy Thẩm Tùng Nhiên càng trở nên điên cuồng, những ánh sáng đối với bọn chúng sát thương cũng càng tăng.   

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh ta chỉ vào con dấu trong tay Thẩm Tùng Nhiên, " Cái này chính là nguyên nhân bảo vệ tầng bốn phải không?"   

Thẩm Tùng Nhiên không trả lời hắn, chỉ đang nghĩ cách có thể nhảy thẳng xuống biển.   

Hô hấp của Vương Mặc trở nên gấp gáp, anh ta đi thẳng về phía Thẩm Tùng Nhiên, muốn cướp lấy con dấu trong tay cô, nếu như có thứ này trong tay mình thì việc sống sót đến cuối nhiệm vụ cũng không thành vấn đề.   

Hơn nữa nhìn thế nào con dấu này cũng là đạo cụ cường đại.  

Thẩm Tùng Nhiên thấy anh ta đi tới, cô lùi lại về sau muốn nhảy xuống biển, tuy nhiên có một bóng người cao lớn đứng trước mặt cô, tóm lấy cổ Vương Mặc.   

“Đừng chạm vào cô ấy.”   

Đây là câu thứ hai Thẩm Tùng Nhiên nghe được từ miệng anh. Vương Mặc bị bóp mạnh đến mức kiễng chân lên, hắn dùng cả hai tay đánh vào cánh tay của người đàn ông, nhưng người đàn ông này không hề bị ảnh hưởng gì. Chẳng bao lâu sau, anh ta bị ném ra ngoài với một lực rất mạnh, vừa vặn ngã ngay dưới chân những con quỷ đó.   

Vương Mặc lập tức lấy linh phù bạch phẩm ra dán vào tay quỷ đang vươn tới mình, rồi nhanh chóng đứng dậy.        

Nhìn thấy anh bị đối xử như vậy, những hành khách khác không dám nhìn vào trong phòng. Lúc này người đàn ông đẹp trai quay đầu nhìn Thẩm Tùng Nhiên:

“Cụ thể cô muốn làm gì?”   

Thấy anh ấy nhìn mình như vậy, Thẩm Tùng Nhiên không dám nói dối,

"Thì, nhảy xuống biển trấn áp ác quỷ, cần phải tìm một cái quan tài."   

Người đàn ông gật đầu: “Vậy cùng đi nhé.”

Anh ta nói như thể muốn cùng nhau đi siêu thị.   

Sau đó trực tiếp đi ra ban công, đá vào lan can sắt, sức lực của anh ta mạnh đến lạ thường, chỉ một cước mà lan can đã bung ra, sau đó anh ta lại đá thêm vài cước nữa để đảm bảo lan can không cản trở người ta nhảy xuống.   

Thẩm Tùng Nhiên nhìn Hoàng Hạo, “Anh tốt nhất là  nên cùng chúng tôi nhảy xuống.”   

Hoàng Hạo nghĩ đến quỷ bên ngoài có chút do dự, Thẩm Tùng Nhiên không có thời gian chờ hắn quyết định, liền lùi lại phía sau chuẩn bị chạy.   

Thẩm Tùng Nhiên làm xong động tác lấy đà, hít một hơi thật sâu, người đàn ông kia đi tới nắm lấy cánh tay cô, cũng không nhìn cô, chỉ nói: “ Tôi ôm cô cùng nhảy thì xác suất rơi thẳng xuống biển cao hơn.”   

Cô cũng nắm lấy quần áo của người đàn ông. Hai người bắt đầu chạy không một chút do dự, Thẩm Tùng Nhiên cảm nhận được cảm giác bay lên không trung, khoảnh khắc vừa nhảy ra ngoài, khí lực của người đàn ông thậm chí còn kéo theo cô đi. Cảm giác không trọng lượng khiến tim cô thắt lại, cô siết chặt tay áo của người đàn ông.   

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong lần tranh chấp trước đó, tàu du lịch Phi Dược đã bị kéo đến rìa vòng xoáy, lúc này nơi họ rơi xuống chính là trung tâm của vòng xoáy.   

Khi bọn họ nhảy xuống, lũ quỷ bên ngoài cũng bạo động, có con trực tiếp trở thành nước ngấm xuống phía dưới để trở về biển, có con chạy thẳng về phòng đi theo hai người.   

Hoàng Hạo vốn dĩ vẫn còn do dự, chính là vô phương lấy hết can đảm nhảy xuống, nhưng đằng sau có quỷ đang chạy tới, hắn cũng không quan tâm nhiều như vậy, trực tiếp nhảy xuống.   

Nhưng hắn không có chạy lấy đà, cũng không có khí lực lớn như người đàn ông vừa rồi, lực dẫm cuối cùng không đủ mạnh, Hoàng Hạo cũng giống như những người trước đó rơi xuống tầng ba.   

Đại đa số quỷ đều lao vào phòng, nhưng một số vẫn tham lam những người sống như bọn họ.     

Lúc rơi xuống biển, Thẩm Tùng Nhiên mở mắt ra liền nhìn thấy rất nhiều quỷ vây quanh bọn họ, nhưng chúng đều sợ hãi sự tồn tại của con  dấu trong một phạm vi cố định. Cô bình tĩnh lại và lặn xuống cùng người đàn ông đã nhảy xuống cùng mình.

Một bộ phận quỷ không rời đi mà là nhìn chằm chằm mọi người, vốn dĩ Vương Mặc muốn chen lên trước, nhưng bị những người khác ngăn cản. Đối với những người này mà nói, bọn họ tay trói gà không chặt, không giống như Vương Mặc có đạo cụ đối phó với quỷ.   

Vương Mặc nhất thời không thể xác định được liệu có tồn tại con quỷ lợi hại giết Thiệu Đồng hay không. Những người phía sau vẫn đẩy anh ta về phía trước, khiến Vương Mặc rất không kiên nhẫn:

"Đẩy cái gì mà đẩy!"   

Có người không phục nói: “Ngươi có đồ vật có thể đối phó quỷ, đương nhiên ngươi đứng ở đằng trước.”   

"Đúng vậy, nếu không cậu đem đồ vật đó đưa cho tôi, chúng tôi tự mình đối phó cũng được."   

Vương Mặc suýt chút nữa bật cười, những người này thật không biết xấu hổ, ở đâu mà có dũng khí muốn đạo cụ của hắn?   

Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, mấy hành khách dang tay nói: "Nhìn xem, anh ta không chịu giao cho chúng ta, vậy chỉ có thể để anh ta đi đối phó."   

Vương Mặc nhìn mọi người chặn đường, quay đầu nhìn lại thấy quỷ đã đi nhiều như vậy, không bằng tự mình giết ra ngoài, chắc những con mạnh hơn đã đuổi theo hai người đó.   

Hắn lấy ra những tấm linh phù còn sót lại, cầm thanh kiếm gỗ đào trong tay lao tới, nhanh tay chém hai con quỷ, sau khi giải quyết xong hắn mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng chạy ra ngoài.   

Và những hành khách phía sau sau đó mới phát hiện, người đàn ông này không phải sẽ luôn đứng đây để ngăn chặn quỷ mà là đối phó với một vài con rồi chạy ra ngoài.   

"Này! Cậu mau quay lại!"   

"Bên ngoài rất nhiều quỷ, cậu quay lại đi!"   

Vương Mặc mắt điếc tai ngơ những lời kêu gọi này, hắn không có hứng thú làm cu li giết quỷ.   

Vốn dĩ trong tay Vương Mặc có đạo cụ, cho nên có một số quỷ không dám tới gần, nhưng những hành khách này lại khác, bọn họ thực sự là những con cừu mập mạp không có khả năng phản kháng. Chẳng bao lâu sau các hành khách bắt đầu chửi bới nhưng Vương Mặc đã đi không còn thấy thân ảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ở Thế Giới Kinh Dị Vô Hạn Gian Lận

Số ký tự: 0