Ở Thế Giới Kinh Dị Vô Hạn Gian Lận
Vùng Biển Hắc Á...
Loạn Thất Bát Tiêu
2024-09-18 16:37:30
Trong đám quái vật nằm trên mặt đất, có một con đang nhét mình vào lớp da, vặn vẹo trên mặt đất, Tiểu Lục chậm rãi lui về phía sau.
"Cậu, các cậu..."
Con quái vật chui vào bên trong lớp đã đã "mặc quần áo" xong nhưng một số bộ phận chưa đúng lắm.
"Khụ khụ - thật chật chội..."
Quái vật nằm trên mặt đất rên rỉ, khuôn mặt bên trong cuối cùng cũng vừa khít với khuôn mặt trên da, nó quay đầu nhìn Tiểu Lục: "Cái này tốt, ta muốn hắn, mang vào sẽ rất thoải mái..."
Vừa nói nó vừa vặn vẹo tứ chi chưa được thích nghi, cố gắng giữ vững cơ thể bò về phía trước. Tiểu Lục sợ đến hai mắt trợn trừng, thân hình mập mạp nhanh chóng lùi lại phía sau, tuy nhiên, con quái vật đã chống đỡ cơ thể dậy, nửa thân trên và nửa thân dưới ngã về phía sau, tứ chi tạp thành tư thế cực kỳ đáng sợ, nhanh chóng tấn công Tiểu Lục.
"Quỷ!"
Tiểu Lục vừa sợ hãi vừa hoảng loạn xoay người chạy ra ngoài, sắp sửa chạy đến cửa phòng đông lạnh, liền nghe thấy âm thanh rắc rắc phía sau, là tiếng quái vật đang chạy về phía hắn. !
Cũng may lúc nãy đi vào hắn không đóng cửa, nhìn thấy lối ra, tựa như chỉ cần ra khỏi cửa thì hắn sẽ an toàn, Tiểu Lục dùng tốc độ nhanh nhất hơn 20 năm qua để chạy khỏi đây. Khoảnh khắc chạy ra khỏi cửa, đồng tử của Tiểu Lục giãn ra thể hiện khát vọng sống mãnh liệt. Tuy nhiên, một bàn tay lạnh ngắt đã bóp vào gáy hắn, trực tiếp ném hắn ngã về phía sau. Người đàn ông béo nặng gần 200 cân bị một người gầy yếu như là tiểu Thẩm nhấc lên ném trở lại tủ đông.
Tiểu Lục sợ hãi muốn đứng dậy, nhưng có một đôi tay vòng qua gáy hắn, cánh tay quàng qua cổ hắn, đè hắn xuống đất.
Một giọng nói rên rỉ vang lên bên tai hắn: “ của tôi, của tôi…”
Từ góc nhìn của Tiểu Lục, hắn nhìn thấy một khuôn mặt thò ra, đó là đồng nghiệp mà hắn quen thuộc, nhưng hiện tại lại là một con ma đáng sợ.
Tầng bốn của Phi Dược.
Thiệu Đồng từ trên boong tàu nhìn xuống, phát hiện hôm nay phía dưới boong tàu tầng hai ít hơn một nửa số người. Lúc này cô đang ở trong căn phòng sang trọng của mình, người đàn ông mặc áo sơ mi hoa đang ngồi trên ghế sô pha: "Anh nói nhiều người như vậy, có thể giúp chúng ta cản mấy con quỷ."
Người đàn ông mặc áo hoa không muốn trả lời câu hỏi nhàm chán của cô. Thiệu Đồng lại không thèm quan tâm,
“Tôi nhớ khi thuyền trưởng đến tầng này để tiếp đón, cũng nói chuyến du lịch này khách du lịch cộng với thuyền viên trên tàu có gần 3.000 người , cho dù có rất nhiều ma bọn họ cũng có thể làm chậm tốc độ tiến công của ma đúng không.”
Người đàn ông mặc áo hoa nhìn bóng lưng Thiếu Đồng bằng nửa con mắt nói: “ Cô lại không phải không biết mục tiêu chủ yếu của ma quỷ là chúng ta.”
Thiệu Đồng hừ lạnh một tiếng, "Thật nhàm chán, làm chúng ta giống như là thịt của Đường Tăng, dù có là ma cũng muốn cắn một miếng."
“Chúng ta tới đây để bàn bạc xem mấy ngày tới sẽ làm thế nào, không phải để nghe cô nói nhảm.”
Con tàu này hiện tại đã có chuyện gì đó xảy ra, trước đó nhìn thấy nhân viên khác trên thuyền đi tới nói gì đó vào tai chủ quản, lúc đó người chủ quản muốn kiểm soát biểu cảm của mình nhưng lúc đó vẫn lộ ra ngạc nhiên và nghi ngờ.
Và tất cả đều bị anh ta nhìn ở trong mắt.
Thiệu Đồng ôm cằm, "Còn có thể làm gì nữa? Dùng đạo cụ đánh lùi quỷ thôi. Nếu như vận khí tốt... Thôi quên đi, đừng trông chờ vào chút may mắn này, tránh lãng phí đạo cụ. Tôi nói này Vương Mặc, anh sợ cái gì?"
Vương Mặc liếc cô một cái, "Không phải tôi sợ, tôi là cảm thấy nhiệm vụ lần này không được tốt."
Thiệu Đồng cười nói: “Bị hệ thống ràng buộc không ngừng làm những nhiệm vụ như thế này vốn dĩ đã không tốt.”
Vương Mặc: "Bất luận cô nghĩ thế nào, dù sao tốt nhất là chú ý một chút, cho dù chúng ta qua hai nhiệm vụ trung cấp, cũng không mua được nhiều đạo cụ cấp đỏ."
Dù sao thì cũng đừng xem nhẹ nhiệm vụ cấp thấp, lần này đặc biệt chính là cuộc chiến sinh tồn.
Thiệu Đồng bĩu môi đỏ mọng nói: "Đã biết, hôm nay tôi lại nhìn thấy người đàn ông cực phẩm đó, nhưng đáng tiếc đối phương không biết điều. Thực sự hy vọng hắn là người của thế giới nhiệm vụ, như vậy nói thế nào tôi cũng phải ngủ với hắn một lần."
Vương Mặc cảm thấy mình không thể chịu đựng nổi người phụ nữ này nữa, “ Cô tỉnh lại đi, có tâm trạng đó thì không bằng suy nghĩ làm thế nào để bảo mệnh.”
Về thế giới thực chơi đùa không tốt hơn sao, cứ phải ở thời điểm làm nhiệm vụ nghĩ đến những thứ vô dụng này.
Hơn nữa hiện tại vẫn chưa hay biết chính xác nhiệm vụ giả là ai, còn về cực phẩm trong miệng Thiệu Đồng, hắn cảm thấy cũng có thể là nhiệm vụ giả,“ Nói chúng cô bớt gây rối lại đi, an an ổn ổn vượt qua nhiệm vụ lần này.”
Thiệu Đồng không trả lời hắn, nhưng cũng không nhắc tới người đàn ông đó nữa.
Đêm nay vẫn không có tiết mục trình diễn nào, du khách phát hiện thời tiết xung quanh càng ngày càng âm u, có chút lo lắng bão sẽ tập kích, thuyền có thể không chịu được.
Nhân viên phục vụ ở quầy lễ tân đang cố gắng trấn an hành khách, thực ra bọn họ cũng cảm thấy chuyến đi này quái quái.
Thật vất vả mới vượt qua được bữa ăn tối, thời điểm đưa cơm tới phòng điều khiển, bên trong căn bản không mở cửa, thuyền trưởng chỉ nói không ăn. Bọn họ chỉ là những người phục vụ nhỏ bé, không có quyền hạn, chỉ có thể ngoan ngoãn mang đồ ăn về.
Nhưng cái tình huống này cũng khiến trong lòng bọn họ cảm thấy bất an, ban ngày đi tìm những người không tới làm, sau đó cũng không thấy tiểu Lục quay lại.
Lúc đó bọn họ rất bận rộn, không có người rảnh rỗi đi tìm bọn họ, cứ như vậy đến buổi tối, bọn họ làm xong việc mới để ý đến, những người đó vẫn chưa xuất hiện. Những người phục vụ ban ngày chế nhạo Hoàng Hạo đầu óc có bệnh, lúc này cũng không chắc chắn, lẽ nào thực sự có ma xuất hiện?
Những người phục vụ khác bắt đầu đổi ca, mấy tổ trưởng cùng với phòng bếp tập trung nhân viên để tìm những người trốn việc, lần này vi phạm nghiêm trọng, thế mà tất cả cả ngày đều không lộ diện.
Ở trong bếp, sư phụ của Tiểu Lục vẫn đang chửi mát: “Mấy thằng nhóc đó có phải không muốn làm việc nữa!”
Lúc này, nữ tổ trưởng trung niên không chắc nói: “ Sẽ không phải là mấy người này xảy ra chuyện gì rồi chứ? Cho dù không muốn làm cũng không đến mức náo căng như vậy. Bạn ngày Hoàng Hạo nói không muốn làm nữa, còn đến nói cho tôi biết, còn những người khác không nói không rằng, thật sự là kỳ quái.”
Sư phụ của Tiểu Lục vuốt vuốt sợi tóc không có bao nhiêu trên đầu của mình, “Tiểu tử tiểu Lục đó tâm tư không đứng đắn, tôi hoài nghi không biết nó đang lười biếng ngủ quên ở xó nào rồi, về phần những người khác, chúng ta hãy cẩn thận tìm kiếm, người không thể nào không có ở trên tàu.”
Hiện tại con tàu vẫn đang di chuyển trên biển, người ngoại trừ ở trên tàu thì không thể đi đâu khác.
Tầng hai vẫn còn một vài hành khách đang lưu lại ở đại sảnh, mọi người tụ tập một chỗ để trò chuyện. Thẩm Tùng Nhiên nhìn thấy thần sắc của mấy người phục vụ có vẻ bất an, đoán rằng nội bộ nhân viên bọn họ có người xảy ra chuyện. Cô đứng dậy đi đến quầy lễ tân, đúng lúc gặp người phục vụ trước đó cô từng hỏi chuyện đang chuẩn bị giao ca.
"Xin chào, vấn đề tôi hỏi lần trước đã có câu trả lời chưa?"
Cô phục vụ vừa nhìn thấy cô liền nhớ ra là ai: "Là như vậy nữ sĩ, tôi đã phản hồi thông tin này đến cho thuyền trưởng, trước mắt hẳn là đã kiểm tra qua, chỉ là kết quả vẫn chưa thông báo cho tôi, ngày mai tôi sẽ đến hỏi lại thuyền trưởng."
Thẩm Tùng Nhiên cũng biết gây khó xử cho cô ấy cũng vô dụng, "Được, tôi chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái, vẫn luôn không nhìn thấy cảnh điểm."
Cô phục vụ mỉm cười ngọt ngào đáp: “Tôi hiểu rồi, ngày mai nhất định sẽ giúp ngài hỏi.”
Thẩm Tùng Nhiên quay người lại, trong lòng có dự cảm không tốt, phòng điều khiển có lẽ đã bị khống chế, con tàu này đang đi theo ý đồ của những con ma đó, hướng tới một vực sâu tăm tối. Nếu như thực sự đến chỗ đó, thì khi nào mới đến nơi và sau khi đến nơi liệu có phải sẽ đối mặt với những con ma đáng sợ hơn không? Cô nhìn ra ngoài tàu, phía xa giống như một cái miệng khổng lồ sâu thẳm của ác quỷ, chờ đợi nuốt chửng tất cả mọi người trên tàu.
"Cậu, các cậu..."
Con quái vật chui vào bên trong lớp đã đã "mặc quần áo" xong nhưng một số bộ phận chưa đúng lắm.
"Khụ khụ - thật chật chội..."
Quái vật nằm trên mặt đất rên rỉ, khuôn mặt bên trong cuối cùng cũng vừa khít với khuôn mặt trên da, nó quay đầu nhìn Tiểu Lục: "Cái này tốt, ta muốn hắn, mang vào sẽ rất thoải mái..."
Vừa nói nó vừa vặn vẹo tứ chi chưa được thích nghi, cố gắng giữ vững cơ thể bò về phía trước. Tiểu Lục sợ đến hai mắt trợn trừng, thân hình mập mạp nhanh chóng lùi lại phía sau, tuy nhiên, con quái vật đã chống đỡ cơ thể dậy, nửa thân trên và nửa thân dưới ngã về phía sau, tứ chi tạp thành tư thế cực kỳ đáng sợ, nhanh chóng tấn công Tiểu Lục.
"Quỷ!"
Tiểu Lục vừa sợ hãi vừa hoảng loạn xoay người chạy ra ngoài, sắp sửa chạy đến cửa phòng đông lạnh, liền nghe thấy âm thanh rắc rắc phía sau, là tiếng quái vật đang chạy về phía hắn. !
Cũng may lúc nãy đi vào hắn không đóng cửa, nhìn thấy lối ra, tựa như chỉ cần ra khỏi cửa thì hắn sẽ an toàn, Tiểu Lục dùng tốc độ nhanh nhất hơn 20 năm qua để chạy khỏi đây. Khoảnh khắc chạy ra khỏi cửa, đồng tử của Tiểu Lục giãn ra thể hiện khát vọng sống mãnh liệt. Tuy nhiên, một bàn tay lạnh ngắt đã bóp vào gáy hắn, trực tiếp ném hắn ngã về phía sau. Người đàn ông béo nặng gần 200 cân bị một người gầy yếu như là tiểu Thẩm nhấc lên ném trở lại tủ đông.
Tiểu Lục sợ hãi muốn đứng dậy, nhưng có một đôi tay vòng qua gáy hắn, cánh tay quàng qua cổ hắn, đè hắn xuống đất.
Một giọng nói rên rỉ vang lên bên tai hắn: “ của tôi, của tôi…”
Từ góc nhìn của Tiểu Lục, hắn nhìn thấy một khuôn mặt thò ra, đó là đồng nghiệp mà hắn quen thuộc, nhưng hiện tại lại là một con ma đáng sợ.
Tầng bốn của Phi Dược.
Thiệu Đồng từ trên boong tàu nhìn xuống, phát hiện hôm nay phía dưới boong tàu tầng hai ít hơn một nửa số người. Lúc này cô đang ở trong căn phòng sang trọng của mình, người đàn ông mặc áo sơ mi hoa đang ngồi trên ghế sô pha: "Anh nói nhiều người như vậy, có thể giúp chúng ta cản mấy con quỷ."
Người đàn ông mặc áo hoa không muốn trả lời câu hỏi nhàm chán của cô. Thiệu Đồng lại không thèm quan tâm,
“Tôi nhớ khi thuyền trưởng đến tầng này để tiếp đón, cũng nói chuyến du lịch này khách du lịch cộng với thuyền viên trên tàu có gần 3.000 người , cho dù có rất nhiều ma bọn họ cũng có thể làm chậm tốc độ tiến công của ma đúng không.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đàn ông mặc áo hoa nhìn bóng lưng Thiếu Đồng bằng nửa con mắt nói: “ Cô lại không phải không biết mục tiêu chủ yếu của ma quỷ là chúng ta.”
Thiệu Đồng hừ lạnh một tiếng, "Thật nhàm chán, làm chúng ta giống như là thịt của Đường Tăng, dù có là ma cũng muốn cắn một miếng."
“Chúng ta tới đây để bàn bạc xem mấy ngày tới sẽ làm thế nào, không phải để nghe cô nói nhảm.”
Con tàu này hiện tại đã có chuyện gì đó xảy ra, trước đó nhìn thấy nhân viên khác trên thuyền đi tới nói gì đó vào tai chủ quản, lúc đó người chủ quản muốn kiểm soát biểu cảm của mình nhưng lúc đó vẫn lộ ra ngạc nhiên và nghi ngờ.
Và tất cả đều bị anh ta nhìn ở trong mắt.
Thiệu Đồng ôm cằm, "Còn có thể làm gì nữa? Dùng đạo cụ đánh lùi quỷ thôi. Nếu như vận khí tốt... Thôi quên đi, đừng trông chờ vào chút may mắn này, tránh lãng phí đạo cụ. Tôi nói này Vương Mặc, anh sợ cái gì?"
Vương Mặc liếc cô một cái, "Không phải tôi sợ, tôi là cảm thấy nhiệm vụ lần này không được tốt."
Thiệu Đồng cười nói: “Bị hệ thống ràng buộc không ngừng làm những nhiệm vụ như thế này vốn dĩ đã không tốt.”
Vương Mặc: "Bất luận cô nghĩ thế nào, dù sao tốt nhất là chú ý một chút, cho dù chúng ta qua hai nhiệm vụ trung cấp, cũng không mua được nhiều đạo cụ cấp đỏ."
Dù sao thì cũng đừng xem nhẹ nhiệm vụ cấp thấp, lần này đặc biệt chính là cuộc chiến sinh tồn.
Thiệu Đồng bĩu môi đỏ mọng nói: "Đã biết, hôm nay tôi lại nhìn thấy người đàn ông cực phẩm đó, nhưng đáng tiếc đối phương không biết điều. Thực sự hy vọng hắn là người của thế giới nhiệm vụ, như vậy nói thế nào tôi cũng phải ngủ với hắn một lần."
Vương Mặc cảm thấy mình không thể chịu đựng nổi người phụ nữ này nữa, “ Cô tỉnh lại đi, có tâm trạng đó thì không bằng suy nghĩ làm thế nào để bảo mệnh.”
Về thế giới thực chơi đùa không tốt hơn sao, cứ phải ở thời điểm làm nhiệm vụ nghĩ đến những thứ vô dụng này.
Hơn nữa hiện tại vẫn chưa hay biết chính xác nhiệm vụ giả là ai, còn về cực phẩm trong miệng Thiệu Đồng, hắn cảm thấy cũng có thể là nhiệm vụ giả,“ Nói chúng cô bớt gây rối lại đi, an an ổn ổn vượt qua nhiệm vụ lần này.”
Thiệu Đồng không trả lời hắn, nhưng cũng không nhắc tới người đàn ông đó nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đêm nay vẫn không có tiết mục trình diễn nào, du khách phát hiện thời tiết xung quanh càng ngày càng âm u, có chút lo lắng bão sẽ tập kích, thuyền có thể không chịu được.
Nhân viên phục vụ ở quầy lễ tân đang cố gắng trấn an hành khách, thực ra bọn họ cũng cảm thấy chuyến đi này quái quái.
Thật vất vả mới vượt qua được bữa ăn tối, thời điểm đưa cơm tới phòng điều khiển, bên trong căn bản không mở cửa, thuyền trưởng chỉ nói không ăn. Bọn họ chỉ là những người phục vụ nhỏ bé, không có quyền hạn, chỉ có thể ngoan ngoãn mang đồ ăn về.
Nhưng cái tình huống này cũng khiến trong lòng bọn họ cảm thấy bất an, ban ngày đi tìm những người không tới làm, sau đó cũng không thấy tiểu Lục quay lại.
Lúc đó bọn họ rất bận rộn, không có người rảnh rỗi đi tìm bọn họ, cứ như vậy đến buổi tối, bọn họ làm xong việc mới để ý đến, những người đó vẫn chưa xuất hiện. Những người phục vụ ban ngày chế nhạo Hoàng Hạo đầu óc có bệnh, lúc này cũng không chắc chắn, lẽ nào thực sự có ma xuất hiện?
Những người phục vụ khác bắt đầu đổi ca, mấy tổ trưởng cùng với phòng bếp tập trung nhân viên để tìm những người trốn việc, lần này vi phạm nghiêm trọng, thế mà tất cả cả ngày đều không lộ diện.
Ở trong bếp, sư phụ của Tiểu Lục vẫn đang chửi mát: “Mấy thằng nhóc đó có phải không muốn làm việc nữa!”
Lúc này, nữ tổ trưởng trung niên không chắc nói: “ Sẽ không phải là mấy người này xảy ra chuyện gì rồi chứ? Cho dù không muốn làm cũng không đến mức náo căng như vậy. Bạn ngày Hoàng Hạo nói không muốn làm nữa, còn đến nói cho tôi biết, còn những người khác không nói không rằng, thật sự là kỳ quái.”
Sư phụ của Tiểu Lục vuốt vuốt sợi tóc không có bao nhiêu trên đầu của mình, “Tiểu tử tiểu Lục đó tâm tư không đứng đắn, tôi hoài nghi không biết nó đang lười biếng ngủ quên ở xó nào rồi, về phần những người khác, chúng ta hãy cẩn thận tìm kiếm, người không thể nào không có ở trên tàu.”
Hiện tại con tàu vẫn đang di chuyển trên biển, người ngoại trừ ở trên tàu thì không thể đi đâu khác.
Tầng hai vẫn còn một vài hành khách đang lưu lại ở đại sảnh, mọi người tụ tập một chỗ để trò chuyện. Thẩm Tùng Nhiên nhìn thấy thần sắc của mấy người phục vụ có vẻ bất an, đoán rằng nội bộ nhân viên bọn họ có người xảy ra chuyện. Cô đứng dậy đi đến quầy lễ tân, đúng lúc gặp người phục vụ trước đó cô từng hỏi chuyện đang chuẩn bị giao ca.
"Xin chào, vấn đề tôi hỏi lần trước đã có câu trả lời chưa?"
Cô phục vụ vừa nhìn thấy cô liền nhớ ra là ai: "Là như vậy nữ sĩ, tôi đã phản hồi thông tin này đến cho thuyền trưởng, trước mắt hẳn là đã kiểm tra qua, chỉ là kết quả vẫn chưa thông báo cho tôi, ngày mai tôi sẽ đến hỏi lại thuyền trưởng."
Thẩm Tùng Nhiên cũng biết gây khó xử cho cô ấy cũng vô dụng, "Được, tôi chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái, vẫn luôn không nhìn thấy cảnh điểm."
Cô phục vụ mỉm cười ngọt ngào đáp: “Tôi hiểu rồi, ngày mai nhất định sẽ giúp ngài hỏi.”
Thẩm Tùng Nhiên quay người lại, trong lòng có dự cảm không tốt, phòng điều khiển có lẽ đã bị khống chế, con tàu này đang đi theo ý đồ của những con ma đó, hướng tới một vực sâu tăm tối. Nếu như thực sự đến chỗ đó, thì khi nào mới đến nơi và sau khi đến nơi liệu có phải sẽ đối mặt với những con ma đáng sợ hơn không? Cô nhìn ra ngoài tàu, phía xa giống như một cái miệng khổng lồ sâu thẳm của ác quỷ, chờ đợi nuốt chửng tất cả mọi người trên tàu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro