Ở Thế Giới Kinh Dị Vô Hạn Gian Lận

Vùng Biển Hắc Á...

Loạn Thất Bát Tiêu

2024-09-18 16:37:30

Hôm nay nhà bếp đưa đồ ăn ra hơi chậm, các tổ trưởng ở quầy lễ tân cảm thấy lạ, nếu là trước đây khu vực buffet giờ này đã đầy ắp đồ ăn nhưng hôm nay chỉ mới được một nửa.   

May mắn không có nhiều khách hàng đi xuống đây, nếu không  chắc chắn sẽ bị khiếu nại. Người tổ trưởng cách đây không lâu khiển trách Hoàng Hạo có chút lo lắng, hiện tại ở đây có thể không có nhiều khách, nhưng không có gì đảm bảo mười phút nữa họ sẽ không tụ tập đông đúc.   

"Các cậu ở lại đây, tôi đi hỏi đầu bếp."   

Mấy người phục vụ gật đầu, hôm nay bọn họ thật sự xui xẻo, trong nhóm này ít đi hai người, cũng không biết La Kiệt cùng Hoàng Hạo đã xảy ra chuyện gì.   

"Ài , cậu nói có phải hai người họ xảy ra mâu thuẫn hay không, lại cùng nhau nghỉ việc."   

"Đúng vậy, nhưng cãi nhau là cãi nhau, cũng không kiếm được tiền, đội chúng ta thiếu mất người, thật là đáng ghét." Người này nghiến răng nghiến lợi nói.

"Tôi trước đó nhìn thấy tổ trưởng trở về, vẫn còn đang lẩm bẩm nói Hoàng Hạo e rằng đầu óc có vấn đề, đã xin nghỉ việc không làm nữa, còn nói cái gì La Kiệt là ma, hắn đang lừa ai vậy?"   

Lời này vừa nói ra, mấy người phục vụ đều che miệng cười lớn: "Chuyện vớ vẩn gì thế? Nói La Kiệt là một ma cờ bạc nghe còn đáng tin hơn."   

"Cho nên tổ trưởng nói không sai, Hoàng Hạo thật sự là đầu óc có vấn đề."   

…   

Bên này, nữ tổ trưởng trung niên đi vào bếp phát hiện thiếu mấy người đang làm việc, "Chuyện gì thế này? Những người khác đâu?"   

Đầu bếp đang nấu ăn trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng: “Tôi không biết, lúc tôi thức dậy làm việc thì phát hiện ba bốn người bọn họ đều không có ở đó, tôi bảo Tiểu Lục đi tìm nhưng đến hiện tại vẫn chưa tìm thấy."   

Những đầu bếp khác cũng bắt đầu oán trách, vừa cắt rau vừa mắng: "Mấy bọn này lười biếng chọn ngay thời điểm này, đến giờ ăn tối rồi! Lão tử cắt rau nửa buổi mà mới chỉ đủ để xào."   

Tổ trưởng nghe vậy, thực sự kỳ lạ: "Này - chuyện gì vậy? La Kiệt trong nhóm chúng tôi cũng không thấy đâu, lại có người nói người khác là ma nên nghỉ làm, đều suy nghĩ cái gì vậy không biết? Quay lại tôi sẽ báo chuyện này với chủ quản."  

Đầu bếp đang bận rộn lại càng tức giận: "Dù có báo hay không thì bây giờ chúng ta cũng phải đi tìm người. Hay là mời người từ tầng bốn tới đây?"   

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tổ trưởng có vẻ lúng túng nói: " e là không được. Trên đó đều chuyên môn phục vụ khách hàng tầng bốn." 

Người đầu bếp đang nấu ăn bên cạnh tổ trưởng dùng muỗng lớn đập vào nồi sắt phát tiết sự bất mãn của mình: “ Mẹ nó đợi lão tử làm xong, tôi mà tìm thấy họ, tôi sẽ mắng chết chúng”

Nhân viên nhà bếp và lễ tân chỉ có thể lo lắng, cuối cùng điều động vài người phục vụ đến giúp đỡ.   

Tiểu Lục rất bận rộn, lại bị sư phụ sai hắn đi tìm những người không đến, về vấn đề này hắn còn có chút vui mừng, hắn đã bái sư làm nghề suốt một năm, cũng chỉ có rửa và thái rau.   

Đến sáng mới phát hiện có vai người đến muộn, lại là những người phụ bếp như hắn nên trong lòng rất không vui. Nhưng nếu hắn phải tự mình ra ngoài tìm bọn họ, đại biểu hắn có thể trộm lười biếng, tìm thấy muộn cũng không sao, dù sao hắn cũng chỉ là đi tìm người, những người đó nhất định sẽ là người bị mắng.   

Đặc biệt là Tiểu Thẩm, bình thường không nói năng gì nên một số đầu bếp khác không thích anh ta lắm, thường để anh ta ở trong phòng đông lạnh xử lý thịt. Lần này vậy mà ngay cả hắn cũng lười biếng không đến, người khác có lẽ sẽ bị phê bình một hồi, nhưng Tiểu Thẩm đoán không chừng có lẽ sẽ bị đuổi việc.

Tiểu Lục ở ký túc xá nhân viên tầng một không tìm thấy người nào, liền đi lên tầng ba, tầng hai không cần nghĩ đến, ở đó có phục vụ đang nhìn chằm chằm, nếu thật sự ở đó thì có thể ngay lập tức tìm thấy.   

Chạy lên tầng ba, phát hiện nơi này trang hoàng so với tầng một tốt hơn rất nhiều, tiểu Lục xem hết tất cả những thứ ở đây, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu, bản thân làm việc trên con tàu này hơn một năm, chưa từng ở trong một căn phòng đẹp như vậy. Thời điểm đang cảm thấy tiếc nuối cho bản thân thì một cánh cửa đột nhiên mở ra, một cô gái rất xinh đẹp bước ra.

Thẩm Tùng Nhiên vừa ra khỏi phòng, liền nhìn thấy một người đàn ông mặc trang phục đầu bếp đứng thảnh thơi ở hành lang, lập tức sửng sốt.   

Rất nhanh, Tiểu Lục mới tỉnh táo lại nói: "Xin lỗi quý khách, tôi đến đây để tìm người. Không biết ngài có thấy ai mặc đồng phục giống tôi không."   

Thẩm Tùng Nhiên lắc đầu, "Không, hay là anh đi tới khu vực đọc sách và nghỉ ngơi xem xem."   

Khu vực công cộng trên tầng ba chỉ lớn như vậy. Tiểu Lục lại cúi đầu chào cô: “ Làm phiền rồi.”   

Thẩm Tùng Nhiên nhìn bóng lưng của anh ta, nghĩ rằng những người đó có thể không được tìm thấy, nếu có tìm thấy được thì họ nhất định không còn sống.   

Quả nhiên, Tiểu Lục ở tầng ba cũng không tìm thấy người nào liền quay trở lại phòng bếp tầng hai, hắn vốn dĩ nặng 190 cân, sau khi đi như vậy một hồi toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Tàu Phi Dược có kích thước không nhỏ, muốn kiểm tra kỹ càng 2 tầng phải tốn rất nhiều thời gian và sức lực. 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bản thân cứ như vậy trở về, nhất định sẽ bị sư phụ mắng, hay là đi nghỉ ngơi một lát, phòng đông lạnh là nơi thích hợp để đi, bình thường cũng không có người tới đó .  

Tiểu Lục lê bước chân nặng nề đến phòng đông lạnh, nơi này nhiệt độ mát mẻ vừa vặn giúp hắn xua tan cái nóng trên người.   

Khi đi đến đây, hắn vẫn đang nghĩ về cô gái trước đó mình gặp, cô ấy xinh đẹp, có khí chất, không nhìn hắn với ánh mắt ghê tởm và khinh miệt như những người khác. Nếu như hắn học được một tay bản lĩnh, có thể ở trên tàu là chủ nhà bếp, kiếm được nhiều tiền thi nhất định phải cưới được một người vợ xinh đẹp như vậy.

Tiểu Lục càng nghĩ càng vui mừng, sau khi mở cửa kho đông lạnh ra, hắn càng cảm thấy sảng khoái hơn. Kho đông lạnh được chia làm 2 phần, một phần là khu vực hoạt động, còn cửa bên đó chính là phòng đông lạnh có cửa, khu vực hoạt động này là vùng đệm để vận chuyển thực phẩm, tránh trường hợp mở trực tiếp cửa tủ đông khiến hơi lạnh thoát ra ngoài .   

Tiểu Lục vừa mở cửa liền phát hiện cửa tủ đông hơi hé mở, chưa khóa hẳn, "Ai sơ ý như vậy a..."   

Nếu như để chủ quản biết chuyện này, những người phụ bếp như bọn họ sẽ lại bị mắng một trận. Vừa chạm vào tay nắm cửa, hắn đã nghe thấy tiếng xào xạc bên trong, nghĩ đến mình đã leo lên ba tầng du thuyền mà không tìm thấy ai, hắn nghĩ thầm, mấy người này không phải ở chỗ này lười biếng đấy chứ, lạnh như vậy.   

Bàn tay vốn định đóng cửa nhưng lại làm cánh cửa đặc chế mở ra, ánh sáng bên trong tủ đông là màu trắng, nhưng không hiểu sao hôm nay lại cực kỳ tối.   

Sau khi mở cửa, hắn liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang ngồi xổm trên mặt đất, trước bóng người đó còn có vài bóng người trên mặt đất, Tiểu Lục rất quen thuộc với bóng dáng này.   

"Tiểu Thẩm, cậu vậy mà lại chạy đến phòng đông lạnh lười biếng, i đi tủ lạnh lười biếng, muốn chết à!"  

Người ngồi xổm nhất thời không có động tĩnh, Tiểu Lục thầm nghĩ không phải là lạnh tê cóng rồi chứ.   

Đúng như hắn đoán, bóng người đang ngồi xổm đó cử động một chút, có lẽ thực sự bị đông cứng, thân thể quay lại với một tư thế rất quái dị, dưới ánh sáng chập chờn, khuôn mặt Tiểu Thẩm hiện ra trước mặt hắn. Tuy nhiên, sắc mặt anh ta trông không được tốt lắm, tái nhợt và cảm giác hụi bại. 

Tiểu Lục tức giận mở cửa hẳn ra, chỉ vào Tiểu Thẩm mắng: "Chúng tôi ở trong bếp bận làm không xong, mấy người các cậu ở đây lười biếng, tôi nói cho các người biết, đặc biệt là Tiểu Thẩm cậu, lần này xác định sẽ bị đuổi việc."   

Tiểu Lục vừa nói vừa đi về phía Tiểu Thẩm và những người khác, nhưng vừa mới đi được vài bước liền cảm thấy có gì đó không ổn. Mấy cái bóng nằm trên mặt đất càng nhìn ngày càng thấy không đúng, một người bình thường vì sao lại nằm trên sàn tủ đông?   

Lúc này Tiểu Thẩm đã di chuyển thân thể cứng ngắc sang một bên và Tiểu Lục cũng nhìn thấy bộ mặt thật của những cái bóng đó. 

Đây có chỗ nào giống con người, rõ ràng chính là quái vật, lưng của những người nằm dưới sàn bị tách mở ra, thò tay vào trong, móc ra những miếng thịt không rõ bộ phận nhét vào miệng. Tiểu Lục vẫn đứng yên tại chỗ, cảnh tượng trước mắt quá mức chấn động và kinh dị, não hắn không kịp suy nghĩ đây là cái quỷ gì.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ở Thế Giới Kinh Dị Vô Hạn Gian Lận

Số ký tự: 0