Ở Thế Giới Kinh Dị Vô Hạn Gian Lận
Vùng Biển Hắc Á...
Loạn Thất Bát Tiêu
2024-09-18 16:37:30
Dưới đáy biển tối tăm, lại có một vài bàn tay thối rữa vươn ra bám chặt vào thân tàu, giống như dã thú đói khát nhiều năm, đối với những sinh mệnh trên tàu có sát dục vô tận.
Và lần này có một con leo lên tầng cao nhất, là tầng 4, nhìn vào bên trong con tàu bằng hốc mắt trống rỗng, mặc dù không có mắt nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt tham lam của nó.
Người đàn ông cao to tuấn tú đi ngang qua hành lang, con quái vật leo lên nhìn chằm chằm vào xác thịt đẹp đẽ của anh ta, cùng với đường cong cơ bắp cường tráng, ánh mắt nó đi theo người đàn ông đó suốt chặng đường.
Thân tàu đối với nó mà nói không có bất kỳ hiệu quả che chắn nào, nó giống như nước thấm vào bên trong, nằm sấp ở trên tấm thảm đắt tiền.
Người đàn ông có đôi chân dài, bước đi rất nhanh, trông thấy anh ta sắp biến mất ở hành lang, nó vặn vẹo thân thể đứng dậy, xiêu xiêu vẹo vẹo bước đi nhưng tốc độ rất nhanh.
Một âm thanh gầm gừ trầm thấp phát ra từ trong cổ họng, giống như sự tồn tại đáng sợ nhất ở sâu trong tim con người, không tiếng động chạy về phía người đàn ông.
Ở thời điểm sắp gặp người đàn ông, anh ta phản ứng rất nhanh nghiêng người tránh sự va chạm và cũng nhìn thấy con quái vật.
Nhưng anh ta không hề hoảng loạn, ánh mắt bình tĩnh, lấy ra một tấm linh phù dán lên đầu con quái vật, một tiếng gầm chói tai vang vọng khắp hành lang, người đàn ông một mặt bình tĩnh.
Thẩm Tùng Nhiên lập tức mở mắt ra, đến bây giờ hình ảnh linh phù loé lên ánh sáng đỏ còn đọng lại trong đầu, trán quái vật bùng cháy, ánh lửa chiếu vào khuôn mặt của người đàn ông đối diện.
"Thì ra anh ta cũng là nhiệm vụ giả..."
Ngày hôm đó có gặp qua ở trên boong tàu, còn cho rằng là hành khách của thế giới nhiệm vụ, mặc dù khí chất bất phàm, nhưng cô biết thế giới nhiệm vụ có thể là thế giới hoàn chỉnh, chỉ là nhiệm vụ của họ chiếm cứ một địa điểm nhỏ trong đó mà thôi.
Nhìn bộ dạng trấn định của người đàn ông đó, nhìn thế nào cũng không giống người mới.
Hồi tưởng lại hành lang đó, Thẩm Tùng Nhiên mấy ngày nay đều đi qua hành lang của ba tầng, chưa từng nhìn thấy hành lang nào trải thảm như vậy, e là người đó đang ở tầng bốn.
Về thời gian ma lên tàu, cô liếc nhìn đồng hồ có lẽ chính là sau nửa giờ, chính xác là nửa đêm sau khi mọi người đã ngủ say. Bất quá xem người đó đối phó với ma rất thành thạo, hẳn là không cần mình nhắc nhở.
Thẩm Tùng Nhiên ngồi trên giường, yên lặng mặc quần áo, gặp ác mộng như vậy, đêm nay đừng nghĩ tiếp tục ngủ để tránh có ma tìm đến phòng mình. Cô đứng dậy mở ban công, gió biển mang theo một mùi khó chịu thổi tới. Thuyền chạy trên mặt biển làm sóng nổi lên vỗ vào thân tàu, Thẩm Tùng Nhiên nhìn ra biển, một lúc sau sẽ có vài con quỷ bò vào bên trong.
Gió biển hôi thối tiếp tục thổi thêm vài giây, Thẩm Tùng Nhiên thực sự chịu không nổi phải đóng cửa sổ lại, bất luận như thế nào, đêm nay cô cũng sẽ hảo hảo ứng phó.
Tầng hai của Phi Dược.
Hai ngày trước ở quán bar còn có hành khách nói chuyện thâu đêm, nhưng hôm nay lại không có hành khách nào cả, đặc biệt yên tĩnh. Những nhân viên lẽ ra phải phục vụ đều đang ngủ gục trên bàn.
Khi Hoàng Hạo tới đây liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ban ngày hắn trốn trong phòng chứa đồ trên tầng bốn của du thuyền, ở đó cất giữ những loại rượu đắt tiền, bình thường những phú hào ở tầng đó muốn uống sẽ có người đi lấy, hơn nữa cũng sẽ không đi quá xa. Hoàng Hạo cảm thấy ba tầng đầu của con tàu có vấn đề, hắn nhìn một vòng thấy tầng thứ tư ổn hơn một chút.
Ban ngày trốn không đi ra, nhưng bây giờ hắn thực sự đói, trong kho chỉ có rượu, nhưng chỉ uống thôi cũng không no. Không còn cách nào khác đành chờ lúc tổ trưởng nghỉ ngơi đi ra kiếm chút gì đó để ăn. Nhìn thấy những người phục vụ này đều đã ngủ say, trong lòng mặc dù cảm thấy không thích hợp nhưng cũng xem là trời cũng giúp hắn.
Anh ta nhẹ nhàng đi về phía khu tự phục vụ, nơi này luôn cung cấp đồ ăn, khi nào đói có thể đến đây hoặc yêu cầu phục vụ tận phòng. Khi đến tiệc buffet, hắn mặc kệ bộ dạng của mình hiện tại thế nào, vừa đến nơi liền chỉ nhét đồ ăn vào miệng, cảm giác đói thực sự rất khó chịu.
Hắn nhét cho tới khi no bụng thì dừng lại, nuốt miếng thức ăn cuối cùng vào miệng sau đó lau tay bằng khăn ướt gần đó, lấy vài miếng bánh mì nhét vào túi, không quan tâm nó có vệ sinh hay không.
Anh ta nhặt mấy chai nước khoáng trong góc lên ôm vào lòng rồi đứng dậy quay trở lại tầng bốn tiếp tục trốn. Đột nhiên con thuyền lắc lư một lúc, Hoàng Hạo thân thể không đứng vững, trực tiếp ngã xuống đất, nước khoáng trong tay rơi xuống đất, hắn nhìn những người đang nằm ngủ say, nhưng tất cả đều không có phản ứng.
Sau khi cẩn thận đứng dậy, hắn chăm chú lắng nghe động tĩnh phát hiện thuyền hình như đã dừng lại. Toàn bộ du thuyền im lặng, Hoàng Hạo biết tình hình không ổn nên lập tức cúi người bỏ chạy trước rồi nói. Dọc đường không gặp phải người nào, Hoàng Hạo dần dần đứng thẳng người bắt đầu chạy, dù sao người ở đây giống như bị đánh thuốc mê, làm ra bất cứ động tĩnh nào cũng không có phản ứng. Sau khi dừng gấp, anh ta nắm lấy cửa phòng nhà kho, ôm chặt nước khoáng trong tay đi vào.
Bên ngoài thuyền Phi Dược đã dừng lại, trong buồng lái có mấy người kỳ quái đang nhìn vào giao diện vận hành. Khu vực hiện tại khiến các thiết bị sống không thể tự di chuyển về phía trước và đã ngừng hoạt động.
"Đi, không đi mau..."
"Phải tiếp tục, tiến lên..."
Người thuyền trưởng thân thể ướt đẫm ngồi xổm xuống, chống tay xuống sàn:
“Đẩy thuyền ——”
Hai chữ này xuyên qua thân thuyền, truyền đến tới ma quỷ dưới biển. Sóng bắt đầu cuồn cuộn từ đáy biển, một lượng lớn ma quỷ tụ tập dưới đáy tàu Phi Dược, chúng giống như những con quái vật dị dạng, tay chạm vào đáy tàu rồi bắt đầu đẩy về phía trước. Kết quả là con tàu khổng lồ thực sự bị đẩy đi và tiếp tục chậm rãi di chuyển.
Không thể dừng lại ở đây
Phải tiếp tục tiến lên, tới hải vực hắc...
Thẩm Tùng Nhiên cảm thấy thuyền vốn dĩ dừng lại, nhưng một lúc sau lại khởi động, nhưng không có cảm giác run rẩy như động cơ khởi động, mà giống như thuyền đang theo sóng tiến về phía trước.
"Đùng--"
Cửa sổ ban công đã đóng, nhưng âm thanh của thứ gì đó va vào thân tàu vẫn lọt vào tai cô một cách rõ ràng.
Thứ gì đó đang leo lên.
Thẩm Tùng Nhiên giữ vững bình tĩnh lấy con dao găm từ trong không gian chứa đồ ra, dùng linh phù để đối phó với một con ma như vậy thật lãng phí. Về phần Thanh kiếm gỗ đào cô sẽ mang nó ra sau, tùy theo tình hình khi đối phó với lũ ma ở đây như thế nào.
Cô đứng ở cửa phòng, nhìn ra ban công đối diện, rèm cửa đã được mở ra, hôm nay có ánh trăng, nếu như có thứ gì ở đó cũng có thể chiếu ra hình bóng. Tiếng leo lên càng lúc càng gần, thật sự là hướng về phía tầng ba nơi cô ở, chỉ là không biết có dừng lại ở phòng cô hay không.
Chẳng bao lâu, âm thanh đó càng gần hơn, Thẩm Tùng Nhiên thậm chí còn có thể nghe rõ ràng tiếng nước nhớp nháp khi lòng bàn tay rời khỏi thân thuyền khi leo lên.
"Bụp——"
Có thứ gì đó rơi xuống ban công nhưng Thẩm Tùng Nhiên vẫn duy trì hô hấp bình thường, hình như thứ đó đang tìm mình. Cô nắm chặt cán dao, ánh mắt trấn định, lặng lẽ quan sát xem phía bên kia ban công sẽ có động tĩnh gì. Ánh trăng ngoài ban công không chiếu ra bóng người, từ trong phòng nhìn ra, bên ngoài hình như không có gì.
Trong phòng không có gió cho nên rèm cửa bất động, nhưng Thẩm Tùng Nhiên lúc này nhìn thấy rèm cửa bắt đầu lung lay. Có vẻ như sau vài lần với lấy không thành công, nó dần dần di chuyển từ cuối tấm màn đi lên, đến vị trí chính giữa. Nó dần dần tách ra, nhưng chỉ mở ra một cái khe hở, mặc dù cách đó một khoảng, Thẩm Tùng Nhiên vẫn có thể nhìn thấy từ ánh trăng xuyên qua, cùng với khe hở mới vị tách ra. Nhìn thấy một con mắt...
Và lần này có một con leo lên tầng cao nhất, là tầng 4, nhìn vào bên trong con tàu bằng hốc mắt trống rỗng, mặc dù không có mắt nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt tham lam của nó.
Người đàn ông cao to tuấn tú đi ngang qua hành lang, con quái vật leo lên nhìn chằm chằm vào xác thịt đẹp đẽ của anh ta, cùng với đường cong cơ bắp cường tráng, ánh mắt nó đi theo người đàn ông đó suốt chặng đường.
Thân tàu đối với nó mà nói không có bất kỳ hiệu quả che chắn nào, nó giống như nước thấm vào bên trong, nằm sấp ở trên tấm thảm đắt tiền.
Người đàn ông có đôi chân dài, bước đi rất nhanh, trông thấy anh ta sắp biến mất ở hành lang, nó vặn vẹo thân thể đứng dậy, xiêu xiêu vẹo vẹo bước đi nhưng tốc độ rất nhanh.
Một âm thanh gầm gừ trầm thấp phát ra từ trong cổ họng, giống như sự tồn tại đáng sợ nhất ở sâu trong tim con người, không tiếng động chạy về phía người đàn ông.
Ở thời điểm sắp gặp người đàn ông, anh ta phản ứng rất nhanh nghiêng người tránh sự va chạm và cũng nhìn thấy con quái vật.
Nhưng anh ta không hề hoảng loạn, ánh mắt bình tĩnh, lấy ra một tấm linh phù dán lên đầu con quái vật, một tiếng gầm chói tai vang vọng khắp hành lang, người đàn ông một mặt bình tĩnh.
Thẩm Tùng Nhiên lập tức mở mắt ra, đến bây giờ hình ảnh linh phù loé lên ánh sáng đỏ còn đọng lại trong đầu, trán quái vật bùng cháy, ánh lửa chiếu vào khuôn mặt của người đàn ông đối diện.
"Thì ra anh ta cũng là nhiệm vụ giả..."
Ngày hôm đó có gặp qua ở trên boong tàu, còn cho rằng là hành khách của thế giới nhiệm vụ, mặc dù khí chất bất phàm, nhưng cô biết thế giới nhiệm vụ có thể là thế giới hoàn chỉnh, chỉ là nhiệm vụ của họ chiếm cứ một địa điểm nhỏ trong đó mà thôi.
Nhìn bộ dạng trấn định của người đàn ông đó, nhìn thế nào cũng không giống người mới.
Hồi tưởng lại hành lang đó, Thẩm Tùng Nhiên mấy ngày nay đều đi qua hành lang của ba tầng, chưa từng nhìn thấy hành lang nào trải thảm như vậy, e là người đó đang ở tầng bốn.
Về thời gian ma lên tàu, cô liếc nhìn đồng hồ có lẽ chính là sau nửa giờ, chính xác là nửa đêm sau khi mọi người đã ngủ say. Bất quá xem người đó đối phó với ma rất thành thạo, hẳn là không cần mình nhắc nhở.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Tùng Nhiên ngồi trên giường, yên lặng mặc quần áo, gặp ác mộng như vậy, đêm nay đừng nghĩ tiếp tục ngủ để tránh có ma tìm đến phòng mình. Cô đứng dậy mở ban công, gió biển mang theo một mùi khó chịu thổi tới. Thuyền chạy trên mặt biển làm sóng nổi lên vỗ vào thân tàu, Thẩm Tùng Nhiên nhìn ra biển, một lúc sau sẽ có vài con quỷ bò vào bên trong.
Gió biển hôi thối tiếp tục thổi thêm vài giây, Thẩm Tùng Nhiên thực sự chịu không nổi phải đóng cửa sổ lại, bất luận như thế nào, đêm nay cô cũng sẽ hảo hảo ứng phó.
Tầng hai của Phi Dược.
Hai ngày trước ở quán bar còn có hành khách nói chuyện thâu đêm, nhưng hôm nay lại không có hành khách nào cả, đặc biệt yên tĩnh. Những nhân viên lẽ ra phải phục vụ đều đang ngủ gục trên bàn.
Khi Hoàng Hạo tới đây liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ban ngày hắn trốn trong phòng chứa đồ trên tầng bốn của du thuyền, ở đó cất giữ những loại rượu đắt tiền, bình thường những phú hào ở tầng đó muốn uống sẽ có người đi lấy, hơn nữa cũng sẽ không đi quá xa. Hoàng Hạo cảm thấy ba tầng đầu của con tàu có vấn đề, hắn nhìn một vòng thấy tầng thứ tư ổn hơn một chút.
Ban ngày trốn không đi ra, nhưng bây giờ hắn thực sự đói, trong kho chỉ có rượu, nhưng chỉ uống thôi cũng không no. Không còn cách nào khác đành chờ lúc tổ trưởng nghỉ ngơi đi ra kiếm chút gì đó để ăn. Nhìn thấy những người phục vụ này đều đã ngủ say, trong lòng mặc dù cảm thấy không thích hợp nhưng cũng xem là trời cũng giúp hắn.
Anh ta nhẹ nhàng đi về phía khu tự phục vụ, nơi này luôn cung cấp đồ ăn, khi nào đói có thể đến đây hoặc yêu cầu phục vụ tận phòng. Khi đến tiệc buffet, hắn mặc kệ bộ dạng của mình hiện tại thế nào, vừa đến nơi liền chỉ nhét đồ ăn vào miệng, cảm giác đói thực sự rất khó chịu.
Hắn nhét cho tới khi no bụng thì dừng lại, nuốt miếng thức ăn cuối cùng vào miệng sau đó lau tay bằng khăn ướt gần đó, lấy vài miếng bánh mì nhét vào túi, không quan tâm nó có vệ sinh hay không.
Anh ta nhặt mấy chai nước khoáng trong góc lên ôm vào lòng rồi đứng dậy quay trở lại tầng bốn tiếp tục trốn. Đột nhiên con thuyền lắc lư một lúc, Hoàng Hạo thân thể không đứng vững, trực tiếp ngã xuống đất, nước khoáng trong tay rơi xuống đất, hắn nhìn những người đang nằm ngủ say, nhưng tất cả đều không có phản ứng.
Sau khi cẩn thận đứng dậy, hắn chăm chú lắng nghe động tĩnh phát hiện thuyền hình như đã dừng lại. Toàn bộ du thuyền im lặng, Hoàng Hạo biết tình hình không ổn nên lập tức cúi người bỏ chạy trước rồi nói. Dọc đường không gặp phải người nào, Hoàng Hạo dần dần đứng thẳng người bắt đầu chạy, dù sao người ở đây giống như bị đánh thuốc mê, làm ra bất cứ động tĩnh nào cũng không có phản ứng. Sau khi dừng gấp, anh ta nắm lấy cửa phòng nhà kho, ôm chặt nước khoáng trong tay đi vào.
Bên ngoài thuyền Phi Dược đã dừng lại, trong buồng lái có mấy người kỳ quái đang nhìn vào giao diện vận hành. Khu vực hiện tại khiến các thiết bị sống không thể tự di chuyển về phía trước và đã ngừng hoạt động.
"Đi, không đi mau..."
"Phải tiếp tục, tiến lên..."
Người thuyền trưởng thân thể ướt đẫm ngồi xổm xuống, chống tay xuống sàn:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đẩy thuyền ——”
Hai chữ này xuyên qua thân thuyền, truyền đến tới ma quỷ dưới biển. Sóng bắt đầu cuồn cuộn từ đáy biển, một lượng lớn ma quỷ tụ tập dưới đáy tàu Phi Dược, chúng giống như những con quái vật dị dạng, tay chạm vào đáy tàu rồi bắt đầu đẩy về phía trước. Kết quả là con tàu khổng lồ thực sự bị đẩy đi và tiếp tục chậm rãi di chuyển.
Không thể dừng lại ở đây
Phải tiếp tục tiến lên, tới hải vực hắc...
Thẩm Tùng Nhiên cảm thấy thuyền vốn dĩ dừng lại, nhưng một lúc sau lại khởi động, nhưng không có cảm giác run rẩy như động cơ khởi động, mà giống như thuyền đang theo sóng tiến về phía trước.
"Đùng--"
Cửa sổ ban công đã đóng, nhưng âm thanh của thứ gì đó va vào thân tàu vẫn lọt vào tai cô một cách rõ ràng.
Thứ gì đó đang leo lên.
Thẩm Tùng Nhiên giữ vững bình tĩnh lấy con dao găm từ trong không gian chứa đồ ra, dùng linh phù để đối phó với một con ma như vậy thật lãng phí. Về phần Thanh kiếm gỗ đào cô sẽ mang nó ra sau, tùy theo tình hình khi đối phó với lũ ma ở đây như thế nào.
Cô đứng ở cửa phòng, nhìn ra ban công đối diện, rèm cửa đã được mở ra, hôm nay có ánh trăng, nếu như có thứ gì ở đó cũng có thể chiếu ra hình bóng. Tiếng leo lên càng lúc càng gần, thật sự là hướng về phía tầng ba nơi cô ở, chỉ là không biết có dừng lại ở phòng cô hay không.
Chẳng bao lâu, âm thanh đó càng gần hơn, Thẩm Tùng Nhiên thậm chí còn có thể nghe rõ ràng tiếng nước nhớp nháp khi lòng bàn tay rời khỏi thân thuyền khi leo lên.
"Bụp——"
Có thứ gì đó rơi xuống ban công nhưng Thẩm Tùng Nhiên vẫn duy trì hô hấp bình thường, hình như thứ đó đang tìm mình. Cô nắm chặt cán dao, ánh mắt trấn định, lặng lẽ quan sát xem phía bên kia ban công sẽ có động tĩnh gì. Ánh trăng ngoài ban công không chiếu ra bóng người, từ trong phòng nhìn ra, bên ngoài hình như không có gì.
Trong phòng không có gió cho nên rèm cửa bất động, nhưng Thẩm Tùng Nhiên lúc này nhìn thấy rèm cửa bắt đầu lung lay. Có vẻ như sau vài lần với lấy không thành công, nó dần dần di chuyển từ cuối tấm màn đi lên, đến vị trí chính giữa. Nó dần dần tách ra, nhưng chỉ mở ra một cái khe hở, mặc dù cách đó một khoảng, Thẩm Tùng Nhiên vẫn có thể nhìn thấy từ ánh trăng xuyên qua, cùng với khe hở mới vị tách ra. Nhìn thấy một con mắt...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro