Ở Thế Giới Kinh Dị Vô Hạn Gian Lận
Vùng Biển Hắc Á...
Loạn Thất Bát Tiêu
2024-09-18 16:37:30
Mở cửa phòng bảo quản ra, Thẩm Tùng Nhiên lặng lẽ bước ra ngoài.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Có chuyện gì xảy ra dưới đó vậy?"
"Không biết, chết tiệt! Tất cả đều chạy lên đây."
"Tàu du lịch này bị làm sao vậy? Đã thống nhất là người ở các tầng khác không thể lên được, tại sao không có ai ngăn cản!"
Càng đi xa khỏi phòng bảo quản, cô càng nghe thấy tiếng cãi vã từ cách đó không xa. Nơi cô ở là khu vực lưu trữ ở tầng này, giống nơi lưu trữ tài nguyên, phòng bếp nấu nướng đều ở đây.
Tuy nhiên, dọc đường đi cô không nhìn thấy ai, vừa ra khỏi khu vực này đi ngang qua cầu thang, Thẩm Tùng Nhiên vừa đến bên này đã bị một người xuất hiện từ phía sau đụng phải, nhưng người va vào cô lại không nói xin lỗi, cắm đầu chạy về phía khu vực công cộng.
Vốn dĩ không biết tình huống gì đang xảy ra, cảm giác phía sau có ai đó đang chạy tới, Thẩm Tùng Nhiên lập tức lách qua một bên, quả nhiên tránh né kịp thời, lần này cô không bị đụng phải.
Cô quay lại thì nhìn thấy liên tục có người chạy lên , bên ngoài khí trời rất u ám, nhưng có thể nhận ra hiện tại là ban ngày.
Nhìn thấy bộ dạng vội vã của những người này, e là cũng không hỏi được cái gì, Thẩm Tùng Nhiên đi theo sau những người đang chạy lên, đi đến khu vực thông cáo.
Khi đến nơi mới phát hiện ở đây tụ tập rất nhiều người, gần như lấp đầy nơi đây, cả đại sảnh ồn ào náo nhiệt. Nhìn tình thế này, có vẻ như tất cả hành khách ở mấy tầng dưới đều ở đây.
Vốn dĩ chủ quản Lý đang nghỉ ngơi, anh ta mặc dù là chủ quản nhưng chủ yếu phụ trách tiếp khách hàng tầng bốn, các tầng dưới do mấy tổ trưởng cùng quản lý, chỉ khi có việc quan trọng mới đến báo cáo và xin chỉ thị.
Khi anh ta đang say ngủ thì nghe tiếng gõ cửa nặng nề, có người đang gọi hắn. Chủ quản Lý có chút lờ mờ, bình thường hắn sẽ thức dậy khi chuông báo thức reo, sao hôm nay lại có người đến gọi hắn? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?
Anh ta vừa nghĩ vừa vội vàng mặc quần áo vào, bước nhanh đến cửa mở ra, hóa ra là khách ở tầng bốn, "Tề tổng, ngài làm sao lại đến đây?"
Người đàn ông họ Tề vẻ mặt khó coi: “Anh còn có gan hỏi, tôi thấy an ninh công ty các người mấy lần trước rất tốt nên mới đến đây, không ngờ lần này trực tiếp để người bên dưới chạy lên mà không có ai ngăn cản, làm cho tầng bốn mù mịt chướng khí!"
Tề tổng đối mặt với chủ quản Lý chính là một trận mắng mỏ, chủ quản Lý mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, có chút ủy khuất, nhưng vẫn một mặt mỉm cười.
"Tôi sẽ đi xem là thế nào, lập tức đi ngay."
Anh ta đi ngang qua Tề tổng liền phát hiện mấy lão tổng khác đang đứng bên cạnh, sắc mặt không tốt lắm. Xem ra tình hình rất nghiêm trọng. Kết quả khi đến khu vực thông cáo nhìn, hảo gia hoả, ở đây chật ních người, phải biết khách hàng tầng 4 chỉ có hơn 200 khách, sẽ không thể lấp đầy đại sảnh.
Chẳng trách sắc mặt của Tề tổng lại tệ như vậy, vốn dĩ trong vòng tròn nhỏ tương đối riêng tư, hiện tại bất cứ ai đều đi lên. Mấy người phục vụ ở bên cạnh cố gắng khuyên giải nhưng đều vô dụng, còn có người trực tiếp đứng lên tranh cãi.
Anh ta tìm một chiếc ghế, sau đó đứng lên và hét : "Im lặng! Tôi là chủ quản của Phi Dược, mọi người hãy im lặng!"
Âm thanh của chủ quản Lý không nhỏ, mọi người trong đại sảnh đều nghe được, thấy mọi người yên tĩnh hơn một chút, hắn tiếp tục nói:
“Mọi người đều biết đây là tầng bốn, thời điểm mua vé chúng tôi cũng có thông báo, không thể lên tầng này nếu như bạn không có vé hay được người khác mang lên, hiện tại có thể nói cho tôi biết vì sao lại lên đây không?”
Vừa nói xong, một người đàn ông tâm tình không tốt đứng dậy nói: “Con mẹ anh không biết xấu hổ còn hỏi có chuyện gì xảy ra, dưới đó xuất hiện rất nhiều quái vật, bắt được người liền giết chết ăn thịt, lão tử còn nhìn thấy có con quái vật đem người ăn chỉ còn lớp da, rồi còn chui vào trong lớp da.”
“Đúng vậy, các người nói chuyện gì đang xảy ra? Không phải là vận chuyển quái vật theo chứ?”
Trong phim chẳng phải chiếu thế sao, phương tiện công cộng chuyên chở những đồ vật hiểm ác, kết quả đồ vật bên trong chạy ra ngoài và những người trên đó phải chịu tai ương. Tuy nhiên, chủ quản Lý biết rằng họ chỉ là một tàu du lịch và sẽ không vận chuyển bất cứ thứ gì kỳ lạ cả.
"Có thể là hiểu lầm, các người bây giờ phải đi xuống, tôi sẽ cùng tổ trưởng các tầng khác nói chuyện, tóm lại mọi người không thể ở lại đây, đây là quy định."
Chủ quản Lý vừa dứt lời đã bị mắng chửi thậm tệ , nhưng anh vẫn giải thích: “Trên vé có ghi những hạng mục cần chú ý , trên đó có ghi là không thể tùy tiện lên đây, nếu không hậu quả tự chịu, hy vọng mọi người có thể bình tĩnh lại!"
Người đàn ông nói tầng dưới có quái vật tức giận đến mức đá vào chiếc ghế dưới chân chủ quản Lý.
Chủ quản Lý trực tiếp ngã xuống đất, nhưng dù anh ta là quản lý thì vẫn là chủ quản phục vụ hành khách, dù có tức giận đến đâu cũng không thể xung đột với khách.
Anh ta đứng dậy và leo lên, "Mọi người bình tĩnh một chút, tôi bây giờ sẽ đi xuống xem xét tình hình."
Xoa xoa đầu gối của mình xong anh ta quay người đi về phía cầu thang, chuẩn bị đi xuống hỏi các tổ trưởng chuyện gì đã xảy ra.
Vừa đi đến đầu cầu thang, một cô gái đã chạy tới ngăn hắn lại: "Anh vẫn nên đừng xuống đó, dưới đó thật sự đều là quái vật. Chúng tôi đều thật vất vả mới lên được đây, anh mà đi xuống có thể sẽ chết."
Sau khi cô nói xong, những người khác cũng đứng lên bảo chủ quản Lý đừng rời đi.
"Đúng rồi, chúng ta tạm thời ở lại đây đi. Anh hiện tại chủ yếu cần tranh thủ thời gian liên hệ với công ty để gửi cứu viện."
"Đúng, tranh thủ gọi điện cầu cứu."
Thay vì để chủ quản Lý đi xuống tự tìm đường chết, hiện tại nhanh cầu cứu mới là quan trọng nhất quan trọng nhất. Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của mọi người, chủ quản Lý cũng có có chút sợ hãi, chẳng lẽ dưới đó thật sự xuất hiện quái vật sao?
Có người đã tức giận nắm lấy cổ tay chủ quản Lý : "Đừng tìm đường chết, tranh thủ thời gian tìm điện thoại vệ tinh cầu cứu!"
Cứ như vậy, chủ quản Lý bị đẩy đi tìm điện thoại vệ tinh, trong khi những người giàu có quan sát tình hình từ trên cao lại lắc đầu, những người phía dưới này đang nói nhảm cái gì vậy?
Nhưng tiếp tục du lịch trong tình huống hỗn loạn như vậy cũng chẳng thú vị, không bằng sớm trở về, vì vậy cũng không ngăn cản chủ quản Lý gọi điện thoại cầu cứu.
Chủ quản Lý tìm được chiếc điện thoại vệ tinh, cái này chuyên biệt dùng để kêu cứu, ngoài việc này sẽ không sử dụng, suy cho cùng tàu du lịch bọn họ thường có khách hàng là những người giàu có và quyền quý.
Ngoài khách du lịch, bảo vệ sự an toàn cho những người này cũng vô cùng quan trọng.
Cũng may mắn chiếc điện thoại vệ tinh này có chức năng định vị toàn cầu, tín hiệu hoàn toàn không có vấn đề gì, cuộc gọi được gọi rất nhanh.
Đầu bên kia có người hỏi: "Xin chào, đây là Trung tâm An ninh. Cho hỏi cuộc gọi lần này của tàu du lịch Phi Dược là cuộc gọi cấp cứu phải không?"
Chủ quản Lý sửng sốt một lúc rồi trả lời: "không sai, hiện tại hành khách đang rất hỗn loạn, họ hướng tôi biểu đạt từ tầng một đến tầng ba có tội phạm đã đột nhập và giết chết một số hành khách, hiện tại đều ở tầng bốn tiến hành lẩn trốn. Xin trung tâm an ninh lập tức tiếp viện”.
Anh ta không thể giống như những hành khách, điên cuồng nói rằng có quái vật tấn công người, huống chi anh ta không tin vào những lời bàn luận như vậy, nếu thật sự nói với những người ở trung tâm an ninh, không biết còn tưởng là tên điên nào lấy điện thoại gọi cứu viện.
"Được rồi, đang xác định vị trí Phi Dược, báo động cấp một đã vang lên cho các bạn, hãy kiên nhẫn chờ đợi cứu viện, toàn lực bảo vệ hành khách trên tàu."
Chủ quản Lý cầm điện thoại vệ tinh gật đầu: "Vâng, thỉnh mau chóng qua đây. Hiện tại khách ở tầng bốn đang rất bất mãn."
Trả lời xong, chủ quản Lý bật tính năng định vị tức thời gian thực của điện thoại vệ tinh rồi đặt điện thoại lên bàn. Sau khi trung tâm an toàn cúp điện thoại, họ bắt đầu gọi vào số điện thoại buồng lái Phi Dược, đáng tiếc là không có ai trả lời.
Trung tâm An ninh được thành lập bởi công ty sở hữu tàu du lịch Phi Dược, được kết nối trực tiếp với Cục Công an Quốc gia, có thể trực tiếp điều động lực lượng cứu hộ khi nhận được cuộc gọi cấp cứu.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Có chuyện gì xảy ra dưới đó vậy?"
"Không biết, chết tiệt! Tất cả đều chạy lên đây."
"Tàu du lịch này bị làm sao vậy? Đã thống nhất là người ở các tầng khác không thể lên được, tại sao không có ai ngăn cản!"
Càng đi xa khỏi phòng bảo quản, cô càng nghe thấy tiếng cãi vã từ cách đó không xa. Nơi cô ở là khu vực lưu trữ ở tầng này, giống nơi lưu trữ tài nguyên, phòng bếp nấu nướng đều ở đây.
Tuy nhiên, dọc đường đi cô không nhìn thấy ai, vừa ra khỏi khu vực này đi ngang qua cầu thang, Thẩm Tùng Nhiên vừa đến bên này đã bị một người xuất hiện từ phía sau đụng phải, nhưng người va vào cô lại không nói xin lỗi, cắm đầu chạy về phía khu vực công cộng.
Vốn dĩ không biết tình huống gì đang xảy ra, cảm giác phía sau có ai đó đang chạy tới, Thẩm Tùng Nhiên lập tức lách qua một bên, quả nhiên tránh né kịp thời, lần này cô không bị đụng phải.
Cô quay lại thì nhìn thấy liên tục có người chạy lên , bên ngoài khí trời rất u ám, nhưng có thể nhận ra hiện tại là ban ngày.
Nhìn thấy bộ dạng vội vã của những người này, e là cũng không hỏi được cái gì, Thẩm Tùng Nhiên đi theo sau những người đang chạy lên, đi đến khu vực thông cáo.
Khi đến nơi mới phát hiện ở đây tụ tập rất nhiều người, gần như lấp đầy nơi đây, cả đại sảnh ồn ào náo nhiệt. Nhìn tình thế này, có vẻ như tất cả hành khách ở mấy tầng dưới đều ở đây.
Vốn dĩ chủ quản Lý đang nghỉ ngơi, anh ta mặc dù là chủ quản nhưng chủ yếu phụ trách tiếp khách hàng tầng bốn, các tầng dưới do mấy tổ trưởng cùng quản lý, chỉ khi có việc quan trọng mới đến báo cáo và xin chỉ thị.
Khi anh ta đang say ngủ thì nghe tiếng gõ cửa nặng nề, có người đang gọi hắn. Chủ quản Lý có chút lờ mờ, bình thường hắn sẽ thức dậy khi chuông báo thức reo, sao hôm nay lại có người đến gọi hắn? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?
Anh ta vừa nghĩ vừa vội vàng mặc quần áo vào, bước nhanh đến cửa mở ra, hóa ra là khách ở tầng bốn, "Tề tổng, ngài làm sao lại đến đây?"
Người đàn ông họ Tề vẻ mặt khó coi: “Anh còn có gan hỏi, tôi thấy an ninh công ty các người mấy lần trước rất tốt nên mới đến đây, không ngờ lần này trực tiếp để người bên dưới chạy lên mà không có ai ngăn cản, làm cho tầng bốn mù mịt chướng khí!"
Tề tổng đối mặt với chủ quản Lý chính là một trận mắng mỏ, chủ quản Lý mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, có chút ủy khuất, nhưng vẫn một mặt mỉm cười.
"Tôi sẽ đi xem là thế nào, lập tức đi ngay."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh ta đi ngang qua Tề tổng liền phát hiện mấy lão tổng khác đang đứng bên cạnh, sắc mặt không tốt lắm. Xem ra tình hình rất nghiêm trọng. Kết quả khi đến khu vực thông cáo nhìn, hảo gia hoả, ở đây chật ních người, phải biết khách hàng tầng 4 chỉ có hơn 200 khách, sẽ không thể lấp đầy đại sảnh.
Chẳng trách sắc mặt của Tề tổng lại tệ như vậy, vốn dĩ trong vòng tròn nhỏ tương đối riêng tư, hiện tại bất cứ ai đều đi lên. Mấy người phục vụ ở bên cạnh cố gắng khuyên giải nhưng đều vô dụng, còn có người trực tiếp đứng lên tranh cãi.
Anh ta tìm một chiếc ghế, sau đó đứng lên và hét : "Im lặng! Tôi là chủ quản của Phi Dược, mọi người hãy im lặng!"
Âm thanh của chủ quản Lý không nhỏ, mọi người trong đại sảnh đều nghe được, thấy mọi người yên tĩnh hơn một chút, hắn tiếp tục nói:
“Mọi người đều biết đây là tầng bốn, thời điểm mua vé chúng tôi cũng có thông báo, không thể lên tầng này nếu như bạn không có vé hay được người khác mang lên, hiện tại có thể nói cho tôi biết vì sao lại lên đây không?”
Vừa nói xong, một người đàn ông tâm tình không tốt đứng dậy nói: “Con mẹ anh không biết xấu hổ còn hỏi có chuyện gì xảy ra, dưới đó xuất hiện rất nhiều quái vật, bắt được người liền giết chết ăn thịt, lão tử còn nhìn thấy có con quái vật đem người ăn chỉ còn lớp da, rồi còn chui vào trong lớp da.”
“Đúng vậy, các người nói chuyện gì đang xảy ra? Không phải là vận chuyển quái vật theo chứ?”
Trong phim chẳng phải chiếu thế sao, phương tiện công cộng chuyên chở những đồ vật hiểm ác, kết quả đồ vật bên trong chạy ra ngoài và những người trên đó phải chịu tai ương. Tuy nhiên, chủ quản Lý biết rằng họ chỉ là một tàu du lịch và sẽ không vận chuyển bất cứ thứ gì kỳ lạ cả.
"Có thể là hiểu lầm, các người bây giờ phải đi xuống, tôi sẽ cùng tổ trưởng các tầng khác nói chuyện, tóm lại mọi người không thể ở lại đây, đây là quy định."
Chủ quản Lý vừa dứt lời đã bị mắng chửi thậm tệ , nhưng anh vẫn giải thích: “Trên vé có ghi những hạng mục cần chú ý , trên đó có ghi là không thể tùy tiện lên đây, nếu không hậu quả tự chịu, hy vọng mọi người có thể bình tĩnh lại!"
Người đàn ông nói tầng dưới có quái vật tức giận đến mức đá vào chiếc ghế dưới chân chủ quản Lý.
Chủ quản Lý trực tiếp ngã xuống đất, nhưng dù anh ta là quản lý thì vẫn là chủ quản phục vụ hành khách, dù có tức giận đến đâu cũng không thể xung đột với khách.
Anh ta đứng dậy và leo lên, "Mọi người bình tĩnh một chút, tôi bây giờ sẽ đi xuống xem xét tình hình."
Xoa xoa đầu gối của mình xong anh ta quay người đi về phía cầu thang, chuẩn bị đi xuống hỏi các tổ trưởng chuyện gì đã xảy ra.
Vừa đi đến đầu cầu thang, một cô gái đã chạy tới ngăn hắn lại: "Anh vẫn nên đừng xuống đó, dưới đó thật sự đều là quái vật. Chúng tôi đều thật vất vả mới lên được đây, anh mà đi xuống có thể sẽ chết."
Sau khi cô nói xong, những người khác cũng đứng lên bảo chủ quản Lý đừng rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đúng rồi, chúng ta tạm thời ở lại đây đi. Anh hiện tại chủ yếu cần tranh thủ thời gian liên hệ với công ty để gửi cứu viện."
"Đúng, tranh thủ gọi điện cầu cứu."
Thay vì để chủ quản Lý đi xuống tự tìm đường chết, hiện tại nhanh cầu cứu mới là quan trọng nhất quan trọng nhất. Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của mọi người, chủ quản Lý cũng có có chút sợ hãi, chẳng lẽ dưới đó thật sự xuất hiện quái vật sao?
Có người đã tức giận nắm lấy cổ tay chủ quản Lý : "Đừng tìm đường chết, tranh thủ thời gian tìm điện thoại vệ tinh cầu cứu!"
Cứ như vậy, chủ quản Lý bị đẩy đi tìm điện thoại vệ tinh, trong khi những người giàu có quan sát tình hình từ trên cao lại lắc đầu, những người phía dưới này đang nói nhảm cái gì vậy?
Nhưng tiếp tục du lịch trong tình huống hỗn loạn như vậy cũng chẳng thú vị, không bằng sớm trở về, vì vậy cũng không ngăn cản chủ quản Lý gọi điện thoại cầu cứu.
Chủ quản Lý tìm được chiếc điện thoại vệ tinh, cái này chuyên biệt dùng để kêu cứu, ngoài việc này sẽ không sử dụng, suy cho cùng tàu du lịch bọn họ thường có khách hàng là những người giàu có và quyền quý.
Ngoài khách du lịch, bảo vệ sự an toàn cho những người này cũng vô cùng quan trọng.
Cũng may mắn chiếc điện thoại vệ tinh này có chức năng định vị toàn cầu, tín hiệu hoàn toàn không có vấn đề gì, cuộc gọi được gọi rất nhanh.
Đầu bên kia có người hỏi: "Xin chào, đây là Trung tâm An ninh. Cho hỏi cuộc gọi lần này của tàu du lịch Phi Dược là cuộc gọi cấp cứu phải không?"
Chủ quản Lý sửng sốt một lúc rồi trả lời: "không sai, hiện tại hành khách đang rất hỗn loạn, họ hướng tôi biểu đạt từ tầng một đến tầng ba có tội phạm đã đột nhập và giết chết một số hành khách, hiện tại đều ở tầng bốn tiến hành lẩn trốn. Xin trung tâm an ninh lập tức tiếp viện”.
Anh ta không thể giống như những hành khách, điên cuồng nói rằng có quái vật tấn công người, huống chi anh ta không tin vào những lời bàn luận như vậy, nếu thật sự nói với những người ở trung tâm an ninh, không biết còn tưởng là tên điên nào lấy điện thoại gọi cứu viện.
"Được rồi, đang xác định vị trí Phi Dược, báo động cấp một đã vang lên cho các bạn, hãy kiên nhẫn chờ đợi cứu viện, toàn lực bảo vệ hành khách trên tàu."
Chủ quản Lý cầm điện thoại vệ tinh gật đầu: "Vâng, thỉnh mau chóng qua đây. Hiện tại khách ở tầng bốn đang rất bất mãn."
Trả lời xong, chủ quản Lý bật tính năng định vị tức thời gian thực của điện thoại vệ tinh rồi đặt điện thoại lên bàn. Sau khi trung tâm an toàn cúp điện thoại, họ bắt đầu gọi vào số điện thoại buồng lái Phi Dược, đáng tiếc là không có ai trả lời.
Trung tâm An ninh được thành lập bởi công ty sở hữu tàu du lịch Phi Dược, được kết nối trực tiếp với Cục Công an Quốc gia, có thể trực tiếp điều động lực lượng cứu hộ khi nhận được cuộc gọi cấp cứu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro