Ở Thế Giới Kinh Dị Vô Hạn Gian Lận
Vùng Biển Hắc Á...
Loạn Thất Bát Tiêu
2024-09-18 16:37:30
Con mắt đó vô thần nhưng ngay lập tức nhìn chằm chằm vào Thẩm Tùng Nhiên, sau khi chớp mắt vài cái, từ ban công truyền đến tiếng cười hi hi hi.
Bức màn lần nữa đóng lại, Thẩm Tùng Nhiên biết nó vẫn chưa rời đi. Quả nhiên, có nước thấm qua cửa sổ trong phòng, chúng từ từ tụ lại với nhau, càng lúc càng cao, sau đó tạo thành một vật thể hình người.
"Xinh đẹp, cái xác xinh đẹp..."
Lời nói không rõ ràng, giống như từ cổ họng gian nan đi ra, nhưng Thẩm Tùng Nhiên vẫn có thể nghe rõ ràng từng chữ. Thân ảnh đang đứng đột nhiên ngã xuống, sau đó tứ chi quỳ xuống đất, nhìn chằm chằm vào Thẩm Tùng Nhiên, cười hi hi hi. Tay cô chạm vào tay nắm cửa, hình như cảm nhận được động tác của cô, con quái vật đó gầm lên và chạy về phía cô.
Thẩm Tùng Nhiên nhanh chóng mở cửa rồi đóng lại, toàn bộ động tác như nước chảy mây bay, không hề có chút lề mề. Sau khi đóng cửa lại, cô lập tức quay người đi về phía cầu thang, bất kể có lên được hay không cũng phải lên tầng bốn.
Hơn nữa tại thời điểm này e rằng cũng không có ai có thể ngăn cản cô.
Sau khi cô rời đi, cánh cửa cót két mở ra, đèn trong hành lang lập tức vụt tắt, trong bóng tối, một bàn tay thối rữa từ cửa thò ra:
"Túi da, ta muốn mang..."
Thẩm Tùng Nhiên bước lên cầu thang một cách suôn sẻ và chạy nhanh lên tầng bốn, nhưng ở đây một bóng người cũng không có. Cô quay người đi đến khu vực công cộng, nó tương tự như tầng hai, có khu tự phục vụ, khu vui chơi giải trí, v.v.... Chỉ là bài trí trông sang trọng hơn nhưng lúc này lại không có ai ở đó. Và những người phục vụ lẽ ra phải đứng trực ở đây, tất cả đều nằm sấp trên bàn ngủ say.
Thẩm Tùng Nhiên rời khỏi đây và đi theo hướng ngược lại.
Ngay sau đó, con quái vật đuổi theo Thẩm Tùng Nhiên đến cầu thang và cố gắng leo lên, nhưng khi đưa tay chạm tới cầu thang liền bị thứ gì đó đốt cháy, ngay lập tức rút lại, cuối cùng miễn cưỡng rời khỏi đây.
Thiệu Đồng đêm nay cảm thấy có gì đó không ổn, mới hơn một giờ trước, du khách toàn bộ tầng đều cảm thấy vô cùng buồn ngủ, lần lượt trở về phòng của mình.
Cô nhớ rằng khi đang đi theo đám đông, cô nhìn thấy người phục vụ đang trực ngáp không ngừng. Những giọt nước mắt trào ra nơi khóe mắt khiến người ta nghĩ rằng trong chốc lát nhất định sẽ chìm vào giấc ngủ.
Cô ấy cùng Vương Mặc không có cảm giác gì, nhưng họ vẫn ở cùng phòng để phòng ngừa những tình huống khẩn cấp sắp tới.
Sau khi cảm thấy thuyền đã dừng lại, sau đó lại tiếp tục di chuyển, cả hai đều lấy vũ khí của mình ra, là hai thanh kiếm gỗ đào, cả hai đều là đạo cụ Bạch phẩm.
Thiệu Đồng nói: "Hiện tại là ngày 18, nghe nói là đến vùng biển hắc ám, chúng ta hẳn là đã tới."
Dù sao, vừa rồi con tàu đã dừng lại, điều này thực sự khiến người ta không khỏi suy nghĩ xem mình đã đến được nơi này hay chưa, mà bây giờ cảm giác con tàu vẫn đang di chuyển, cảm giác có khả năng chỉ là ảo tưởng.
Vương Mặc nắm chặt thanh kiếm gỗ đào trong tay, thanh kiếm này không dài hơn cánh tay của anh, toàn bộ chính là kiếm gỗ, nhìn giống như món đồ chơi mua cho học sinh tiểu học, nhưng chính thứ này có thể giúp anh ta đối phó những bóng ma đáng sợ.
"Tùy cơ hành động, nếu như đã đến giai đoạn sau, khẳng định phải đối mặt với những thứ đó."
Phải biết rằng lộ trình của con tàu này kết thúc vào chiều ngày 19. Hai người đều đang đứng trước cửa, Thiệu Đồng dựa vào cửa, muốn nghe xem động tĩnh bên ngoài,
"Làm sao mà một chút âm thanh cũng không có?"
Hai ngày trước cô vẫn có thể nghe thấy tiếng người nói chuyện ở hành lang, còn có tiếng người trở về phòng vào ban đêm, nhưng bây giờ không còn những âm thanh như vậy nữa.
Vương Mặc: “ Rất rõ ràng những hành khách đó đã ngủ rồi.”
Thiệu Đồng không chịu bỏ cuộc, tiếp tục lắng nghe, cho dù không nghe được tiếng người, nhưng cũng có thể nghe được tiếng của những con quỷ đó.
Có lẽ là ông trời đã nghe thấy kỳ vọng trong lòng cô, có âm thanh phát ra từ hành lang.
Có tiếng đế giày ma sát với thảm, bất quá chỉ có vậy, sau đó đều không có gì. Thiếu Đồng ghé vào tai Vương Mặc nhỏ giọng nói: “Bên ngoài có tiếng động gì đó, nhưng đột nhiên biến mất.”
Vương Mặc không để ý đến việc này, dùng khẩu hình trả lời: yên lặng.
Và ngoài cửa là cảnh tượng Thẩm Tùng Nhiên đêm qua mơ thấy, người đàn ông đối phó với con ma, nhưng con ma không tan thành mây khói mà trên mặt hắn thủng một cái lỗ lớn.
Thiệu Đồng tựa lưng vào cửa nghĩ tiếp tục nghe, kết quả liền nghe thấy tiếng gào của quỷ. Lúc này không chỉ có cô nghe thấy, Vương Mặc cũng nghe thấy, hai người kinh ngạc nhìn cánh cửa đóng chặt.
Con quỷ ngoài hành lang che khuôn mặt bỏng rát của mình lại và nói: " Ngươi đợi đó!"
Sau đó nó biến thành nước dường như thấm xuống dưới, rất nhanh tấm thảm sạch sẽ như mới, không thể nhận ra trước đó có ma đã đứng ở đây.
Thiệu Đồng và Vương Mặc mở cửa, liền nhìn thấy người đàn ông đặc biệt cao và đẹp trai đó, nghe thấy tiếng cửa mở, anh liền quay đầu nhìn hai người.
"Anh cũng được lắm." Thiệu Đồng trêu chọc nói.
Tuy nhiên, người đàn ông phớt lờ bọn họ và quay người bỏ đi. Vương Mặc nhìn bóng dáng rời đi của người đàn ông, nói:
"Nhìn bộ dạng rất giống một cao thủ, nhiệm vụ lần này e rằng không chỉ có cô và tôi là nhiệm vụ giả có kinh nghiệm."
Thiệu Đồng chỉ cảm thấy có chút đáng tiếc, cái người đàn ông đó là nhiệm vụ giả, xem ra không thể hy vọng.
Thẩm Tùng Nhiên vốn là chạy ngược hướng để làm quen với môi trường ở trên tầng bốn, kết quả lại chạy đến khu dãy phòng ở tầng này, ở đây đều là dãy phòng sang trọng, hành khách đều ở trong phòng riêng của mình.
Cô nhìn xung quanh, vừa quay lại, cô đã nhìn thấy người đàn ông mà mình từng mơ thấy trước đó, người này cũng dừng lại khi nhìn thấy cô. Lúc này ngoại trừ nhiệm vụ giả còn có ai có thể không bị ảnh hưởng không thể ngủ được?
Người đàn ông liếc nhìn con dao găm trong tay cô không nói gì, chỉ đi ngang qua cô, cũng không biết muốn làm gì.
Thẩm Tùng Nhiên vốn dĩ giật mình do đột ngột nhìn thấy người, nhưng bây giờ đã biết mình đến nhầm chỗ nên lập tức đuổi kịp bước chân của người đàn ông đó, chuẩn bị rời khỏi đây trước.
Người đàn ông không hề phản ứng gì với việc cô đang theo sau. Rất nhanh, hai người đi ra khỏi khu vực này , Thẩm Tùng Nhiên đổi hướng tiếp tục xuất phát và người đàn ông đi về phía khu vực công cộng.
Thẩm Tùng Nhiên phát hiện tầng bốn độc lập, các loại tài nguyên cung cấp có thể tìm thấy ở tầng bốn, còn ba tầng còn lại thì dùng chung tài nguyên được lưu trữ ở tầng hai.
Ở đây không hổ là dù có tiền cũng chưa chắc mua được vé.
Trong giấc mơ của cô, ba tầng còn lại cơ bản đã bị ma xâm chiếm, còn tầng bốn chỉ có một con ma leo lên và bị người đàn ông nhìn có vẻ nguy hiểm kia dùng linh phù đẩy lùi. Cô sẽ ở trên tầng bốn trong hai ngày tới, ở đây an toàn hơn những nơi khác một chút.
Lúc này đã gần năm giờ sáng, trời đã gần sáng, Thẩm Tùng Nhiên tìm được một phòng bảo quản, chủ yếu là rau quả tươi, nhiệt độ cũng không thấp lắm, có thể ở được trong một thời gian.
Vốn dĩ cô chỉ muốn chợp mắt một lúc, nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng mình thực sự rất buồn ngủ, chỉ là trước đó nhịn xuống, bây giờ vừa nhắm mắt lại đã cảm thấy buồn ngủ.
Dưới đáy thuyền có một lượng lớn ma quỷ đang đẩy con tàu về phía trước, cách đó không xa có một khu vực đen tuyền, nhìn từ xa nơi này không giống biển mà giống như một lỗ đen nuốt chửng mọi thứ.
Càng đến gần khu vực này, càng có nhiều ma quỷ dưới đáy tàu, dường như nơi đó là hang ổ của ma quỷ, bọn chúng như muốn hợp tác để ném Phi Dược vào trong hố đen này. Trong lúc đẩy, có một số quỷ không chịu nổi hương thơm của người sống, tách ra khỏi đội chuyển sang leo lên thân tàu, bắt đầu từng chút một leo lên.
Rất nhiều hồn ma bị thứ gì đó đốt bỏng khi đến gần tầng bốn, chúng hét lên hai tiếng rồi lặng lẽ đưa tay ra, chọn tìm kiếm bộ da người sống ở dưới tầng ba.
Thẩm Tùng Nhiên giật mình tỉnh dậy, thấy mình vẫn đang dựa vào vách tường phòng bảo quản, ở đây đèn còn sáng nên cô không phân biệt được bây giờ là mấy giờ.
Cô rút dao găm ra quyết định trước ra ngoài xem xét, tạm thời ở lại đây chẳng qua là nghĩ có nơi để nghỉ ngơi một chút.
Bức màn lần nữa đóng lại, Thẩm Tùng Nhiên biết nó vẫn chưa rời đi. Quả nhiên, có nước thấm qua cửa sổ trong phòng, chúng từ từ tụ lại với nhau, càng lúc càng cao, sau đó tạo thành một vật thể hình người.
"Xinh đẹp, cái xác xinh đẹp..."
Lời nói không rõ ràng, giống như từ cổ họng gian nan đi ra, nhưng Thẩm Tùng Nhiên vẫn có thể nghe rõ ràng từng chữ. Thân ảnh đang đứng đột nhiên ngã xuống, sau đó tứ chi quỳ xuống đất, nhìn chằm chằm vào Thẩm Tùng Nhiên, cười hi hi hi. Tay cô chạm vào tay nắm cửa, hình như cảm nhận được động tác của cô, con quái vật đó gầm lên và chạy về phía cô.
Thẩm Tùng Nhiên nhanh chóng mở cửa rồi đóng lại, toàn bộ động tác như nước chảy mây bay, không hề có chút lề mề. Sau khi đóng cửa lại, cô lập tức quay người đi về phía cầu thang, bất kể có lên được hay không cũng phải lên tầng bốn.
Hơn nữa tại thời điểm này e rằng cũng không có ai có thể ngăn cản cô.
Sau khi cô rời đi, cánh cửa cót két mở ra, đèn trong hành lang lập tức vụt tắt, trong bóng tối, một bàn tay thối rữa từ cửa thò ra:
"Túi da, ta muốn mang..."
Thẩm Tùng Nhiên bước lên cầu thang một cách suôn sẻ và chạy nhanh lên tầng bốn, nhưng ở đây một bóng người cũng không có. Cô quay người đi đến khu vực công cộng, nó tương tự như tầng hai, có khu tự phục vụ, khu vui chơi giải trí, v.v.... Chỉ là bài trí trông sang trọng hơn nhưng lúc này lại không có ai ở đó. Và những người phục vụ lẽ ra phải đứng trực ở đây, tất cả đều nằm sấp trên bàn ngủ say.
Thẩm Tùng Nhiên rời khỏi đây và đi theo hướng ngược lại.
Ngay sau đó, con quái vật đuổi theo Thẩm Tùng Nhiên đến cầu thang và cố gắng leo lên, nhưng khi đưa tay chạm tới cầu thang liền bị thứ gì đó đốt cháy, ngay lập tức rút lại, cuối cùng miễn cưỡng rời khỏi đây.
Thiệu Đồng đêm nay cảm thấy có gì đó không ổn, mới hơn một giờ trước, du khách toàn bộ tầng đều cảm thấy vô cùng buồn ngủ, lần lượt trở về phòng của mình.
Cô nhớ rằng khi đang đi theo đám đông, cô nhìn thấy người phục vụ đang trực ngáp không ngừng. Những giọt nước mắt trào ra nơi khóe mắt khiến người ta nghĩ rằng trong chốc lát nhất định sẽ chìm vào giấc ngủ.
Cô ấy cùng Vương Mặc không có cảm giác gì, nhưng họ vẫn ở cùng phòng để phòng ngừa những tình huống khẩn cấp sắp tới.
Sau khi cảm thấy thuyền đã dừng lại, sau đó lại tiếp tục di chuyển, cả hai đều lấy vũ khí của mình ra, là hai thanh kiếm gỗ đào, cả hai đều là đạo cụ Bạch phẩm.
Thiệu Đồng nói: "Hiện tại là ngày 18, nghe nói là đến vùng biển hắc ám, chúng ta hẳn là đã tới."
Dù sao, vừa rồi con tàu đã dừng lại, điều này thực sự khiến người ta không khỏi suy nghĩ xem mình đã đến được nơi này hay chưa, mà bây giờ cảm giác con tàu vẫn đang di chuyển, cảm giác có khả năng chỉ là ảo tưởng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Mặc nắm chặt thanh kiếm gỗ đào trong tay, thanh kiếm này không dài hơn cánh tay của anh, toàn bộ chính là kiếm gỗ, nhìn giống như món đồ chơi mua cho học sinh tiểu học, nhưng chính thứ này có thể giúp anh ta đối phó những bóng ma đáng sợ.
"Tùy cơ hành động, nếu như đã đến giai đoạn sau, khẳng định phải đối mặt với những thứ đó."
Phải biết rằng lộ trình của con tàu này kết thúc vào chiều ngày 19. Hai người đều đang đứng trước cửa, Thiệu Đồng dựa vào cửa, muốn nghe xem động tĩnh bên ngoài,
"Làm sao mà một chút âm thanh cũng không có?"
Hai ngày trước cô vẫn có thể nghe thấy tiếng người nói chuyện ở hành lang, còn có tiếng người trở về phòng vào ban đêm, nhưng bây giờ không còn những âm thanh như vậy nữa.
Vương Mặc: “ Rất rõ ràng những hành khách đó đã ngủ rồi.”
Thiệu Đồng không chịu bỏ cuộc, tiếp tục lắng nghe, cho dù không nghe được tiếng người, nhưng cũng có thể nghe được tiếng của những con quỷ đó.
Có lẽ là ông trời đã nghe thấy kỳ vọng trong lòng cô, có âm thanh phát ra từ hành lang.
Có tiếng đế giày ma sát với thảm, bất quá chỉ có vậy, sau đó đều không có gì. Thiếu Đồng ghé vào tai Vương Mặc nhỏ giọng nói: “Bên ngoài có tiếng động gì đó, nhưng đột nhiên biến mất.”
Vương Mặc không để ý đến việc này, dùng khẩu hình trả lời: yên lặng.
Và ngoài cửa là cảnh tượng Thẩm Tùng Nhiên đêm qua mơ thấy, người đàn ông đối phó với con ma, nhưng con ma không tan thành mây khói mà trên mặt hắn thủng một cái lỗ lớn.
Thiệu Đồng tựa lưng vào cửa nghĩ tiếp tục nghe, kết quả liền nghe thấy tiếng gào của quỷ. Lúc này không chỉ có cô nghe thấy, Vương Mặc cũng nghe thấy, hai người kinh ngạc nhìn cánh cửa đóng chặt.
Con quỷ ngoài hành lang che khuôn mặt bỏng rát của mình lại và nói: " Ngươi đợi đó!"
Sau đó nó biến thành nước dường như thấm xuống dưới, rất nhanh tấm thảm sạch sẽ như mới, không thể nhận ra trước đó có ma đã đứng ở đây.
Thiệu Đồng và Vương Mặc mở cửa, liền nhìn thấy người đàn ông đặc biệt cao và đẹp trai đó, nghe thấy tiếng cửa mở, anh liền quay đầu nhìn hai người.
"Anh cũng được lắm." Thiệu Đồng trêu chọc nói.
Tuy nhiên, người đàn ông phớt lờ bọn họ và quay người bỏ đi. Vương Mặc nhìn bóng dáng rời đi của người đàn ông, nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nhìn bộ dạng rất giống một cao thủ, nhiệm vụ lần này e rằng không chỉ có cô và tôi là nhiệm vụ giả có kinh nghiệm."
Thiệu Đồng chỉ cảm thấy có chút đáng tiếc, cái người đàn ông đó là nhiệm vụ giả, xem ra không thể hy vọng.
Thẩm Tùng Nhiên vốn là chạy ngược hướng để làm quen với môi trường ở trên tầng bốn, kết quả lại chạy đến khu dãy phòng ở tầng này, ở đây đều là dãy phòng sang trọng, hành khách đều ở trong phòng riêng của mình.
Cô nhìn xung quanh, vừa quay lại, cô đã nhìn thấy người đàn ông mà mình từng mơ thấy trước đó, người này cũng dừng lại khi nhìn thấy cô. Lúc này ngoại trừ nhiệm vụ giả còn có ai có thể không bị ảnh hưởng không thể ngủ được?
Người đàn ông liếc nhìn con dao găm trong tay cô không nói gì, chỉ đi ngang qua cô, cũng không biết muốn làm gì.
Thẩm Tùng Nhiên vốn dĩ giật mình do đột ngột nhìn thấy người, nhưng bây giờ đã biết mình đến nhầm chỗ nên lập tức đuổi kịp bước chân của người đàn ông đó, chuẩn bị rời khỏi đây trước.
Người đàn ông không hề phản ứng gì với việc cô đang theo sau. Rất nhanh, hai người đi ra khỏi khu vực này , Thẩm Tùng Nhiên đổi hướng tiếp tục xuất phát và người đàn ông đi về phía khu vực công cộng.
Thẩm Tùng Nhiên phát hiện tầng bốn độc lập, các loại tài nguyên cung cấp có thể tìm thấy ở tầng bốn, còn ba tầng còn lại thì dùng chung tài nguyên được lưu trữ ở tầng hai.
Ở đây không hổ là dù có tiền cũng chưa chắc mua được vé.
Trong giấc mơ của cô, ba tầng còn lại cơ bản đã bị ma xâm chiếm, còn tầng bốn chỉ có một con ma leo lên và bị người đàn ông nhìn có vẻ nguy hiểm kia dùng linh phù đẩy lùi. Cô sẽ ở trên tầng bốn trong hai ngày tới, ở đây an toàn hơn những nơi khác một chút.
Lúc này đã gần năm giờ sáng, trời đã gần sáng, Thẩm Tùng Nhiên tìm được một phòng bảo quản, chủ yếu là rau quả tươi, nhiệt độ cũng không thấp lắm, có thể ở được trong một thời gian.
Vốn dĩ cô chỉ muốn chợp mắt một lúc, nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng mình thực sự rất buồn ngủ, chỉ là trước đó nhịn xuống, bây giờ vừa nhắm mắt lại đã cảm thấy buồn ngủ.
Dưới đáy thuyền có một lượng lớn ma quỷ đang đẩy con tàu về phía trước, cách đó không xa có một khu vực đen tuyền, nhìn từ xa nơi này không giống biển mà giống như một lỗ đen nuốt chửng mọi thứ.
Càng đến gần khu vực này, càng có nhiều ma quỷ dưới đáy tàu, dường như nơi đó là hang ổ của ma quỷ, bọn chúng như muốn hợp tác để ném Phi Dược vào trong hố đen này. Trong lúc đẩy, có một số quỷ không chịu nổi hương thơm của người sống, tách ra khỏi đội chuyển sang leo lên thân tàu, bắt đầu từng chút một leo lên.
Rất nhiều hồn ma bị thứ gì đó đốt bỏng khi đến gần tầng bốn, chúng hét lên hai tiếng rồi lặng lẽ đưa tay ra, chọn tìm kiếm bộ da người sống ở dưới tầng ba.
Thẩm Tùng Nhiên giật mình tỉnh dậy, thấy mình vẫn đang dựa vào vách tường phòng bảo quản, ở đây đèn còn sáng nên cô không phân biệt được bây giờ là mấy giờ.
Cô rút dao găm ra quyết định trước ra ngoài xem xét, tạm thời ở lại đây chẳng qua là nghĩ có nơi để nghỉ ngơi một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro